Hai người thật sự nằm nhà ngủ cả buổi chiều, cùng chung chăn gối, trời đất tối om, còn chẳng buồn nói chuyện.
Lúc Hứa Dữu thức dậy, bên cạnh đã trống không, cô vươn cả cánh tay sang, dưới chăn vẫn còn ấm, cô hài lòng cười, khá là khớp thời gian. Cô cuộn chăn ngồi trên giường một lúc mới cởi chăn xuống giường.
Phòng ngủ được bày trí đơn giản hơn phòng khách, ngoài một chiếc giường, một tủ quần áo, một cái bàn làm việc được dùng như kệ đầu giường thì không còn gì khác.
Trong tủ quần áo có mùi thơm thoang thoảng của nước giặt, quần áo của anh không nhiều, xếp chồng từng lớp, ngay ngắn gọn gàng. Các vật dụng khác trong phòng đều đặt sát vào tường, cao thấp theo trình tự, trông như đội ngũ tập huấn quân đội, cũng rất giống con người anh, lúc nào cũng nề nếp, tuân thủ nguyên tắc.
Cứng nhắc đơn điệu, cô cười gắn mác cho anh, lần đầu tiên cảm thấy cụm từ miễn cưỡng có thể coi như là trung lập này cũng có thể mang cảm giác ca ngợi.
Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về!
Điện thoại trên tủ đầu giường bỗng rung lên, có tin nhắn đến.
Quan Nam hỏi cô: “Dậy chưa? Anh xuống chợ mua đồ, thấy em ngủ ngon quá nên không gọi em dậy, giờ anh đang về đây.”
Ánh nắng đã dần phai, rọi vào qua khung cửa sổ, chiếu thẳng lên mặt cũng không chút thiêu đốt. Hứa Dữu cầm điện thoại đứng lên, bỗng có cảm giác thật tươi đẹp. Ngủ trưa thức dậy không thấy anh, nhưng hơi ấm anh còn vương bên giường, không khí mang mùi vị của anh, trước mắt toàn là vết tích anh để lại, dù chỉ là một góc nhỏ thì tất cả cũng tuyệt vời khó tả.
Hứa Dữu trải lại giường, vừa cầm một cuốn sách Quan Nam để ở đầu giường lên xem đã nghe thấy có người gõ cửa, bèn đi ra mở.
Cô không nghĩ rằng đó là Quan Nam, điều khiến cô bất ngờ là người đàn ông gõ cửa đan kinh ngạc đến ngờ nghệch. Điều đó không phù hợp với phong thái thảnh thơi nhàn hạ của người này tí nào.
“Anh tìm Quan Nam ạ?” Cô nghiêng người cười hỏi, y hệt một nữ chủ nhân.
“Trời má!” Trần Du Dung khẽ lùi một bước, nghiêng đầu nhìn biển số trên cửa, lại cúi đầu, biểu cảm lại lố lăng trở lại: “Đúng là nhà Quan Nam mà, suýt nữa tôi tưởng mình gõ cửa nhầm nhà rồi!” Gã định nói sao mà Quan Nam lại giấu trong nhà một... một... người như thế này, xin lỗi, gã moi móc hết trong đầu cũng không ra được tính từ nào đủ đẳng cấp, còn dùng những từ khác thì lại khinh nhờn quá.
“Quản lí toà nhà này khá lười, bảng kí hiệu toà nhà bên dưới hư lâu lắm rồi ạ.” Hứa Dữu thấy gã ngượng ngùng, lấy cớ giúp gã: “Anh ấy ra ngoài mua ít đồ, sắp về rồi, anh vào nhà ngồi trước nhé.”
“Em dâu đây đúng không, xin chào xin chào, tôi là đồng nghiệp của Quan Nam, tôi tên...” Trần Du Dung vừa tự giới thiệu vừa bước chân vào, còn chưa nói xong, nửa người còn ở bên ngoài đã bị một giọng nam lạnh lùng cắt ngang.
