Dưới bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, dù Viên Hồng nhìn ai, người ấy cũng lúng túng dời đường nhìn. Điều này khiến Viên Hồng mê man, thậm chí còn hơi tức tối, “Các ngươi có ý gì hả, giấu một mình ta thôi à?”
Tiểu Thanh kêu oan nói: “Sao lại nói là gạt một mình tinh quân chứ…”
Bạch Tố Trinh kéo Tiểu Thanh một cái, Tiểu Thanh khó chịu hạ thấp giọng, lầu bầu nói: “Có mỗi mình anh không thấy được ấy chứ.”
Hữu Tô khẽ mỉm cười, hỏi: “Tinh quân à, thế anh có biết Tiểu Thanh với Tiêu Vinh là quan hệ gì không?”
Viên Hồng lại sửng sốt một chút, gã biết Tiêu Vinh mà, đó là một anh chàng loài người rất thân thiết với Tiểu Thanh, đến chuyện thân phận mọi người cũng biết, nhưng nói tới quan hệ thì.. Gã nghi ngờ nói: “Là huynh đệ của Tiểu Thanh à? Chắc là vậy rồi, mấy lần ta thấy các ngươi ngủ với nhau.”
Tiểu Thanh: “…………..”
Mọi người: “……………”
Vốn là một chuyện rất đơn giản, nhưng nhìn ánh mắt hồn nhiên kia của Tứ Phế Tinh Quân, mọi người không biết nên giải thích thế nào. Tiểu Thanh càng che mặt, không muốn nói gì nữa.
“Sao vậy, rốt cuộc là sao hả? Chẳng lẽ là người nuôi để thịt?” Viên Hồng lại nhìn quanh một vòng, nhưng mọi người liên tục đen mặt vẫn không trả lời gã, đều nín thinh không nói gì.
“Không nói thì thôi, tức chết ta!” Viên Hồng phẫn nộ đi ra ngoài.
Viên Hồng mải nghĩ lung tung trong đầu, không chú ý gì cả, vừa đi ra được mấy bước thì cảm thấy dưới chân có thứ gì đó mềm mềm, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “Méoooo” sắc nhọn, một con mèo lao ra.
Ầy, chắc giẫm phải đuôi mèo rồi.
Còn dọa con khỉ trên vai sợ hết hồn, Viên Hồng vỗ về khỉ con.
Schrödinge bị Viên Hồng giẫm một cái, chạy vèo tới bên cạnh Côn Bằng đang làm mẫu cách để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt. Côn Bằng ôm mèo, Viên Hồng đỡ khỉ, hai người đứng dưới bóng tối đối diện với nhau.
Bọn họ không quá thân quen, bởi vậy nên Viên Hồng hơi lúng túng, “…Xin lỗi.”
Côn Bằng cũng không để ý, bế Schrödinge đi ra.
“Khoan đã,” Viên Hồng gọi Côn Bằng lại, do dự nói, “Ngươi có biết Tiểu Thanh và Tiêu Vinh có quan hệ gì không, với “vợ chồng” vườn trưởng là chỉ ai vậy?”
Côn Bằng: “…….”
Côn Bằng xoay người lại, sắc mặt vẫn âm trầm như trước, y ngây ra nói: “Ta cũng không muốn biết, nhưng.. Tiểu Thanh và Tiêu Vinh là một đôi nhân-yêu. Ta chưa từng nghe tới cách nói “vợ chồng vườn trưởng”, bởi vì Lục Áp và Đoàn Giai Trạch đều là nam.”
Viên Hồng:??!!!!!
Côn Bằng liếc mắt nhìn Viên Hồng ngây ra như bị sét đánh, hờ hững bỏ đi.
—
Các thú y cân nhắc, muốn đặt cái tên thật hay cho các con động vật được đưa tới từ đoàn xiếc. Lúc ở trong đoàn xiếc, chúng cũng từng có tên, nhưng người ở đoàn xiếc bây giờ đã tan tác, ai mà kiếm được.
