Đoàn Giai Trạch vào quán cafe, tìm một lúc thì thấy bóng lớp trưởng, anh ta còn đang chơi game.
Đoàn Giai Trạch câm nín, đi tới bảo: “Không phải sợ muốn chết sao, sao còn có tâm tình chơi game?”
“Tối nay có hoạt động..” Lớp trưởng nói vậy, nhưng thực chất vẫn không trả lời vấn đề.
Đoàn Giai Trạch bảo anh ta dẫn anh về nhà, “Tôi mang con mèo của ông đi, tới gặp đạo trưởng ở Lâm Thủy quán xem một chút, nếu như không có vấn đề gì, hoặc là giải quyết được..”
Dưới ánh nhìn chòng chọc của Đoàn Giai Trạch, lớp trưởng lắp bắp nói: “Đã đến mức này rồi tôi chẳng dám nuôi nữa đâu, ông giúp tôi cho người ta nhé?”
“Thế để tôi nuôi đi, thả trong vườn thú.” Đoàn Giai Trạch xác định lớp trưởng thực sự không dám nuôi, thuận thế nói vậy.
Lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn rối rít, dẫn theo Đoàn Giai Trạch về chỗ ở của mình.
Lớp trưởng thuê nhà trọ ở một mình, vừa vào có thể thấy một con mèo lông dài đang cắm cúi đầu ăn đồ trong hộp cơm. Nghe thấy tiếng mở cửa nó ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn không nhìn họ.
Lớp trưởng không khỏi than lên, âm lượng không quá cao, nhưng đáng thương thế nào không cần nói cũng biết, “Cá hồi của tôi…”
Đoàn Giai Trạch cười ruồi, “Nó còn biết mở tủ lạnh à?”
Lớp trưởng đứng ngoài cửa không dám đi vào, Đoàn Giai Trạch thì không sợ gì, từ Tam Túc Kim Ô cho tới đại vương Linh Cảm anh còn nuôi được nữa là, còn phải sợ con mèo mới thành tinh hay sao!
… Được rồi, thực ra bởi trước khi đến Côn Bằng có nói cho anh hay, giờ Schrödinge vẫn còn rất yếu, chưa luyện công pháp gì, cùng lắm chỉ hơi mạnh một chút, thông minh một chút mà thôi. Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, chắc hai người trưởng thành cũng đủ bắt rồi, nên không dẫn động vật phái tới nào theo.
Lớp trưởng: “….Ông làm được không?”
Vốn là Đoàn Giai Trạch còn rất có lòng tin, bị lớp trưởng hỏi vậy, anh lại không dám chắc, giống như trong “Tom và Jerry” vậy, bị con mèo giỡn mặt thì nhục quá còn gì? Nhưng anh vẫn bất chấp bảo lớp trưởng đóng cửa lại, cầm lấy túi vận chuyển mèo.
Đoàn Giai Trạch mở túi ra, gọi Schrödinge: “Schrödinge ơi? Lại đây nào.”
Schrödinge chổng mông về phía Đoàn Giai Trạch, tiếp tục ăn, rõ là phách lối không đếm xỉa gì tới anh.
Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng đi tới, vươn tay muốn ôm Schrödinge, nhưng Schrödinge phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy lên tủ lạnh, mà khoảng cách khi đó vốn không nhỏ.
Schrödinge đứng trên tủ lạnh, lạnh lùng nhìn Đoàn Giai Trạch, đột nhiên quay đầu nhìn về phía lớp trưởng.
Đôi chân lớp trưởng như nhũn ra, suýt chút nữa xoay người lao ra cửa.
“Hay là ông gọi đạo trưởng tới đây luôn đi!” Lớp trưởng bảo.
“Không cần đâu, đạo trưởng dạy phương pháp cho tôi rồi.” Đoàn Giai Trạch nói vậy, sau đó nói với Schrödinge, “Côn Bằng tìm mày Côn Bằng tìm mày Côn Bằng tìm mày…”
Lớp trưởng nghe Đoàn Giai Trạch hàm hàm hồ hồ đọc thần chú gì đó, sau đó thấy Schrödinge thế mà thật sự nhảy từ tủ lạnh xuống, đi tới bên chân Đoàn Giai Trạch, ngẩng đầu kêu “Meo” một tiếng với anh, rồi chui vào trong túi nằm xuống. Đoàn Giai Trạch ngồi xuống, kéo khóa lại.
