Tối đến, Quan Nam cảm nhận được cơ thể mềm mại dịu dàng trong lòng mình đang cẩn thận nhúc nhích, trong lúc anh đang mơ màng, Hứa Dữu rất nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang tự nhiên đặt ngang eo mình của anh lên, chầm chậm ngồi dậy. Có lẽ là sợ ảnh hưởng đến anh, cô không bật đèn, chỉ mượn ánh trăng bên ngoài rọi vào, chầm chậm nhích sang bên giường.
Cô vừa định vén chăn xuống giường, một cánh tay rắn chắc ấm áp lại giữ lấy eo, sau đó lưng cũng được phủ lấy, anh ôm chặt lấy cô, ngã xuống trở lại.
“Muộn vậy rồi dậy làm gì?” Quan Nam vùi đầu vào hõm cổ cổ, mơ màng hỏi.
“Em hơi khát.”
“Ồ...”
Anh mơ màng trả lời, dường như muốn ngủ lại, Hứa Dữu vừa định kéo tay anh tiếp thì tiếp đó anh tự động buông ra, nhanh chóng ngồi dậy, giọng nói trở nên rõ ràng hơn: “Anh đi rót cho em.” Anh hành động rất nhanh, nửa phút sau là đã về lại.
Một tay Hứa Dữu che trên mắt Hứa Dữu, tay còn lại bật đèn bàn, cảm nhận được Hứa Dữu đã thích ứng với ánh sáng mới đưa cốc nước tới bên miệng cô.
Hứa Dữu giữ lấy tay anh uống mấy ngụm, hơi tò mò hỏi: “Cái ống hút này?”
“Ống hút trên hộp sữa đấy.” Quan Nam thành thật giải thích: “Mai anh mua thêm ít về, như vậy tối em uống nước cũng tiện hơn.”
Hả? Hứa Dữu thấy may là trong miệng mình không có nước, không thôi cô chắc chắn đã cười phụt ra hết, cô cười khanh khách: “Anh Quan, anh thấy em non nớt quá hả?” Không lẽ nửa đêm cô uống nước mà tới đầu cũng ngẩng không nổi sao.
Cô hỏi như vậy, Quan Nam lại ngượng nghịu: “Ấy, đại loại là cảm thông sâu sắc, lâu lâu anh tăng ca mệt quá, ngủ được nửa lại bị bắt dậy uống nước, luôn muốn có cái ống hút nối từ ly nước tới đầu giường, anh nằm đó hút là được.” Anh cười: “Mỗi lần nghĩ đến đều thấy mong ước này quá tuyệt vời.”
Mong ước? Tuyệt vời? Sao mà lúc nào anh cũng tấu hài một cách khó hiểu vậy, Hứa Dữu gật đầu hùa theo: “Mong ước của anh Quan đúng là độc đáo.”
Quan Nam thấy cô không còn muốn uống tiếp bèn uống nốt số nước còn dư, đặt ly nước lên kệ đầu giường, tắt đèn lên giường, kéo cô lại vào lòng.
“Có phải giường hơi cứng không?” Anh vươn tay để cô gối đầu lên, hôn lên trán cô hỏi: “Hay ngày mai anh đi mua cái nệm mới, em quen ngủ loại thế nào?”
“Đang yên đang lành đổi làm gì?” Hứa Dữu nhấc tay xoa mặt anh, ánh sáng quá mờ, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể đưa ngón tay miết theo: “Chủ nhà nào gặp anh Quan đúng là may ghê, mấy ngày trước mới khi không thay máy lạnh, sofa với bồn tắm giúp người ta, giờ lại muốn thay giường nữa hả?”
“Anh có làm cho chủ nhà đâu.” Quan Nam nắm lấy tay cô đưa đến bên miệng hôn lên, nghiêm túc nói: “Anh sợ giường cứng quá em ngủ không được.”
“Anh ngủ được thì sao em không được?”