Đoàn Giai Trạch nói: “Thế mọi người đặt tên đi.”
Trước kia động vật trong vườn thú là do các nhân viên chăn nuôi đặt tên, hoặc tham khảo ý kiến của các du khách, nhưng vế sau thường được dùng cho các động vật được chào đón, chứ bạn đi xin ý kiến cho tên lợn rừng, cũng không ma nào đếm xỉa.
Những con động vật này thì khác, Chu Mẫn cảm thấy vườn trưởng cứ như đang làm từ thiện vậy.
Nhưng mọi người vẫn anh một lời tôi một lời, đặt tên cho các con vật.
Ánh mắt Chu Mẫn dừng trên người hai con ngựa, hai con ngựa này lần trước đoàn xiếc thú biểu diễn chúng không lên sân khấu, bởi vì chúng bị thương. Lúc tiếp nhận người ở Linh Hữu đã hỏi rõ ràng, trên đường vận chuyển từ nơi khác không may bị thương.
Hai con ngựa này đều có màu nâu, rất gầy yếu, quen nhìn con ngựa to lớn như Cát Quang rồi, bây giờ thú y nhìn hai con ngựa này đều cảm nhận sâu sắc rằng nó gầy quá.
Mà trên thực tế, sau khi họ cân cho hai con ngựa, cũng biểu hiện nó không đạt cân nặng tiêu chuẩn, sau khi bị thương thì đoàn xiếc xảy ra chuyện, chúng đều không được chăm sóc tử tế.
Bây giờ hai con ngựa gầy yếu đều nằm trên đất, hai bọn chúng được ăn một bữa no nê, cái bụng hơi nhô lên, mở to mắt nhìn Chu Mẫn, dường như cũng toát lên nét dịu hiền.
Chu Mẫn đề nghị: “Gọi là Phi Hoàng với Việt Ảnh đi, hy vọng chúng cũng giống như những con thần mã trong truyền thuyết vậy. Vườn trưởng à, cái tên này có giống cùng một hệ liệt với Cát Quang không?”
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Trời ạ, người ta là Cát Quang thật đấy…
Đoàn Giai Trạch nhìn hai con ngựa gầy còm này, nói rằng: “Thế cũng được.”
Chỉ là không biết Cát Quang có biết bản thể của Phi Hoàng với Việt Ảnh không, nếu biết thì lúng túng quá.
“Tôi cảm thấy tinh thần của chúng tốt hơn rồi, chắc là biết mình đã tới chỗ an toàn nhỉ.” Từ Tân nói đoạn, anh cầm cỏ đưa tới bên miệng Phi Hoàng, Phi Hoàng liền há miệng ra ăn.
Những con vật này kể từ khi tới đây, có đồ vật đều há miệng ăn.
Răng con hổ không tốt, bởi vậy nên họ băm nát thịt cho nó ăn, con hổ kia không cảnh giác một chút nào, còn không buồn ngửi nhiều, ăn như hùm như sói, đúng là đói đến đáng sợ.
Lồng của chúng đều được rửa sạch tiêu độc, đặt đầy trong phòng thú y.
Từ Tân dẫn các thú y, mỗi ngày cho động vật ăn, kiểm tra thương thế cho chúng, anh phát hiện ra, càng bị thương nặng thì khôi phục lại càng nhanh, khiến anh hết sức kinh ngạc.
Thể chất những con động vật này tốt đến vậy hay sao?
— Thực ra bởi vì những con bị thương nặng được dùng thuật trị liệu, như vậy không khỏi ngay tắp lự, tránh bị phát hiện ra có gì sai.
Cũng có ngoại lệ, ví dụ như mấy con khỉ kia. Bản thân chúng không bị thương tích gì cả, chỉ có vài bệnh vặt, lại thêm cơ thể bị đày đọa trường kỳ, nên tâm lý có chút vấn đề.
