Cả cuộc họp kéo dài gần hai tiếng mới kết thúc.
Quan Nam đi ra khỏi cửa phòng họp, bước nhanh về văn phòng, đọc lại kỹ càng hồ sơ Cục chống ma tuý gửi đến ban sáng, chồng ảnh kia rõ là được chụp lén, không chỉ góc chụp kỳ dị mà chất lượng hình ảnh cũng kém do chụp từ xa.
Quan Nam châm mộ điếu thuốc, cảm thấy trong đầu có vô số ý nghĩ sống động như thật nhưng lại không nắm bắt được, dốc hết sức cũng chỉ phác hoạ được vài khuôn khổ chung. Trước khi hút hết điếu thuốc thứ hai, anh ra khỏi văn phòng, vứt cái cặp da vào tay Triệu Lôi đang đứng trong một đám người, pha trò cười nham nhở gợi đòn, nhàn nhạt nói: "Chuẩn bị một chút, mười phút sau họp."
Trong phòng họp, ánh sáng bị vải che nắng cản lại, tia sáng duy nhất tới từ màn hình hiển thị trên tường, sau khi phóng to bức hình, độ hiện thị lại giảm xuống một bậc..
May là điểm chính của cuộc họp không nằm ở đây.
Quan Nam cầm bút laser ngồi trước màn hình, các tấm ảnh được lật theo từng động tác tay của anh, cuối cùng lần lượt được đặt theo cùng một mặt như chơi xếp hình.
"Nhìn ra đây là đâu rồi chưa?"
Quan Nam hỏi xong, đội phó La Viễn ngồi dưới anh do dự nói: "Với độ cao này, nếu là trong nội thành thì chắc là bên phía núi Tứ Diện."
Quan Nam gật đầu: "Hẳn là chụp ở eo núi mặt Nam của núi Tứ Diện." Anh chỉ vào một góc trong một bức ảnh trong số đó, ở đó có một chấm màu vàng không dễ nhìn ra: "Chỉ có ở đó mới thấy được chính diện của Tam Thanh Quan."
Lâm Cận Nhiễm hỏi: "Người trên ảnh có liên quan gì tới vụ án của chúng ta? Sao Cục chống ma tuý lại gửi chúng ta những tài liệu này?"
Quan Nam phóng to một tấm có góc rõ nhất trong số đó, chỉ vào một người trong đám đông nói: "Vì trong này có người chúng ta cần bắt."
Góc chính của bức ảnh là một người phụ nữ và hai người đàn ông, hai người đàn ông đứng đối mặt nhau, nói chuyện hoà hợp, người phụ nữ đứng cạnh một người đàn ông, sắc mặt vui vẻ mang chút nịnh hót. Do góc độ chụp mà bức ảnh chỉ có thế thấy được dáng vẻ của một nam một nữ, đường nét khuôn mặt người đàn ông đối diện họ bị vành nón và kính râm che mất, chỉ miễn cưỡng thấy được khoé môi hơi cong.
Khi tất cả mọi người đang hết sức tập trung chú ý muốn tìm ra manh mối từ bức ảnh mờ mịt, Quan Nam nói lại về nội dung quan trọng của cuộc họp khi sáng, sau đó chỉ vào người trên hình giới thiệu: "Người phụ nữ trong ảnh tên Vương Nhã Hinh, sinh năm 1987, người Quý Châu, lúc mười tuổi bố mẹ mất mạng trong một trận cháy lớn, cô ta được ông ngoại đưa về sống ở Vân Nam, chưa tốt nghiệp cấp Ba thì đã thôi học, ngoài mặt thì là theo bạn trai lúc ấy tới lui Trung Quốc và Myanmar kinh doanh vật dụng hằng ngày, thật ra chính là buôn ma tuý. Sau đó vì ăn chia không đồng đều, bạn trai cô ta bị chính người bên mình giết, Vương Nhã Hinh trốn đi Thái, đồng thời thành công kết thân được với trùm ma tuý Lưu Thuật Huân."
Bút laser dừng lại trên khuôn mặt tươi cười xán lạn của người đàn ông, Quan Nam chăm chú nhìn, đổi một tư thế khác tiếp tục nói: "Người này chính là Lưu Thuật Huân, sinh năm 1963, người Thái gốc Hoa, nhiều năm sinh sống phát triển ở các nước Trung Quốc, Thái Lan, Myanmar, lượng ma tuý buôn lậu mỗi năm vượt quá mười tấn, là một trong ba thế lực buôn ma tuý lớn nhất Tam Giác Vàng. Vương Nhã Hinh ngoài mặt là con gái nuôi của Lưu Thuật Huân, thực tế thì là nhân tình của ông ta, chuyên phụ trách giúp ông ta bắc cầu giao dịch các nơi. Án buôn ma tuý không thuộc trách nhiệm của chúng ta, nhân vật mục tiêu của chúng ta lần này là người đối diện Lưu Thuật Huân."
