Xin nhắc lại một nhân vật mà có lẽ mọi người đã quên, là TOSHI. Mời xem lại chap 21 trước khi đọc chap này sẽ dễ hiểu hơn.:3 Đây là nhân vật phản diện mà tác giả đã thức trắng mấy đêm liền, vò đầu bức óc xây dựng quá khứ. híc híc
-------Chap 57: Thức tỉnh--------
Sâu trong khu rừng, nơi tòa thành cổ quanh năm được che phủ trong bóng tối bởi bóng của những cánh cây to dài xum xuê lá. Một người con trai đang ngồi đó, bất động như một pho tượng được điêu khắc tinh xảo bởi người thợ tài hoa. Lông mày rậm dài, đôi mắt hẹp. Chúng ta có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả chàng trai này. Đẹp một cách ma mị. Mái tóc màu đen dài ngang được cột cẩu thả bằng một sợi dây màu trắng nhưng vẫn không làm mất đi nét đẹp của anh. Đôi mắt đang nhắm khẽ rung rung rồi từ từ từ mở ra, một màu vàng huyền ảo nhưng mang một nét thê thương, đau xót nào đó. Giọng nói trầm trầm vang lên giữa không gian yên lặng.
“Bắt đầu rồi... Lucy đã là chủ nhân của 12 cung hoàng đạo. Lời nguyền đã được xóa bỏ.”
Toshi đứng dậy, mắt khẽ nhìn về phía cửa sổ đang được tấm màn to lớn che kín. Anh đột nhiên chạy đến kéo tung tấm màn ra. Những tia sáng yếu ớt len lỏi qua lớp kính bám đầy bụi. Đôi mỏng nghếch lên thành một nụ cười, một nụ cười cười điên dại. Tiếng cười rợn người vang vọng trong màn đêm u tối.
Tiếng chân va chạm với nền đất, tiếng thở gấp vì liên tục tăng tốc, tiếng tim đập thình thịch nơi lồng ngực. Lucy chạy đi tìm Natsu với nỗi hoang mang tràn đầy. Mắt liên tục tìm kiếm mái tóc chỉa màu hồng quen thuộc cùng bóng lưng vững trãi.
“Natsu, cậu đâu rồi?”
Bước chân của cô dần dần chậm lại rồi dừng hẳn. Lucy đã chạy đến ngọn đồi sau hội quán. Cảm nhận những cơn gió mang theo mùi của rừng cây mơn man trên da mặt. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, ký ức cũng theo gió ùa về trong nỗi nhớ.
“Lucy, mẹ trao những người bạn của mẹ lại cho con. Con hãy trân trọng họ nhé!”
Cô bé với mái tóc vàng dài chấm vai nhoẻn miệng cười thật tươi. Đưa tay ôm những chiếc chìa khóa vàng lấp lánh trên tay mẹ vào lòng. Đôi mắt nâu tròn xoe long lanh đầy hạnh phúc.
“Con hứa! Mọi người đều là những người bạn quan trọng của con.” Giọng nói trong trẻo đầy hứng khởi.
Người mẹ mỉm cười phúc hậu kéo cô con gái nhỏ vào lòng. Đưa tay vuốt ve mái tóc mượt mà của con. Ánh mắt chứa chan yêu thương ánh lên một chút bất lực và đau xót.
“Mẹ ơi, sau này con chắc chắn sẽ trở thành một tinh linh pháp sư thật, thật mạnh luôn.” Cô bé cười khúc khích nói giọng đầy quyết tâm.
“Mẹ biết con gái mẹ sẽ làm được mà. Vì con là người rất đặc biệt.” Bà nhẹ nhàng xoa đầu cô con gái đang ngồi trong lòng.
“Đặc biệt là sao ạ?”
“Đến một lúc thích hợp con sẽ biết. Con gái yêu của mẹ.”
Cô con gái nhìn mẹ với đôi mắt khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng chìm đắm vào vẻ đẹp của những chiếc chìa khóa cô cằm trên tay.Giây phút Lucy ngỡ mình đã bị ký ức nhấm chìm thì giọng nói của cậu đã kéo cô về thực tại.
Natsu: Lucy? Cậu làm gì ở đây vậy?
