Phải tận mắt chứng kiến cảnh con người tàn sát lẫn nhau thì Lục Tiểu Na không nhịn được mà nhỏ giọng nói:
“Thật tàn nhẫn!”
“Tàn nhẫn? Trong cái thời đại tận thế này thì không có gì gọi là tàn nhẫn cả. Không tàn nhẫn với kẻ khác thì đó chính là tàn nhẫn đối với bản thân.” Long Quân Dao vốn vẫn còn hướng mắt nhìn về phía cánh cổng lớn của khu căn cứ chợt lên tiếng.
“Nhưng như thế cũng thật quá là độc ác rồi. Lão đại, bọn họ cũng chỉ muốn sống thôi, như vậy cũng là sai, cũng là lỗi của họ sao?” Bàn tay của cậu nhóc Tiểu Bạch nắm chặt tay của Long Quân Dao thì nay lại càng siết chặt hơn.
Kitty khi này đưa tay gỡ bàn tay của Long Quân Dao vẫn còn che lấy mắt của cô xuống, rồi quay đầu lại nhìn bọn họ nói:
“Muốn sống thì đó không phải là lỗi của họ và họ cũng chẳng sai. Nhưng sai ở chỗ là bọn họ không có đủ năng lực để tranh giành sự sống trong thời đại này mà thôi.”
Long Quân Dao cảm thấy khá đồng tình với những gì mà Kitty nói nên liền lên tiếng đáp lại:
“Kitty nói không sai!”
Nghe thấy những lời của Kitty thì Lục Tiểu Na và Tiểu Bạch cảm thấy không tán thành cho lắm, nói như thế thì cũng hơi quá lạnh lùng đi.
Dù sao những người vừa ngã xuống trước nòng súng của bọn người kia cũng đã đồng hành với bọn họ được một khoảng thời gian rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người đang đứng ở hai bên của chính mình, Long Quân Dao cũng lờ mờ nhận ra họ không đồng tình với những gì mà cô và Kitty nói, thế nên cô cũng không nói thêm nữa mà chỉ nắm lấy tay bọn họ kéo đi về phía cánh cổng kia.
Tiến đến gần khu căn cứ B hơn, Kitty đi dẫn đầu phía trước và theo sau đó là Long Quân Dao, Lục Tiểu Na và Tiểu Bạch, và ở phía sau cùng nữa chính là bốn người Lực Sĩ cùng với Tiểu Trí, A Hắc và Trùng Nhỏ.
Nhóm tám người càng lúc càng tiến gần đến cái cổng lớn kia, nhưng chưa kịp đến gần thì đã nghe thấy tiếng súng lại vang lên đầy trời.
Dường như cũng đã đoán trước được tình huống này sẽ một lần nữa xảy ra, Long Quân Dao lúc ấy nhanh tay đẩy Lục Tiểu Na và Tiểu Bạch về phía sau cho A Hắc và Trùng Nhỏ trông chừng.
Còn bản thân cô lại phải chạy lên một bước nắm lấy cánh tay của Kitty kéo lùi về sau tránh những viên đạn đồng đang bay đến.
Cùng lúc ấy, chợt biểu cảm trên mặt của Tiểu Bạch và Lục Tiểu Na trở nên khó coi vô cùng rồi đồng thanh kêu lên:
“Lão đại/ Quân Dao, cẩn thận!”
Bắt được cánh tay của Kitty, Long Quân Dao dễ dàng kéo được cô nàng lùi lại rồi sau đó là té nhào vào lòng ngực của cô.
Tuy Kitty đã tránh được đạn và đang nằm yên trong lòng của cô, thế nhưng mà bên cánh tay của Long Quân Dao cô lại bị một viên đạn găm sâu vào da thịt.
Máu từ cái lỗ nhỏ bên cánh tay do đạn gây ra bắt đầu chảy xuống, Kitty vừa nhìn thấy máu bên tay của Long Quân Dao không ngừng chảy ra thì liền trở nên cuống cuồng.