Lớp trưởng cả kinh, “Đệt.. thần chú gì vậy, có thể dạy tôi không?”
Đoàn Giai Trạch bình tĩnh nhấc túi lên, “Cái này chỉ có tác dụng với mèo thôi, ông còn hi vọng có lần sau để dùng tới à?”
Lớp trưởng suy nghĩ một chút, “Thôi bỏ đi, chắc sau này tôi không dám dây vào mèo nữa đâu.”
Đoàn Giai Trạch nhìn lớp trưởng đầy thương hại, ai bảo đối thủ của ông là thầy Côn Bằng cơ chứ, trong cuộc đua tình cảm này, pháo hôi cứ như vậy bị hạ gục.
Ngẫm lại thấy mình nghĩ gì mà cẩu huyết thế, Đoàn Giai Trạch vội vã nói: “Thế tôi đi đây, ông yên tâm, có kết quả tôi sẽ nói với ông luôn, ông nghỉ ngơi cho tốt.”
Lớp trưởng vô cùng cảm kích, tiễn Đoàn Giai Trạch ra cổng khu.
Đoàn Giai Trạch cũng không đưa tới Lâm Thủy quán như anh ta nghĩ, mà bắt xe về thẳng Linh Hữu.
Đoàn Giai Trạch đưa Schrödinge cho Côn Bằng, Côn Bằng thả Schrödinge ra, ôm trong tay, vùi cằm cọ vào bộ lông dài của nó, tuy rằng vẻ mặt không thể hiện gì, nhưng trong đôi mắt lóe lên tia vui mừng.
Schrödinge cũng yếu ớt kêu hai tiếng “Meo meo”, khác hoàn toàn khi đối mặt với Đoàn Giai Trạch, quả nhiên đã bị Côn Bằng dụ dỗ từ lâu.
Đoàn Giai Trạch nhìn một lúc, cảm thấy hơi khó ở, có thú cưng xuất sắc thì thú vị lắm à?
“Em đi đây.” Đoàn Giai Trạch đóng cửa lại, đi tới phòng chơi bài dưới tầng một.
Ký túc xá mới này còn đặc biệt xây một phòng đánh bài, giống như phòng nghỉ ngơi trước đó, mọi người có thể tụ tập ở đây xem phim, chơi Đẩu Địa Vương, nhưng không cho chơi bài ăn tiền.
Đoàn Giai Trạch vừa mở cửa ra, thấy bên trong có không ít người ngồi, có nhân viên nhân tộc, cũng có động vật phái tới.
Bàn nào cũng kín người ngồi, có mấy nhân viên nữ ngồi bên sofa tán gẫu, trong đó có Chu Phong ngồi cùng.
Đoàn Giai Trạch nghe thấy Chu Phong từ tốn nói: “….Tốt nhất cô đừng bán căn nhà kia, trừ khi tìm được nơi nào có cách cục tốt hơn..”
Người nghe liên tục gật gù, tỏ ý tán thành.
Anh ta lại chuyển qua nói với người khác, “….Còn cô sinh vào ngày Đấu Túc, cô như nào tôi không biết, nhưng Đấu Túc rất đỏm dáng, mải công việc, năng lực nghiệp vụ không tồi..”
Nhân viên nữ kia che mặt nói: “Là tôi, là tôi.”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Đây rõ ràng là ông nói một đằng bà nghĩ một nẻo mà? Chu Phong đang ám chỉ Đấu Túc tinh quân thiệt sự đó!
Bàn bên kia có ba người Lục Áp, Tiểu Thanh, Hữu Tô, Hữu Tô cười nói: “Ây dà, ngại quá, lại thắng nữa rồi.”
Lục Áp sa sầm mặt quăng bài đi, “Không chơi nữa!”
Tuy rằng Hữu Tô không nói gì, nhưng vẫn tủm tỉm cười.
Lục Áp nổi đóa: “Ngươi dám cười nhạo ta!”
Nụ cười trên môi Hữu Tô khựng lại, “…Đâu có đâu.”
Mấy người bàn bên cạnh đều đưa mắt nhìn sang, em gái Hữu Tô đại sát khắp phòng bài, dù là mạt chược, hay là ma sói, đều không ai có thể chơi lại được cô bé, khiến họ không dám chơi cùng Hữu Tô nữa… học sinh tiểu học bây giờ cũng khủng bố quá rồi!
