Địa chỉ mà Trần Du Dung cung cấp là một căn chung cư cao cấp có tiếng ở trung tâm thành phố, có slogan là: “Cao cấp riêng tư, hàng xịn phải có”, được xây dựng riêng cho đám nhà giàu “độc thân” dám chi tiền, không cần quá diện tích quá lớn, cần vai vế, cần mặt tiền, cần đẳng cấp, có thể thuê cũng có thể mua, nói trắng ra thì là một kiểu sản phẩm “nhiều tiền mà ngờ nghệch cứ tới đây ở” điển hình.
Lúc Quan Nam tới, căn hộ nơi Hầu Ninh sống đã được ngăn cách bởi dải băng cảnh sát, các đồng nghiệp bên bộ phận pháp chứng đang thu thập chứng cứ bên trong, Trần Du Dung vô cùng thong thả, đút hai tay trong túi đứng trước cửa sổ sát sàn trong phòng khách, không biết đang nghĩ gì.
Quan Nam đi tới, cái tên này cứ như mọc mắt ngoài sau lưng ấy, đột nhiên lại bảo: “Cũng nhanh đấy, tôi còn tưởng đâu phải hơn một hai tiếng nữa cơ.” Sau đó thì cũng không quay người, ánh mắt như đã dính vào sắc đêm ngoài cửa sổ.
Quan Nam lười quan tâm mấy lời cà khịa của gã, anh hỏi thẳng: “Tình hình thế nào?”
Trần Du Dung hơi nhìn sang anh, lại quay đầu ra cửa sổ: “Điều kiện ở đây cũng xứng với cái tiêu chuẩn giá cả ngốn tiền của nó ghê, tôi mới hỏi rồi, tiền thuê tính theo mét vuông, hai trăm là ít nhất, tăng theo số tầng nữa, cậu đoán xem một tháng tiền thuê là bao nhiêu?”
Hầu Ninh sống trong một căn penthouse, có diện tích gấp đôi các phòng tầng dưới, khoảng một trăm mét vuông, tính sơ chắc tiền thuê mỗi tháng cũng phải trên ba mươi nghìn nhân dân tệ.
Quan Nam nhìn xuống dưới cùng theo một gốc, vì là tầng cao, trần nhà cũng cao, đứng bên cửa sổ có thể nhìn hết được cảnh đêm của hơn nửa thành phố Gia Lăng, dòng xe chầm chậm lăn bánh và những con người bé như kiến bên dưới cũng được thu vào tầm mắt, có cảm giác như đang bay trên hồng trần vạn trượng.
“Tiền thuê biến thái thế mà còn cung thấp hơn cầu, thật sự không biết đầu óc cái đám này có gì trong đó.” Trần Du Dung xoa cằm bình luận: “Không biết tính hay tiền cọc ban đầu không đủ để mua vậy?”
“Người có thể bỏ tiền ra thuê ở đây chắc không cần tính.”
Trần Du Du thong dong thở dài, không biết là ngưỡng mộ hay đang tiếc nuối: “Hèn gì mới có mấy thể loại túng quá làm càng, chứ lương như đám mình, làm tới vô hòm cũng ở không nổi dưới tầng hầm chỗ này nữa.”
Tất nhiên là Quan Nam biết gã không phải đang bùi ngùi chuyện này, anh hỏi: “Ý anh là thu nhập của Hầu Ninh có vấn đề sao?”
“Hôm qua cậu nói xong tôi lập tức cho người đến quán bar Lưu Hoả kiếm thằng nhóc này, tiện thể cũng điều tra được hết một loạt về cậu ta. Hầu Ninh là người tỉnh khác, năm nay hai mươi lăm tuổi, bố mất sớm, mẹ lấy tiếng là đi Thâm Quyến làm việc rồi vứt cậu ta ở nhà ông nội rồi đi luôn không thấy về. Nhờ có tiền trợ giúp của mấy người họ hàng với bên trường học, cậu ta mới miễn cưỡng học xong đại học được, Đại học Gia Lăng ấy, chuyên ngành Luật.”
“Viện Chính pháp Đại học Gia Lăng sao?”
“Cậu không tin à?”
“Hơi bất ngờ, trước đó Lý Sơn bảo là cái đám này toàn phú nhị đại chả học hành nghề ngỗng còn gì? Tôi nghe nói ngành Chính pháp là một trong số ngành chủ chốt của Đại học Gia Lăng, năm nào cũng lấy điểm chuẩn cao ngất ngưỡng.”
“Lúc đó tôi nhìn thấy cũng hơi bất ngờ, theo lời Lý Sơn thì hình tượng hiện nay của Hầu Ninh hoàn toàn không khớp với gốc gác thật sự của cậu ta. Một người trẻ tuổi đến từ tỉnh khác, không gốc gác, không quan hệ, thậm chí là không nghề nghiệp làm sao mà giàu được như vậy, hơn nữa còn khiến người bên ngoài tin rằng cậu ta còn là một cậu ấm con nhà giàu không hơn không kém nữa? Nếu không phải trúng số thì tôi còn đang nghi cậu ta được nữ đại gia nào rót hầu bao cho đây này.”