Nhưng mỗi ngày Viên Hồng đều tới thăm chúng nó, con khỉ nhỏ kia đi theo gã, bầy khỉ còn có thể không khỏi được sao, chúng là những con vật khỏi nhanh nhất.
Một khi khỉ khôi phục tinh thần rồi, trở nên hết sức ầm ĩ, chúng ở trong lồng, cách một buồng trêu chọc bầy mãnh thú.
Tuy rằng răng con hổ không tốt, nhưng không ảnh hưởng tới tiếng gầm gừ, sau khi ăn no lại gào vang trời, lại ảnh hưởng tới các động vật khác.
Bởi vậy nên, ngày hôm nay Từ Tân chuẩn bị bảo người ta đưa bầy khỉ này đi.
Từ Tân nói: “Tôi thấy tinh thần chúng nó rất tốt, hay là thử đưa chúng tới Hầu sơn đi?”
Vốn là mọi người cảm thấy, những con vật này khó có thể dung hợp vào quần thể, chúng nó lớn lên trong đoàn xiếc thú, có thể người bình thường thấy không có gì khác biệt, nhưng với bầy khỉ mà nói, chúng là khác loài.
Ngay cả khỉ ở vườn thú và khỉ hoang dã cũng sẽ bài xích lẫn nhau, nhưng như công viên động vật hoang dã Linh Hữu này, tình huống sẽ khá hơn một chút.
Bây giờ Từ Tân đổi ý, chính là bởi cảm thấy chúng hoạt bát hơn nhiều so với trước đây, lại thêm Viên Hồng có tài nuôi khỉ, anh cũng muốn thử xem liệu có được hay không.
“Được, thử xem sao.” Đoàn Giai Trạch gọi nhân viên chăn nuôi ở hầu sơn tới, mọi người cùng nhau đưa bốn con khỉ tới Hầu sơn.
Bây giờ ở Hầu sơn có khoảng một trăm con khỉ macaca, giữa chừng đã thay đổi một đời hầu vương, hầu vương bây giờ là một con khỉ tuổi trẻ cường tráng.
Sau khi ở chung trong phòng thú y, các thú y cũng đã khá gần gũi với bầy khỉ, bọn họ đưa khỉ từ trong lồng ra, đi tới Hầu sơn.
Bầy khỉ rất thông minh, nếu những nhân viên chăn nuôi đưa đồ ăn vào, chẳng mấy chốc chúng đã bám lấy. Mà những thú y này, chúng phát hiện mỗi lần gặp phải đều bị thao túng tới tới lui lui, có lúc còn bị tiêm bị bắt uống thuốc, đương nhiên không ưa họ, không những không bám lấy, còn trốn vào một góc.
Bên ngoài có một vài du khách, đây đang là lúc gấu trúc được thả ra hóng gió, đại đa số các du khách sẽ đi về phía khu triển lãm gấu trúc, nơi đây không có quá nhiều người. Họ nhìn cảnh tượng này, cũng có chút ngạc nhiên, đây là khỉ mới tới à? Sao dàn trận hoành tráng vậy?
Các thú y thả bốn con khỉ mới tới xuống, chúng nó ôm chặt thú y không dám xuống, hơn một trăm con khỉ đấy, từ nhỏ tới giờ, bên cạnh chúng chỉ có vài con thôi.
Nhân viên chăn nuôi tìm được hầu vương trong bầy khỉ ra, gọi nó: “Màn Thầu, qua đây.”
Hầu vương Màn Thầu chần chừ tại chỗ hồi lâu, nó không dám đi qua, mấy thú y đứng đằng đó, không gọi nó ra để đâm kim vào nó chứ?
Nhân viên chăn nuôi cất cao giọng, lại gọi một tiếng: “Màn Thầu!”
Anh không tin Màn Thầu không biết mình đang gọi nó, bình thường anh quản lý bầy khỉ đều phải dựa vào Màn Thầu, cậu chàng này thông minh lắm.
