- Hình như nhóm mình hoàn thành đầu tiên.
Chúng tôi đã xong khá lâu và ngồi chờ tại một ghế đá gần đó, tôi đưa nước cho Nhật Linh rồi ngồi xuống cạnh nó xem tình hình kịch bản nó viết. Mà nói chung với 9,75 điểm văn đầu vào của Linh thì tôi cũng chẳng quá lo lắng.
- Gió mát thật. Hay mày cứ tranh thủ ngủ một giấc đi Lin...
Tôi còn chưa kịp dứt câu thì nó đã thình lình đổ gục vào người tôi, ngủ rồi á?!
Mà đến tôi còn thấy mệt thì Nhật Linh nó ngủ luôn ra đấy cũng chẳng phải chuyện lạ.
Lúc này đã là 5 giờ chiều, tất cả cảnh vật đều dần đắm mình dưới ánh nắng của chiều tà, trở nên vàng rực. Công viên cũng thưa thớt người hơn, tôi chỉ còn nghe được vang vảng đâu đó những tiếng trẻ em cười đùa.
Thôi thì giữa thành phố Hà Nội tất bật, với nhịp sống ngày càng bị đẩy nhanh hơn, biết có mấy phút giây bình yên như bây giờ, hay tôi cũng ngủ một giấc?
Nhưng khi nhắm mắt lại, chẳng hiểu sao tôi tự nhiên nhớ lại về ngày đầu gặp Nhật Linh.
Trong ngày đầu tiên nhận lớp, làm quen vào cấp ba, đã có một đứa đi học muộn, vâng, là đứa ngồi sau tôi chứ ai. Thậm chí đứa con gái ấy còn dám đeo bịt mắt nằm ra bàn ngủ luôn khi mới nhận chỗ. Tôi thấy buồn cười thật, nên gõ nhẹ tay vào bàn gọi nó dậy, khi nó tỉnh cơn buồn ngủ và ngẩng mặt lên nhìn tôi, tôi đã khá ngạc nhiên khi đó là một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, thầm nghĩ rằng "con bé này dễ thương thật". Dù tôi quen gần hết mấy đứa cùng trang lứa ở cái thành phố Hà Nội này, cũng chưa bao giờ thấy ai nhắc đến nó hay cho tôi xem ảnh nó.
"Ờm...Mày là ai nữa vậy? À không...Tao có gặp mày rồi, tao còn nhớ!"
Ban đầu khi Nhật Linh nói như thế, tôi còn tưởng tôi thật sự gặp nó rồi nhưng không nhớ cơ, sau này chơi thân thân với nó mới biết, nó nói vậy để tránh phiền phức thôi.
Nhật Linh là đứa con gái khác thường nhất tôi từng gặp, không chỉ con gái, mà trong tất cả con người tôi đã từng gặp ấy. Một đứa chưa bao giờ được ăn bánh mì, những quán ăn vặt nổi tiếng lề đường, đến ngay cả buộc tóc cũng không biết, điện thoại cũng không sử dụng, luôn luôn ngủ dậy muộn bất chấp thời gian, lối sống thì vô cùng thiếu khoa học, hỏi về bạn bè thì cũng chỉ có mỗi hội Phong Sida.
Nhưng có lẽ vì thế mà tôi để ý, nghĩ về Nhật Linh nhiều hơn những đứa còn lại, tôi thấy nó cứ ngộ ngộ, hay hay. Và cũng chẳng hiểu kiếp trước tôi có phải mẹ nó không mà kiếp này mỗi khi ở gần nó là tôi chỉ muốn chăm sóc nó hết mức có thể.
Phong Sida nói Nhật Linh là đứa được bố mẹ nuông chiều, và bố mẹ có lẽ cần nghiêm khắc hơn thì nó mới hết lười được. Nhưng mỗi lần gặp Nhật Linh, nhìn Nhật Linh, nói chuyện với Nhật Linh, tôi chỉ thấy nó cần nhiều sự chăm sóc hơn chứ chẳng phải nghiêm khắc gì ở đây cả.
Tôi khẽ nhích người lại gần nó thêm một chút, để nó dựa cho vững...Nhật Linh ngủ say thật, tôi cảm nhận được đến cả nhịp thở đều đều của nó, y hệt đứa trẻ con ngoan ngoãn ngủ sau một ngày dài đùa nghịch. Từng giọt nắng ấm trải dài trên mi mắt, đọng lại trên gương mặt Linh, nhưng đó không phải cái nắng gay gắt mùa hè mà nó từng phải dùng cả vỏ gối, hay đứng chắn cho tôi ngủ vào ngày đầu gặp mặt.
Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn là một đứa con gái kì lạ.
- Ơ\, bọn mày xong rồi à?
Thằng Phong Sida và Huy ngạc nhiên khi thấy chúng tôi đã xong từ lâu và ngồi đợi tại địa điểm đã hẹn nhau từ trước.
- Con Linh đợi chúng mày lâu quá nên ngủ được tám tiếng rồi đấy.
Tôi khịa nhẹ hai đứa nó, vì trước khi chia nhóm, chúng nó trêu nhóm tôi kiểu: "Nhóm này có con Linh Lười thì phải ở lại thêm tám tiếng là ít".
- Ngồi ghế đá mà cũng ngủ say như chết được\, sợ thật\, khà khà hay tao vẽ vào mặt nó.
- Để yên nó ngủ đi\, với cả mày nói bé thôi.
- Gớm\, có lần tao gõ nồi bên tai nó mà nó vẫn ngủ được cơ mà\, nói chuyện bình thường đi\, cứ lo thái quá\, đúng là thằng simp lỏd.