Hôm nay anh Lục chơi bài với Hữu Tô, họ còn đang nghĩ Lục Áp là anh của Hữu Tô, hẳn sẽ giỏi hơn một chút, không ngờ còn bị ngược tức điên lên.
Đoàn Giai Trạch đi tới, mỉm cười đặt tay lên bả vai Lục Áp.
Lục Áp sa sầm mặt tức giận quát: “Làm cái gì?”
Bàn tay Đoàn Giai Trạch dùng sức xoa bóp, ấn Lục Áp trở lại ghế, “Đánh bài thôi mà, tức gì chứ, em gái anh không đánh lại anh, anh đừng dọa em ấy.”
Mây mù trên gương mặt Lục Áp đã bị nắng ấm xua tan, “Đương nhiên rồi.”
Tiểu Thanh chống cằm nói, “Uầy, anh Lục chỉ nghe lời vườn trưởng.”
Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ tốt xấu gì anh cũng là người nuôi, giống như Schrödinge vậy, Côn Bằng cho nó ăn, nó có thể không nghe lời Côn Bằng sao?
..
Lúc Schrödinge đến vào kỳ nghỉ, bởi vậy nên các du khách đều chưa từng thấy nó. Lần này trở về, mọi người phát hiện ra, Linh Hữu có thêm một con mèo.
Hơn nữa còn là một con mèo rất đẹp, đôi mắt vừa to lại vừa tròn, lông dài, trên lưng sắc vàng, nâu, đen, trắng xen lẫn với nhau, nhưng từ cằm trở xuống bụng lại trắng tinh, cái đuôi xù bông, ánh mắt lạnh lùng, như một băng sơn mỹ nhân.
Trên cổ nó còn đeo một sợi dây, có treo bảng tên trên đó, nhìn qua là thú cưng trong nhà, thích đi bộ trong vườn thú, nhất là những nơi đông người. Nhưng có vẻ như nó không thích gần gũi con người, chỉ đứng một bên xem.
Thi thoảng con mèo cũng theo dòng người đi tới bãi đất trống chim sẻ tụ tập, mọi người sẽ trông thấy cảnh tượng thú vị.
Đám chim sẻ vốn mang tiếng xấu ở Linh Hữu, vừa trông thấy bóng con mèo này dù còn cách rất xa cũng vội vã bay đi.
Những con chim sẻ này không sợ trời chẳng sợ đất, đồ ăn của ai cũng dám cướp, không biết bao nhiêu du khách đã phải nếm vị đắng. Xem ra dù có mạnh đến mấy, cũng phải cúi đầu trước thiên địch của mình!
Chắc là lúc họ không thấy, con mèo này đã bắt rất nhiều chim sẻ, nếu không sao mấy con chim sẻ này lại sợ hãi tránh ra thật xa như vậy, thậm chí còn chơi trò du kích, chỉ cần con mèo không xuất hiện, chúng tiếp tục tác oai tác quái, nhưng nếu đã xuất hiện rồi, đều thống nhất bay đi, bí mật quan sát.
Mà cảnh tượng nó vừa xuất hiện chim sẻ liền tự động tránh xa, càng tôn lên khí chất của mỹ miêu này.
Khi nó bước từng bước nhẹ nhàng tới bãi đất trống chim sẻ đậu đầy, tất cả chim sẻ đều cất cánh bay lên, tản ra hai bên, mà con mèo này không liếc mắt lấy một cái, bước từng bước thật ngầu về phía trước, hình ảnh kia quả thực rất mê người.
Có những lúc nó đụng mặt với bốn chú chó trong Linh Hữu, tuy rằng hình thể không so sánh được với đối phương, nhưng khí chất không thua kém chút nào, hai bên chạm trán với nhau, cao ngạo đối đầu.
Những chi tiết này bị một vài fans trung thành của Linh Hữu phát hiện ra, thảo luận sôi nổi trên mạng.
“Đám chim sẻ ác ôn kia lần này có khắc tinh rồi, muốn hóng quá mấy chế à!”
“Admin @Vườn thú Linh Hữu ơi, ai nuôi quàng thượng vậy, có đặt tên hông?”
