Long Quân Dao ngồi lên xe của một người lạ rời khỏi khu tổng cục nghiên cứu gì đó.
Xe chạy suốt một tiếng đồng hồ và khi này trời đã dần sụp tối. Người lái xe lúc ấy mới hơi ngửa đầu về phía sau nói với cô:
“Cô gái, trời sắp tối rồi, cô có nơi nào cụ thể muốn đi không? Nếu có thì cô nói đi rồi tôi sẽ đưa cô đến đó. Tôi còn phải về nhà nữa!”
“Dừng tạm ở đây đi!”
Nghe theo lời của cô nên người lái xe cũng dần giảm tốc độ rồi dừng lại bên lề đường của một con phố đông, Long Quân Dao đẩy cửa xe bước xuống rồi đi lên vị trí ngay ghế phó lái rồi gõ gõ lên cửa kính.
Người lái xe thấy có vẻ người đứng bên ngoài đang muốn nói gì đó nên cho cửa kính hạ xuống.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì! Chỉ là tôi có một số tiền nhỏ, tôi đưa nó cho anh xem như tiền xăng anh đã cho tôi đi nhờ xe.” Nói rồi, Long Quân Dao lấy từ trong túi quần ra một xấp tiền toàn tờ 100 Dra* và lấy ra năm tờ đưa cho người chủ xe.
(* Dra: đơn vị tiền tệ này sẽ được tác giả dùng xuyên suốt các thế giới ảo và nó có giá trị tương đương Dollar)
“Đâu được, số tiền này cũng quá nhiều rồi!”
“Cứ cầm lấy!” Long Quân Dao nhét tiền vào tay của người chủ xe rồi rời đi.
Số tiền này là cô lấy đi từ trong ví của tên đã bị cô cho ăn đấm và sau đó là lột sạch đồ.
Tuy biết làm vậy là không hay cho lắm, nhưng đành mặc kệ vậy.
Sau khi xuống khỏi xe, Long Quân Dao lang thang đi bộ dạo trên con phố đầy ấp người.
Cô bây giờ đang suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì đây.
Mặc dù cô có thể quay lại nhà của cha mẹ nuôi của nguyên chủ, nhưng cô lại không muốn liên lụy đến họ.
Dù sao thì họ cũng đã cứu nguyên chủ một mạng, đã thế họ còn yêu thương lo lắng và cho nguyên chủ đi học nên cô thực sự không muốn rắc rối tìm đến họ.
Có lẽ là chờ sau khi cô giải quyết xong mớ rắc rối này rồi sẽ quay về tìm họ và cho họ một cuộc sống tốt hơn, Long Quân Dao cô sẽ thay nguyên chủ báo đáp ân tình của họ vậy.
Trong lúc vừa đi vừa suy nghĩ linh tinh thì bụng của cô cũng réo lên vì đói. Đây là lần đầu tiên cô bị rơi vào tình trạng như vậy.
Đang định tìm một quán ăn nào đấy ghé vào dùng bữa thì chợt Long Quân Dao cảm nhận được hình như có một vật nhỏ mềm mềm đang bám dính lấy chân của cô.
Hơi cúi đầu nhìn xuống bên dưới chân của bản thân, thì Long Quân Dao cảm thấy hơi giật mình khi có một đứa bé trai đang ôm chặt lấy chân cô.
“Này nhóc đang làm gì thế?” Long Quân Dao lên tiếng hỏi đứa nhỏ đang ôm chặt lấy chân cô.
“Papa!” Đứa nhỏ ngẩng mặt lên nhìn người vừa gọi mình, đôi mắt của đứa bé to tròn và đen láy cứ lấp lánh mà nhìn Long Quân Dao.
“Hả? Nhóc đang nói gì vậy?” Long Quân Dao nhướng mày đầy kỳ quái nhìn đứa nhỏ rồi cô ngồi xuống để có thể đối mặt với nó.
“Papa!” Đứa bé giọng nói ngọt ngào có hơi ngọng ngọng lặp lại lời vừa nói ban nãy, và đôi mắt của đứa bé vẫn cứ lấp lánh nhìn cô.
“Này nhóc con, ta là nữ thì làm sao là papa của nhóc được chứ. Ba mẹ của nhóc đâu?” Long Quân Dao đưa tay xoa xoa mái tóc đen nhánh mềm mềm của đứa bé rồi hỏi.
Không hiểu sao đột nhiên cô có một cảm giác rất kỳ lạ với đứa nhóc này. Và nhìn đứa nhóc này có hơi quen mắt.
Từ trước đến giờ cô không phải thuộc dạng người yêu trẻ con, nhưng cô cũng không đến nỗi gọi là ghét trẻ con, chỉ là thường trẻ con không thích gần gũi với cô nhiều, có lẽ là do vẻ bề ngoài của cô có hơi cứng nhắc quá đối với bọn chúng.
Nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy có chút thích đứa nhóc này, và có vẻ nó cũng khá thích cô.
