“Ngày 15 tháng 6, hai du khách đi dạo trên bờ cát ở khu du lịch sông Cửu Loan, phát hiện một con cá heo mắc cạn, lập tức thông báo với cục ngư chính, sau khi xác nhận, được biết đây là một con cá heo trắng Trung Quốc quý giá, là động vật bảo vệ cấp một duy nhất trong nhóm cá voi-cá heo. Bởi vì tình hình rất nguy cấp, nên cục ngư chính, vườn bách thú thành phố Đông Hải, vườn thú Linh Hữu lập tức tiến hành cứu viện khẩn cấp. Cá heo được nhanh chóng chuyển tới vườn thú Đông Hải để cứu chữa..”
“Sau 24 giờ được các chuyên gia động vật tận tình chữa trị, chăm sóc không gián đoạn, cá heo đã thoát khỏi cảnh nguy kịch, đây cũng là ca cứu cá heo trắng Trung Quốc không phải do ngoại thương thành công đầu tiên trong nước ta..”
“Ngày 25 tháng 6, cô cá heo trắng này sẽ được thả về khu bảo vệ cá heo thành phố Đông Hải…”
Đoàn Giai Trạch còn thấy bóng mình và Từ Tân trong bản tin, liền gửi cho Tiểu Tô, “Nào, Tiểu Tô, em share tin này lên fanpage của chúng ta đi.”
Tiểu Tô trả lời trên wechat, “Vườn trưởng lợi hại thật đấy, không nói lời nào chạy đi cứu cá heo.”
Chủ nhiệm Bao hẹn với Đoàn Giai Trạch, để lúc thả về biển anh cùng đi tiễn cá heo trắng, khu bảo vệ cách đây một chặng, anh có thể ngồi xe cùng vườn thú thành phố.
Bởi lần này cần ra ngoài một thời gian, Đoàn Giai Trạch liền đặt điện thoại xuống nói với Lục Áp, “Đạo quân à, ngày kia em phải ra ngoài một chuyến, đến khi đó anh giúp em chăm sóc trứng chim cánh cụt có được không?”
Vẻ mặt Lục Áp lạnh tanh, không nói lời nào.
Đoàn Giai Trạch trêu hắn: “Có được không? Cha nuôi thằng bé à?”
Lục Áp: “……….”
Lục Áp: “…Lần cuối cùng thôi đấy, còn nữa ta thiêu chết nhà ngươi.”
Đoàn Giai Trạch thầm reo vui trong lòng, quả nhiên chiêu này có tác dụng với Lục Áp, hắn còn không từ chối.
Còn lời uy hiếp ở nửa vế sau, Đoàn Giai Trạch không để tâm, tần suất Lục Áp uy hiếp muốn thiêu người ta thực sự quá cao.
..
Ngày hai mươi lăm, Đoàn Giai Trạch cùng Từ Tân đi tới vườn thú thành phố, theo xe của họ tới khu bảo vệ cá heo.
Đó là một chiếc xe vận tải rất lớn, bình thường vườn thú thành phố dùng để vận chuyển động vật, cá heo trắng được đưa vào một cái bể bơi bằng phao đơn giản.
Đoàn Giai Trạch ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, tay vịn thành bể, cá heo trắng liền ngước đầu lên, thân mật cọ cọ phần mõm vào tay Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch xoa xoa đầu nó, “Moah.”
Từ Tân hâm mộ nói, “Vườn trưởng à, sao con cá heo lại thân với anh như vậy, mà không phải, con cá nào cũng quý anh luôn ý.”
Dù cho cá heo vẫn luôn gần gũi với con người, nhưng con cá heo hoang dã này cũng thân thiết với Đoàn Giai Trạch quá rồi, bọn họ mới bên nhau không bao lâu mà.
Mà làm nhân viên ở Linh Hữu, Từ Tân cũng biết Đoàn Giai Trạch rất gần gũi với các sinh vật và động vật dưới nước.