“Trông đẹp quá đi à, cơ mà boss có vẻ rất cảnh giác, muốn sờ một tí mà boss chạy mất tiêu, hơn nữa còn “nạnh nùng” hông chịu ăn đồ người lạ cho.”
“Đa tạ quàng thượng đã trút giận giúp mị, lần trước tới Linh Hữu vừa mở gói đồ ra đã bị chim sẻ giật mất TAT”
“Cố tình nuôi để khắc chim sẻ à?”
Còn có bình luận đến là dị: “Tam giác moe chó mèo chim..”
Admin trả lời lại, con mèo này tên là Schrödinge, không phải nuôi để xử lý chim sẻ.
Hơn nữa trên thực tế, Schrödinge lạnh lùng với người ngoài, không những không ăn thức ăn mọi người cho, mà cũng không có ý định bắt chim sẻ, hoàn toàn là chúng tự sợ Schrödinge.
Schrödinge được Côn Bằng nuôi, để học tập tu hành và hóa hình, mỗi ngày đều vô cùng siêng năng tu luyện và quan sát con người.
Người trước đó làm clip so sánh cảnh ăn uống giữa động vật và con người ở Linh Hữu, lần này cũng dùng video các cư dân mạng quay để biên tập lại, còn ghép nhạc.
Hình ảnh được chỉnh màu cũ kỹ, Schrödinge bước đi dưới nền nhạc “Loạn thế cự tinh”, vẻ mặt lạnh lùng, chim sẻ thất kinh, bay tứ tán, để lại một khoảng sân trống….
Hình ảnh dừng lại, quả thực rất có phong thái siêu sao.
Tiểu Tô xem xong mà suýt chút nữa chết cười, gửi vào trong group, “Clip này ghép chuẩn ghê, cảnh tự nhiên sinh động mà cứ như diễn xuất vậy, nói thật là, mị cũng thấy Schrödinge có khí chất đại lão, cơ mà ẻm đẹp quá đi à 233333.”
Lúc Đoàn Giai Trạch xem, anh đang ăn cơm, cúi đầu thấy trong clip Schrödinge và đám chó khi đối đầu thì như “tóe ra lửa điện”, lại ngẩng đầu nhìn lên, thấy Schrödinge đang nằm dưới đất, ưỡn cái bụng tròn vo làm nũng với Côn Bằng.
Côn Bằng gắp miếng thịt trong bát mình ra, gắp cho Schrödinge ăn, đầu lưỡi Schrödinge cuộn lấy ăn, sau đó liếm liếm tay Côn Bằng, nũng nịu kêu meo meo.
Anh còn đang ngẩn người ra, đột nhiên Lục Áp nghiêng người qua, gắp cánh gà trong bát anh đi.
Đoàn Giai Trạch:???
Lục Áp trông thấy ánh mắt bất mãn của anh, lạnh lùng nói: “Ăn cánh gà của ngươi thì làm sao, ngươi không phải “Nhân viên chăn nuôi” à?”
Đoàn Giai Trạch: “……………”
Anh rất muốn mắng Lục Áp, không phải vì Lục Áp ăn thịt của anh, chính anh cũng từng ăn đồ của Lục Áp mà, chỉ là giọng điệu này nghe rất ngứa đòn…
Nhìn sang phía Côn Bằng kia kìa, Schrödinge nhà người ta có thái độ thế nào, Đoàn Giai Trạch không khỏi cảm thán: Đúng là không so sánh được, rốt cuộc công lực anh cũng không bằng thầy Côn Bằng.
Nhưng mà, dù sao Lục Áp cũng là ác điểu kia mà, cái này cũng không so sánh được.
—
Sau khi thủy cung khai trương được một tháng, số lượng còn lại cuối cùng cũng được tiến cử xong, độ tán thành của cư dân thành phố Đông Hải cũng đã chạm mức 100, chính thức trở thành một trong những cảnh điểm đạt cấp thành phố.
Hôm đó app của Đoàn Giai Trạch cũng có bản cập nhật, anh nhìn qua, sau khi cập nhật có thể kiểm tra thêm nhiều nội dung hơn, ở hạng mục báo cáo khiếu nại có thêm mục hỗ trợ khách hàng. Đoàn Giai Trạch hí hửng, liệu báo cáo với bên hỗ trợ khách hàng này có thể nhanh hơn hệ thống không?