Màn Thầu nhìn trời, quả nhiên làm bộ không nghe thấy. Nó muốn giở trò xấu, nhân viên chăn nuôi cũng hết cách.
Du khách bên ngoài nhìn cái hiểu cái không, dù sao trông rất thú vị, nhân viên chăn nuôi đang gọi một con khỉ trong đó, nhưng con khỉ không để ý tới anh ta thì phải? Ca này khó rồi đây.
Đoàn Giai Trạch chưa đi vào, anh đứng bên ngoài xem, lúc bấy giờ vỗ một cái trên hàng rào.
Bầy khỉ kêu chít chít nhìn về phía bên đây, Đoàn Giai Trạch chỉ vào Màn Thầu.
Màn Thầu ủ rũ đi về phía nhân viên chăn nuôi.
Bầy khỉ ở Linh Hữu, trước giờ giỏi nịnh vườn trưởng nhất, cho dù đã đổi một đời hầu vương cũng không ngoại lệ.
Mà các du khách thì không liên kết được sự thay đổi của Màn Thầu với động tác của Đoàn Giai Trạch.
Nhân viên chăn nuôi ngạc nhiên, ban nãy mất mặt quá. Anh thấy Màn Thầu đi tới, bèn giới thiệu mấy con khỉ này với nó, hoàn toàn coi Màn Thầu như người, mặc kệ nó có hiểu được hay không, “Đừng ngó nghiêng khắp nơi nữa, nghe kỹ đây này. Đây là mấy anh chị em vừa tới, trước đây từng chịu khổ, mày có biết xiếc thú không? Mày tới đây, bắt tay cái nào. Quay về cho mày ăn thêm đồ.”
Nhân viên dẫn Màn Thầu đi tiếp xúc với lão đại của mấy con khỉ kia, có quần thể ắt có lãnh đạo, mặc dù chỉ có năm con khỉ với nhau nhưng cũng phân ra làm lão đại.
Chỉ là lão đại khí thế kém hơn nhiều so với Màn Thầu, nó sợ hãi ôm chân thú y, không dám tới gần Màn Thầu.
Thú y nhìn chằm chằm hai chúng nó, để đề phòng chúng đánh nhau.
Màn Thầu cao to gấp đôi so với mấy con khỉ này, động tác của nó cũng tùy ý hơn nhiều, chạy vòng tới đánh giá bầy khỉ này.
Du khách bên ngoài dường như cũng nhìn ra được sự thú vị, một người đứng bên cạnh Đoàn Giai Trạch lẩm bẩm nói: “Nó đang xem mắt à?”
Nếu lúc này trong miệng Đoàn Giai Trạch có nước thì đã phun ra ngoài rồi, anh bảo: “Đây là hai con đực…”
“……..” Du khách ngạc nhiên nhìn Đoàn Giai Trạch, lúng túng bảo rằng, “Haha, thế à?”
Màn Thầu đi vòng quanh con khỉ kia vài vòng, khiến người ta vô cùng sợ hãi, nhưng nó rất ôn hòa, kéo người ta ra ngửi ngửi.
Nó ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người con khỉ này!
Mấy hôm nay bầy khỉ đều tiếp xúc với Viên Hồng, đương nhiên quen thuộc rồi.
Vốn là nếu không có mùi này, chắc chắn nó sẽ bị Màn Thầu bắt nạt một trận, nghĩ không biết có nên tiếp nhận không — dù sao cũng phải xem nhân viên chăn nuôi. Thế nhưng trên người nó có mùi của Viên Hồng, Màn Thầu cân nhắc nửa buổi, tiếp nhận mấy con khỉ mỗi sợi lông lại toát lên một mùi vị khác này.
Màn Thầu nhảy về phía trước vài bước, lại quay đầu vẫy tay với chúng nó.
