Từ sau khi thương hiệu của Long Quân Dao ngày càng nổi tiếng thì ở bên kia tập đoàn Long Thị ngày càng đi xuống.
Mấy cái hợp đồng lớn ngày trước luôn hợp tác với Long Thị cũng chuyển sang làm việc, bắt tay hợp tác với Long Quân Dao.
Còn cái thương hiệu của Long Thị cũng dần dần trở nên mờ nhạt, lu mờ trong giới thời trang lẫn trong mắt mọi người.
Tuy gặp phải khá nhiều khó khăn nhưng Long Thị cũng không quá mấy lung lay, vì vốn dĩ nó là một tập đoàn lớn nên mấy việc này cũng không làm ảnh hưởng gì quá lớn đến tập đoàn.
Mặc dù là thương hiệu của bọn họ không còn được quá ưa chuộng, nhưng bọn họ vẫn có thể bán ra một số lượng sản phẩm nhất định vì nhờ vẫn còn có khách hàng trung thành.
Chỉ với số lượng khách hàng trung thành cũng đủ để cho Long Thị không đến mức phải lỗ lớn.
Cứ nghĩ mọi việc sẽ không đến mức tồi tệ, nhưng có lẽ là Long Cẩm Vân đã tính sai một bước.
Khương Thị trước giờ vẫn luôn hợp tác với Long Thị bỗng hủy bỏ hợp đồng rồi quay sang bắt tay làm ăn với công ty của Long Quân Dao.
Long Cẩm Vân khi cầm mấy giấy tờ văn kiện được đối phương chuẩn bị để hủy bỏ hợp đồng trên tay, ông ta lúc ấy vẫn còn ngẩn ngơ chưa thể tiếp nhận được mấy thứ vừa diễn ra.
Tập đoàn Long Thị vốn dĩ vẫn có thể đứng vững dù mấy năm gần đây bị công ty của Long Quân Dao làm khó dễ, cướp hết mối làm ăn không ít, là bởi do nhờ có Khương Thị đứng phía sau trợ giúp.
Chỉ cần vẫn còn Khương Thị hỗ trợ về mọi mặt thì Long Thị vẫn không cần lo đến vấn đề phá sản. Nhưng nay khi không bên Khương gia đột ngột đòi hủy hợp đồng, hủy hợp tác thì chẳng khác gì muốn đẩy Long Thị vào chỗ chết.
Chưa hết, Long Cẩm Vân vừa cho người điều tra được đằng sau sự việc Khương gia đơn phương dừng hợp tác với Long gia là có sự nhúng tay của một người nữa.
Và tất nhiên, người đó không ai khác, đó chính là Long Quân Dao.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Dân làm ăn mà, họ chỉ muốn thu về lợi nhuận chứ ai điên đâu mà bỏ ra một số tiền vô ích, đã vậy còn phải mang một gánh nặng cơ chứ.
Vậy nên, bây giờ đối với Khương gia mà nói, Long gia chính là một gánh nặng.
Khương lão gia từ mấy năm trước, khi thương hiệu của Long Quân Dao trở nên nổi tiếng thì đã muốn hợp tác làm ăn cùng cô nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Và điều quan trọng nhất đó chính là công ty ấy và Long Thị hình như là đối thủ.
Khi không Khương gia trở thành người phải đứng ở giữa nên Khương lão gia rất khó xử.
Đã thế, Long gia vốn có giao tình lâu năm với Khương gia thì làm sao bọn họ có thể quay lưng cho được, thế nên Khương lão gia chỉ có thể cắn răng gánh một tảng đá lớn sau lưng.
Nhưng rồi bây giờ bên kia người ta đã chủ động cử người sang để bàn về việc hợp tác, chẳng những vậy, họ còn đưa ra con số lợi nhuận cao gấp mấy lần so với Long Thị có thể mang về cho họ, nên Khương lão gia làm sao mà không thích cho được.
Tuy rất hứng thú với mối làm ăn cũng như sự hợp tác lần này của cả hai, nhưng Khương lão gia đường đường là một trong những lão hồ ly xông pha thương trường gần nửa đời người thì đâu có việc gì dễ dàng qua mắt được lão ta.
Cố thu hết sự thích thú của bản thân lại, Khương lão gia chậm rãi thăm dò đối phương là phó tổng của công ty bên kia nhằm để xem bọn họ có mục đích gì. Nhưng ngồi trò chuyện cùng nhau gần hai giờ đồng hồ, vậy mà Khương lão gia vẫn không thể thu về bất kỳ thông tin gì.
Nam chính Khương Trạch Dương ngồi bên cạnh cha mình cũng bắt đầu trở nên khó chịu, hắn không ngờ vị phó tổng này tuy tuổi còn trẻ nhưng lại thâm sâu khó lường đến vậy. Mặc cho cha của hắn ta dùng mọi cách để moi thông tin nhưng vẫn vô ích.
Sau khi đã nói hết những thứ cần nói, vị phó tổng cũng không muốn mất thời gian nữa mà nhanh chóng đứng lên nói lời tạm biệt và trước khi rời khỏi anh không quên bảo bọn họ cứ từ từ suy nghĩ về điều kiện hợp tác lần này.
Vị phó tổng rời khỏi Khương Thị và mấy hôm sau, Khương lão gia đích thân liên lạc cho anh để bàn về việc hợp tác.