“Mami?” Đứa bé nhìn Long Quân Dao rồi nghiêng đầu hỏi, và sau đó hình như đứa bé nhớ ra gì đó thì hai mắt trở nên rưng rưng rồi bỗng òa lên khóc.
Thấy đứa nhỏ bắt đầu khóc và những người đi đường đang quay đầu nhìn mình thì Long Quân Dao thở dài một cái rồi bế đứa bé lên.
“Ngoan đừng khóc! Nói cho ta nghe ba mẹ nhóc đâu? Ta sẽ đưa nhóc đi tìm ba mẹ.” Long Quân Dao vỗ vỗ nhẹ vào lưng thằng bé nhằm dỗ dành nó.
“Mami? H-hông biết, mami...” Chưa nói hết câu thì đứa bé lại òa lên khóc.
Long Quân Dao chưa từng dỗ trẻ con bao giờ, thậm chí ở thế giới đầu tiên thì con của nữ chính Tống Lộ Khiết cô cũng ít khi nào dỗ dành nó, vậy nên bây giờ đối mặt với tình cảnh này cô có hơi lúng túng không biết phải làm sao.
Trong lúc vẫn chưa biết làm thế nào để có thể dỗ được đứa bé trong tay nín khóc, thì bỗng nó ôm chặt lấy cổ của cô rồi chu cái miệng nhỏ lên, nó nhỏ giọng nói với Long Quân Dao:
“Papa, papa dẫn Hồ Lô đi tìm mami.”
“Được, được, dẫn nhóc đi tìm mami, nhóc nín đi đừng khóc nữa.” Long Quân Dao bất đắc dĩ trở thành người trông trẻ mà bế đứa nhóc trên tay dỗ dành.
Cùng lúc đấy, trong khi cô vẫn còn đứng tại chỗ với đứa bé tên Hồ Lô thì cô nghe thấy giọng nói trong trẻo đầy lo lắng cùng sợ hãi của một chàng trai kêu lên giữa đám đông:
“Hồ Lô, Hồ Lô, con đâu rồi? Hồ Lô con đâu rồi?”
Đứa bé đang ngồi trên tay của Long Quân Dao vừa nghe có người gọi tên của bản thân thì cả gương mặt liền trở nên tươi tắn hẳn lên mà quay đầu về hướng phát ra tiếng gọi rồi đáp lại:
“Mami!”
Thấy vẻ mặt hân hoan của đứa nhóc này thì Long Quân Dao đoán chắc mẹ của đứa bé này đến tìm nó rồi.
Chợt nghĩ người sắp xuất hiện là một cô gái nhỏ nhắn, hoặc là một người phụ nữ chững trạc nào đấy trong bộ trang phục công sở, nhưng rồi cô chợt lắc lắc đầu gạt bỏ mấy suy nghĩ vừa rồi.
Không không không, rõ ràng khi nãy cô nghe thấy giọng nói của một chàng trai, có lẽ là cha của đứa nhóc này đến tìm đi.
Vừa dứt suy nghĩ thì chủ nhân của tiếng nói ban nãy đã xuất hiện trước mặt Long Quân Dao.
Chàng trai khi này có lẽ đã lo lắng đến mức không suy nghĩ được gì khác phải tìm được đứa con trai của mình, nên chỉ vừa thấy đứa bé trên của Long Quân Dao thì cậu liền giành nó khỏi tay cô.
“Hồ Lô, con chạy đi đâu thế hả? Không phải mami đã dặn con phải đứng yên một chỗ rồi hay sao? Sao con hư thế hả?” Nói rồi, chàng trai ngồi xuống rồi giơ tay lên đánh vào mông đứa nhỏ mấy cái.
Bị đánh đau, Hồ Lô lại khóc òa lên. Hai cha con nhà này dường như không để ý đến Long Quân Dao và để cho cô đứng một bên như kẻ vô hình.
“Hức hức, Hồ Lô không có hư, Hồ Lô là đi tìm papa.” Đứa nhóc tuy vẫn còn khóc nhưng vẫn không chịu thua mà ương ngạnh đáp lời.
“Hả? Papa? Cái gì mà papa, con là do mami sinh ra thì mami cũng sẽ là papa của con.”
Âm lượng của chàng trai lúc này có hơi lớn nên làm cho những người đi trên phố chợt khựng lại rồi quay sang nhìn cậu bàn tán:
“Ôi trời! Đó là một tên Omega?”
“Tên Omega nam ấy cũng bạo gan nhỉ! Hắn ta là Omega, đã thế còn là nam, vậy mà ở giữa phố lại dám tự nhận đã sinh con.”
“Đúng là mấy tên Omega này chả có gì hay ngoài việc lắc mông cho người ta chơi và sinh con cho Alpha mà.”
“Đúng đúng đúng, nhưng mà nhìn bộ dạng của hắn chắc là chửa hoang rồi. Chứ nếu là Omega đã kết hôn với Alpha thì làm gì ăn vận nghèo hèn như thế.”