“Lão đại, tay, tay của chị.”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Em không bị thương là tốt rồi.” Nói xong, Long Quân Dao khẽ mỉm cười rồi đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn màu cam dịu nhẹ như ánh nắng hoàng hôn của Kitty.
Trong lúc cả hai vẫn còn đang thể hiện tình cảm thì bỗng ở một hướng cách hai người không xa vang lên tiếng bước chân của nhiều kẻ khác đang tiến về hướng này.
Chưa kịp nhìn xem đó là ai thì Long Quân Dao đã nghe giọng nói quen thuộc cùng cái ngữ điệu cao ngạo của nam chính vang lên:
“Ồ, Long Quân Dao, cô cuối cùng cũng đến rồi đấy à? Ơ, sao lại bị thương thế kia? Tôi nhớ không lầm khi cô còn ở hình dạng của sói thì lợi hại lắm cơ mà, lẽ nào là do bất cẩn? Cô nên cẩn trọng hơn khi chiến đấu đi chứ. Cô có cần tôi nói với Tiểu Mỹ lấy băng gạc băng lại cô không?”
“Không cần!” Long Quân Dao lạnh nhạt đáp lời.
“Khách sáo gì cơ chứ? Dù sao ngày trước tôi và cô cũng có mối quan hệ là... chủ nhân và thú cưng!” Trình Ngũ nói đến đây thì nụ cười càng trở nên tự phụ.
“Con mẹ nhà mày Trình Ngũ! Tao...”
Trùng Nhỏ đứng ở phía sau nghe nam chính nói đến đó thì liền nổi giận gào lên. Nhưng chưa nói hết câu thì đã bị Long Quân Dao làm hành động ra hiệu ngắt lời của anh.
Kitty thì đang bận lo lắng cho người bên cạnh nên cũng chẳng để tâm mấy đến lời của nam chính nói. Còn Long Quân Dao khi này bỗng đứng dậy đi đến bên cạnh nam chính.
Trước khi đi đến cạnh Trình Ngũ, cô không quên quay đầu lại nhìn Kitty rồi nhỏ giọng căn dặn:
“Em lùi lại đứng cùng chỗ với bọn họ đi. Và sau đó bảo bọn họ đi khỏi chỗ này càng xa càng tốt!”
“T-tại sao? Lão đại, chị định làm gì?” Vẻ mặt của Kitty trở nên hoang mang lấp bấp hỏi.
“Một lát nữa xong việc thì tôi sẽ nói rõ với em và mọi người sau, còn bây giờ thì em nhanh dẫn bọn họ rời khỏi chỗ này đi, đi càng xa càng tốt.”
“V-vâng!”
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Nghe theo lời của Long Quân Dao, Kitty vội vàng chạy về hướng của Lục Tiểu Na cùng mọi người rồi kéo bọn họ đi và mặc cho họ giãy giụa phản kháng.
Kitty đưa nhóm người Lục Tiểu Na rời đi cách xa nơi này một khoảng. Trong lúc chờ đợi thì ai cũng căng thẳng và không hiểu rốt cuộc Long Quân Dao đang muốn làm cái gì đây?
Sau khi chờ đợi khoảng tầm được một tiếng hơn thì ai nấy cũng mất kiên nhẫn, Tiểu Bạch khi đó đang ngồi chợt đứng dậy muốn rời đi thì bị Kitty kéo lại:
“Cậu muốn đi đâu?”
“Tôi muốn quay lại tìm lão đại.” Tiểu Bạch vẻ mặt cương quyết nói.
“Không được! Lão đại đã nói một lát nữa chị ấy sẽ quay lại, cậu bây giờ chỉ cần ngồi chờ...” Lời chưa dứt thì Kitty đã nghe từ ở phía xa, nơi gần khu căn B vang lên tiếng “ầm, ầm” như một thứ gì đó đang đổ xuống.
Lục Tiểu Na ngồi ở một bên nhìn Kitty và Tiểu Bạch đang tranh luận, và cho đến khi tiếng đổ nát phát ra thì cô nàng liền đứng phắt dậy chạy đi mà không nói thêm lời nào.
