Rất nhanh, Cao Thái phi đã tỉnh táo lại, khàn giọng nói: "Chuyện này Vương Gia các ngươi giao cho ngươi điều tra?" Hàn Tử Xuyên kính cẩn lắng nghe, đáp lời “Dạ”.
Cao Thái phi ngẩng mặt lên, toát ra vẻ nghiêm túc: "Tốt nhất ngươi phải điều tra cho ra!"
"Tiểu nhân cẩn tuân ý chỉ của Thái phi."
Hắn và Triệu Hùng cung kính tiễn Thái phi rời đi.
Cao Thái phi thẳng lưng, từ từ rời đi.
Hoàng Oanh đi theo, nói nhỏ: "Thái phi nương nương, có muốn. . . . . ."
Nàng ra dấu tay xẹt qua cổ.
Cao Thái phi cười thảm, nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng là do ta sai người hại Chu Tử sao?"
Hoàng Oanh cúi đầu, không lên tiếng.
Nói thật ra, nàng thật sự cũng có chút hoài nghi. Dù sao Vương Gia vô cùng yêu chìu Chu trắc phi, tới mức không muốn cưới con gái nhà quyền quý làm chánh phi, ngay cả trắc phi và tiểu thiếp cũng không muốn nạp, đây là việc mọi người đều quá rõ ràng.
Nếu Chu trắc phi không chết, Vương Gia tuyệt đối sẽ không cưới chánh phi, càng không cần nói đến mấy thứ khai chi tán diệp con cháu đầy đàn.
Nếu nàng là Cao Thái phi, trong lòng cũng sẽ không quá ưa thích.
Cao Thái phi tiếp tục đi về phía trước, bà cảm thấy nếu mình nhúng tay ngược lại sẽ càng khiến Triệu Trinh hoài nghi, khiến giữa mẹ con xuất hiện khoảng cách, dù sao chính trực không sợ gian tà, vậy hãy để Hàn Tử Xuyên điều tra thôi!
Cao Thái phi sải bước về hướng Diên Hi cư, cháu trai nhỏ mới sinh đang cần người chăm sóc!
Triệu Hùng cùng Hàn Tử Xuyên cùng bàn bạc một lát, sau đó Triệu Hùng tự đi bẩm báo với Vương Gia, Hàn Tử Xuyên lệnh cho vệ binh của vương phủ chia ra hai lối, một phía tiến hành lùng bắt quản gia Cao phủ đã được bà mụ Tần thị mô tả dáng vẻ, một phía khác lùng bắt người nhà Tần thị; chính hắn lại thẩm vấn Tần thị một lần nữa, để xác định kiểu dáng cụ thể của lệnh bài Cao phủ đó.
Lúc Triệu Hùng tới bẩm báo, Chu Tử đã tỉnh lại, mềm mại tựa lên gối mềm, Triệu Trinh đang bưng một một chén canh gà từ từ đút nàng uống.
Triệu Hùng vào nội thất, cách bình phong mà bẩm báo.
Hắn vừa nói xong, Triệu Trinh đang trầm ngâm, Chu Tử đã suy yếu nói: "Tuyệt đối không phải là Thái phi."
Triệu Trinh nhìn Chu Tử, cũng nói: "Chuyện cũng không đơn giản như vậy, chỉ sợ là có người muốn hãm hại Thái phi nương nương."
Hắn lệnh cho Triệu Hùng: "Bảo Hàn Tử Xuyên phụ trách chuyện này, dặn dò hắn, không được bỏ qua lệnh bài của Cao phủ!"
Chu Tử uống canh gà xong, không lâu sau lại ngủ thiếp đi.
Triệu Trinh bảo Ngân Linh vào trông chừng Chu Tử, lại lệnh cho Thanh Thủy đến nhà kề mời Cao Thái phi tới.
Cao Thái phi đang ở phòng trong của nhà kề, trông chừng nhũ nương Hồng Mai cho Nhị công tử bú sữa, nghe nói Vương Gia muốn gặp, biết mình không tiện ở lại đây, liền bước ra ngoài, đi tới phòng sinh sát vách ở chánh đường.
Vừa nhìn thấy Triệu Trinh, bà liền hỏi: "Chu Tử đã khá hơn chút nào chưa?"
Triệu Trinh gật đầu một cái: "Đã thoát khỏi nguy hiểm."
Cao Thái phi ngồi xuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi, bưng một ly trà lên vừa muốn uống, Triệu Trinh chợt quỳ gối xuống trước mặt bà: "Con trai bất hiếu, khiến mẫu thân chịu uất ức!"