Mấy con khỉ này do dự một chút, mới theo sau.
Nhân viên chăn nuôi vui vẻ, cho rằng ban nãy mình đàm phán hiệu quả, còn bảo: “Lát cho mày thêm đồ ăn!”
Ở với động vật nhất định phải giữ chữ tín, không thể hứa rồi trở mặt được.
Màn Thầu đưa mấy con khỉ trở về, tuy rằng chúng là những con khỉ xa lạ, nhưng các con khỉ khác e ngại hầu vương, không dám làm gì, chỉ đứng xem một lúc, căn bản không xảy ra sự việc bắt nạt, cứ như vậy ghép nhóm viên mãn.
Đoàn Giai Trạch ở bên ngoài nhìn mà thấy vui vẻ.
Thú y cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn tưởng cần phải nhờ tới Viên Hồng, thế nhưng có nhân viên chăn nuôi câu thông với hầu vương, dường như hiệu quả cũng như vậy.
………….
Quay về, Đoàn Giai Trạch lấy mật ong ở chỗ Hùng Tư Khiêm.
Hùng Tư Khiêm hết sức cảnh giác: “Cho ai ăn vậy?”
Gã không muốn cho hai con gấu trắng đen kia ăn, thế nhưng hai con gấu kia rất đáng ghét, dưới sự chỉ đạo của Phan Toàn Phong, nhiều lần làm trái quy tắc bán manh, mê hoặc vườn trưởng hòng đạt được mục đích của mình.
“Có con gấu mới tới, đi ra từ đoàn xiếc thú, gầy quá, tôi định cho nó ăn để thực đơn phong phú.” Đoàn Giai Trạch nói vậy.
Hùng Tư Khiêm vừa nghe là con gấu kia, liền nhận lời, “Đã nhiều năm rồi tôi chưa thấy con gấu nào gầy như vậy.” Đấy cũng là chuyện rất nhiều năm trước đây rồi, khi đó gã vẫn còn là gấu đen, nếu gặp phải nạn đói, đồ ăn bị lấy hết, thì mới có con gấu gầy như vậy.
Lại nói con gấu kia đang đến tuổi thành niên, là lúc ăn được nhiều nhất, sống sờ sờ mà đói đến biến hình, mặt gầy hốc cả đi.
Đoàn Giai Trạch mang bình mật ong tới phòng thú y, gấu là động vật ăn tạp, bây giờ họ cho nó ăn một chút thịt nát, thế nhưng các thú y phát hiện ra, nó không thích ăn thịt băm, chỉ thích gặm măng.
Đây là bản năng của loài gấu, nó biết trúc Quan Âm là thứ tốt, có lợi với mình, đương nhiên không muốn dành bụng cho món khác. Nhưng các thú y chú ý tới cân bằng dinh dưỡng, khống chế thực đơn của nó.
Đoàn Giai Trạch đi vào phòng, con gấu đang nằm đó liếm móng mình, thấy Đoàn Giai Trạch đi vào, lập tức bò lên.
Những người khác đều đã đi làm, không ai nhìn, Đoàn Giai Trạch nhân lúc không có ai, lén lút đưa tay vào. Gấu không dám liếm anh, đầu lưỡi bị xước, chỉ cọ vào tay anh hai cái.
Đoàn Giai Trạch ngồi trên sàn nhà, mở bình mật ong ra, lấy mật ong cho nó ăn.
Trong phòng còn có một con hổ nữa, không gian của họ không đủ lớn để mỗi con vật ở một phòng, lại nói, dù có ở riêng một phòng, với sự nhạy bén của động vật thì địa bàn này không đủ.
Con hổ chạy quanh trong buồng hai vòng, gào một tiếng về phía bên đây.
“Em cũng muốn ăn à?” Đoàn Giai Trạch hỏi.
