Tiếng mở cửa phát ra, Trần Nghiêm Tú chỉnh trang đi vào khiến cô giật mình vội nhấn nút thoát màng hình.
Trần Ngiêm Tú đi lại gần vừa hỏi ''Con vào đây làm gì ''
Gương mặt căng thẳng của Triệu Sở Nhi nhanh chóng trở lại bình thường dường như hoàn toàn không có sơ hở nào, cô bình thãn nhìn mẹ mình đáp.
''Con để quên chút đồ trong này nên qua đây lấy ''
Trần Nghiêm Tú không nghĩ nhiều, bà đi đến ngồi lên ghế đưa tay di chuyển con chuột trên bàn ''Ừm lấy xong thì con ra ngoài đi''
Triệu Sở Nhi không đáp thong thả bước ra ngoài, trên tay đổ mồ hôi cầm tờ giấy thống kê danh sách học phụ đạo. Cô đứng im lặng trước cửa một lúc rồi mới về phòng chụp cho Lâm Thiên Vũ.
...****************...
Bạch Tuấn Minh cùng Trạch Dương đi ăn tối ở tiệm lẩu quen thuộc, đang ăn suy nghĩ chuyện trên trời dưới đất thì cậu bạn nhỏ lại cất lời hỏi anh.
''Hình như lúc trước Triệu Sở Nhi có nói là cậu ấy đầu tư quán bar đúng không? ''
Trạch Dương gấp miếng thịt bò chính tái trong nồi lẩu sôi sùng sục bỏ vào chén của cậu bạn nhỏ vừa đáp ''Đúng rồi, sao thế? ''
Bạch Tuấn Minh mỉm cười đưa đôi mắt to tròn của mình nhìn anh ''Chúng ta đến xem thử chỗ đó đi''
Trạch Dương ngơ ngác giây sau khó hiểu phì cười nhìn người yêu của mình ''Sao lại muốn đi đến mấy chỗ đó ''
Cậu gấp miếng thịt thơm nhon còn ngã khói vừa nãy được Trạch Duơng bỏ vào trong chén của mình lên đưa vào miệng ''Tò mò''
Cả hai sau khi ăn xong thì Trạch Dương chiều theo ý cậu bạn nhỏ liền dẫn cậu đến quán bar, nhân viên pha chế trong quầy vừa thấy anh liền cười tươi thân thiện hỏi.
''Anh Trạch dạo này ít đến đây vậy ạ''
Trạch Dương cầm tay Bạch Tuấn Minh khéo để cậu chạy lung tung quay đầu liền biến mất, anh cười đáp lại ''Bận học đó, dạo này trình độ học hành của tôi tiến bộ hơn nhiều rồi ha ha''
Không cần hỏi cũng biết được cách nói chuyện giữa nhân viên với khách như thế chắc chắn Trạch Dương là khách quen ở đây.
Anh quay sang nhìn cậu cất giọng hỏi ''Em uống gì''
Bạch Tuấn Minh nhìn một đống rượu trên menu căn bãn chẳng hiểu cái đếch gì liền chọn đại một ly đọc thuận miệng nhất ''Ờ whisky''
Trạch Dương gương mặt khá ngạc nhiên nhìn cậu một cái rồi vẫn gật đầu đồng ý nhìn nhân viên ''Hai ly whisky''
Cậu nhân viên pha chế gật đầu ''Vâng'' rồi bắt đầu thao tác làm rượu đưa trước mặt hai người hai ly màu vàng trên mặt bàn.
Bạch Tuấn Minh không để ý ly ượu cho lắm, cậu đưa mắt nhìn đống nhộn nhịp ở xung quanh. Có nhiều nam hơn là nữ.....nhìn kỹ một chút thì liền cảm thấy kì lạ.
Làm gì có nữ, chỉ toàn là nam thôi chẳng có bóng dáng của cô gái nào ở đây cả, gương mặt cậu méo mó ngớ người ra nhìn anh thắc mắc hỏi.
''Sao không thấy cô gái nào vậy? bọn họ có khu riêng hả? ''
Trạch Dương bậc cười nhìn cậu rồi chỉ tay lên bảng vẻ có đèn sáng màu tím ở vách tường bên kia. Bạch Tuấn Minh đưa mắt nhìn theo liền trợn tròn mắt kinh ngạc.
