--------Chap 24: Nhận ra--------
Gió thổi hiu hiu, man mát cũng không làm dịu đi cơn giận của bạn Loki nhà ta lúc này. Với tính giác khá tốt (nếu không nói là rất tốt) của anh thì những gì Porlysia nói với Natsu Loki đã nghe được hết. Tên đại ngốc Natsu!!!! Thế là sức kiềm chế có hạn. Mọi ấm ức dồn nén bây lâu nay của Loki nhà ta bùng nổ. Anh dơ chân đạp cửa thật mạnh. “RẦM!”. Tội nghiệp em cửa vô tội giờ đã nằm cheo ngeo dưới đất vỡ tan thành. Loki hùng hổ bước tới trước Natsu nắm lấy áo cậu. Natsu nhà mình đúng là có tài năng bẩm sinh chọc giận một người lịch sự phong độ như Loki.
Loki: *la lớn* CẬU CÓ PHẢI LÀ THẰNG NGỐC KHÔNG??? ĐẾN GIỜ VẪN CHƯA NHẬN RA TÌNH CẢM CỦA CHÍNH MÌNH Ư? THẾ THÌ CẬU CỨ NGỐC SUỐT ĐỜI LUÔN ĐI! TÔI THÍCH LUCY! PHẢI NÓI ĐÚNG HƠN LÀ TÔI YÊU CÔ ẤY! YÊU RẤT NHIỀU!
Natsu đừng hình trước những lời Loki vừa nói. Loki… có tính cảm với Lucy. Cậu không hề biết. Tức là Lucy và Loki sẽ luôn ở cạnh bên nhau, sinh ra trăm con ư? Không! Natsu không hề muốn điều đó. Cứ nghĩ đến việc Lucy ở bên cạnh một ai khác không phải là cậu thì Natsu chẳng thấy vui chút nào. Từng cử chỉ hay hành động của Lucy hiện ra trong tâm trí cậu. Các kí ức về cô khiến cậu thấy ấm áp. Nụ cười đó! Ánh mắt đó! Khiến Natsu nhớ mãi. Tâm trí cậu đã khắc ghi sâu hình ảnh của Lucy tự lúc nào. Và bây giờ đây cậu hiểu rõ hơn bao giờ hết. Trái tim đang đập từng nhịp nhanh và mạnh mẽ đã chứng minh điều đó. Cậu… thích Lucy. À! Nói đúng hơn là. Natsu yêu Lucy. Yêu rất nhiều.
(tg: *chảy tưng tưng* Trùi ui tui hạnh phúc quá! Qua 23 chap truyện Natsu cuối cùng đã nhận ra. Đánh dòng chữ này mà tui run run hạnh phúc quá trùi.)
Xả một tràng với Natsu xong. Loki quay qua bà Porlysia.
Loki: *nhỏ giọng lại* Tôi sẽ giúp. Cảm xúc tôi dành cho Lucy mãnh liệt hơn ai hết.
Natsu ngay lập tức bước đến vịnh vai Loki
Natsu: *nói to* Không! Tôi sẽ làm! Tôi… yêu Lucy.
Porlysia khẽ cười thầm. Con người… cũng không quá tệ.
Porlysia: Loki! Cậu không làm được đâu. Vì… cậu là một tinh linh. Cách này chỉ có thể ứng dụng với con người.
Loki đã đoán trước được câu nói này nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy chua chát.
Loki: *cười lớn* hahahaha. Tôi thức biết là sẽ như thế mà. Thấy tôi đóng kịch giỏi không Natsu?
Natsu: *ngơ ngác* Hả?
Loki: *cười gian* Giỡn với cậu thôi. Giúp được cậu nhận ra tình cảm của mình rồi đấy. Tôi là người yêu của công chúng mà. Sao có thể thuộc về một người được.*nhiêm mặt* Nhớ! Cứu bằng được Lucy. Tôi trông cậy hết vào cậu.
Nói rồi Loki đi về phía cửa. Natsu mặt mày đỏ chót chả nói được lời nào. Tất cả… là giỡn á!!! Một người ngốc bẩm sinh như Natsu thì sao nhận ra lời nói dối đó của Loki chứ. Porlysia nhìn theo bóng lưng đơn độc có chút buồn của Loki. Bà đương nhiên biết anh đang nói dối nhưng có những chuyện nên như thế. Vì đôi khi dự thật làm ta đau hơn nhiều. Chẳng là hãy dựng một lời nói dối “tốt” để ai cũng vui vẻ. “Loki! Cậu ta đúng là một chàng trai tốt.” - Porlysia nghĩ.
