Editor: Endy.
Nguyên Khúc lập tức câm miệng, lát sau lại mở miệng nhanh chóng hỏi An Sênh, “Cô hài lòng chưa? Còn thiếu cái gì nữa không?”
An Sênh lại nhìn quanh một vòng, gật gật đầu, sau đó vươn tay về phía Nguyên Khúc, “Thiếu tiền, 4000 vạn anh đã đáp ứng tôi đâu?”
Nguyên Khúc há to miệng, “Không phải 2000 vạn sao?”
“2000 vạn hay 4000 vạn đối với anh mà nói cũng không khác gì nhau.” An Sênh nói, “Tôi muốn thứ gì đó ở anh, chẳng qua cũng chỉ là vật ngoài thân để tôi sinh sống ở thế giới này thôi. Tôi không thể trực tiếp có được những thứ tôi muốn sao?”
Nguyên Khúc giơ tay lên, “Được được được, bất quá cô cũng phải cho tôi thời gian để chuẩn bị chứ?”
“Anh có cái gì mà phải chuẩn bị?” An Sênh nói, “Không phải anh có thể lập tức biến ra sao?”
“Tôi là hệ thống, không phải thần tiên.” Nguyên Khúc nói, “Ngày mai tôi sẽ giao cho cô, hôm nay cũng không còn sớm nữa, cô mau nghỉ ngơi đi.”
An Sênh gật gật đầu, Nguyên Khúc đi về phía cửa. Cô ngồi trên ghế sofa không có ý định tiễn anh ta, Nguyên Khúc vừa đi vừa than thở, “Đúng là đồ lừa đảo, qua cầu rút ván, vô tâm vô phế…”
Còn nói cái gì đó nữa nhưng đã bị tiếng đóng cửa cắt đứt. An Sênh kiểm tra khóa cửa một chút, sau đó đi quanh căn phòng mấy lần, thở dài.
Cô tựa vào ghế sofa nhắm mắt lại. Hiện tại hẳn là phải rửa mặt đi ngủ, hoặc ăn một chút gì đó. Vừa rồi mở tủ lạnh ra, nhìn bên trong đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, tất cả đều là những thứ cô thích.
Nhưng An Sênh động cũng không muốn động, cứ như vậy nhắm mắt lại. Không khống chế được nhớ tới mỗi lần về đến nhà, lúc cô lười biếng Phí Hiên đều sẽ dùng giọng điệu sủng nịnh, thầm oán cô là quỷ lười biếng. Sau đó không cần cô làm cái gì cả, anh sẽ cố hết sức làm cô vui vẻ. Trừ đánh răng rửa mặt, cơ bản đều không cần cô động tay.
Nhưng bây giờ nằm trên ghế sofa, trong căn phòng xa lạ, bầu không khí xa lạ, không có âm thanh Phí Hiên tới tới lui lui. Không có âm thanh ấm điện xì xì nước sôi, cũng không có ai hỏi cô có đói bụng không hay muốn ăn khuya không, kéo cô vào phòng tắm để cô tắm rửa.
Quật ngã một người thật sự quá nhanh. Tính toán thời gian An Sênh ở cùng với Phí Hiên cũng không lâu, nhưng hiện tại mới giật mình nhận ra rằng, cô đã bị anh chiều hư. Nếu không phải kiên trì đi ra ngoài làm việc, nếu không phải Nguyên Khúc tiết lộ mọi chuyện…
An Sênh mở mắt ra ngồi dậy, im lặng suy nghĩ, khả năng cô cái gì cũng sẽ không biết. Sau đó, dựa theo kế hoạch của Phí Hiên, nghiện nước hoa của anh, không thể rời xa. Tiếp theo sẽ từ từ chặt đứt đôi cánh của chính mình, giống như anh mong đợi, rúc vào bên cạnh anh.
Nghĩ đến đây, An Sênh không khỏi rùng mình một cái. Cô đã từng có bao nhiêu lưu luyến không muốn rời xa Phí Hiên, hiện tại liền có bấy nhiêu cảm giác sợ hãi.
Ngồi một lát, An Sênh mở TV, tùy tiện chuyển một kênh. Sau đó đi vào phòng ngủ, mở ngăn tủ lấy một bộ đồ ngủ mới tinh, đi về phía phòng tắm.
Căn hộ này cái gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, không cần cô lôi hành lý ra. Hôm nay cô lại lười, còn phải chuẩn bị để ngày mai đi làm. Bây giờ người cô giống như có vô số sợi dây kéo xuống đất, khiến cô muốn ngã quỵ trên trên sàn nhà.