Con gấu đang há to miệng, dựa sát vào lồng đợi Đoàn Giai Trạch. Đoàn Giai Trạch bỏ một chút măng vào trong lồng cho gấu. Nó lập tức không màng tới mật ong nữa, ôm măng lột vỏ, bắt đầu gặm.
Đoàn Giai Trạch đi tới, ngồi xổm bên ngoài chiếc lồng của con hổ, “Há miệng cho anh xem nào?”
Con hổ ngoan ngoãn há miệng ra.
Hổ trong đoàn xiếc thú cần nhổ răng nhổ móng, răng nanh của nó bị nhổ, lúc trước mới tới Đoàn Giai Trạch chỉ thấy mấy cái răng thưa thớt không lành lặn, khoang miệng cũng lở loét.
Buổi tối Đoàn Giai Trạch qua đây chữa thương cho con hổ, nó há miệng ra là nhìn thấy, khoang miệng bị lở đã khỏi rồi.
Đoàn Giai Trạch cho nó ăn một chút mật ong, nếm thử mùi vị là được rồi, nó cũng hết tò mò.
Tuy rằng trên người còn bị thương, nhưng con hổ nhìn thấy Đoàn Giai Trạch, vẫn hết sức vui vẻ, mấy ngày nay nó được sống sung sướng hơn hẳn trước kia, nhất là lúc ở bên Đoàn Giai Trạch, không hiểu sao nó lại khỏe mạnh hơn một chút, điều này khiến con hổ hết sức tin tưởng vào Đoàn Giai Trạch.
Con hổ ăn một chút mật ong, liền dựa vào trong, cố gắng duỗi tay ra ôm lấy Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch cầm lấy tay nó, tay nó vốn cũng bị lở loét, móng nó bị nhổ tận gốc, bây giờ đã tốt lắm rồi.
Con hổ cách lồng sắt, muốn cọ đầu vào người Đoàn Giai Trạch, nhưng bị chặn lại, nó lấy lòng gầm nhẹ một tiếng.
“Ngoan nào, đợi em khỏi rồi thì có thể đi ra.” Đoàn Giai Trạch xoa xoa đầu nó, nghe thấy tiếng động, vội vàng rút tay về.
Từ Tân cầm ống tiêm đi vào, “Vườn trưởng ở đây à, đúng lúc lắm, tôi muốn tiêm đây.”
Con hổ suy nghĩ rất đơn giản, dù mọi người đều chữa thương, nhưng Đoàn Giai Trạch chữa không đau đớn, chứ bác sĩ tiêm thì đau lắm, cho nên thái độ của nó với Từ Tân không tốt như vậy, thậm chí còn rúc về phía sau.
Họ tiêm cho hổ phải dùng ống thổi hơi, họ đặt ống tiêm vào một ống nhựa dài, thổi một hơi, châm bắn ra, đâm vào trên bì gân, chỉ hơi đẩy một chút sẽ đâm vào trong.
Con hổ nhìn ống thổi hơi, vừa sợ lại vừa giận.
Từ Tân cũng hết cách rồi, cái lồng chỉ lớn có vậy, nó trốn cũng không trốn nổi, Từ Tân thổi một hơi, nó liền trúng một châm, kêu gào gào.
Con gấu ở bên kia bị dọa sợ, khẽ kêu mấy tiếng.
Đoàn Giai Trạch cứ cảm thấy ánh mắt con hổ nhìn mình dường như hơi oán hận, dường như đang trách anh vì sao lại không cứu mình. Đoàn Giai Trạch an ủi con hổ mấy câu, “Phải nếm trái đắng của đắng, mới là hổ trên cả vạn hổ.”
Từ Tân vã mồ hôi, hỏi anh: “Khỉ ghép bầy được rồi, vườn trưởng à, mấy con hổ, sư tử, gấu này thì đưa vào đâu đây?”