Trần Du Dung nhìn sang cô gái đang ngồi trên sofa không ngừng nức nở được hai cảnh sát thay phiên nhau an ủi: “Nếu là vế sau thì thú vị đấy!”
Quan Nam không muốn nghe gã lảm nhảm, anh hỏi thẳng: “Sau khi tốt nghiệp, Hầu Ninh không đi làm à?”
“Cũng không phải, nhìn vào CV xin việc trên mạng của cậu ta có thể thấy, vào năm tư đại học cậu ta đã đến thực tập ở một văn phòng luật tên là Hoành Đồ, ở đó làm khoảng một năm, lại ứng tuyển tới một văn phòng luật khác là Thuận Đức, sau đó thì không có nữa. Hơn nữa nhìn thời gian thì cũng từ sau khi ra khỏi Thuận Đức, cậu ta mới dần lăn lộn với đám Tôn Lâm.”
“Tôi cũng tiện thể tìm hiểu luôn về hai văn phòng luật mà cậu ta từng làm trước đây, Hoành Đồ thì khởi nghiệp sớm, cũng có ít tiếng tăm trong nghề, tôi đoán lúc đó Hầu Ninh rời đi, khả năng cao là vì không đạt kỳ thực tập, còn Thuận Đức thì chắc chỉ vừa được thành lập vào năm Hầu Ninh ứng tuyển không bao lâu, danh tiếng với quy mô đều thấp hơn nhiều, không biết vì sao cậu ta không làm nữa. Trước đó tôi cũng không ngờ thằng nhóc này tự dưng lại chết, cũng chả tra được chi tiết gì.”
“Lát nữa tìm hiểu thêm mấy mối quan hệ xã hội của cậu ta xem sao.” Quan Nam nói: “Ai báo án đấy?”
Trần Du Dung hơi hất cằm vào trong phòng khách: “Chắc có thể nói là bạn gái cậu ta.”
“... Chắc? Có thể?”
“Phần nhiều là không phải.”
“...”
Nhờ hai cảnh sát dốc công khuyên giải cả một lúc lâu cô gái mới ngừng nức nở, cô ngẩng đầu, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, mascara với phấn mắt đủ màu đều trôi hết, trông cực kỳ lấm lem nhếch nhác, thế nhưng không hiểu sao lại thấy có cảm giác vui vẻ đặc biệt.
...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Cô ta dùng khăn giấy cảnh sát đưa nhẹ nhàng chấm chấm lên mắt, vừa định mở miệng nói gì, nhìn thấy cả miếng giấy đều nhuộm đen liền lập tức hoảng hốt loay hoay mở túi ra lục tìm, cô ta lục tìm một lúc, chắc có lẽ thấy phiền phức nên trút ngược hết đồ bên trong ra. Cô ta tìm kiếm cả buổi trời trong cái đống bừa bộn, cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần: một cái gương!
Chỉ vừa nhìn là cô ta liền biến sắc, từ hoảng hốt trở thành hoảng sợ, gom hết đống đồ vừa trút ra vào túi, lên tiếng bảo: “Tôi đi toilet cái đã.” rồi ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh, đi đến cửa thì bị một nhân viên pháp chứng đang ghi chép cản lại, dường như lúc này mới nhớ ra bên trong “không thể vào”, cô ta lại khẽ thốt lên rồi quay sang phòng ngủ, vẫn bị cản lại.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể ngồi trên sofa phòng khách, nhìn vào gương, nghiêm túc dặm lại lớp trang điểm.
Đợi cô gái dặm xong hoàn chỉnh đã là nửa tiếng sau, lúc này bộ phận pháp chứng đã thu thập xong hiện trường rồi rời đi trước, thi thể của Hầu Ninh họ cũng đã mang đi, chỉ còn lại Quan Nam, Trần Du Dung và một nữ cảnh sát hình sự, vây quanh cô gái “đòi” lời khai.
Cô gái nhìn thấy thi thể của Hầu Ninh bị trùm vải trắng khiêng đi, khuôn mặt gần như không có lấy một chút buồn bã, chỉ nhướng mày rồi cất đồ trang điểm, nói với cảnh sát: “Anh chị muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, lát nữa tôi còn có việc.”
Quan Nam liếc nhìn cô, lúc này anh đã cực kỳ chắc chắn người này chắc có lẽ thật sự không phải bạn gái Hầu Ninh.
Trần Du Dung không bùi ngùi nhiều như Quan Nam, hỏi với thái độ người đang thi hành công vụ: “Có chuyện gì mà quan trọng hơn cả việc xoá bỏ hiềm nghi phạm tội của mình nữa vậy?” Sau đó, trong ánh mắt ngẩn ngơ hốt hoảng của Lý An An, gã gọi người mang cô ta lên xe cảnh sát.
Lý An An kêu oan cả đoạn đường, vào đến Cục Cảnh sát bất ngờ lại im lặng đi, khí thế rất ư là “mấy người đã không thèm nghe thì bà đây cũng cùi không sợ lở.”