Chủ nhiệm Bao nói rằng, “Có một số người ấy à, đúng là rất dễ kết thân với động vật, cũng có những động vật rất dễ gần với con người. Tôi có một ông bạn, rất có duyên với mèo, dù là con mèo cao ngạo tới mức nào, đều trăm phương ngàn kế tới gần ông ấy, thậm chí còn rúc vào lòng ông ấy nữa.”
Một nhân viên khác thốt lên: “Ôi, nói lại nhớ, anh trai em cũng vậy, anh ấy rất có duyên với rắn, chẳng hiểu sao thường xuyên có rắn từ đâu mò tới chỗ anh ấy, ở khách sạn cũng thấy luôn.”
Mọi người tỏ vẻ một lời khó diễn tả hết, “….Thấy đây không giống chuyện tốt đẹp gì.”
Đề tài chuyển tới những mối duyên kỳ lạ với động vật, Đoàn Giai Trạch không cần phải nói gì, mọi người đã tìm được lý do giúp anh.
Trải qua hai giờ ngồi xe, xe tới trung tâm quản lý khu vực bảo vệ cá heo thành phố Đông Hải, họ sẽ cùng người trong trung tâm quản lý, đồng thời dùng cáng cứu thương chuyển cá heo trắng tới một chiếc thuyền nhỏ.
Hôm nay trời quang, sóng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời Đông Hải, biển rộng trời xanh nối làm một đường, thi thoảng còn có thể thấy bóng chim biển chao liệng.
Từ Tân là người thành phố khác, chưa từng tới khu bảo vệ động vật, nơi đây ít người hơn cảnh khu, nhưng cảnh sắc không kém chút nào, hơn nữa còn không có rác do con người thải ra.
“Nơi này đẹp quá, Đông Hải đúng là nơi địa linh nhân kiệt, ôi, không phải Tam Đàn Hải Hội đại thần Lý Na Tra từng làm loạn ở đây hay sao?”
Chủ nhiệm Bao cười ha hả nói: “Đúng là ở Đông Hải, nhưng không phải ở đây, mà là ở chỗ cá heo trắng bị mắc cạn, sông Cửu Loan, theo truyền thuyết năm đó Lý Na Tra tắm ở sông Cửu Loan, làm kinh động tới Long cung. Thế nhưng nơi này cũng rất đáng gờm, người xưa kể trước đây nàng Tinh Vệ ngậm đá từ núi Tây ra đây lấp biển.”
Từ Tân gật gù liên tục, “Ra là vậy, những truyền thuyết thần thoại này thú vị thật đấy.”
Đoàn Giai Trạch nghe mà khóe miệng giần giật, thú vị á, Na Tra thì thôi, nếu cậu mà biết hôm qua cậu còn ngồi ăn trong cùng căn tin với Tinh Vệ chẳng phải còn thú vị hơn hay sao.
Con thuyền nhỏ rời bến đậu, đi sâu vào khu bảo vệ.
Dường như cá heo trắng biết mình sắp được về nhà, có vẻ vô cùng hưng phấn.
Chủ nhiệm Bao ở bên cạnh chụp ảnh và ghi chép, đây không chỉ là lần cứu trợ thành công nhất của ông, cũng là lần cứu trợ có thời gian ngắn nhất, chỉ vẻn vẹn có mười ngày, con cá heo này đã khôi phục với tốc độ thần tốc để có thể hạ thủy, lần lâu nhất trước đây ông tốn những tám tháng mới chữa trị cho cá heo mắc cạn thành công, để thả về môi trường trước đó.
Có rất nhiều con cá heo, tuy may mắn giữ được tính mạng, nhưng không thể nào quay trở lại biển rộng sinh sống, chỉ có thể ở lại trong khu triển lãm cá heo cá voi ở vườn thú.
Áng chừng nửa giờ sau, con thuyền mới dừng lại, nhóm Đoàn Giai Trạch dùng cái đệm nâng cá heo trắng lên, đưa xuống nước biển, sau đó thu đệm về.