Anh ta không cảm thấy những con gấu, con hổ và sư tử cũ có thể tiếp thu những đồng loại này, con khỉ kia tốt xấu gì cũng có nhân viên chăn nuôi nói giúp, hơn nữa mấy con khỉ cũng không bị thương nặng. Còn con hổ này, sau này ăn đồ có lẽ cũng phải đặc chế.
Nếu như đưa vào buồng nuôi một mình, Từ Tân cảm thấy bên cạnh phải ghi chú rõ, đây là động vật xuất ngũ ở đoàn xiếc thú, nếu không người ta vừa nhìn thấy vết thương lại tưởng họ ngược đãi động vật mất.
“Thì đưa đến khu nuôi thả, cùng lắm tách trung gian ra, từ từ làm quen với nhau một chút.” Đoàn Giai Trạch muốn nói, cậu không biết mãnh thú chỗ chúng ta ngoan thế nào sao. Ngẫm lại, Hùng Tư Khiêm, Hoa Trùng, Đại Bảo Tiểu Bảo, bao gồm cả Cát Quang, có ai không nghe lời đâu?
Trong đó chỉ có Đại Bảo và Tiểu Bảo là sư tử thường, nhưng chúng do Đoàn Giai Trạch tay phân tay nước tiểu nuôi lớn lên, nói không khoa trương đâu, sư tử mới chào đời không thể tự đi vệ sinh, còn phải dựa vào Đoàn Giai Trạch xoa bụng.
Đoàn Giai Trạch muốn chúng nó đừng bắt nạt sư tử mới, chắc chắn chúng không làm trái lời, Đoàn Giai Trạch so với cha đẻ Lạc Lạc của nó còn uy nghiêm hơn nhiều…
Từ Tân bán tín bán nghi gật đầu.
…….
Đoàn Giai Trạch ở trong phòng thú y nửa buổi, gần đây anh dành sự chú ý ở mặt này. Mắt thấy sắp đủ rồi, mới thu dọn đồ đạc quay về.
Trên đường về anh thấy Viên Hồng đang nằm ngủ trên cây, gối đầu lên cánh tay, con khỉ còn nằm trong bụng gã gật gù, sắp chảy nước miếng.
Ở nơi không xa không gần có hai cô gái đang đứng, sau khi các cô đoán được độ khó.. hoặc là độ cao, đành tiếc nuối đi ra. Tuy rằng nhân viên chăn nuôi này —— ở trong vườn thú ôm khỉ, chỉ có thể là nhân viên chăn nuôi thôi —— rất đẹp trai, nhưng cũng leo cao quá, các cô không đủ trình.
Đoàn Giai Trạch đen mặt đi tới dưới gốc cây: “Anh Viên à.”
Viên Hồng tỉnh lại, nghe thấy giọng Đoàn Giai Trạch, suýt chút nữa ngã sấp mặt, cũng may mà anh ta thân thủ nhạy bén, lập tức ôm lấy thân cây, sau đó lại với lấy khỉ con bị ngã xuống.
Khỉ con cũng đã tỉnh lại, bám vào áo sơ mi Viên Hồng, sau khi cúi đầu thấy Đoàn Giai Trạch, thân thiện kêu vài tiếng.
Đoàn Giai Trạch đau đầu nói: “Nơi này người tới người lui mà anh cũng ngủ được à?”
“Khụ.. khụ.. ừm.” Viên Hồng lúng túng gật đầu.
“Đổi sang cái cây khác đi, ở đây dễ bị du khách nhìn thấy lắm.” Đoàn Giai Trạch dặn dò.
“Đợi đã.. chuyện đó,” Viên Hồng thấy Đoàn Giai Trạch muốn đi, nằm bò trên cây hỏi anh, “Cậu với đạo quân Lục Áp là một đôi thật à?”
Gã còn hơi nghi ngờ Côn Bằng đang lừa mình, dù sao nhân phẩm của Côn Bằng đã nổi danh tam giới.
Đoàn Giai Trạch không hiểu sao, anh cảm thấy rất kì lạ, tuy rằng anh không ngại ngùng thừa nhận, nhưng như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?
