Dù không có ánh sáng, Quan Nam vẫn có thể nhìn ra được Lý Quảng Xuyên đang rất cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Anh không đáp lời, ngẩn ngơ đợi gã tiếp tục, đồng cảm sâu sắc nỗi đau khổ tận xương tuỷ!
“Lúc đó anh cũng có mặt sao?” Quan Nam hỏi.
“Đúng!” Lý Quảng Xuyên khàn giọng khó giấu sự nghẹn ngào: “Là do tôi làm việc quá nôn nóng, làm Lưu Thuật Huân cảnh giác, để chứng thực nghi ngờ là đúng, lão ta đã đặt bẫy dụ Trương Như Hải tới.”
“Để bảo vệ anh mà Trương Như Hải tự nhảy xuống?” Câu nói này rất tàn nhẫn nhưng hai người đều bắt buộc phải đối mặt.
Lý Quảng Xuyên gật đầu: “Để đánh bay nghi ngờ của Lưu Thuật Huân, ông ấy bắn về phía tôi một nhát.” Gã đưa tay chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Lúc đó đạn sượt qua chỗ này, trước khi Lưu Thuật Huân nổ súng, tôi đã dùng Dud bắn vào chân Trương Như Hải trước, ông ấy loạng choạng một lúc rồi quay đầu nhảy xuống.”
“Anh nói cái gì? Anh bắn ông ấy?” Quan Nam hùng hổ nắm lấy cổ áo của Lý Quảng Xuyên, đấm mạnh vào mặt gã: “Sao anh có thể? Sao anh có thể làm vậy?”
Nhìn thấy Lý Quảng Xuyên ngã ra đất, nước mắt Quan Nam nhẫn nhịn cả đêm cuối cùng cũng không kìm được mà chảy xuống, anh cắn răng nghiến lợi, đấm mạnh xuống đất. Mặt đất chấn động mạnh, anh nghe thấy tiếng va chạm giòn gãy giữa xương với tường, đau đớn men theo cánh tay anh lan ra khắp người, xông thẳng lên trên.
Anh đau đến tê liệt, lại cứ như không chút cảm nhận được đau đớn. Có nhiều lúc, cảm giác đau có thể triệt tiêu cho nhau!
Lý Quảng Xuyên chống dậy từ dưới đất, gã quay lưng lại với Quan Nam, dùng mu bàn tay lau đi vết máu bên khoé miệng, trấn tĩnh nói: “Tôi biết là không thể nhưng tôi buộc phải làm vậy.”
Sao Quan Nam có thể không hiểu được lời gã, cảm giác biết rõ không thể nhưng không có cách nào khác như thế này đau đớn biết bao, trước đây không biết anh đã trải qua biết bao nhiêu lần nhưng dù trải qua bao nhiêu lần, dù bao nhiêu lần anh phải gào thét trong lòng để thấu hiểu cũng không cách nào quen được.
“Xin lỗi, tôi mất kiểm soát.” Một lúc sau anh mới khàn giọng nói.
Lý Quảng Xuyên im lặng không nói gì, Quan Nam tiếp tục hỏi: “Anh nói làm việc nôn nóng là việc của Vương Nhã Hinh sao? Những tình báo đó là anh cung cấp cho Trương Như Hải?”
“Đúng, vốn dĩ cậu bắt được Vương Nhã Hinh, nhiệm vụ của chúng ta đã thành công một nửa, nhưng tôi không ngờ Lưu Thuật Huân lại nhẫn tâm đến vậy, để tự giữ lấy mình mà không tiếc vứt bỏ cả cô ấy.” Lý Quảng Xuyên hơi xúc động: “Lúc tôi quyết định bắt cô ấy, không nghĩ rằng cô ấy sẽ chết.”
“Anh có quan hệ riêng với Vương Nhã Hinh sao?”
“Lưu Thuật Huân từng giăng bẫy thanh lý nội gián một lần, lần đó nếu không phải cô ấy giúp tôi, có thể tôi đã bị lộ rồi.”
Lý Quảng Xuyên không nói rõ hơn, Quan Nam cũng hiểu được đấu tranh nội tâm trong lòng gã, người nằm vùng luôn gặp phải rung động mà tình cảm và tín ngưỡng không thể vẹn toàn, chọn cái nào cũng có thể phải trải qua một lần đau đớn tận xương tuỷ. Anh vỗ vai Lý Quảng Xuyên, hai người im lặng hút hết một điếu thuốc mới lại tiếp tục.