Hình ảnh được thay đổi, bóng nghiêng của người đàn ông được phóng lớn.
"Người này không rõ tên thật, chỉ có biệt danh Thích Ca, làm tiền giả, những hồ sơ tôi xem không chỉ trong nước, mấy vụ án làm tiền giả lớn quốc tế mấy năm gần đây đều có liên quan đến người này, từ vụ án ngân hàng ở thành phố Gia Lăng có thể thấy, ắt hẳn hắn đang nắm kỹ thuật phỏng tác nhân dân tệ phiên bản mới nhất, hơn nữa trình độ còn vượt xa lúc trước, Lưu Thuật Huân tiếp xúc với hắn có thể là do muốn mua hàng của hắn."
"Muốn chúng ta hợp tác với Cục chống ma tuý lần này là để điều tra tên Thích Ca này qua Lưu Thuật Huân sao?" Quan Nam giới thiệu xong, Triệu Lôi vẫn luôn im lặng lên tiếng hỏi.
"Không tính là hợp tác, gọi là trao đổi tài liệu đi, lần này Thích Ca làm việc tương đối thận trọng, tất cả những tài liệu trước đó đều chưa từng chụp được dáng vẻ của hắn, lý lịch cá nhân cũng trống không, lần này không dễ gì mới điều tra được Lưu Thuật Huân có tiếp xúc với hắn, chỉ có thể điều tra lần theo manh mối này." Quan Nam ấn tắt bút laser, ánh mắt vững vàng mà nhã nhặn: "Mấy tháng trước, Vương Nhã Hinh bị bắt, Cục chống ma tuý vốn muốn moi được chút tin tức của Lưu Thuật Huân từ miệng cô ta, kết quả cô ta lại tự sát, khẩu cung duy nhất có giá trị trước khi chết là Lưu Thuật Huân muốn hợp tác với Vuca, một trong ba thế lực lớn nhất, làm một vụ lớn rồi rửa tay làm chuyện khác, nếu cô ta nói là thật, vậy thì Lưu Thuật Huân tiếp xúc với Thích Ca không chỉ đơn giản là mua hàng."
Lâm Cận Nhiễm hỏi: "Ý anh là Lưu Thuật Huân muốn nhúng tay vào giao dịch tiền giả?"
Quan Nam: "Không chắc, giao dịch tiền giả không giống với buôn thuốc phiện, không phải người nào cũng làm được nhưng Thích Ca đồng ý xuất hiện nói chuyện với ông ta, chứng tỏ trong tay Lưu Thuật Huân có lợi ích đáng để hắn mạo hiểm. Hiện giờ tài liệu trong tay chúng ta có giới hạn, thứ cần giải đáp lại quá nhiều, chúng ta nên thẳng tay bắt đầu từ vấn đề nan giải nhất, phòng thủ nghiêm ngặt, tiêu diệt từng bộ phận."
"Vấn đề nan giải nhất?" Triệu Lôi căng đôi mày rậm: "Ngân hàng thành phố Gia Lăng sao?"
Quan Nam: "Chúng ta sẽ điều tra từ nguồn gốc số tiền giả trong ngân hàng thành phố Gia Lăng."
...
Trên đường đến ngân hàng thành phố Gia Lăng, Quan Nam ngồi trên ghế phụ liên tục sàng lọc những tin tức nắm trong tay. Nhìn từ những tài liệu mà Vương Mạnh cung cấp, tình nghi lớn nhất của nguồn gốc vụ án tiền giả ngân hàng thành phố Gia Lăng là một phòng đấu giá có tên Duệ Dực, phòng đấu giá Duệ Dực được thành lập vào đầu thế kỷ hiện tại, chủ là một thương nhân Đài Loan, gốc gác bí ẩn, nguồn vốn lại rất hùng hậu, ngoài phòng đấu ra thì còn lấn sân sang bất động sản, tin tức giải trí, kinh doanh phát triển khắp nhiều nước trên toàn cầu. Tổng Trung tâm đấu giá Duệ Dực được đặt ở Hồng Kông, cơ sở duy nhất trong nội địa là ở thành phố Gia Lăng, chủ yếu kinh doanh đấu giá vàng ngọc đá quý.
Trong vòng một tháng trước và sau khi vụ án tiền giả tại ngân hàng thành phố Gia Lăng được phát hiện, tài khoản công vụ của Duệ Dực có lượng giao dịch tới lui đạt đến ba trăm triệu, trong đó có hơn hai trăm triệu hạn ngạch là chuyển khoản tiền mặt.