Đoàn Giai Trạch ấn vào, phát hiện sau đó lại hiển thị “Tính năng đang trong quá trình hoàn thiện”, lại thất vọng đóng vào.
Lúc này, nhiệm vụ trước đó đã được hoàn thành, không cần đợi đến thời hạn mới có thể kết thúc, Đoàn Giai Trạch ấn vào nút nhận thưởng, phát hiện sau lần cập nhật này, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, nên ngoài khu triển lãm phổ cập khoa học và thuốc trị liệu cho động vật ra, còn có thêm một hạng mục phần thưởng nữa có thể nhận:
“Chim cánh cụt hoàng đế: Khu triển lãm cực địa đang trống trải rất mong chờ có động vật tới! Gửi bạn cánh cụt hoàng đế tới từ Nam Cực (Số lượng: 1), chắc chắn sẽ mang tới sức sống mới cho khu vực triển lãm cực địa!”
Chim cánh cụt ư? Đoàn Giai Trạch mừng ra mặt.
Khu cực địa của anh còn chưa có con động vật nào, mấy bữa nay để thủy cung được phong phú đa dạng mà đã bỏ ra rất nhiều tiền trong ngân sách, chim cánh cụt mỗi loài lại có một mức giá khác nhau, đơn giá từ mấy chục ngàn cho đến tận mấy trăm ngàn, chim cánh cụt hoàng đế à, anh nhớ mang máng một con cũng phải mười mấy hai mươi vạn, hơn nữa cũng không thể chỉ tiến cử một con được đúng không?
Khu cực địa phải đợi hồi máu mới có thể tiến cử và mở được, nhưng trước mắt đã có chim cánh cụt miễn phí, tuy rằng chỉ một con thôi cũng đã tốt lắm rồi, Đoàn Giai Trạch không chút do dự mà ấn nút nhận thưởng.
Phía động vật phái tới tạm thời không có động tĩnh, đợi mười phút sau, có nhiệm vụ mới.
Đoàn Giai Trạch bồn chồn mà ấn mở nhiệm vụ mới:
Mô tả nhiệm vụ: Trong vòng năm tháng, xin hãy hoàn thành hai hạng mục trở xuống. Một, mở khu vực triển lãm động vật châu Phi, tiến cử không dưới 30 loài, 80 con động vật châu Phi. Hai, trở thành một trong những cảnh điểm nổi tiếng cấp tỉnh, hạng mục dựa trên mức độ nhận thức của dân chúng trong tỉnh, mức độ nhận thức hiện tại (40/100), yêu cầu không dưới 70.
Phần thưởng nhiệm vụ: Thức ăn động vật cao cấp trong vòng năm tháng; Thú tâm thông (tiêm đơn thể/mỗi ngày có thể tiêm năm lần); một khu vui chơi vườn thú cho trẻ em, diện tích 18 mẫu đất.
Nhiệm vụ lần này không khiến Đoàn Giai Trạch quá ngạc nhiên, nhất là nhiệm vụ thứ hai.
Nhiệm vụ thứ hai không còn là độ tán thành nữa, mà là độ nổi tiếng, so với độ tán thành trước đó xem ra ít hơn một chút, dù sao phạm vi càng mở rộng, con người càng khó tán thành đồng cảm với bạn. Mà trước đó Linh Hữu làm quảng cáo ở các địa điểm du lịch trong cả nước, cũng nhờ gần đây thủy cung được tuyên truyền mang lại một số hiệu quả nhất định, nên độ nhận thức đã đạt đến 40.
Còn cái thú tâm thông kia, vừa nhìn đã biết tác dụng của nó là có thể biết được trong lòng động vật đang nghĩ gì. Cái này Đoàn Giai Trạch cũng không chắc liệu có tác dụng hay không, theo lý mà nói anh có thể thông qua động vật phái tới để hiểu về các động vật khác, thế nhưng có lẽ cách này sẽ càng chân thực, trực tiếp hơn.
Cho tới phần thưởng trò chơi cho vườn thú, Đoàn Giai Trạch cũng biết được đại khái, có rất nhiều vườn thú cho lắp đặt cái này, bên trong có một vài thiết bị trò chơi, cùng với một số động vật ngoan hiền, thích hợp để trẻ em tiếp xúc cùng, đặt ở bên trong một buồng mở, giống như hồ tiếp xúc của thủy cung, các bạn nhỏ có thể tự chạm tay vào.