Hành động của Lục Tiểu Na quá nhanh nên không ai kịp thời cản cô nàng. Cùng lúc ấy, khi thấy nữ chính cũ đã chạy đi thì Tiểu Bạch cũng vùng vẫy thoát khỏi tay của Kitty rồi chạy theo sau.
Thấy Lục Tiểu Na và Tiểu Bạch đều đã chạy đi nên cả nhóm người khi này cũng chỉ có thể đuổi theo cả hai quay lại đấy.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Quay trở lại lúc Long Quân Dao bảo Kitty đưa người rời đi.
Sau khi Kitty cùng mọi người có Lục Tiểu Na rời khỏi nơi này, thì nữ chính hiện tại Lục Tiểu Mỹ từ ở bên trong khu căn cứ B đi ra.
Hình như nữ chính đi ra ngoài này để chào đón nam chính quay trở về thì phải.
Vừa bước ra khỏi cổng của căn cứ, nữ chính chưa nhìn thấy nam chính đâu thì cô ta đã nhìn thấy hình bóng cao ráo đầy khí chất vương giả của Long Quân Dao đứng ở một nơi đang nhìn cô ta.
Chỉ vừa nhìn thấy người nọ thì thân thể của Lục Tiểu Mỹ khẽ run lên, không hiểu vì sao cô ta đối với người nữ nhân này có chút dè chừng cùng sợ hãi.
Long Quân Dao ở phía xa cũng đã nhìn thấy nữ chính Lục Tiểu Mỹ.
Nhìn thấy cô ta chỉ vài giây trước vẫn còn hân hoan bước ra để chào mừng nam chính, nhưng rồi khi vừa trông thấy cô thì thân thể trong phút chốc trở nên cứng đờ, cùng lúc đó, khóe môi của Long Quân Dao cong lên tạo thành cái nhếch mép đầy khinh khi.
Lục Tiểu Mỹ hơi run sợ khi mà phải đối diện với đôi mắt huyết sắc của Long Quân Dao nên cố trốn tránh hết sức có thể.
Thế nhưng, nữ chính chỉ vừa hướng mắt đi nơi khác thì bỗng gương mặt của Long Quân Dao như được phóng to ra mà hiện lên trước mặt cô ta.
“Cô có vẻ sống rất tốt nhỉ?” Long Quân Dao hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn nữ chính hỏi.
“S-sói đại ca?” Nữ chính hơi run lên đáp lời cô.
Lời vừa dứt thì nữ chính liền nhăn mặt đầy khó chịu cùng đau đớn.
Nhanh như chớp không để cho kẻ khác có đủ thời gian phản ứng lại, Long Quân Dao không rõ từ lúc nào tay đã bóp chặt lấy cổ của Lục Tiểu Mỹ rồi dần dần nâng thân thể cô ta lên.
Và vào lúc ấy chân của nữ chính cũng dần rời khỏi mặt đất.
“Lục Tiểu Mỹ ơi Lục Tiểu Mỹ, tôi đã luôn tự nhủ với bản thân rằng sẽ không bao giờ để cô có thể chạy thoát khỏi tôi đâu. Tôi mong rằng hơn nửa năm qua cô đã sống rất tốt và đã hưởng thụ đủ những gì mà bản thân có được.” Giọng nói của Long Quân Dao khi đó trầm trầm vang vang như thể tiếng nói của ma quỷ từ dưới âm tào địa phủ vọng lên để báo hiệu giờ tử.
Nam chính đứng cách hai người không xa, lúc Long Quân Dao đột ngột xuất hiện bên cạnh nữ chính thì hắn cũng không thể nào tin vào mắt của chính mình, bởi vì gần như trong tích tắc nửa giây thì Long Quân Dao cô đã đứng sát trước mặt Lục Tiểu Mỹ rồi.
“Long Quân Dao, cô muốn làm gì? Thả Tiểu Mỹ ra!” Trình Ngũ nhăn mày kích động gào lên.
“Muốn làm gì? Ngay sau đây, Trình vương tử sẽ biết tôi muốn làm gì.” Long Quân Dao nhếch mép một cái rồi bàn tay siết chặt lấy cổ của Lục Tiểu Mỹ hơn.