Đoàn Giai Trạch hỏi: “Anh không biết à? Thế anh nghĩ vì sao Lục Áp lại đưa lông chim của ảnh cho tôi?”
Viên Hồng: “…………”
Viên Hồng á khẩu không trả lời được, nhất là khi Đoàn Giai Trạch trưng ra vẻ mặt như đương nhiên.
Thấy gã không nói lời nào, Đoàn Giai Trạch rời đi.
Chỉ còn Viên Hồng gãi gãi đầu con khỉ, cũng mặc kệ nó có hiểu hay không, u oán lầm bầm: “Thế té ra do ta không có mắt nhìn! Đều là đàn ông với nhau, sao có thể phân rõ được đây là một đôi hay là huynh đệ? Lại nói như Văn Thù với Phổ Hiển suốt ngày đi du lịch với nhau còn gì…”
…..
Đoàn Giai Trạch đẩy cửa đi vào, liền trông thấy một con gà màu vàng óng đang ngồi trên giường mình.
“Ơ?” Đoàn Giai Trạch đi tới, “Gà con ở đâu ra vậy?”
Hơn nữa con gà này tròn xoe, lông tơ xõa tung như viên ngọc vậy.
Con gà khựng lại, đứng dậy.
Nó tròn xoe, Đoàn Giai Trạch phải nhìn một lúc lâu, mới “Ồ” lên một tiếng, đưa tay vén ra mới thấy rõ, dưới lông tơ của nó có ba cái chân.
Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa chửi thề, “Lục Áp à?”
Lục Áp tức giận nói: “Em cố ý, em nói ta là gà!!”
“Không phải, không phải em cố ý đâu, em không biết lúc còn bé lông anh màu vàng.” Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa chết cười, anh biết vì sao Lục Áp lại biến thành bộ dạng này, bởi vì Lục Áp cá cược thua với anh.
Tối qua Lục Áp lại dán tới người anh cọ lấy cọ để, để phân tán sự chú ý của Lục Áp, anh và Lục Áp chơi với mấy con kiến, không cho dùng pháp thuật, dựa vào vận may để đoán xem số kiến là lẻ hay chẵn.
Hai người như hai kẻ ngốc ngồi ở đó đếm nửa buổi, cuối cùng là Đoàn Giai Trạch thắng, lúc đấy cũng hết thời gian, đến giờ đi ngủ rồi. Đây cũng là điều khiến Lục Áp tức nhất, sao hắn lại chơi cái trò ngu ngốc như vậy với Đoàn Giai Trạch, cuối cùng lại thua chứ?
Lục Áp thua thì phải đáp ứng yêu cầu của Đoàn Giai Trạch, Đoàn Giai Trạch nói muốn biết khi còn bé hắn thế nào, Lục Áp bảo cần phải chuẩn bị một chút.
Đoàn Giai Trạch cứ nghĩ hắn cho mình xem ảo giác là được rồi, ai ngờ đạo quân lại thành thật như vậy, biến hình luôn.
Lục Áp vỗ cái cánh bay lên. Tuy rằng thân thể tròn vo, nhưng bay rất nhanh, hắn bay trên không mấy vòng, như một áng lửa, “Đếm lại đi.”
Đoàn Giai Trạch dở khóc dở cười, không ngờ hôm nay Lục Áp lại chủ động muốn chơi, anh còn đang phát sầu vì không biết làm thế nào để giết thời gian đây. Dạo gần đây Lục Áp hỏa khí quá thịnh, bấy giờ anh cười trên nỗi đau khổ của hắn: “Đếm thì đếm, anh thua thì phải biến thành trứng cho em xem.”
Lục Áp: “……….”
Lục Áp u oán nói: “Đợi đó, xem em thảm thế nào….”
Đoàn Giai Trạch muốn cười mà không cười nổi nữa. Đột nhiên anh cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.