Cá heo trắng vừa hạ thủy, liền nhanh chóng lặn xuống nước sâu, cơ thể linh hoạt, hoàn toàn không thấy dáng vẻ thoi thóp trước đó, dưới làn nước trong vắt còn có thể mơ hồ thấy bóng nó qua lại.
Cá heo trắng từ dưới làn nước bơi qua thuyền, ở bên kia nhảy lên khỏi mặt nước, họa thành một đường cong duyên dáng, bọt nước bắn lên.
Cơ thể màu hồng phấn của nó không ngừng nhảy xung quanh chiếc thuyền, thể hiện niềm vui sướng hân hoan trong lòng.
Cảnh tượng này, tuy không có nhiều cá heo trắng như trong tưởng tượng của Từ Tân, nhưng cũng rất đẹp. Nhân viên ở khu bảo vệ chụp mấy bức ảnh chung cho họ và cá heo trắng, kỷ niệm ngày hôm nay thả về.
Họ nán lại đây thêm nửa tiếng, không nỡ rời đi, mà cá heo trắng vẫn luôn ở bên cạnh thuyền của họ.
Đoàn Giai Trạch luồn tay xuống làn nước biển, cá heo trắng liền bơi theo chạm phần mõm mình vào bàn tay anh, Đoàn Giai Trạch không nhịn được cười, “Đừng theo bọn anh nữa, sau này có duyên sẽ gặp lại.”
Cá heo trắng lưu luyến không rời lại đuổi theo mấy trăm mét nữa, mới xoay người bơi về hướng ngược lại, thân thể hồng nhạt biến mất dưới làn sóng lam lấp lánh.
Chủ nhiệm Bao thổn thức nói: “Nó nhận thức được chúng ta đấy.”
Làm nghề này bao nhiêu năm, ông thường xuyên được cảm nhận một mặt nhân tính hóa của động vật, thậm chí có đôi khi còn đơn thuần thiện lương hơn con người.
“Đúng vậy..” Đoàn Giai Trạch cũng muốn phát biểu một chút, nhưng khóe mắt trông thấy một bóng chim đen miệng trắng lướt qua bầu trời, trong miệng còn ngậm một hòn đá.
Theo lý mà nói Đoàn Giai Trạch không trông thấy rõ con mắt nó, nhưng trong thoáng chốc dường như anh có cảm giác một người một chim đối diện nhau.
Chim: “………..”
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Đậu xanh, có phải anh nhìn nhầm rồi hay không? Sao anh cứ có cảm giác con chim kia rất giống với Tinh Vệ chứ?
Dường như Tinh Vệ cũng khựng lại một chút, lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục vỗ cánh bay đi.
Đoàn Giai Trạch: “………”
Lúc này dường như Từ Tân cũng thấy Tinh Vệ, chỉ vào bóng lưng Tinh Vệ nói: “Ơ.. hình như kia không phải chim biển, là quạ đen à? Ôi khoan đã, trông nó rất giống một con chim trong vườn thú chúng ta, vườn trưởng, anh xem có đúng không?”
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi nói: “Ừ đúng, giống phết, chắc là đồng loại nhỉ.”
Từ Tân không hề hay nghĩ, con chim kia chính là con cậu thấy ở vườn thú Linh Hữu.
Lát nữa về tới vườn thú, chắc người ta cũng về từ lâu rồi.
Lúc bấy giờ Đoàn Giai Trạch lấy điện thoại ra coi, được lắm, 12 giờ 30 phút, chắc điện hạ Tinh Vệ tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi lấp biển, tinh thần nhiệt tình đến mức nào cơ chứ!
Đoàn Giai Trạch rất muốn sau khi về tặng cho Tinh Vệ một bức tranh chữ: Ta nhân lúc người khác uống cafe để lấp biển — Tinh Vệ.
—
“Linh miêu đồng cỏ, linh dương, ngựa vằn, cu li lớn, rùa cạn, đà điểu…” Đoàn Giai Trạch lật tư liệu lần trước Hoàng Kỳ đưa tới, đây là những gì mà anh ta cùng các nhân viên mới bộ phận tiến cử mới thực hiện, số liệu tỉ mỉ sát sao, văn hay tranh đẹp.