Tắm xong, tivi cũng không tắt, ngay cả đèn trong phòng khách cũng không tắt, An Sênh đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa, sau đó nằm trên giường, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Một đêm này cô ngủ rất say, không có bất kỳ mộng mị nào. Sáng ngày thứ hai, đồng hồ sinh học làm cô tỉnh giấc rất sớm.
An Sênh ngồi trên giường, chỉ trong một đêm thôi, cô đã từ một nữ phụ pháo hôi sắp trở thành nữ chính có bàn tay vàng và tiền tài.
Nhưng hiện tại cô không khống chế được nhớ tới phòng trọ cũ, mỗi ngày cô còn chưa mở mắt dậy thì đã có cảm giác một thứ gì đó ấm nóng, trằn trọc trên môi cô.
Hai tay An Sênh xoa xoa mặt, hôm nay cô không định ở nhà mà vẫn sẽ đi làm. Ít nhất cô cũng phải chào tạm biệt người quản lý, chờ có người thay thế vị trí của cô rồi từ chức cũng chưa muộn.
Còn cửa hàng bánh ngọt bên kia thì giao cho Nguyên Khúc xử lý. Nếu đúng như những gì anh ta nói, cô có thể làm tất cả mọi thứ mà không cần phải học, An Sênh dự định sẽ tự mở một cửa hàng bánh ngọt của riêng mình.
Buổi sáng cô rửa mặt, tự nấu mì ăn. Không biết lúc thả gói mì trong đầu nghĩ cái gì, đợi đến lúc vớt mì lên mới phát hiện phần này dành cho hai người. Dựa vào kệ bếp ngơ ngác nhìn mì trong nồi, cô nấu mì không thích cho rau xanh vì nước sau khi bỏ rau vào cũng không thể ăn được. Nhưng Phí Hiên thích ăn như vậy, cho nên lúc nấu sẽ luôn bỏ rất nhiều rau.
An Sênh nhìn rau xanh nổi trong nồi, dùng đũa đẩy sang một bên, tự mình cầm lấy một cái bát, từ từ ngồi xuống bàn ăn. Lúc ăn, lúc soi gương hay thậm chí thay giày, An Sênh luôn ở trạng thái hốt hoảng, luôn cảm giác Phí Hiên đang đứng sau lưng.
Cô là như vậy nhưng Phí Hiên hoàn toàn trái ngược. Cả một đêm anh không ngủ được, nhìn vị trí của cô đang ở trong tiểu khu cao cấp, nhưng không phải thuộc sản nghiệp của Phí Thị. Anh biết cô không có nhiều tiền, làm sao có khả năng ở tiểu khu xa hoa kia?
Hơn nữa đêm qua, người Phí Sư phân khó theo dõi An Sênh đã gửi hình đến cho anh, lúc đó cô đang ngồi trên xe Đồng Tứ.
Phí Hiên một mình ở trong căn phòng thuê, cả đêm không ngủ, nhìn chằm chằm định vị của An Sênh, nhìn những bức ảnh được gửi cho mình, anh cáu kỉnh như một con sư tử chết đói.
Lo lắng xoay người đi quanh phòng, thu thập tất cả những thứ An Sênh để lại, sau đó ngồi trên sô pha ôm những thứ này cả đêm.
Phí Hiên không thể buông tay, căn bản anh cũng không buông tay được. Nhưng mới một ngày, anh nghĩ đến cô sắp phát điên lên rồi.
Nhưng bây giờ anh không dám xuất hiện trước mặt An Sênh, khẳng định cô vẫn còn tức giận. Mặc dù Phí Hiên hận chết cô đi cùng Đồng Tứ, nhưng anh vẫn tha thứ vì Đồng Tứ sẽ không có gan dám có ý đồ với cô.
Buổi sáng, anh lại nhìn chằm chằm định vị, nhìn An Sênh đi về hướng khu vui chơi. Người anh cho theo dõi gửi tin đến nói rằng An Sênh không có ý định rời đi.
Điều này khiến Phí Hiên thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô còn ở thành phố này, đợi cô bình tĩnh lại, anh sẽ tự mình đến chỗ cô. Anh không tin An Sênh sẽ thực sự tuyệt tình như vậy. Phí Hiên có thể cảm nhận được, An Sênh yêu anh.
Cho dù tối hôm qua cô rất nhẫn tâm, nhưng yêu một người sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.
Nhưng Phí Hiên nào biết, An Sênh đã thay đổi thân phận chỉ sau một đêm, từ một nữ phụ pháo hôi run rẩy, lúc nào cũng sợ chết biến trở thành một nhân vật nữ chính. Cô cũng có trong tay 4000 vạn, còn có bây giờ cô chỉ cần nhắm mắt liền có thể nhớ được hương vị và cách làm bánh ngọt.