Natsu thấy Porlysia cứ trầm ngâm không nói tiếp nên đành lên tiếng.
Natsu: Bà mau nói cho tôi biết cách cứu Lucy đi!
Porlysia: *nghiêm mặt* Cậu hãy làm việc mà cậu và Lucy ghi nhớ nhất xong nắm lấy chiếc chìa khóa này. Nên nhớ là trong đầu cậu ý chí muốn cứu Lucy phải thật mạnh. Cậu sẽ tới được nơi chứa linh hồn Lucy. Sau đó thì chính ta cũng không biết. Nếu thất bại thì linh hồn cậu cũng sẽ bị kẹt mãi mãi trong đó. Sao? Vẫn muốn làm chứ?
Natsu: Đương nhiên. Lucy là người quan trọng nhất với tôi.
Porlysia: *khẽ gật đầu* Đây! Chìa khóa.
Bà đưa chiếc chìa khóa đã cướp đi linh hồn người con gái cậu yêu cho Natsu. Nắm chặt nó trong tay. Hơi lạnh tỏa ra từ kim loại truyền vào người Natsu. Cậu mơ hồ nhận ra được có ai đang gọi cậu. Bước đến bên Lucy, Natsu quỳ gối xuống để nhìn rõ gương mặt xinh xắn như đang say ngủ kia. Cậu khẽ áp môi mình lên môi Lucy. Không quá mãnh liệt. Một nụ hôn nhẹ nhàng. Natsu nhìn kĩ Lucy lần cuối. Dù cậu luôn tự nhủ chắc chắn mình sẽ cứu được Lucy nhưng sâu trong thâm tâm cậu vẫn lo sợ. Tính mạng người cậu yêu nằm trong tay cậu.
Natsu: *thì thầm vào tai Lucy* Lucy! Tớ yêu cậu.
Một tay nắm chặt lấy chiếc chìa khóa, một tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lucy. Natsu từ từ thấy trước mắt mình tối dần. Cậu đang chìm vào một không gian khác. Linh hồn Natsu đã đi vào chiếc chìa khóa.
“Natsu… Natsu…”
Nghe tiếng gọi vừa quen vừa lạ. Natsu khẽ mở mắt. Trước mặt cậu là Lucy mà. OoO Á mà khoan! Trông già hơn. Với lại Lucy có bao giờ mặc đầm xòe kiểu công chúa. Natsu nhớ cô toàn thích diện váy ngắn hay quần short. Với lại… ngực Lucy bự hơn tẹo thì phải. (tg: =_=’’||) Chợt nhớ ra câu nói mà Prlysia đã nói với mình trước đó.
Natsu: Cô… là mẹ của Lucy?
Layla: *cười buồn* Phải. Ta là mẹ của Lucy - Layla Heathfilia
Natsu: *hấp tấp* Vậy Lucy đang ở đâu? Cô ấy đâu rồi???
Layla: Linh hồn Lucy đang bị nhốt ở đây.
Layla lách người qua. Ngón tay chỉ đến phía sau Natsu. Cậu quay đầu lại và ngỡ ngàng. Lucy đang bị toàn cây cỏ quấn lấy khắp người. Linh hồn cô cũng như thân thể. Đang ngủ say.
Layla: *buồn* Ta bây giờ chỉ là một linh hồn gần như sắp tan biến. Chẳng giúp được gì. Ta cảm thấy bản thân mình thật bất lực. Nhìn con gái đang chết dần đi mà chẳng biết làm gì. Ta thật là một bà mẹ tồi. Chắc Lucy ghét ta lắm.
Natsu: *lắc đầu* Không hề. Lucy rất thương cô. Cô ấy luôn viết thư cho mẹ mình mỗi ngày dù biết nó sẽ chẳng bao giờ được gửi. Đừng lo! Tôi sẽ làm bất cứ điề gì để Lucy được hạnh phúc. Tôi phải làm gì bây giờ để cứu cô ấy? Xin hãy nói cho tôi biết.
--------End chap 24--------