“Nếu đến tận buổi hoà nhạc của Lý Quân Thâm anh mới nghi ngờ tôi, vậy trước đây chúng ta gặp nhau ở Duệ Dực chỉ là tình cờ sao?”
“Đúng, hôm đó tôi đi là để giúp Lưu Thuật Huân mua thố rửa bút sứ Quân thời Tống.”
Quan Nam có ấn tượng với vật phẩm đấu giá giá cao đó, tiện thể hỏi: “Lưu Thuật Huân thích mấy thứ này?”
“Không phải.” Lý Quảng Xuyên hơi khó tin lắc đầu: “Ngoài thích tiền ra thì ông ta chả thích gì cả, mua mấy thứ đó là để tặng cho người khác.”
“Tặng cho ai?”
“Ông ta không nói nhưng nhìn thái độ nhất quyết phải có cho bằng được của ông ta lúc đó, phần trăm cao là tặng cho người bí ẩn đứng phía sau.”
“Vậy lúc đó tay anh là như thế nào?”
“Cố ý đó.”
“Anh muốn dụ ai ra mặt?”
“Lúc đó tôi cược lỡ đâu người Lưu Thuật Huân muốn tặng cũng đến đó.” Lý Quảng Xuyên có chút bất lực thấy rõ: “Tuy là khả năng gần như cực thấp nhưng thử thì tốt hơn, không ngờ bị anh nhìn thấy, liều mạng chạy theo tôi.”
“...” “Duyên phận” ở đâu ra mà tình cờ vậy, Quan Nam nói: “Lúc đó anh đưa tôi vào bệnh viện Quang Minh là cố ý hay tiện đường?”
“Tiện đường, anh nghĩ tôi là thần à, anh xuấ hiện đã là ngoài ý muốn rồi, trong lúc chạy trốn mà tôi còn lên kế hoạch được hay gì? Anh hỏi cái này làm gì?”
“Hỏi đại vậy thôi, gần đây xảy ra một vụ án, hình như có chút liên quan tới bệnh viện Quang Minh.”
“Ồ, chuyện này tôi không giúp được anh, tạm thời tôi vẫn chưa thấy bệnh viện Quang Minh có vấn đề gì.”
“...”Quan Nam muốn nói tôi cũng chẳng hy vọng gì ở anh: “Người lúc trước lén đến nhà tôi cũng là anh sao?”
“Chứ anh nghĩ còn có ai khác?”
“Vậy lúc đó anh bảo tôi cẩn thận người bên cạnh, người bên cạnh này là chỉ ai?”
Lý Quảng Xuyên không cười đùa nữa, nhìn anh chăm chú, im lặng hồi lâu sau mới chầm chậm bật ra hai chữ: “Hứa Dữu.”
...Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen,... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Lái xe từ khu Tây Lí về nhà đồng nghĩa với việc vòng hết nửa cái thành phố Gia Lăng nhưng thật ra Quan Nam thấy một vòng vẫn còn chưa đủ, anh thậm chí còn có chút muốn né tránh, nếu vẫn không về, hoặc mãi mãi không gặp cô, có phải có thể không cần đối mặt không.
Tất nhiên là không!
Ngày hè ở thành phố Gia Lăng, mặt trời mọc rất sớm, vừa qua năm giờ, ánh sáng đã ló dạng, cả khoảng trời đều trở nên sáng sủa.
Vẫn chưa đến giờ mở cổng khu chung cư, Quan Nam không muốn đánh thức bảo vệ, bèn ngừng xe bên vệ đường. Anh tắt máy xe tựa ra sau ghế, cả đêm không ngủ giờ mới bắt đầu híp mắt, anh nhắm mắt, tâm trạng với cả người đều căng cứng. Lời nói của Lý Quảng Xuyên như âm ma tới lui bên tai anh, không chút che đậy, từng câu từng chữ khiến tim run rẩy, anh càng muốn né tránh, nó càng rõ ràng hơn.
Quan Nam không chịu nổi, anh xoay cửa xe, mở nhạc đến mức lớn nhất, mong muốn tìm được yên tĩnh trong sự ồn ào.