Bảng vẽ hình bóng dáng của hai người đàn ông hôn nhau, còn sáng bừng bởi đèn....Ở đây là quán bar...gay!!!
Gương mặt cậu đỏ bừng lên vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn anh ''Sao lúc đầu anh không nói ở đây là quán bar gay hả? ''
Gương mặt ngứa đòn của Trạch Dương bắt đầu hiện lên, anh đảo mắt nhún vai lắc đầu ''Em có hỏi đâu mà anh trả lời ''
Cậu tức nghẹn lời liền uống vội một húp rượu lớn, độ nồng cao ngất ngưởng khiến cậu sặc ho ra vài tiếng khổ sở, Bạch Tuấn Minh đứng dậy vội cất giọng ''Em đi vệ sinh''
Trạch Dương nhịn cười không nổi gật gật đầu xua tay ''Được đi nhanh nhé''
Cậu đi tìm nhà vệ sinh một hồi cuối cùng cũng thấy, vừa bước vào bồn rửa tay liền ngớ người như thằng đần nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trước mặt.
Không phải cậu mê trai đẹp, nhưng người này thật sự cực kỳ đẹp như một mỹ nam, anh ta giống như được vẽ ra nhờ nét đẹp nhân tạo một cách hoàn hảo vậy, sống mũi, khuôn mặt, đôi mắt, chân mày, lông mi, kể cả làng da cũng rất đẹp, cao khoảng 1m87.
Trông phút chốc có chút tò mò mà vừa rửa tay liền lén quay đầu nhìn anh ta một chút, gương mặt này không đi la diễn viên thì tiếc thật....
Người đàn ông đang rửa vết bẩn trên tay, bị người khác nhìn chằm chằm cũng lạnh sống lưng liền liếc nhìn sang cậu nhóc sát bên. Chi tiết anh thấy đầu tiên chính là vùng áo chỗ quay bụng cậu có vết bẩn do rượu nhưng nãy giờ cậu nhóc chỉ chăm chăm rửa tay.
Anh ho một tiếng rồi cất giọng lịch sự.
''Áo cậu...hình như bị bẩn rồi kìa''
Bạch Tuấn Minh đơ người nhìn anh, mãi không phản ứng lại khiến cho anh cảm thấy có chút ngượng ngùng lại cất giọng nói một lần nữa.
''Cậu gì ơi!! áo của cậu bẩn rồi ''
Bạch Tuấn Minh nghe thấy giật mình luống cuống nhìn xuống áo của mình, cậu nhăn mặt trong tâm liền phàn nàn lúc nãy bị sặc ho rượu ra hết áo rồi.
Cậu gật đầu ''Cảm ơn'' rồi đưa tay định lấy nước trong vòi chà lên áo thì người đàn ông kia vội cầm tay cậu lại nói.
''Đừng trực tiếp dùng nước chà lên''
Bạch Tuấn Minh ngơ ngác ''Hả?''
Nói xong anh liền lấy khăn tay trong túi quần nhúm chút nước rồi cúi người xuống tay trái giữ eo cậu, tay phải cầm khăn nhẹ nhàng chùi lên vết bẩn.
''Bạch Tuấn Minh!! ''
Trạch Dương đứng trước cửa phòng vệ sinh nhìn vào, đôi mắt giận dữ nhìn vào vị trí tay của người đàn ông kia đặt ở eo cậu.
Bạch Tuấn Minh nghe tiếng gọi, cả hai người đều quay đầu nhìn Trạch Dương.
Cậu ngờ ngợ được cơn tức giận của Trạch Dương qua giọng nói lẫn nét mặt vội đi đến gần anh ấp úng giọng nói ''Áo em bẩn nên anh này lau giúp''
Trạch Dương nhìn người đàn ông kia chăm chăm, anh liền đưa mắt nhìn xuống vị trí của cậu gần mình.
''Sao em không tự lau? lau áo thôi cần gì phải chạm vào eo? ''
Bạch Tuấn Minh trong bụng chuyền đến cảm giác lo sợ vừa khó tả chỉ biết nói ''Không phải'' rồi lại ấp úng vội cầm tay anh ''Không lau nữa...ra ngoài thôi em đi vệ sinh xong rồi ''
Trạch Dương kéo mạnh tay cậu bạn nhỏ đi ra ngoài thốt lên một câu ''Muốn lau thì anh lau giúp em''