Trong lòng Cao Thái phi đầy ngập uất ức, thật lâu cũng không nói gì, một lúc sau mới nói: "Chu Tử cũng đã sinh cho ta hai cháu trai, cho dù ta có tâm tư gì khác, cũng sẽ suy tính đến tiểu Thế tử cùng Nhị công tử vừa mới sinh, chẳng lẽ ta không sợ tương lai Thế tử cùng Nhị công tử sẽ hận ta sao?"
Triệu Trinh quỳ trên mặt đất, nắm lấy tay mẫu thân, mắt phượng tương tự mẫu thân nhìn mẫu thân, trong mắt tràn đầy tình cảm ngưỡng mộ và yêu thương, lại không nói gì.
Cao Thái phi biết ý nghĩ của hắn, thở dài nói: "Dĩ nhiên ta hi vọng Cao phủ có thể bảo toàn, nhưng nếu. . . . . . aizzz, con cứ suy xét mà làm!"
Triệu Trinh chỉ nói: "Con cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, mẫu thân, ngài cứ yên tâm!"
Hắn không muốn nói nhiều về việc này, Cao Thái phi biết hắn không muốn mình phải chịu uất ức, cũng tin tưởng hắn sẽ rửa sạch oan khuất cho mình, hai mẹ con coi như bỏ qua chuyện này.
Cao Thái phi dặn người bưng cơm trưa tới, mình và Triệu Trinh dùng qua loa, hai mẹ con súc miệng xong, lúc này mới hỏi: "Tên của Nhị công tử đã chọn được chưa?"
Nghĩ đến lão Nhị vừa sinh, thái độ Triệu Trinh dễ chịu hơn một chút: "Mẫu thân, lão Nhị gọi là Triệu Sam được không, sam trong cây sam?"
Cao Thái phi gật đầu một cái: "Thân sam cao thẳng, vậy cứ gọi là Triệu Sam đi!"
Bà nhìn Triệu Trinh, phát hiện sắc mặt hắn chợt tái nhợt, thần sắc uể oải, rất đau lòng, liền nói: "Con ở lại đây chăm sóc Chu Tử, ta mang Triệu Sam về chánh viện được chứ?"
Triệu Trinh gật đầu: "Làm phiền mẫu thân rồi!"
Chu Tử ngủ một giấc, đợi đến khi tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Lúc nàng ngủ, Triệu Trinh cũng ngủ bên cạnh nàng để khôi phục thể lực.
Nàng vừa tỉnh, Triệu Trinh cũng tỉnh, lệnh cho Ngân Linh mời Hứa đại phu cùng Hầu đại phu tới chẩn bệnh lại lần nữa.
Sau khi Hứa đại phu cùng Hầu đại phu kiểm tra xong, đều nở nụ cười, nói: "Chu trắc phi đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần tỉ mỉ tĩnh dưỡng là được!"
Hầu đại phu lại kê một đơn thuốc, rồi mới cùng Hứa đại phu rời đi —— một ngày một đêm qua, bọn họ cũng đã quá mức mệt mỏi.
Đêm đã khuya, Thanh Châu và Thanh Ba ở nhà kề trực đêm chờ đợi —— nhũ nương Hồng Mai đã mang Nhị công tử theo Cao Thái phi đến chánh viện.
Trong phòng ngủ, Chu Tử tựa vào gối dựa trong giường, đang thầm thì nhỏ nhẹ cùng Triệu Trinh cũng đang tựa vào gối dựa với nàng.
Giọng của Chu Tử hơi khàn, tiếng rất thấp: "Lão Nhị sao rồi?"
Triệu Trinh nghiêng người nhìn nàng: "Tốt vô cùng."
Chu Tử không nhịn được, hỏi: "Bộ dạng bé giống ai?"
Triệu Trinh thấy trên trán nàng có mồ hôi, cầm khăn lau, rồi nói: "Bây giờ còn chưa nhìn ra!"
Chu Tử nghĩ, nếu lại là một Triệu Trinh nhỏ, không khỏi sẽ có chút buồn cười, nhất thời trên mặt lộ ra một nụ cười.
Đầu óc nàng thoáng chuyển, trên mặt lập tức làm ra bộ dạng suy yếu không chịu nổi, hơi thở cũng yếu xuống, nhỏ giọng nói: "Vương Gia, thiếp thân chỉ có một nguyện vọng, xin Vương Gia có thể thành toàn."
Triệu Trinh kinh ngạc nhìn nàng, trừ khi ở trước mặt người khác, nếu không Chu Tử chắc chắn sẽ không có cái kiểu cung kính và khiêm nhường nói chuyện với hắn. Hắn biết Chu Tử nhất định là có yêu cầu gì đó rồi, rũ mí mắt nói: "Nàng nói đi!"