Vừa rồi khi đến gần hội quán cậu ngửi thấy có mùi của Lucy nên mò đi tìm. Không ngờ nhìn thấy cô đang đứng thất thần ở đây. Nhìn nét mặt như chuẩn bị thứ gì đó hút vào mãi mãi của cô khiến Natsu thấy đau lòng. Ngay lúc này cậu có thể nhìn thấy cô, chỉ cần bước vài bước đến là có thể chạm vào cô, với tay ra có thể ôm cô vào lòng, có thể ở bên cạnh cô... Nhưng nhìn hình bóng người con gái ấy lúc này sao xa vời quá, Lucy ở thật gần bên cậu nhưng cũng thật xa. Cảm giác có thể đánh mất cô vào một lúc nào đó cứ ứ động trong tim Natsu, giằn xé và nặng nề.
Lucy quay đầu lại, nhìn thấy gượng mặt pha chút trẻ con của Natsu làm lòng cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, hơi thở cũng dần điều hòa hơn.
Nhớ lại giấc mơ lúc nãy, lòng Lucy lại chùng xuống một chút...
Lucy: Natsu... Igneel - con rồng trước đây cậu từng nhắc đến... có một vết sẽo chữ X bên mắt trái?
Natsu có một chút ngạc nhiên.
Natsu: Ừ. Sao cậu lại biết chuyện này Lucy?
Không trả lời câu hỏi của Natsu, cô tiếp tục hỏi.
Lucy: Một con rồng to lớn với làn da thô ráp màu đỏ cùng đôi mắt sắc sảo màu vàng...?
Natsu: Là Igneel đó.
Lucy im lặng một lúc. Dù là đã đoán trước được nhưng khi nghe lời khẳng định từ miệng Natsu vẫn khiến cô hơi choáng.
Lucy: Tớ... đã mơ thấy Igneel... một giấc mơ rất thật, cảm giác chân thật đó đến giờ vẫn khiến tớ rùng mình... Không chỉ một lần... tớ đã mơ thấy Igneel rất nhiều... Mỗi lần tớ chìm vào giấc ngủ, hình ảnh đó lại hiện lên... Lúc nãy... hình ảnh đó còn tự hiện lên trong tâm trí tớ... Natsu... tớ thật sự...
Giọng Lucy khẽ run rẩy, đôi mắt có nét hoảng loạng.
Lucy: Igneel... liên quan đến cái chết của mẹ tớ...
Natsu kéo Lucy vào lòng, để đầu cô gục lên vai mình. Tay vỗ nhè nhẹ lên bờ vai đang run rẩy. Cảm nhận hương thơm trên cổ cô và hơi ấm của người con gái trong lòng mình. Lucy là người quan trọng nhất đối với cậu. Hai người gặp nhau một cách tình cờ, bên cạnh nhau như một lẽ tự nhiên, có thể hiểu ý nhau qua ánh mắt mà không cần thể hiện bằng lời nói. Có lẽ... điều may mắn nhất trong đời của cậu là được gặp Lucy ở thị trấn Hargeon ngày hôm đó.
Natsu: Lucy... không sao đâu. Tớ sẽ tìm ra sự thật về cái chết của mẹ cậu. Tớ hứa!
Lucy hít một ngụm khí lạnh để ổn định tâm trạng đang rối bời của mình. Chắc chắn cô phải tìm ra sự thật, dù cho nó có thế nào đi nữa.
Lucy và Natsu cùng đứng đó, bên cạnh nhau. Cả hai đều im lặng, họ muốn trân trọng khoảng thời gian yên bình ít ỏi này. Ngắm nhìn hoàng hôn rực rỡ, mang một vẻ đẹp khiến ta như bị một thứ ma thuật nào đó mê hoặc, không cách nào rời mắt được.
--------End chap 57--------
Haina: Giải thích về việc “Tại sao không cho Natsu tỏ tình với Lucy?”
Tạo hình của Hiro (tác giả Fairy Tail) từ đầu cho Natsu là một người không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ và cực kì ngu trong tình yêu. Nhưng vì đây là fic Nalu nên mình đã ngào lộn cho Natsu ngầu một chút và khôn hơn chút. Thật sự trong đầu tên Natsu không bao giờ có khái niệm “tỏ tình” đâu. Nên mình muốn cho natsu và Lucy đến với nhau một cách tự nhiên nhất, họ sẽ ở bên cạnh nhau như lẽ tự nhiên mà không cần đến màn tỏ tình để khẳng định vị trí. Cả hai người họ đều nhận biết được mình trong tim đối phương thế nào.
Nhưng nếu các bạn thích thú muốn đọc cảnh Natsu tỏ tình thì mình có thể chen vào “sau này”:)))). Con đường phía trước còn dài lắm.
p/s: Tui đậu Lê Quý Dôn rồi!