“Trần Du Dung.” Giọng nói bình tĩnh lạnh lùng, không chút nồng nhiệt hoan nghênh khách tới nhà.
Trần Du Dung quay người nhìn, Quan Nam đã đi tới trước mặt, mở đầu lại là: “Anh tới đây làm gì?”
Trần Du Dung: “...” Câu hỏi này rất liên kết với lời nói ban nãy đấy, đcm một cặp đây sao? Khác nhau nhiều thế mà sao ở bên nhau được vậy?
Gã liếc xéo Quan Nam, bĩu môi bất mãn: “Đại đội trưởng Quan, tốt xấu gì cậu cũng là cấp trên, có ai là đi hỏi khách tới nhà kiểu vậy không?”
Quan Nam còn không thèm tỏ thái độ với gã, đi thẳng vào trong: “Không mời tự tới mà khách khứa gì?”
“...”
Trần Du Dung khô lời, Hứa Dữu bật cười trước, cô nhìn Trần Du Dung nói: “Người có thể khiến anh Quan hỏi như vậy, nhất định đều là người rất thân thiết.”
Cô đang trêu chọc chuyện anh lúc trước hay ngờ nghệch hỏi cô, sao mà Quan Nam không hiểu cho được, anh nhìn sang với ánh mắt chiều chuộng. Hứa Dữu đưa tay định đón lấy túi đồ trong tay anh, bị anh nghiêng người né sang: “Đừng động vào, nặng lắm.” Nói đoạn bèn vào trong bếp.
Giọng nói anh dịu dàng như ánh trăng trên nền đất, nhẹ nhàng chậm rãi, Trần Du Dung cứ như nhìn thấy nam nhi trai tráng cầm kim thêu thùa, hết kinh ngạc nỗi mà nổi hẳn da gà da vịt.
“Hời ơi, nhà đại đội trưởng Quan lạnh lẽo ghê.” Gã lắc đầu thở dài: “Thân hay không là đại đội trưởng Quan chia theo mức độ gần gũi đấy, tôi không có gần gũi gì với cậu ta đâu.”
Quan Nam bước ra từ trong bếp, định thẳng thừng đi đóng vừa: “Đã vậy thì mời đại đội trưởng Trần về giùm.”
Trần Du Dung nhảy ra cản lại: “Muốn gần gũi phải tiếp xúc vài lần, hiểu nhau thêm chút mới gần gũi được mà.” Gã cười hỏi Hứa Dữu: “Đúng ha em dâu.”
Hứa Dữu: “Hình như cũng đúng.”
Quan Nam: “...”
Hứa Dữu vào bếp pha trà, trong phòng khách chỉ còn lại hai người đàn ông. Trần Du Dung cuối cùng cũng thở phào, duỗi thẳng chân, ngẩng đầu tựa trên sofa: “Thứ hai tôi phải tới Cục phổ cập kiến thức cho cái đám đồn bậy đồn bạ kia mới được, cái gì mà nhan sắc khó kháng lại được trong truyền thuyết cơ chứ? Rõ là truyền kỳ rành rành ra đó.” Gã cười cợt pha trò mập mờ: “Chả trách mấy tối gần đây gọi thế nào cũng không chịu ra, bao là tăng ca, thì ra là xuất hiện tình huống đặc biệt như thế.”
Quan Nam liếc gã, chẳng mặn mà gì: “Anh bớt bớt đi, hôm nay tới tránh nạn chứ gì?”
Trần Du Dung giậm chân, suýt nhảy cẫng lên từ trên sofa: “Cậu nói năng cái gì vậy, tôi có hoạ gì đâu mà tránh?”
Quan Nam không đáp lời, mắt như muốn nói: Anh nghĩ sao?