Nhưng cô vẫn mặc đồ gấu bông đi làm, chụp ảnh cùng các bạn nhỏ đến khu vui chơi. Bởi vì cô hỏi Nguyên Khúc mới biết rằng, người quản lý khu vui chơi này có chút vấn đề về chỉ số IQ. Hôm nay lúc xin từ chức, người quản lý nói rằng cô cứ làm hết hôm nay. Vì ngày hôm qua đã tuyển được ba người mới, An Sênh có thể nghỉ việc.
Thật ra bây giờ An Sênh cũng không còn nhiều sức lực để mở tiệm bánh ngọt, cả ngày ở nhà chỉ nghĩ đến chuyện Phí Hiên. Chi bằng đi làm, nhìn một nhóm các bạn nhỏ còn cảm thấy tốt hơn.
Buổi trưa, Nguyên Khúc mang cơm đến cho cô. An Sênh yêu cầu anh ta chuyển thẳng số tiền cô nợ Phí Hiên cho anh ấy.
Sau đó lấy điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, gửi một tin nhắn cho anh.
Sênh Sênh không thôi: Tôi đã chuyển hết số tiền nợ cho anh rồi.
Sau đó, không đợi Phí Hiên trả lời liền kéo tên anh vào danh sách đen.
Phí Hiên vừa nghe Phí Sư nói đã nhận được chuyển khoản, người gửi là An Sênh, sau đó nhận được WeChat của cô, cả người tức giận đến run lên.
"Cô ấy lấy số tiền lớn như vậy ở đâu chứ? Cô ấy lấy tiền ở đâu?!" Phí Hiên đập tay xuống bàn, “Lấy tiền của người khác đưa tôi? Lúc ở bên tôi lại không chịu tiêu tiền của tôi! Rốt cuộc cô ấy có ý gì? Tại sao lại thân mật với Đồng Tứ như vậy? Cô ấy...”
Phí Sư cúi đầu nghe, giọng Phí Hiên bỗng nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. Anh phất phất tay với Phí Sư, Phí Sư hiểu ý rời khỏi văn phòng.
Có người gửi tới một bức ảnh, trên hình là An Sênh đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên. Người ngồi cạnh cô chính là người làm cho anh hận đến nghiến răng nghiến lợi Đồng Tứ. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn ra anh ta đang mỉm cười.
Tại sao hắn ta lại cười? Dựa vào cái gì mà cười với người phụ nữ của anh?
Vẻ mặt Phí Hiên có chút vặn vẹo, anh cắn má thịt đến bật máu, thầm thề rằng một ngày nào đó sẽ tự tay nhổ sạch răng của hắn ta!
Không, phải khoét mắt, làm cho anh ta cả đời này không thể nhìn thấy. Để người phụ nữ của anh ta phản bội, chụp nón xanh lên đầu anh ta!
Những suy nghĩ đen tối loé lên trong đầu Phí Hiên, gần như lấn át tất cả sự tỉnh táo hàng ngày của anh. Dạ dày quặn đau từng cơn, từ đêm qua đến giờ, anh không ăn được miếng cơm nào. Anh chỉ nghĩ đến hình ảnh An Sênh quỳ trước thùng rác mà nôn.
Phí Hiên dùng ngón tay chạm vào môi, hung hăng cắn một cái. Anh không biết là môi bị cắn rách, hay ngón tay bị cắn với lực quá mạnh. Dù sao, khi anh buông ngón tay xuống, trên môi đã có một vệt máu đỏ.
Phối hợp với khuôn mặt nhợt nhạt, mí mắt thâm quầng, mái tóc rối bù không được chải chuốt, và đôi lông mày nhíu chặt, nhìn anh chật vật lại điên cuồng.
Người theo dõi An Sênh không ngừng gửi ảnh đến cho anh, giống như lúc trước, nhưng khi xem, sắc mặt anh càng ngày càng đen.
Anh phát hiện ngoài Đồng Tứ, còn có một người khác đi tìm An Sênh. Một người mà anh không biết, cũng chưa từng gặp qua người này ở bên cạnh An Sênh.
Phí Hiên cầm điện thoại lên, gọi Phí Sư vào, bàn tay cầm điện thoại run run, chỉ vào người trên màn hình, nói với Phí Sư, "Điều tra anh ta ngay cho tôi, tra xem tên ngốc này rốt cuộc là ai, quen An Sênh như thế nào. Quen nhau bao lâu rồi, sao tôi lại không biết?! "
Phí Sư nhìn Phí Hiên, hình tượng đại gia trưởng trong lòng anh ta dần dần sụp đổ, nhưng lời nói của anh vẫn như cũ, nói một thì không nói hai. Phí Sư rất nhanh đã lưu bức ảnh, cử người đi điều tra.