Thật ra mấy lời Lý Quảng Xuyên nói cũng không phải kinh thiên động địa gì, thậm chí có một số nghi ngờ của anh, trước đây anh từng nghĩ, từng thử. Thế nhưng tâm lí con người là như vậy, gặp phải hiện thực trái với mong muốn, cảm giác chấn động giữa tự mình biết được với người khác nhận ra khác nhau nhiều lắm.
Lấy một ví dụ không tương xứng lắm, việc này giống như chúng ta cực kỳ yêu thích một món đồ nào đó, cực kỳ muốn mua về nhà nhưng món đồ này rất quý, không chỉ giá cả cao ngất mà bên trên còn bị tì vết rõ ràng. Nếu chỉ có mình ta phát hiện ra sự tì vết này, ta sẽ vì thích mà mượn cớ thuyết phục mình. Thế nhưng nếu người khác phát hiện đưa ra lời khuyên, tỷ lệ chúng ta buông bỏ món đồ này lại càng cao hơn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chuông báo trong điện thoại vang lên, Quan Nam đưa tay tắt đi, anh ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ phía trên lầu, vô thức nghĩ chắc giờ này cô vẫn còn ngủ nhỉ.
Tiếp theo đó, anh khởi động xe, chạy về hướng mà trong lòng mình nghĩ tới. Xe chạy vùn vụt trên đường, đến nơi lại tắt máy, Quan Nam trông ra dây leo xanh với hoa đỏ trên bệ tường vườn hoa, lòng do dự kịch liệt.
Anh đã sợ hãi mất rồi.
Anh lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số rồi lại xoá đi, ngẫm nghĩ rồi đi thẳng đến cửa nhấn chuông.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa, là người lần đầu đến nhà Hứa Dữu đã mang điểm tâm cho họ, Quan Nam nhớ hình như mọi người gọi cô ta là chị Mai.
“Anh Quan, anh về rồi.” Mai Anh nhìn thấy anh, cười tôn kính, nghiêng người nhường lối cho anh.
Quan Nam hơi ngạc nhiên, ban nãy anh còn lo lâu vậy không tới, tự dưng gọi cửa có thể phải tốn công giải thích một phen, không ngờ người kia vẫn còn nhớ anh, anh để ý tới cách dùng từ của cô ta, không phải là “đến rồi.” mà là “về rồi.”
Quan Nam gật đầu với cô ta, đi vào trong.
“Chắc cô Hứa vẫn đang ngủ.” Mai Anh chưa đợi Quan Nam hỏi đã khom người dẫn anh vào trong: “Anh dùng bữa sáng trước hay lên đó đợi cô ấy?”
“Tôi lên đó xem cô ấy trước.”
“Vâng.”
Chắc là do sợ nắng, rèm phòng Hứa Dữu đều được kéo lại cả, vì không phải là chất liệu che nắng đặc biệt gì nên ánh sáng lốm đốm vẫn chiếu vào.
Hứa Dữu ngủ rất say, cô yên lặng nằm ở một bên giường, ngoài chỗ cô nằm, phần giường còn lại đều ngay ngắn gọn gàng không một nếp nhăn từ gối cho đến drap giường.
Dáng ngủ của cô cũng tốt thật, tuy là không phải mới biết lần đầu nhưng cảnh tượng bây giờ rõ là không giống ở nhà mình, Quan Nam nghĩ đến đây, khẽ bật cười, sợ làm ồn đến cô bèn cố kìm lại. Anh đi đến bên giường ngồi xuống, yên lặng ngắm nhìn cô, từ trán tới môi, từ vành tai đến xương quai xanh thẳng tắp thoáng hiện trong váy ngủ.
Ngoài dáng ngủ tốt thì cảm nhận trực quan cũng hết sức đẹp đẽ. Nụ cười của Quan Nam thêm phần xấu xa, anh phủ người xuống, muốn hôn cô, sắp thực hiện được đến nơi lại ngừng lại bằng nghị lực phi thường!
Như thế này vừa sỗ sàng vừa đột ngột, lỡ làm cô giật mình thì sao? Anh cau mày suy nghĩ một lúc, đưa tay xoa nhẹ má cô.
Không chút phản ứng!
Hơ, cô nhóc cũng ngủ mê ghê, Quan Nam không nản chí, đưa hai ngón tay kẹp lấy đầu mũi Hứa Dữu.