Quan Nam điều tra tình hình kinh doanh năm năm gần đây của Duệ Dực, không chỉ định mức kinh doanh tăng rõ rệt mà sức nâng vốn càng rợn người hơn, nói cách khác, ở một thành phố bất đắc dĩ có thể so sánh được với thành phố tuyến một trong nội lục như Gia Lăng, một phòng đấu giá vô danh tiểu tốt có thể đạt được thành tích kinh doanh thế này thì những tin tức có thể nhìn thấy vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Huống hồ gì theo lẽ thường thì với mức vốn của Duệ Dục đừng nói tới ngân hàng đầu tư nước ngoài tiếng tăm lừng lẫy, chỉ cần là những nước lớn có ngân hàng đều đổ xô vào, thế mà họ lại một mực chọn Lăng được lựa chọn như thế nào thì động cơ của họ cũng đáng để cân nhắc.
Quan Nam lấy một điếu thuốc ra từ trong hộp thuốc, nhớ đến Lâm Cận Nhiễm đang ngồi ở ghế sau lại cất vào, dù gì anh cũng không tin lời của Vương Mạnh rằng Nguyên Chủ tịch ngân hàng thành phố Gia Lăng chỉ xã giao thông thường với người phụ trách phòng đấu giá Duệ Dực. Trong kinh doanh, dù là mối quan hệ từng nồng nhiệt tới đâu, nhiều lúc đều phải đặt lợi ích lên hàng đầu. Chỉ là anh không nghĩ mãi không ra, nếu nguồn gốc tiền giả thật sự xuất phát từ phòng đấu giá Duệ Dực thì manh mối không phải quá rõ ràng rồi sao?
Còn có Thích Ca, rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Nếu chỉ là kiếm tiền thì chỉ cần bán luôn tiền giả, vừa khuất lại vừa bớt chuyện, cớ gì phải mạo hiểm cho vào ngân hàng? Hắn gặp Lưu Thuật Huân rốt cuộc lại là vì cái gì? Cái chết của Trương Như Hải liệu có liên quan tới hắn không?
Từng sự việc nhập nhằng liên tục tuôn ra trong đầu Quan Nam, những mối liên kết trong có vẻ rời rạc lại có vô số chi tiết dính dáng với nhau, thế nhưng mấu chốt lại như dòng sông đục trong rõ rệt trôi song song không cách nào hợp dòng. Quan Nam càng nghĩ càng thấy đau lòng, xe vừa mới lên cao tốc, anh đong đưa cửa sổ xe, gió lạnh cuộn mạnh vào trong, rét đến thấu xương.
Lâm Cận Nhiệm rét run cầm cập hắt hơi, Quan Nam vừa định đóng cửa sổ thì bị một tiếng chửi thề kinh thiên động địa của Triệu Lôi làm gián đoạn.
Một chiếc xe thể thao màu trắng từ bên trái phía sau đuổi lên trước, thân xe ép sát chỗ ghế phụ rít lên chạy qua, để tránh đi, Triệu Lôi xoay gấp bánh lái sang phải, vì tốc độ quá nhanh, trả bánh lại về lại hơi chậm, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, đầu xe tông thẳng vào dãy phân cách, dòng xe tới tấp phía sau buộc phải ngừng lại, mà tay "đầu sỏ" lại không có ý định giảm tốc độ, chỉ vài giây sau liền biến mất sau ngã rẽ.
Triệu Lôi đập vào vô lăng chửi thề thêm tiếng nữa, đang muốn mắng chửi xả tâm trạng, nhìn thấy Quan Nam, La Viễn xuống xe thì vội vàng đi theo.
Tình hình hiện tại: Cả đầu xe bên phải bị tông lõm vào trong, đèn xe phía trước càng nát không thể tả.
"Mẹ nó, có biết chạy xe không vậy, cái tính cáu bẩn của em thật muốn chạy lên cho nó một trận." Triệu Lôi vừa mắng vừa xắn tay áo, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Lâm Cận Nhiễm còn không thèm liếc nhìn y, thẳng thừng phản bác: "Có giỏi thì chạy theo đi."
"Tôi... " Triệu Lôi nhìn Quan Nam, vặn ra khuôn mặt sắp sửa xin lỗi lại bị Quan Nam cản lại: "Gọi bảo hiểm đi, Triệu Lôi, cậu ở lại xử lý, ba chúng tôi qua đó trước."
Quan Nam nhanh chóng gọi xe tới, Triệu Lôi đứng sau biển cảnh sát nhìn ba người đi, thầm mắng cho chủ xe thể thao không ngóc đầu lên được, đồng thời đau đớn hối hận: Uổng cho y được mệnh danh kỹ thuật lái số một toàn Cục, má nó chứ con xe cấp trên mới vác về hôm qua, hôm nay đã bị y làm ra thành thế này, đúng là mặt mũi lý lẽ gì cũng mất sạch!