Buổi trưa, anh ta đem cơm đến phòng làm việc của Phí Hiên, nhưng khi đến lấy tài liệu vào buổi chiều, thấy phần cơm vẫn nguyên như cũ.
"Anh," Phí Sư do dự một chút, nói với Phí Hiên, "Anh ăn chút gì đi, nếu cứ như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi."
Phí Hiên đứng trước cửa sổ sát đất, không biết đang nghĩ cái gì. Lúc An Sênh ở bên cạnh anh, mỗi ngày anh đều gác lại một ít công việc vì muốn dành thời gian cho cô. Nhưng sáng nay, ngoại trừ thời gian suy nghĩ miên man, anh đều đem công việc ra làm hết. Nếu không làm vậy, anh lại không khống chế được muốn đi tìm An Sênh.
Nhưng lúc này mới chỉ có một ngày, nếu bây giờ tới tìm, nói không chừng cô sẽ chuyển chỗ khác. Bây giờ khẳng định cô vẫn còn đang rất tức giận, chắc hẳn sẽ ghê tởm anh. Phí Hiên sợ làm cô nóng nảy liền rời khỏi Thân Thị.
Nếu An Sênh muốn rời đi, anh tuyệt đối sẽ không cho phép. Như vậy thì chỉ có một cách là bắt cô lại và giam cô bên cạnh.
Nếu không đến bước đường cùng, Phí Hiên không muốn làm như vậy. Bởi vì dựa theo tính cách của An Sênh, nếu bị bắt lại, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.
Phí Hiên muốn cô tự nguyện ở bên cạnh anh. Những ký ức đó thật sự quá tuyệt vời, làm cho anh si mê. Nói không chừng hai người còn sắp đi gặp cha mẹ hai bên. Nói không chừng không lâu nữa, An Sênh sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh...
Phí Hiên hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra. Tất cả những điều này vốn có thể diễn ra hoàn hảo, đều do Đồng Tứ!
Còn Đồng Tứ đang ngồi ở nhà, từ trên trời rơi xuống đầu anh một tội danh. Hai ngày nay anh ta đang bận rộn một hạng mục, biết cái phẩm hạnh của Phí Hiên chẳng tốt lành gì. Vẫn chưa buông cho hạng mục duyên hải được phê duyệt, chính là đang tức giận vì anh ta đã cướp hạng mục từ tay Phí Hiên.
Tuy nhiên, Đồng Tứ cũng không vội. Chỉ cần lấy được mảnh đất này, sớm muộn gì cũng sẽ được phê duyệt. Nhưng người sốt ruộtt không phải anh ta, mà là Hậu tổng.
Bên này dự án vừa bàn xong lại bất ngờ bị Phí Thị cắt ngang, Đồng Tứ cũng bùng nổ.
Anh ta trực tiếp gọi điện cho Phí Hiên, chất vấn, "Anh làm như vậy là có ý gì? Cắn hạng mục của tôi không phê duyệt thì cũng thôi đi, còn cướp việc của tôi. Phí Hiên, cho dù sản nghiệp của anh ở Thân Thị có lớn thế nào đi chăng nữa, nhưng anh cũng không thể nuốt được toàn bộ Thân Thị. Mọi người đều cùng muốn kiếm tiền, không cần thiết phải ức hiếp người khác như thế này, đúng không?”
Phí Hiên cười lạnh một tiếng, hàm răng nghiến lại một tiếng, “Đây chỉ là khởi đầu, chờ xem, anh dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, dám động vào người của tôi. Anh hẳn là đã nghĩ đến cái giá phải trả."
Phí Hiên cúp điện thoại, Đồng Tứ ngẩn ra, hàng mày hung hăng nhăn tít lại.
Mà giờ phút này, hai ngày nay khu vui chơi rốt cuộc cũng tuyển được hai người, An Sênh cuối cùng cũng có thể thả lỏng, ngồi ở trên băng ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Khúc.
"Anh nói có người đang chụp ảnh tôi?" An Sênh nhìn chung quanh, không thấy có người nào khả nghi, liền hỏi: "Bắt đầu khi nào?"
"Vẫn luôn như vậy." Nguyên Khúc vẫn còn giả làm Đồng Tứ, "Nhất cử nhất động của cô luôn nằm trong tầm kiểm soát của Phí Hiên. Anh ta chính là người như vậy, thật đáng sợ đúng không?"
Vẻ mặt An Sênh từ từ chìm xuống, cau mày hỏi, "Ý của anh là, mấy ngày nay anh ấy vẫn theo dõi tôi?"
- Hết chương 45-