Trần Du Dung chả thèm đi soi mói tâm lí của cô ta, ngồi xuống bắt đầu hỏi: “Họ tên?”
“Lý An An.”
“Tuổi tác?”
“Mười tám.”
Trần Du Dung hơi đưa mắt nhìn, nén không nói ra câu “Nhìn mặt cô có non vậy đâu.” Gã nói bằng cách khác: “Có mang căn cước không?”
Cô gái đưa sang, Trần Du Dung thấy không sai mới trả lại cho cô ta: “Học ở đâu?”
“Trung học số 7 thành phố.”
“Lớp mấy?”
“Mười một.”
“Có quan hệ gì với người chết?”
“Anh cảnh sát, cái chết của anh ta chả có chút gì liên quan tới tôi, chúng tôi mới quen nhau hôm kia, ngoài tên anh ta ra, anh ta làm gì tôi còn không biết.”
“Không thân vậy mà cô còn chạy tới nhà người ta hả?”
“Tôi đi ngang qua, định mượn toilet thôi.”
“Ồ.” Trần Du Dung gật gù, cứ như là đã chấp nhận cái cớ của cô ta, lại có nghi vấn khác: “Nhưng mà cậu ta cũng đã chết rồi, ai mà mở cửa cho cô?”
“...” Lý An An có thoáng bối rối, lớn tiếng biện minh: “Anh cảnh sát, ban nãy anh không thấy khoá nhà anh ta sao, không cần chìa khoá cũng vào được...”
Trần Du Dung không nói gì, nữa cười nửa không nhìn cô ta bịa chuyện, Lý An An bị ánh mắt của gã đâm trúng, chột dạ tránh mắt, chỉ vội phủi sách quan hệ: “Thật đấy, anh tin tôi đi, chúng tôi thật sự quen nhau chưa bao lâu cả, bạn bè tôi đều có thể làm chứng.” Cô ta ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại đưa cho Trần Du Dung xem: “Nếu anh không tin thì có thể xem ghi chép cuộc gọi mấy ngày nay của tôi là sẽ biết tôi không nói dối.”
Cô nhóc này nhìn có vẻ đầu óc li ti mà tư duy cũng khá mạch lạc đấy chứ! Trần Du Dung làm bộ làm tịch lấy điện thoại, trượt nhanh nội dung bên trên, đại loại toàn là mấy lời gạ gẫm với vài tấm ảnh không dám nhìn, tuy là nhiều nhưng thời gian bắt đầu quả là mới từ tối hôm kia.
“Cái này cũng chỉ có thể chứng minh hôm kia hai người mới thêm Wechat của nhau, có phải tới lúc đó mới quen không thì khó nói lắm.” Gã trả điện thoại lại cho Lý An An, cười sâu xa: “Dù sao thì tôi cũng chưa từng thấy hai người vừa quen lại nói chuyện hợp tới vậy.”
Lý An An lập tức hiểu ý gã, hơi chút ngượng nghịu nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hừ lạnh: “Nam nữ với nhau cũng chẳng có nhiêu đó chuyện còn gì, anh ta tình nguyện, tôi cũng tình nguyện, có gì to tát đâu?”
“Cô nhóc nhìn thoáng ghê.” Trần Du Dung đùa cợt, ánh mắt lại rất nghiêm nghị: “Vốn chúng tôi cũng chẳng quan tâm mấy chuyện cả hai cùng tình nguyện này, nhưng vấn đề là bây giờ cậu ta chết không rõ nguyên do, cô lại đang là vị thành niên.” Gã khẽ thở dài, hơi khó xử nhìn vào khuôn mặt có chút biến sắc của cô gái: “Chuyện này thì hơi nghiêm trọng rồi đấy.”
“Anh cảnh sát, ban nãy anh chưa xem kỹ sao? Mai là tôi tròn mười tám rồi.”
“Về luật phát thì thiếu một phút cũng là thiếu.” Trần Du Dung cười nói xong lại lật mặt nhanh hơn lật sách: “Hay là có lẽ chúng tôi nên nói chuyện với bố mẹ cô.”
Quan Nam đứng nhìn trong phòng giám sát, không thể không nói, dù không giỏi đối phó với kiểu tố chất tâm lí này, nhưng với vấn đề của mấy cô cậu thiếu niên quen già mồm thì Trần Du Dung có nhiều biện pháp hơn anh.
Vừa nghe tới phụ huynh, Lý An An đã lập tức hoảng loạn, vội liên tục nài nỉ: “Anh cảnh sát, đừng nói với bố mẹ tôi được không? Anh muốn biết gì, tôi nói thật cả có được không?”
Dù sao thì lời hứa này cũng không mất tiền, hứa rồi không làm cũng không có gánh nặng tâm lí, Trần Du Dung tự nhiên đồng ý: “Được chứ, nhưng mà nếu có một chút giả dối là dẹp bỏ giao dịch ngay nhé.”
Lý An An lập tức giơ tay: “Tôi bảo đảm.”
“Đầu tiên thì nói xem cô phát hiện ra người chết như thế nào đấy?”.