Chu Tử còn chưa biết cố ý của mình đã khiến Triệu Trinh cảnh giác, vẫn sắm hình tượng thê tử trước khi lâm chung nhắn gửi lại cho trượng phu —— ánh mắt tha thiết, vẻ mặt bi thương, tiếng nói cũng đứt quãng: "Nhủ danh của Lão Nhị . . . . . . liền gọi. . . . . ."
Triệu Trinh đã hiểu, dưới ánh nến mắt phượng xinh đẹp tĩnh mịch đến khó dò, cất giọng trầm thấp mà nguy hiểm: "Gọi là màn thầu nhỏ? Hay bánh trôi nhỏ? Hay sủi cảo nhỏ?"
Chu Tử không ngờ nhanh như vậy liền bị Triệu Trinh vạch trần, có chút thẹn quá thành giận, "Hừ" một tiếng, kéo chăn lên che đầu che mặt, không để ý tới Triệu Trinh.
Triệu Trinh vạch trần nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng bệnh yếu đến vậy, lại vẫn chấp nhất với nhủ danh của Triệu Sam, cũng có chút buồn cười.
Hắn đã buông lỏng, lại không lên tiếng trước.
Một lát sau sau, Triệu Trinh nhỏ giọng nói: "Chờ khi thân thể nàng khôi phục, nếu tự tay làm canh sủi cảo cho ta. . . . . ."
"Được mà!" Chu Tử đang uể oải trong chăn, nghe thấy tin tức tốt lập tức kéo chăn ra, mắt to khôi phục thần thái, chiếu lấp lánh dưới ánh nến, "Vậy thì gọi là màn thầu nhỏ nha!"
Triệu Trinh tưởng tượng bộ dạng thức ăn của màn thầu nhỏ, nghĩ đến lão Nhị Triệu Sam vừa mới sinh, tự nhiên thấy uất ức thay Triệu Sam. Nhưng đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó theo, cũng đành phải đồng ý.
Mặc dù Chu Tử vẫn bệnh yếu, hoạt động thân thể cũng rất đau, nhưng tinh thần lại rất tốt, tựa sát vào Triệu Trinh, mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp trong tương lai: "Lão đại là bánh bao nhỏ, lão Nhị là màn thầu nhỏ, lão Tam là sủi cảo nhỏ, lão Tứ là bánh trôi nhỏ, cả nhà chúng ta đều là thức ăn!"
Triệu Trinh lại nhíu mày nói: "Không có lão Tam, lão Tứ đâu!"
Chu Tử cực kỳ giật mình, nàng biết rõ Triệu Trinh hận không tự mình sinh được một đống con trai, nhằm thỏa mãn lý tưởng ‘ra trận phụ tử binh’ của hắn, sao nhanh như vậy liền thay đổi rồi?
Đầu tiên Triệu Trinh ngồi dậy, giúp Chu Tử đổi thành tư thế nằm nghiêng, sau đó mới nói: "Sinh con quá nguy hiểm, chúng ta có Triệu Tử cùng Triệu Sam là được!"
Lần này hắn thật sự sợ hãi.
Lần trước Chu Tử sinh, hắn không ở bên cạnh, còn tưởng rằng sinh đứa bé rất dễ dàng. Lần này Chu Tử sinh, toàn bộ quá trình hắn đều ở bên cạnh, còn bị người lơi dụng gây rối, có thể thấy được, nữ nhân sinh con hoàn toàn là chạy một vòng qua Quỷ Môn quan.
Hắn sẽ không để cho Chu Tử của hắn chịu cái khổ này nữa.
Chu Tử hấp hối sắp chết chỉ muốn có thể sống là được, nhưng hôm nay thân thể bắt đầu từ từ khôi phục, tinh thần cũng trở nên mạnh mẽ, đưa tay cầm tay Triệu Trinh, chậm rãi nói: "Lần này là sơ sẩy, sao có thể đều nguy hiểm như vậy? Mọi người đều nói, chuyện sinh con này, càng sinh càng thuần thục, nghe nói sinh nhiều, tựa như béo phệ, nín một hơi, ‘phù phù’ một tiếng, đứa bé liền ra đời!"
Triệu Trinh nhắm mắt lại, không để ý tới nàng.
Chu Tử nói nửa ngày, cũng mệt mỏi, liền không nói nữa.
Dù sao hiện tại đối với Triệu Trinh, nàng nắm được khoảng bảy phần cảm giác của Triệu Trinh, nghĩ đến đắn đo của hắn mà đắn đo cho hắn.