Nhận nhiệm vụ rồi, Đoàn Giai Trạch như thường lệ đi tán gẫu với nhóm Hữu Tô một chút.
Tiểu Thanh suýt chút nữa hiểu lầm: “Cánh cụt hoàng đế từ Nam Cực? Liệu có liên quan gì tới Nam Cực Tiên Ông không?”
Đoàn Giai Trạch: “Không, không liên quan.”
Cậu nói vậy sao Nam Cực Tiên Ông chịu được chứ?
Hữu Tô thì có vẻ rất hứng thú với cánh cụt hoàng đế, cô hóa hình làm cáo Bắc Cực, theo lý mà nói sau này cũng chuyển tới khu triển lãm cực địa, có thể sẽ trở thành hàng xóm của cánh cụt hoàng đế.
Mọi người chưa từng thấy chim cánh cụt bao giờ, Hữu Tô không nhịn được lên baidu tra, sau đó cười ha hả, “Hóa ra còn có con chim như vậy, mập ú luôn, không biết liệu có nghe lời đạo quân hay không.”
Đây đúng là một vấn đề, nhưng không sao, có thể phân biệt được đạo quân hung dữ là được rồi.
Đoàn Giai Trạch nói: “Ôi, phải tiến cử nhiều động vật châu Phi như vậy, lại phải tốn một khoản rồi, em phải đi xin nhà nước hỗ trợ tài chính mới được..”
Nếu thành công như dự đoán của anh, thì không cần ai hỗ trợ vốn nữa.
——
Phía bên cục lâm nghiệp mở cuộc họp, Đoàn Giai Trạch một mình đi, chủ yếu là muốn nói chuyện nhờ Tôn Ái Bình giúp đỡ.
Buổi họp lần này chủ yếu là phổ biến một chút với các đơn vị về xây dựng thành phố văn minh xanh sạch đẹp, công bố một vài tiêu chuẩn, để mọi người về vệ sinh, thiếp lập giám sát, tuần tra trong khuôn viên, còn muốn phát truyền đơn gì đó cho du khách.
Đoàn Giai Trạch cất tài liệu vào balo, trông anh có vẻ rất khác với những người trong phòng họp, phóng mắt nhìn, có anh là trẻ nhất ở đây, giống như học sinh đi học vậy, thậm chí anh còn mặc áo phông dài tay và quần jean, đeo balo sau vai.
Trước đây Đoàn Giai Trạch còn nghĩ, đi ra ngoài, tham dự cuộc họp, thì phải mặc đồ trưởng thành một chút, thế nhưng sau đó phát hiện ra, dù anh lấy dáng vẻ thế nào, mặc đồ ra làm sao, cũng không thể trông giống người ba mươi, bốn mươi tuổi được. Bởi vậy nên anh liền tự buông thả bản thân, muốn mặc thế nào thì mặc thế đó, như vậy trái lại càng khiến mọi người không dám khinh thường.
Ở đây mọi người đều là đồng nghiệp, biết cậu chàng tóc xoăn này không đơn giản, xem tốc độ Linh Hữu phát triển là đủ biết rồi. Chỉ là không biết, sao anh lại tự mình tới tham dự cuộc họp.
Đây cũng không phải cuộc họp quan trọng gì, những người cấp cao đều chạy đi làm việc khác, bên cạnh Đoàn Giai Trạch là người ở vườn thú thành phố, anh ta phàn nàn: Dạo gần đây chim cưng của thị trưởng bị bệnh, đưa tới vườn thú chữa, nhưng thú y của họ chữa hoài không khỏi…
Đoàn Giai Trạch vểnh tai lên nghe, tò mò nghe một lúc, bèn cất lời: “Anh Giả à, nếu chữa không khỏi có muốn đưa tới chỗ vườn thú của em không?”
Vườn thú Linh Hữu với vườn thú của họ cũng là đơn vị hợp tác tốt với nhau, bởi vậy nên anh biết rất nhiều người, bao gồm cả trưởng ban Giả này.
Giả Tứ Vân quay đầu nhìn Đoàn Giai Trạch, mở to mắt lên, “Vườn trưởng Đoàn, cậu nói thật à?”