Sau khi Đoàn Giai Trạch xem xong, cảm thấy không thành vấn đề, liền ký tên mình lên, đồng ý tiến cử, bên phía tài chính sẽ chi ra.
Ngoài ra, còn có báo cáo đồ lưu niệm ăn theo, do hai nhân viên ở bộ phận thương phẩm lần trước đưa tới, họ thiết kế ra vài mẫu đồ ăn theo, một số thứ cơ bản như điện thoại, bao đựng thẻ, mặt dây chuyền, washitape.. thì tìm họa sĩ vẽ hình những động vật được ưa thích là được.
Một số đồ khác thì có vẻ thú vị hơn, ví dụ như “diều cá đuối quỷ”, “gối tựa cổ cáo Bắc Cực”, “gậy selfie hình bạch xà” với “gối ôm hình Kim Ô”…
Chú ý là, gối ôm hình Kim Ô không phải loại có thể nhét tay vào hai bên, phương án kia đã bị Đoàn Giai Trạch bóp từ trong trứng nước.
Đoàn Giai Trạch duyệt báo cáo, trong lòng có chút lo âu, không phải anh sợ không bán được, mà là anh sợ đồ ăn theo của Lục Áp hoặc Hữu Tô sẽ bán đắt hàng hơn người còn lại, rồi xảy ra huyết án gì đó..
Khoảng thời gian này, Linh Hữu cũng từ từ tiến hành cải cách, tổ chức lại các phòng ban mới, làm rõ chức vụ, mở rộng nhân viên, giờ đã tiến hành tuyển nhân viên lâu dài, cũng tổ chức phân chia lại nhiệm vụ các nhân viên hiện có.
Một vài nhân viên theo Đoàn Giai Trạch từ đầu đều được thăng chức, ví dụ như Tiểu Tô vì làm rất tốt ở mặt tuyên truyền, giờ không còn đảm nhận chức ở bên tài vụ nữa, mà làm quản lý ở bộ phận tuyên truyền.
Sau khi ký xong, điện thoại Đoàn Giai Trạch reo lên, anh lấy ra nhìn, app công trình hy vọng Lăng Tiêu có thông báo mới.
Bạn có động vật phái tới mới. 【Số lượng: 2; Trạng thái: Đang trên đường tới】
Trong lòng Đoàn Giai Trạch không hề gợn sóng, anh tiện tay xóa thông báo đi. Lại tới phòng ấp trứng tốn hai phút để làm lạnh trứng, sau đó tiến hành nhiệm vụ như thường lệ, đi tuần tra trong vườn thú một vòng.
Đáng nhắc tới chính là, mùa hè tới, hoa sen trong hồ thủy cầm nở rộ. Không biết hoa sen lấy từ núi Lạc Già là giống gì, có rất nhiều cánh hoa, vừa to lại đỏ đậm, chen nhau đua nở trên mặt hồ, khiến nước hồ phản chiếu sắc đỏ.
Có rất nhiều người dân bản địa chọn nơi đây làm cảnh điểm ngắm hoa mùa hè, dẫn tới một làn sóng du khách tới để thưởng hoa.
Hơn nữa thời tiết dần nóng lên, rất nhiều người cũng sẽ bị chiếc ô giấy dầu của Linh Hữu hấp dẫn, mua một chiếc, cầm ô giấy dầu đứng bên hồ sen chụp ảnh, đúng là rất đẹp.
Đây đáng lý là một chuyện tốt, nhưng có nhiều người tới ngắm hoa, không khỏi có một số người dân không có ý thức, có hành vi ngắt hoa. Linh Cảm phàn nàn rất nhiều lần, hôm đó có một du khách không chịu nghe lời nhân viên khuyên, đợi người đi rồi, lại tới ngắt hoa, nói mãi mà không sửa được.