- Simp lỏd hay gì kệ mẹ tao. Thế...hai cái bờm hình trái tim trên đầu chúng mày là thế nào?
Hai đứa nó chắc cũng xong việc từ lâu, còn kịp đi mua sắm cơ mà, nhưng mua cái thứ gì hồng hồng sến súa kinh khủng, đã vậy còn đồ đôi. Nếu con Linh không dựa vai tôi có lẽ tôi cười sặc lên rồi.
- Sao không trả lời? Chúng mày kiếm đâu ra quả bờm quê vãi vậy?
Trước câu hỏi của tôi, hai đứa nó chảy mồ hôi ròng ròng, mắt đảo tứ tung, ấp a ấp úng như ngậm hột thị, hình như đang cố tìm một lý do hợp lý để biện minh.
Cùng lúc ấy thì đội của Thảo Anh với Mai hoàn thành xong và xuất hiện, chỉ thấy hai thằng kia thở phào khi thoát khỏi sự tra hỏi.
- Ấy chà. Chúng mày nhanh phết nhỉ? Ơ\, thằng Huy với Phong Sida thắng trò "Tình yêu vĩnh cửu" à? - Con Mai ngạc nhiên chỉ vào cái bờm hồng trái tim trên đầu chúng nó.
- "Tình yêu vĩnh cửu"? Tên gì sến hệt cái bờm chúng nó đeo vậy - Tôi ngạc nhiên.
- Mày không biết á? Nó là trò chơi dành cho các cặp đôi ấy\, cặp nào được vote nhiều nhất thì nhận giải thưởng tự chọn: là máy game phiên bản giới hạn\, hoặc phiếu spa lên đến hai triệu đấy.
- Tao với Mai cũng giả làm cặp đôi để chơi\, mà bị loại ngay vòng đầu nên đi luôn - Con Thảo Anh thở dài\, chắc do nó không săn được cái phiếu spa hai củ - Mà cũng tại thằng Phong Sida với Huy được bọn con gái mê quá trời...
Ừ thì cái mặt hai thằng này cũng đẹp trai (mỗi tội tính không bình thường lắm), hai thằng đẹp trai yêu nhau nữa thì sẽ tạo thành tổ hợp hầu như con gái nào cũng mê mà. Nhưng tôi cá hai thằng này cũng chỉ diễn kịch để săn con game cho hai đứa nó solo thôi.
- Thôi chúc Phong với Huy hạnh phúc trọn đời nhé\, tiếc tao không có ở đấy chứ không tao cũng vote cho bọn mày đấy.
- Bố mày thà chết chứ không hẹn hò với thằng ảo tưởng này đâu!
- Không phải vì cái máy game thì tao cũng không đứng trên sân khấu mấy tiếng với nó!
- Tháo cái bờm "tình yêu vĩnh cửu" ra đi rồi nói gì thì nói.
Thấy cũng sắp đến giờ công viên đóng cửa, nên lũ bạn tôi phải nhăn mày hợp lực gõ ghế, lay người, làm mọi cách (dĩ nhiên tôi phản đối gợi ý đấm vào mặt của con Thảo Anh dù nó là lựa chọn hiệu quả nhất) để gọi Nhật Linh dậy. Nó ngủ say vãi, vậy mà nãy giờ nói chuyện với lũ kia tôi cứ sợ đứa nào nói to quá nó lại tỉnh giấc.
- Chào buổi sáng...
- Chiều rồi mày\, giờ thì mau đứng dậy khởi động để chụp một kiểu ảnh cả nhóm xong đi về thôi - Con Mai nhéo má Nhật Linh cho nó tỉnh hẳn ra\, mà trông mặt nó vẫn lưu luyến giấc ngủ lắm.
Bọn tôi nhờ một anh nhân viên gần đấy chụp ảnh nhóm hộ, giờ đến lượt tranh nhau vị trí đứng nữa.
- Nào cặp đôi mới yêu\, đứng cạnh nhau đi chứ?
- Tao xiên mày đó nha Mai! Tao sẽ đứng cạnh Nhật Minh!
- Mày nghĩ tao thích đứng cùng mày hở\, Phong Sida! - Thằng Huy nói mỉa.
- Nào nào Huy\, không được nói Phong là sida hiểu chưa? - Còn con Mai lúc nào cũng chớp thời cơ để khịa.
- Moẹ\, mấy đứa chúng mày xếp hàng nhanh\, bố mày đặt lịch spa rồi đấy\, về muộn người ta huỷ tao xiên từng đứa.
Hầy...Đúng như Nhật Linh nói, đây là cái nhóm bất ổn nhất mà trước giờ tôi từng thấy. Tôi thở dài, khẽ liếc sang Linh và bất ngờ thấy môi nó đang nhếch lên cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó cười!
Nó là đứa lúc nào cũng chỉ mang gương mặt của một người buồn ngủ, nói tông giọng của một người buồn ngủ không cần bất cứ thứ gì trên đời này, thậm chí chẳng hiểu sao tôi còn nghĩ rằng nó không biết cười. Nhưng nó biết, và lúc nó cười lên trông dễ thương ác. Đi đâu mà nó cũng cười như thế thì giờ nó có mười người yêu tôi cũng không quá bất ngờ.
Bắt gặp ánh mắt của tôi đang nhìn, nó trở về "trạng thái Linh Lười" rồi ngơ ngác nhìn tôi.
- Sao thế?
- À...Không có gì..
Tiếc quá đi...! Muốn được chụp lại quá!