Củ khoai nóng này đưa tới tay cũng chẳng ai dám nhận, Giả Tứ Vân đến là phục Đoàn Giai Trạch, thế nhưng ngẫm lại người ta có bối cảnh lớn, kỹ thuật lại vững vàng, có lẽ không để tâm. Mấy chuyện này trước giờ đều yêu cầu làm tốt, nếu làm không tốt sẽ bị oán trách.
Đoàn Giai Trạch vừa nhận phần thưởng đồ chữa trị, đang lo không tìm được động vật thí nghiệm, động vật ở Linh Hữu đều nhảy nhót tưng bừng, anh biết làm gì đây, chẳng lẽ đập gãy chân ai để thử?
Hơn nữa cũng không tiện chữa trị cho các vườn thú khác, bên kia hẳn là có người chuyên nghiệp để chữa trị cho các động vật bị bệnh, có lẽ sẽ lập tức phát hiện ra điểm bất thường. Thế nhưng mấy thứ như thú cưng của lãnh đạo, họ mặc kệ bạn dùng phương pháp gì để chữa khỏi.
Thấy Đoàn Giai Trạch gật đầu, Giả Tứ Vân rất vui, “Thế để quay về tôi nói với lãnh đạo một tiếng, cũng phải xin ý kiến của thư ký thị trưởng nữa.”
Đoàn Giai Trạch gật đầu, “Được rồi, đến khi ấy anh gọi điện thoại cho em nhé, nếu được thì em sẽ kêu người tới nhận.”
Kết thúc cuộc họp, Đoàn Giai Trạch liền tới thẳng văn phòng của Tôn Ái Bình, cách đây không lâu, Tôn Ái Bình mới thăng chức lên làm người đứng đầu, cũng thay đổi văn phòng, tâm tình tốt biết bao. Đoàn Giai Trạch nói chuyện với ông một lúc, về cơ bản Linh Hữu vẫn phù hợp các tiêu chuẩn.
..
Mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống núi Tây, Đoàn Giai Trạch mới bắt xe bus đi về, có lẽ anh cũng là người đứng đầu ki bo nhất trong các đơn vị chăn nuôi ở thành phố Đông Hải.
Vừa quay về, Hứa Văn liền gọi Đoàn Giai Trạch, “Vườn trưởng, anh về thật đúng lúc, vừa có đồ chuyển phát nhanh, hình như còn là đồ chuyển phát nhanh quốc tế.”
“Ồ? Vậy à?” Đoàn Giai Trạch nghĩ bụng anh không đặt đồ gì ở nước ngoài, càng không có bạn bè ở đó.
Anh nhận hộp đồ lớn như hộp giày từ trong tay Hứa Văn, tiện thể lấy văn kiện thông báo đưa cho Hứa Văn, bảo cô photo một chút, tuy rằng họ là đơn vị tư nhân, nhưng vẫn phải phối hợp làm những chuyện này.
Đoàn Giai Trạch cầm bưu kiện chuyển phát nhanh đi về, bước không nhanh không chậm, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, suy nghĩ về việc trình báo vật liệu, rồi tắm rửa sạch sẽ, mới thong thả đi ra, mở bưu kiện chuyển phát nhanh.
Nhìn vào, bên trong là một hộp nhựa dẻo trong suốt, có vẻ bị nhét những món đồ màu trắng vào, sau khi mở ra, liền lộ ra đồ vật bên trong.
Trong đó là rất nhiều bông, ở giữa đặt một quả trứng vàng, Đoàn Giai Trạch cầm lên ước lượng, cảm giác phải nặng đến tám chín lạng một cân.
Đoàn Giai Trạch mơ màng, “Cái gì đây?”
Đoàn Giai Trạch cầm quả trứng lên nhìn hồi lâu, cũng không hiểu nó có ý gì.
Đột nhiên trong đầu anh lóe lên tia sáng, cầm hộp đồ chuyển phát nhanh lên, ở cột nội dung bưu kiện, anh tìm tòi trong đầu mấy từ đơn, cuối cùng cũng tìm được: “Cánh cụt… cánh cụt hoàng đế… Trứng chim cánh cụt hoàng đế??”
….
“….Đạ mấu, còn có thể loại này à, tặng thưởng cánh cụt hoàng đế còn bắt mình phải ấp nữa à?!!”