Lục Tiểu Mỹ khi đấy giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của Long Quân Dao nhưng không tài nào thoát ra được, cô ta càng cố gắng bao nhiêu thì cái lực siết lại càng chặt và mạnh bấy nhiêu.
“S-sói đại ca, tôi, tôi không biết đã làm gì để đắc tội với ngài?” Lục Tiểu Mỹ chật vật nói những câu đứt quãng hỏi.
“Cô không đắc tội với tôi. Nhưng người cô đắc tội chính là Tiểu Na, em gái song sinh của cô. Tôi chỉ thay em ấy trả thù mà thôi.” Long Quân Dao lúc này dường như biến thành quỷ dữ đầy gian xảo mà nhoẻn miệng nở nụ cười đầy ghê rợn.
“S-sói đại ca, tôi, tôi biết lỗi rồi, xin ngài hãy tha cho tôi. Tôi biết lỗi rồi, tôi không nên đối xử với Tiểu Na như thế, tôi sai rồi!” Lục Tiểu Mỹ hai tay vừa cố gắng tách bàn tay của Long Quân Dao ra, vừa nói.
“Người cô nên xin lỗi không phải là tôi, mà là em ấy, Lục Tiểu Na!”
Nói xong, Long Quân Dao dự định sẽ dứt điểm bằng cách bẻ gãy cổ của nữ chính nhưng rồi hệ thống lại ngoi lên kêu gào.
[Ký chủ, không thể giết nữ chính! Ký chủ, không thể giết nữ chính!]
[Ở thế giới trước cô đã phá hỏng cả một thế giới, không gian sống rồi. Tôi xin cô đừng giết nữ chính, đừng có phả hủy cả thế giới này nữa!]
[Ký chủ, cô có nghe tôi nói không? Tôi xin cô đấy! Cô nể tình tôi vừa giúp cô một chuyện quan trọng khi phát hiện ra sự việc dữ liệu của nữ chính Tống Lộ Khiết bị phân tách mà tha cho nữ chính này một mạng đi.]
“Thôi được rồi! Xem như nể tình mi mà ta không ra tay giết cô ả vậy!”
Trong phút giây phút quyết định, lực siết từ bàn tay của Long Quân Dao dần dần nới lỏng ra một chút để cho không khí có thể lọt vào phổi của nữ chính.
Gương mặt đang dần tím tái của nữ chính khi thiếu oxi cũng dần trở lại như bình thường. Cứ nghĩ đã có thể thoát thân thì bỗng thân thể cô ta bị nâng lên một lần nữa, và rồi... “vụt” một cái Lục Tiểu Mỹ bị Long Quân Dao ném thẳng lên không trung.
Cả đám người của Trình Ngũ khi chứng kiến cảnh nữ chính Lục Tiểu Mỹ bị Long Quân Dao ném thẳng lên trời cao thì dường như không còn dám tin vào mắt mình nữa.
Long Quân Dao cô ta điên rồi! Long Quân Dao cô ta vậy mà đã ném Lục Tiểu Mỹ đi rồi! Long Quân Dao cô ta thật đáng sợ! Cô ta đích thị là một con quỷ! Long Quân Dao cô ta không hề có cái gì gọi là nhân tính hay lòng trắc ẩn cả. Long Quân Dao thật sự là sự hiện thân của ác quỷ, bởi vì cô ta đã không hề do dự khi ra tay giết một người mà không cần lý do gì cả.
Nam chính Trình Ngũ và những người khác chưa thể thoát khỏi sự bàng hoàng và kinh hãi của bản thân thì bọn họ đã nghe một âm thanh đầy ghê rợn vang lên.
“Bịch!”
Cái âm thanh đấy như là một hồi chuông đánh thức bọn họ, Trình Ngũ từ từ dời mắt khỏi Long Quân Dao rồi nhìn sang nơi phát ra âm thanh thì liền hét lên một cách kinh hoàng:
“A! Tiểu Mỹ!”