Chu Tử rất vui vẻ mà nghĩ: không phải như ta được gọi là được yêu chìu mà kiêu ngạo sao?!
Ba ngày sau, Hàn Tử Xuyên tới chánh đường nội viện Diên Hi cư gặp Vương Gia.
Hôm nay Triệu Trinh không yên lòng về Chu Tử, cho nên vẫn luôn xử lý mọi việc trong chánh đường sát vách phòng ngủ, tức là, nghe thấy Chu Tử nằm trong phòng ngủ, hắn mới yên tâm.
"Bẩm Vương Gia, trượng phu và con trai của bà mụ Tần bị người giết chết ở bến tàu trên đường đến Nhuận Dương, thoạt nhìn giống như là cướp của giết người, một ít của ngàn lượng vàng cũng không tìm được."
"Vậy tức là nói, mới đầu quản gia Cao phủ ở tại ngõ nhỏ Oai Tử, sau khi Chu trắc phi sinh, bọn họ rời đi, là đi về phía bến tàu."
"Lệnh bài của Cao phủ, tiểu nhân đã dùng bồ câu đưa tin nhờ ám vệ ở Kinh Thành thẩm tra đối chiếu, đúng là lệnh bài của Đại Quản gia Cao phủ Cao Thành, chỉ là, Cao Thành giải thích, nói hai tháng trước lệnh bài của hắn đã bị mất."
Triệu Trinh gật đầu một cái, nói: "Tiếp tục điều tra, nhất là phải tìm hiểu rõ khối lệnh bài kia của Cao Thành mất như thế nào."
Hàn Tử Xuyên ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh, gương mặt tuấn tú mang theo vẻ kiên quyết: "Vương Gia, thuộc hạ thỉnh cầu được đi Kim kinh một chuyến, điều tra cho rõ chuyện này."
Triệu Trinh gật đầu một cái: "Được. Ta sẽ nhắn Bạch Tử Xuân phối hợp với ngươi."
"Tạ vương gia!" Hàn Tử Xuyên cáo từ lui ra. Hắn là người làm chuyện gì cũng tới nơi tới chốn, nếu Vương Gia đã giao cho hắn điều tra vụ án này, hắn nhất định phải điều tra vụ án này ra gốc ra ngọn.
Lúc Triệu Trinh nói chuyện với Hàn Tử Xuyên, Chu Tử ở sát vách đã tỉnh, đương nhiên nghe được rõ ràng. Nàng đợi Triệu Trinh tiến vào, lập tức nói: "Không liên quan gì đến Thái phi nương nương, nhất định là người khác giá họa cho bà!"
Triệu Trinh ngồi xuống bên giường, sờ sờ tóc dài buông xuống của Chu Tử, lúc này mới nói: "Ta hiểu rõ."
Chu Tử cũng không nhiều lời nữa.
Thân thể Chu Tử rất tốt, trẻ tuổi cường tráng, lại qua năm sáu ngày, nàng đã có thể xuống giường, liền rùm beng muốn đến chỗ Thái phi nương nương gặp Triệu Sam —— ngày ngày Triệu Tử đều tới thỉnh an, nàng còn có thể gặp; Triệu Sam quá nhỏ, Thái phi nương nương căn bản không bảo Hồng Mai ôm bé rời khỏi phòng, kể từ khi sinh Triệu Sam xong, Chu Tử còn chưa được gặp!
Triệu Trinh cảm thấy thân thể nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, không để nàng ra ngoài.
Tiểu thế tử Triệu Tử ở bên cạnh nghe, giật giật đôi mắt nhỏ.
Thăm mẫu thân xong trở về chánh viện, bé liền đem thỉnh cầu của mẫu thân kể lại lộn xộn cho tổ mẫu nghe: "Mẹ nhớ. . . . . . Đệ đệ. . . . . ."
Cao Thái phi nghe hiểu, liền mang theo nhũ nương ôm Triệu Sam đến thăm Chu Tử.
Tựa vào trên gối dựa, Chu Tử vừa thấy Cao Thái phi, bộ dạng vẫn y cũ —— mỗi ngày Cao Thái phi đều đến thăm nàng, cũng không quá ngạc nhiên.
Khi nhũ nương Hồng Mai ôm đứa trẻ quấn tã lót thỉnh an nàng, ánh mắt Chu Tử lập tức sáng lên: "Đến đây, cho ta nhìn Nhị công tử!"
Khi thấy mắt xếch của Triệu Sam, tâm tình Chu Tử rất phức tạp, nhìn Cao Thái phi một chút, nhìn Triệu Trinh một chút, lại nhìn Triệu Tử một chút, cảm thấy gien di truyền mắt xếch sao mà mạnh mẽ đến vậy!