Trần Du Dung: “Tôi tới để nói cho cậu biết một tin.” Gã chỉ xuống dưới: “Tôi thuê cái căn bên dưới này rồi, tôi nhạy cảm lắm, cực ghét có tạp âm trên đỉnh đầu, mai mốt mấy người nhẹ nhàng chút thôi.”
Quan Nam thật muốn cười thành tiếng: “Vầy mà còn không chịu tránh nạn thì chỉ có mấy thằng ngáo thôi.” Anh nói: “Tôi mà có hai căn nhà trong trung tâm thì nhất định không có điên mà chạy ra đây thuê đâu.”
“...” Trần Du Dung: “Tôi thích chỗ này yên tĩnh, thiết kế giản dị, có cảm giác tuổi thơ đó được không?”
“Anh nói được thì là được.” Quan Nam cảnh cáo: “Chỉ cần đừng có gào lên là phòng óc sơ sài quá là được.”
“...” Má, cũng hiểu gã ghê, Trần Du Dung chỉ biết thở dài: “Ông bà già tôi lần này nổi điên thật rồi, chỉ tuần trước thôi mà đã sắp xếp cho tôi tám buổi coi mắt, tôi còn đang nghĩ không biết có nên nói với họ thật ra sở thích của tôi thuộc thiểu số hay không, lừa một lúc mà thanh tịnh cả đời.”
“Thôi chắc là đừng đi.” Quan Nam nén cười chế giễu: “Coi chừng tin gây sốc quá, chọc điên hai bác là mai mốt anh không những phải coi mắt mà còn có thể bị lôi đi bác sĩ tâm lý nữa đó.”
“...” Cái mồm quạ đen này, Trần Du Dung hết cách phản bác.
Hứa Dữu lấy gói hồng trà trong nhà pha trà sữa, tỷ lệ trà và sữa chuẩn xác, độ nóng cũng vừa phải.
Trần Du Duung thử một chút, bật hẳn ngón cái: “Tay nghề của em dâu đúng là xuất sắc.”
“Gọi tôi là Hứa Dữu được rồi.” Hứa Dữu cười: “Cũng chỉ có mấy món này là dùng được thôi.”
“Hứa Dữu?” Trần Du Dung lặp lại, kinh ngạc xong mới vỡ lẽ: “Tôi bảo hèn gì ban nãy mở cửa cứ thấy quen quen, có lần tôi đi công tác, nhàn rỗi lật tạp chí xem, trên trang bìa có ảnh của cô.” Như muốn tăng thêm độ đáng tin, gã còn vò đầu bứt tai bổ sung thêm: “Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm phải không?”
“Cảnh sát Trần có trí nhớ tốt thật.”
“Còn phải nói!” Trần Du Dung đắc ý cười rồi lại nói: “Nhưng mà Hứa Dữu này, hình như ban nãy nhìn thấy tôi cô không ngạc nhiên chút nào, không nghi ngờ tôi là người xấu à?”
“Không.”
“Xem ra trông tôi đàng hoàng lắm.”
“Vì nếu là người có ý đồ đen tối gõ cửa thì tư thế đứng sẽ không tuỳ ý như anh.” Hứa Dữu nói: “Lúc đó anh đứng tựa cả người vào phía bên trái cửa, tay phải chống lấy khung cửa, chỉ dùng hai ngón tay hời hợt gõ cửa, thong thả chậm rãi, không chút vội vã. Tay trái anh cầm điện thoại, tôi đoán nếu tôi mở cửa chậm thêm chút nữa, anh sẽ gọi cho Quan Nam.”
Trần Du Dũng sững sờ, sao mà quan sát chi tiết ghê thế, lại còn phân tích đâu ra đó nữa. Gã là cảnh sát mà bị người làm nghệ thuật nhìn thấu, thật là có hơi...
Quan Nam cười “chân thành” khác thường, còn tận tình rót đầy cái ly trống không giúp gã: “Thông báo cả rồi thì uống xong về sớm đi.”