Nếu lão đã chấp nhận chủ động gọi cho anh thì cũng tức là lão ta đã đồng ý với điều kiện mà vị phó tổng này đưa ra, đó là ngừng mọi hỗ trợ hợp tác với Long Thị.
Như lời đã hứa, sau khi hai bên ký hợp đồng xong thì Khương Thị nhanh chóng xử lý hết mấy thứ vẫn còn lằng nhằng với Long Thị.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Cẩm Vân ngồi trên bàn làm việc nhìn mấy tài liệu được thư ký đưa lên thì liền bực tức ném nó qua một bên rồi vò đầu bứt tóc.
Long Thị không còn được sự hỗ trợ từ Khương Thị liền nhanh chóng gặp phải mấy vấn đề lớn.
Long Thi Tịnh thấy cha mình dạo gần đây tâm tình không tốt, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều nên cô ta cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nữ chính đến Long Thị để tìm Long Cẩm Vân cha mình thì nghe được mấy lời bán tán xung quanh của nhân viên.
Bọn họ nói rằng, có lẽ bọn họ nên từ chức thôi, có vẻ Long Thị không thể chống đỡ bao lâu nữa rồi.
Không có Khương Thị đứng phía sau hỗ trợ, Long Thị bọn họ bị cái công ty nổi tiếng mấy năm gần đây kia chèn ép đủ đường thì quả thật khó mà có thể xoay chuyển tình thế.
Đã vậy, công ty người ta hứa hẹn rằng sẽ ngày càng phát triển và không ngừng trở nên lớn mạnh, thì bây giờ một tập đoàn đang ngày càng đi xuống như Long Thị thì lấy gì mà đấu lại đây.
Long Thi Tịnh vừa nghe đến đó thì mặt trở nên đỏ bừng rồi nổi trận lôi đình, cô ta mặt nhăn lại nhìn về hướng nhóm nhân viên đang tụ năm tụ bảy rồi quát lớn:
“Nói đủ chưa? Không lo làm việc mà nói xàm nói bậy cái gì đó? Long Thị bỏ tiền thuê mấy người về để ăn không ngồi rồi đi nhiều chuyện à?”
Nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của nữ chính thì cả nhóm nhân viên mau chóng tản đi quay về chỗ để tiếp tục làm việc.
Giải quyết xong mấy người nhân viên nhiều chuyện này, Long Thi Tịnh vẫn còn hậm hực tức tối dậm mạnh chân đi về phòng làm việc của Long Cẩm Vân.
Nữ chính gõ gõ cửa mấy cái rồi đẩy cửa bước vào bên trong.
Vừa đi vào trong, nhìn thấy người cha thân yêu của mình đang rầu rĩ ngồi trên bàn làm việc không ngừng vò đầu đầy phiền muộn, nữ chính lúc đó chỉ biết câm lặng đứng nhìn trong vài giây lát, rồi mới chậm rãi đi đến gần.
“Cha, người ổn chứ? Có việc gì xảy ra sao?” Giữa ấn đường của Long Thi Tịnh hơi chau lại đầy lo lắng hỏi.
“Thi Tịnh đó à, con đến đây có việc gì không?” Dừng động tác vò đầu bứt tóc lại, Long Cẩm Vân hơi ngước mặt lên nhìn con gái rồi nói.
Ông ta chỉ vừa ngước mặt lên thì Long Thi Tịnh liền kinh hoảng mà dùng tay che lấy miệng.
Chỉ mới có mấy ngày mà Long Cẩm Vân trở nên tiều tụy nhiều đi trông thấy.
“Cha, người thật sự là không có việc gì? Nếu có thì người cứ nói, Thi Tịnh nếu giúp được thì sẽ cố giúp người.” Long Thi Tịnh khóe mắt hơi cay nói.
Long Cẩm Vân không đáp lời mà chỉ trầm ngâm im lặng, hình như ông ta đang suy nghĩ điều gì đó.
Vẫn còn im lặng không đáp, nhưng rồi bỗng nhiên Long Cẩm Vân mạnh mẽ ngẩng cao đầu nhìn đứa con gái của chính.
Bên trong đôi mắt vốn dĩ đang tối sầm, âm u như bị bao phủ bởi một tầng sương dày, thì nay nó lại bừng sáng trở lại y như ngày trước.
Long Cẩm Vân đứng bật dậy, hướng về Long Thi Tịnh hưng phấn kêu lên:
“Đúng rồi! Thi Tịnh, con là bạn gái của Trạch Dương mà, con đến Khương Thị tìm Trạch Dương và nói giúp ta vài lời đi chứ. Bảo nó khuyên cha nó đừng hủy bỏ hợp đồng với Long Thị.” Long Cẩm Vân nắm chặt lấy hai bả của nữ chính rồi lay mạnh.
Lực đạo của ông ta rất mạnh, nó làm cho nữ chính đau đến mức phải kêu lên. Để có thể thoát khỏi bàn tay của cha mình, Long Thi Tịnh chỉ đành đồng ý.
“Vâng, con sẽ đến tìm Trạch Dương và nói với anh ấy.”
“Tốt! Tốt! Không hổ là con gái cưng của cha. Mau, mau đến Khương Thị tìm Trạch Dương đi.”
“Vâng! Con sẽ đi ngay!”