Nhiều lời bán tán qua lại khiến cho gương mặt của chàng trai nọ dần tối sầm lại, cậu không muốn con trai của mình nghe thấy những lời không hay nên dùng hai tay bịt lấy tai nó lại, còn hai mắt của cậu thì đỏ hết lên nhưng cậu vẫn cố kiên cường giữ cho nước mắt không rơi xuống.
Thấy hai người, một lớn một nhỏ, đứa nhỏ vừa khóc xong thì giờ đến cả người lớn cũng muốn khóc thì Long Quân Dao đành lên tiếng giải vây cho cậu:
“Này, các người là họ hàng của họ à?”
“Gì chứ! Ai họ hàng với tên Omega đấy!”
“Đúng vậy, đừng có nói bậy!”
“Ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy đâu.”
Long Quân Dao liếc mắt nhìn mấy người kia rồi hỏi một câu, thì bỗng cả nhóm người khi nãy nhiều chuyện đứng bên ngoài vẫn còn lời ra tiếng vào đầy khinh khi bây giờ chợt trở nên tức giận rồi gào vào mặt cô đáp trả.
“À, ra là không có quan hệ gì à?” Long Quân Dao làm vẻ mặt kinh ngạc ồ lên.
Một người đứng cách hai cha con Hồ Lô một khoảng, hắn đứng khoanh hai tay lại với nhau, rồi hắn hất mặt lên trời đáp lời Long Quân Dao:
“Đúng vậy, đừng có nói bậy bạ! Còn tên Omega kia cũng đừng hòng nhận vơ người quen.”
“Nếu đã không có quan hệ gì với cậu ấy, vậy... tại sao các người quản nhiều thế? Cậu ta là Omega thì đã ăn một hạt gạo nào của nhà các người chưa?” Long Quân Dao mặt chợt trở nên âm trầm, lạnh giọng nói.
Nhận thấy giọng điệu đầy gai góc của Long Quân Dao và điệu bộ đằng đằng sát khí thì nhóm người này chợt nuốt một ngụm nước bọt rồi mau chóng giải tán rời đi.
Sau khi cả nhóm người kia rời đi thì người thanh niên được Hồ Lô gọi là “mami” chợt nói một lời cảm ơn với Long Quân Dao, nhưng cậu vẫn cúi mặt không hề ngước lên nhìn cô lấy một cái:
“Cảm ơn cô đã giúp tôi!”
“Không có gì đâu! Cậu đứng lên trước cái đã, mà cậu thực sự là Omega, người đã sinh ra nhóc tì này?” Long Quân Dao vừa đỡ chàng trai trước mặt đứng lên, vừa nhìn sang cậu nhóc nhỏ xíu đang đứng dưới chân của cả hai rồi nói.
Khi đấy, tay cô vừa chạm vào thân thể của người trước mặt thì bỗng trong đầu cô liền hiện lên một suy nghĩ, đó là người này gầy quá! Gầy đến độ lộ ra cả xương!
“Đúng, tôi là Omega, Hồ Lô chính là từ bụng của tôi đi ra. Cô bây giờ đã hối hận vì đã giúp một Omega như tôi rồi?” Chàng trai mặt vẫn cúi gầm mặt đầy ủy khuất nói.
Nhìn dáng vẻ của người trước mắt thì Long Quân Dao lại thở dài, cô chỉ là hơi hiếu kỳ, vì đây là lần đầu tiên cô biết đến một thế giới mà cả nam giới cũng có thể mang thai và sinh con như nữ giới mà thôi, nhưng cô không ngờ những gì cô hỏi đối với người này lại nhạy cảm đến vậy.
“Tôi không có ý đó. Cậu đừng hiểu lầm! Tôi chỉ là...” Cô chưa nói hết câu thì bỗng lời của cô bị chàng thanh niên trước mặt chen vào.
“Nếu không có ý đó, vậy thì tại sao...” Vừa nói đến đây thì chàng trai ngước đầu lên đối mặt với Long Quân Dao, nhưng rồi khi vừa nhìn rõ dung mạo của cô, ngay lập tức cả gương mặt của cậu trở nên tái xanh rồi lấp bấp nói:
“L-là... là cô... chính là cô... cô chính là người của 5 năm về trước. Cái người đã...”
Chàng thanh niên vẫn còn lấp bấp chưa nói hết câu, thì Long Quân Dao lúc này đối diện trực tiếp với gương mặt nhỏ có chút hốc hác của cậu bỗng trợn to mắt đầy kinh ngạc rồi nhỏ giọng kêu lên:
“A Khiết? K-không, đây chính là... Tiểu Bạch?”
Kinh ngạc trong giây lát thì Long Quân Dao rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, và khi ấy nhận thấy vẻ mặt đã tái dần đi cùng với những lời nói đứt đoạn không rõ ý nghĩ thì cô cũng hơi nghiêng đầu, nhướng mày đầy ý vị hỏi:
“Cậu... biết tôi?”