Linh Cảm tức điên lên, không chịu được, nhảy lên khỏi mặt nước quẫy cái đuôi vào mặt người kia, anh ta đập mạnh đến mức đập người kia in vệt đỏ, đến là bối rối.
Lúc đó đông du khách, cảnh con cá quẫy vào mặt người này bị vô số ánh mắt nhìn thấy, liền cười rộ lên bàn tán.
Thế nhưng Linh Cảm không thể đánh từng du khách ngắt hoa được, chỉ tức được một lần như vậy, cuối cùng Đoàn Giai Trạch vẫn phải sắp xếp mấy tình nguyện viên đeo băng đỏ đứng bên cạnh canh chừng.
Làm “Giám sát viên văn minh” với các tình nguyện viên hòa thượng là một công việc rất tốt, hiện tại Linh Hữu có công việc hỗ trợ thành phố văn minh, gọi những tình nguyện viên thay phiên đeo băng đỏ phát đơn tuyên truyền, làm vệ sinh vườn thú.
Mà hoa sen này, không biết có phải được đại đức chăm sóc không, cũng có công hiệu rất tốt cho việc tu hành, nếu làm nhiệm vụ ở khu vực này, không hề kém hơn so với khu trúc Quan Âm.
Đoàn Giai Trạch đi quanh hồ thủy cầm, sau đó tới thủy cung, chú trọng coi chừng hồ tiếp xúc.
Các du khách ở hồ tiếp xúc có cảm giác rất vi diệu, dường như chỉ trong chớp mắt, các sinh vật dưới nước ở đây càng thêm.. hoạt bát hơn? Nhưng nghĩ kỹ lại thấy, có lẽ đây chỉ là ảo giác của họ thôi, những sinh vật dưới nước này sao lại vô duyên vô cớ hưng phấn lên làm gì.
Ở vườn thú, các thủy tộc công tác ở hồ tiếp xúc này là nhiệt tình nhất.
Có mấy lần các du khách còn chụp được cảnh đủ loại sinh vật tụ tập dưới đường hầm đáy biển, mà còn không phải là đồng loại với nhau như bình thường, nhưng bộ dạng của chúng cũng không giống sắp đánh nhau, khiến các du khách thảo luận rất lâu, còn đăng lên weibo hỏi.
Khi hỏi vậy, đừng nói là admin fanpage Tiểu Tô không rõ, mà một vài chuyên gia cũng không thể giải thích được chúng nó đang làm gì.
Đoàn Giai Trạch hỏi Bạch Hải Ba mới biết, đây là các thủy tộc trong hồ tiếp xúc đang tổ chức hội nghị tổng kết, trao đổi kinh nghiệm bám người.
..
Sau khi ra khỏi thủy cung, Đoàn Giai Trạch còn tới xem Lục Áp, vừa hay gặp Tiểu Tô đang livestream.
Hiện tại Tiểu Tô phụ trách tuyên truyền, dưới sự gợi ý của Hoàng Kỳ, những lúc rảnh rỗi cô liền livestream cho các cư dân mạng thấy cuộc sống hằng ngày ở vườn thú, để duy trì nhân khí.
Đoàn Giai Trạch vừa lọt vào ống kính liền bị nhận ra.
“Aaaaaa vườn trưởng! Lâu lắm rồi không thấy vườn trưởng xuất hiện, nhớ quá đi à!”
“Nhớ+1, chàng Xoăn của chúng ta dạo này làm gì vậy?”
“Vườn trưởng vườn thú thì đâu thể cả ngày cho chim ăn được, chắc là bận quản lý.”
Đoàn Giai Trạch tới gần hỏi thăm các cư dân mạng một chút, “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
Tiểu Tô: “Em đang tiết lộ về chuyện sản xuất đồ lưu niệm ăn theo, mọi người đều muốn gối ôm Lục Áp nè. Còn nói muốn cả bộ đồ của em nữa.” Cô kéo đồng phục nhân viên của mình, hôm nay cô mặc đồ Lục Áp.