“Có giống nhau đâu, trước khi gặp em, anh gần như không có yêu cầu với cuộc sống, có cơm ăn không chết đói là được, có giường ngủ không phơi sương là được.”
“Vậy sau khi gặp em thì sao?”
“Sau khi gặp em...” Quan Nam áp trán lên trán cô, giọng nói còn dịu dàng hơn cả nụ cười: “Anh chỉ muốn dốc hết sức mình có thể để đối xử tốt với em, cho dù...”
Anh đột nhiên im lặng, Hứa Dữu hỏi: “Cho dù thế nào?”
Cho dù sau này không thể dài lâu, anh chỉ mong em đôi lúc nhớ đến anh sẽ không cảm thấy lúc đó mình quá sai lầm, anh nuốt câu nói này vào lại, trêu đùa: “Cho dù sau này em gặp được người tốt hơn anh, nghĩ đến những chuyện tốt anh làm cũng sẽ không dễ dàng bỏ rơi anh.”
“Hơ, anh Quan cũng biết nhận thức mối nguy ghê.”
“Hết cách, làm việc bên cạnh cô Hứa, lúc nào cũng phải giữ cảnh giác cao độ!”
“Được thôi, cô Hứa hứa sẽ ghi lòng tạc dạ những chuyện tốt của anh Quan.”
“Được.” Quan Nam cười cắn vành tai cô, bị cô né đi.
“Quan Nam.” Cô gọi.
“Hửm?”
“Em vừa mới nằm mơ.”
“Mơ thấy gì?”
“’Mơ thấy một khoảng rừng rậm sâu hút.”
“Rừng rậm?” Sự nhạy cảm đến từ chính cụm từ này khiến giọng nói Quan Nam có chút kinh ngạc chống đối.
“Đúng, cây ở đó rễ sâu chi chít lá, nối nhau thành rừng, ánh sáng và gió đều không lọt vào được, ánh sáng bên trong không tốt nhưng cũng không cảm thấy tối, chỉ là rất oi bức, đi bên trong đó, quần áo rất dễ bị thấm mồ hôi ướt đẫm, cứ dán chặt vào người không khô được.”
Bàn tay Quan Nam đang xoa lấy lưng cô bỗng khựng lại, chỉ một giây lại tiếp tục: “Vậy nên em mới thấy khát thức giấc sao?”
Hứa Dữu không để tâm đến sự trêu đùa của anh, cô chống người dậy, cụp mắt nhìn anh, tiếp tục nói: “Em mơ thấy có người đuổi theo em, em muốn chạy nhưng không sao chạy được, trông thấy càng lúc càng gần, em nghe thấy tiếng súng được nạp đạn, cứ nghĩ mình khó thoát được, ai ngờ...”
Nếu không phải ánh sáng quá mờ, Quan Nam nhất định có thể nhìn thấy tia sáng trong mắt Hứa Dữu cùng sự mềm yếu đắm chìm vào hồi ức nhưng cho dù ánh sáng rất mờ, Quan Nam cũng nhận ra lúc này cô đang bất thường, cô bảo là mơ, giọng nói lại như đắm chìm trong hồi ức.
“Ai ngờ tỉnh lại nhận ra là một giấc mơ?” Cô hồi lâu không đáp, anh đành dò hỏi.
Cô như bị hỏi trúng, im lặng mấy giây rồi lại nằm về lại bên anh, giọng nói có chút ngột ngạt: “Không phải.”
Anh không biết sao cô lại đột nhiên thay đổi, cũng không giỏi an ủi, chỉ hỏi: “Vậy thì là sao?”
Hứa Dữu không đáp, cô yên lặng một lúc, tay đột nhiên luồn vào vạt áo ngủ của anh, trượt lên dưới vai trái của anh, trên lồng ngực, chỉ vào vết thương trên đó hỏi: “Chỗ này bị sao vậy?”
“Lúc trước chấp hành nhiệm vụ bị thương.”
“Lúc trước là khi nào?”