Cảm giác mềm mại mượt mà, anh đụng vào rồi không muốn bỏ ra nhưng tiếp theo đó cổ tay đã bị bắt lấy.
“Quan Nam, anh ngứa tay ngứa chân đúng không?” Hứa Dữu tháo bịt mắt, giận dữ trừng anh, dáng vẻ mới thức mệt mỏi lười nhác, rất dễ khiến người ta nhũn người.
Chỉ là cô nói anh ngứa tay ngứa chân sao? Quan Nam rà soát lại cách dùng từ trong câu, bật cười thành tiếng: “Cô Hứa không phải nên gọi tôi là anh Quan sao?”
“Còn đòi hỏi nữa.” Hứa Dữu nói: “Không lẽ anh không biết đó là lời ngon tiếng ngọt trước khi được phần thắng à, nếu không anh có thấy con yêu quái nào ăn thịt Đường Tăng rồi mà còn quyến luyến Đường Trưởng Lão không?”
“Vậy hả? Trên đời này còn có yêu quái thật sự ăn được thịt Đường Tăng sao?” Quan Nam ngẩng mặt nằm trên đùi cô, cười hư hỏng nhìn cô: “Sao em biết là anh?”
“Ngoài anh ra còn ai có thể đi thẳng vào đây được?”
“Người trong nhà em để anh đi vào đấy nhé.”
“Ngoài anh ra họ còn dám để ai vào?”
Cô cụp mắt nhìn anh, ánh mắt chăm chú, hơi cháy bỏng, Quan Nam cảm thấy do dự đắn đo trên đường tới đây đều tan biến cả, tim anh đập mãnh liệt, chột dạ không dám nhìn thẳng vào cô.
“Đã sợ sáng sao còn không đổi loại vải che nắng tốt một chút?” Anh cầm miếng bịt mắt ban nãy cô tháo xuống nhìn kỹ càng: “Đeo cái này ngủ có thoải mái không?”
“Em sợ tối.” Hứa Dữu cười: “Đeo cái này có thể tự lừa mình.”
“Vậy là em đang gợi ý anh nên mỗi ngày đều ở cạnh em đúng không?”
“Anh có thể nghĩ vậy?”
Quan Nam hơi sững người, ngón tay cô xoa hốc mắt anh: “Trông anh mệt mỏi lắm, tăng ca xong đến thẳng đây à?”
Trước khi Quan Nam đi gặp Lý Quảng Xuyên, cô có gọi điện tới, anh chỉ có thể gạt cô nói mình đang tăng ca, Quan Nam mím chặt môi, lý trí kêu gào trước tình cảm.
“Ừm.” Anh ậm ừ trả lời, vẫn không dám nhìn vào mắt cô.
“Vậy ngủ một lúc đi.” Hứa Dữu vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Quan Nam nằm xuống đó.
“Còn em thì sao?”
“Em nằm đây với anh.”
Như vậy tất nhiên là tốt, nhưng mà... Quan Nam hít sâu một hơi, nhẫn tâm từ chối: “Thôi vậy, em đói chưa, hay chúng ta xuống ăn sáng nhé?”
“Không đói, em ngủ chưa dậy.”
“...” Quan Nam cau mày thành hình chữ “xuyên”: “Anh chưa có tắm.”
Hứa Dữu phụt cười thành tiếng, nói với “ngôn từ chính đáng”: “Anh Quan, em chỉ bảo anh nằm xuống nghỉ một lúc thôi, có tắm hay chưa thì liên quan gì? Hay anh muốn làm gì khác?”
“...” Cô cũng không chê người anh có mùi thì anh còn sợ gì? Dù có cướp cò cũng không phải trách nhiệm của anh!
Quan Nam vừa nằm xuống, Hứa Dữu đã tựa tới, tự nhiên nép vào lòng anh. Mũi của Quan Nam lập tức bị mùi hương quen thuộc trên người cô quấn ấy, anh giằng co trong lòng, cơ thể càng thành thật hơn, khàn giọng nhắc nhở: “Em không thấy... mùi trên người anh khó ngửi hả?”
“Có sao?” Hứa Dữu hít nhẹ, khẽ gật đầu: “Hình như trên áo có chút mùi thuốc lá, cởi ra đi.”
“...” Ơ đcm làm sao mà cô lại nghĩ ra được ý kiến tốt thế này??
...