Đoàn Giai Trạch cười nói: “Anh vừa duyệt báo cáo của bộ phận thương phẩm, chẳng mấy chốc gối ôm sẽ được bán ra.”
Lúc này anh thấy có một cư dân mạng tặng hai mươi mấy lễ vật đắt nhất, còn hô hào: Cầu vườn trưởng bế Lục Áp ra, cho bọn em bay đi.
Trên bình luận mọi người ào ào tán thành. Vẫn là vườn trưởng chịu chơi nhất, lần trước Đoàn Giai Trạch live stream trên không khiến mọi người nhớ mãi không quên. Sau đó còn có streamer bắt chước theo, lấy chim trong nhà ra chơi, điện thoại di động liền tử trận.
“Bổn vườn trưởng giàu có có cả vườn thú trong tay, chẳng lẽ lại khom lưng trước lễ vật sao?” Đoàn Giai Trạch nghiêm túc nói, “Tiểu Tô, phiền em đưa chìa khóa cho anh.”
Tiểu Tô: “…………”
Cư dân mạng: “………..”
Lục Áp đang đứng trên cành cây, khinh thường nhìn Đoàn Giai Trạch, để biểu hiện sự khinh thường của mình thêm phần sinh động, hắn còn bay lên cao, đậu lên một cành cây cao hơn.
Đoàn Giai Trạch ngẩn ra, anh biết đưa Lục Áp xuống thế nào đây, bình thường chỉ cần vươn tay ra là có thể bế Lục Áp xuống rồi.
Đoàn Giai Trạch kiễng chân duỗi tay lên trên, còn khẽ nhảy một cái, cố gắng chạm vào Lục Áp.
Cư dân mạng:
“Chết cười hahahaha Lục Áp đại đại cố ý đúng không!”
“Chết mất, chim nhà vườn trưởng muốn tạo phản rồi, không nghe lời nữa rồi.”
“Ai bảo dạo này vườn trưởng ít chơi với Lục Áp cơ, không quay clip hằng ngày nữa. Lục Áp: Em có còn là chú chim anh thương nhất không.”
“Móa ơi 233333 mị xem vườn trưởng bắt chim cả ngày cũng được.”
Đoàn Giai Trạch đen mặt, nhỏ giọng nói: “Đạo quân à đừng đùa nữa, chẳng lẽ anh muốn em bò lên à.”
Dưới sự cầu xin của Đoàn Giai Trạch (hổng có đâu), lúc bấy giờ Lục Áp mới dè dặt bay xuống, đậu trên vai Đoàn Giai Trạch.
Lúc này Đoàn Giai Trạch mới ôm Lục Áp đi ra, anh cũng không tiện nói với mọi người khoảng thời gian này anh đang ấp trứng chim cánh cụt hoàng đế, nếu không thất bại sẽ khiến mọi người phải thất vọng; mặc dù chưa lộ diện, nhưng Lục Áp cũng từng tương tác với mọi người không ít, chỉ là không xuất hiện với hình người, anh cười ha ha bảo: “Lục Áp nhà chúng ta ngạo kiều. Lần sau bán đồ ăn theo, sẽ ra live stream với mọi người một chút, khoảng thời gian này anh đang nghiên cứu mấy trò mới.”
Đoàn Giai Trạch cũng trả lời một vài câu hỏi của các cư dân mạng, đang nói chuyện thì nhận được điện thoại từ trung tâm phục vụ du khách, Đoàn Giai Trạch liền hỏi có chuyện gì.
Nhân viên ở đầu dây bên kia nói: “Vườn trưởng à, ở đây có một tiên sinh tới tìm anh, nói là tiên sinh Lăng Tiêu bảo anh ta tới.”
Lăng Tiêu tiên sinh gì đó, hẳn là công trình hy vọng Lăng Tiêu rồi. Đoàn Giai Trạch vừa nghe liều hiểu, còn xác nhận lại một chút, giờ mới có một vị tiên sinh tới. Nhưng mà người lần này tới nhanh thật đó, anh mới nhận được tin tức không bao lâu mà.