“Khoảng sáu bảy năm trước, cụ thể anh không nhớ nữa, lúc đó công việc nguy hiểm hơn bây giờ, bị thương là chuyện thường.”
“Là bị súng bắn trúng sao?”
“Ừm, bây giờ nhớ lại thấy may là người bắn kỹ thuật không giỏi, lúc đó nếu bắn hướng xuống một chút, anh đã không có cơ hội quen em rồi.”
Anh nói rất thoải mái, cô lại lúc lâu không nói gì, một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ, đưa tay ra thì bất ngờ sờ trúng một bàn tay băng lạnh.
Anh thất kinh, vội vã bật mở đèn đầu giường. Dưới ánh đèn mờ mờ, mắt cô đỏ ngầu, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Không mò được khăn giấy, anh dùng hẳn tay áo ngủ lau mặt cho cô, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Hứa Dữu lắc đầu: “Không có gì, em chỉ nghĩ tới cảnh tượng khi đó có chút đáng sợ.” Tay cô trượt xuống: “Nếu nhích xuống một chút, chỉ một chút nữa...”
“Sau này sẽ không có tai nạn kiểu này nữa.” Anh nắm lấy tay cô an ủi: “Công việc của anh bây giờ cũng rất khó tiếp xúc với những chuyện hoặc người nguy hiểm.”
“Nếu lỡ gặp phải, hứa với em nhất định phải cẩn thận.” Hứa Dữu nhìn anh, dường như nhất định phải có được một lời hứa: “Anh phải nhớ, em sẽ luôn đợi anh về.”
Làm sao thế? Hai người đang yên đang lành nói về giấc mơ, sao tự nhiên lại lạc vào cái chủ đề sinh ly tử biệt này? Quan Nam có ý muốn an ủi Hứa Dữu mấy câu, nhìn dáng vẻ yếu ớt lo lắng của cô bây giờ, mấy câu nói đùa thiếu nghiêm túc đều bị nuốt trở lại.
Từ lúc quen biết lâu nay, hình tượng Hứa Dữu trong lòng anh luôn lạnh lùng quả cảm, cô sẽ dịu dàng nép trong lòng anh, không chút kiêng kỵ gần gũi anh, chọc ghẹo anh nhưng không rất ỷ lại anh, cô trong tưởng tượng sẽ không luống cuống thậm chí có thể nói là kinh hoàng như lúc này.
Chỉ vì một câu nói của anh, vì một khả năng đã trở thành dĩ vãng thôi sao?
Quan Nam không tả rõ được cảm nhận trong lòng mình, có lẽ là kinh ngạc nhưng nhiều hơn là hiểu được, còn có quyến luyến và trách nhiệm ngày một dâng lên. Anh vươn tay kéo cô vào lòng, giọng điệu trịnh trọng hơn bất cứ lúc nào: “Anh hứa với em, sau này... sau này dù gặp phải chuyện gì, nhất định sẽ giữ lại tính mạng này ở với em đến già.”
Không còn lời ngon tiếng ngọt nào nhiều hơn nữa, thứ anh biết nói cũng chỉ có giới hạn, may là cô cũng chỉ cần một lời khẳng định. Hai người lại tắt đèn nằm xuống, Hứa Dữu đang bắt đầu lim dim thì nghe thấy anh hỏi: “Ừm... rốt cuộc là em ngủ cái giường này có bị cứng quá không vậy?”
“...” Hứa Dữu nhất thời không biết phải nói gì, cô đúng là đã xem thường tính cố chấp của anh. Cô ngẫm nghĩ rồi quyết định trêu anh: “Không cứng, anh còn cứng hơn ấy.”
“Hả?” Quan Nam dường như không hiểu: “Anh hả?”
“Ừ, anh cứng vậy em còn không sợ, sợ gì cái này?”
“... ... ...” Quan Nam sững sờ mất mấy giây, trong lúc cô đang cười trộm xấu xa, bèn lật người đè thẳng lên.