Trần Du Dung lơ đẹp cái “khẩu hiệu tiễn khách” của anh, nói như đúng rồi: “Cậu mua nhiều đồ ăn vậy để tối nấu phải không? Tôi ăn xong rồi về.”
Quan Nam: “...” Ở chung tụ với cái tên mồm đại bác mặt dày mày dạn này chắc suốt ngày nổ cho banh xácc.
Quan Nam làm rất nhanh, chỉ một loáng là xong ba món mặn một món canh, chỉ là món ăn gia đình thông thường nhưng mùi vị rất có đẳng cấp.
Trần Du Dung nhìn muốn lòi cả mắt, tay nghề làm bếp của gã thì như làm loạn ấy, chẳng có ra làm sao, dọn ra được một bữa thịnh soạn thì là mỳ gói với đồ ăn giao sẵn, dù sao thì phần lớn thời gian mọi người cũng chỉ ở đơn vị, ăn uống cũng chả cần cầu kỳ.
Không ngờ cái người thường ngày trông làm bộ làm tịch lạnh lùng hơn cả mình lại còn có mặt người đàn ông của gia đình dịu dàng này. Ông bà già gã suốt ngày càm ràm bảo gã “phải sớm giải quyết chuyện chung thân đại sự thì mới ổn định được”, gã vẫn luôn thấy cách nghĩ này phản cảm, tuy gã chỉ có một thân một mình nhưng công việc ổn định, cuộc sống cũng yên ổn, không có gì thăng trầm cũng không ăn chơi trác tán, mắc mớ gì lại không ổn định?
Nhưng lúc này, khi gã nhìn thấy hai người trước mặt, nhìn thấy Quan Nam rất tự nhiên múc canh cho Hứa Dữu, như đã quen với việc gắp thức ăn cho cô, rõ là hành động chả có gì gần gũi quá đáng nhưng cũng khiến gã cảm nhận được một thứ tình cảm dịu dàng chưa từng được biết.
Dịu dàng mà lại quấn quýt!
Nhẹ nhàng mà lại dài lâu!
Cái gọi là một đời một kiếp một đôi chắc cũng chỉ mong có vậy.
Trần Du Dung hiểu ra sâu sắc quy luật bất thành văn “tự tay làm ra thì cơm ngon áo đẹp”, Quan Nam không coi gã là khách, gã cũng không hề khách sáo, xắn tay áo bắt đầu động đũa. Còn chưa đã thèm, điện thoại trong túi quần đã đột nhiên rung lên.
Gã cau mày, cái giờ này, cái tiếng chuông điện thoại này, nghe sao cũng chẳng lành.
Quan Nam cũng để ý tới sắc mặt của gã, quả thật vậy, Trần Du Dung nhấc máy, chưa nói được mấy câu thì mặt đã tối sầm.
Gã gác mày, nhìn Quan Nam có chút đồng cảm: “Đi thôi, về Cục chung đi, có án rồi.”
Quan Nam không cho rằng gã đang đùa, trịnh trọng hỏi: “Sao thế?”
“Phát hiện một vali ở hạ du sông bên khu Đông Lí, bên trong là mảnh thi thể.”
“Chuyện bên hình sự mà, mình đi làm gì?” Anh hỏi xong mới thấy sai sai, còn chưa kịp trao đổi với Trần Du Dung thì điện thoại đã reo, là Tôn Khải.
Cũng nói đơn giản mấy câu rồi gác mày, hai người đều nhìn thấy được sự nghiêm túc trong mắt người còn lại.
“Pháp y đã xác định mảnh thi thể đó thuộc về một người nữ trưởng thành, được gói bởi quần áo trẻ con, thời gian tử vong khoảng hơn một tuần trước.” Trần Du Dung nhíu mày nói: “Rất có thể là Trần Tuệ Mẫn và Lê Đống, vợ và con trai của Lê Sâm.”
...