Thế nhưng ngẫm lại hiểu rõ, mấy người như Lục Áp, xuống đây để làm công, đương nhiên không cam tâm tình nguyện. Nhưng phía sau đều là khách du lịch, có ai nghỉ phép mà không sốt sắng tới không, đương nhiên là phải nhanh rồi.
Đoàn Giai Trạch vội vã vẫy tay chào tạm biệt trong tiếng tiếc hận của mọi người, anh buông lỏng tay ra, Lục Áp liền bay trở về buồng của mình.
Đến khi anh tới phòng tiếp khách thì chẳng thấy khách đâu, chỉ có một cậu trai vác theo thùng nước đứng ở đó, chắc là đưa nước tới.
Trông đẹp trai đáo để, nhưng có vẻ trẻ con, có khi còn chưa tới hai mươi tuổi, cao chừng 1m7, mặc áo phông và quần jean tối màu, chỉ có cổ tay trái đeo hai chiếc vòng sáng bóng.
Thấy Đoàn Giai Trạch đi vào, cậu trai đưa nước liền nhìn dõi theo anh.
Đoàn Giai Trạch có hơi 囧, gật đầu với cậu ta, “Cậu cứ làm việc của cậu đi.”
Không ngờ, một giây sau cậu trai liền đặt thùng nước xuống, hỏi: “Làm cái gì? Anh là vườn trưởng Đoàn à?”
Đoàn Giai Trạch mở to mắt, “Ủa thế cậu không tới để đưa nước à?”
Lúc soái ca nở nụ cười, ở gò má trái có một lúm đồng tiền rất sâu, cậu bảo: “Đương nhiên rồi, không phải anh bảo tới đây đợi hay sao? Tôi là động vật phái tới.”
“Ôi ngại quá, ngại quá, tôi hiểu lầm.” Đoàn Giai Trạch ảo não vỗ trán, áy náy nói, “Không biết quý tính đại danh của cậu là?”
Soái ca ngượng ngùng nói: “Không cần nói họ tên tục gia đâu nhỉ, vườn trưởng có thể gọi tôi là Thiện Tài.”
“……..” Đoàn Giai Trạch nghẹt thở hỏi: “Từ núi Lạc Già tới à?”
Lúc này Đoàn Giai Trạch còn ôm một tia hy vọng, nhỡ cùng tên thôi thì sao?
Dù sao Thiện Tài đồng tử mà anh biết, có hình tượng tính khí không được tốt cho lắm.
Thiện Tài gật đầu: “Đúng vậy… ớ, vườn trưởng đang làm gì thế?”
Đoàn Giai Trạch vừa cúi đầu lấy điện thoại ra, không buồn ngẩng đầu lên nói: “Tôi định làm cái bảng hiệu ‘Chi nhánh tạm trú của núi Lạc Già dưới nhân gian’.”
Thiện Tài nhoẻn cười, “Anh hài hước thật đấy, có phải vì Hùng Tư Khiêm và Linh Cảm đều ở đây không?”
Đoàn Giai Trạch: “== Ừm.”
Cứ tiếp tục như vậy, Đoàn Giai Trạch sợ cuối cùng đại sĩ Quan Âm không còn ai để trông cậy vào nữa!
Ánh mắt Đoàn Giai Trạch lơ đãng nhìn sang thùng nước Thiện Tài mang theo, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, Thiện Tài không phải người đưa nước, vậy cái thùng nước kia từ đâu tới, bèn hỏi cậu ta: “Cái này là…”
Thiện Tài hồn nhiên nói: “Dương chi cam lộ đó.”
Đoàn Giai Trạch: “…………..”
….Đạ mấu, quá đáng quá rồi!
Cái này có thể gọi là bản tính khó dời không? Hùng Tư Khiêm và Linh Cảm cùng lắm chỉ mang theo một cốc xuống, đại ca đây chơi cả thùng, rốt cuộc nhân lúc Quan Thế Âm không chú ý đổ bình cam lộ của người ta mất bao nhiêu lâu hả?!