“Thừa Phong, cháu ở lại, đợi lát nữa đến thư phòng của ta một chuyến, ta có chuyện muốn nói.”
Đoạn Phong nhận được điện thoại, ở nhà chính Quý gia dùng qua bữa tối, đang lúc mọi người rời khỏi bàn ăn thì ông cụ tinh thần khỏe mạnh trầm giọng giữ lại.
“Vâng.” Đoạn Phong khuôn mặt kinh ngạc, gật đầu, đi lên cầu thang.
Trong thư phòng cổ kính, ông cụ tinh thần khỏe mạnh dùng lụa chà lau đồ sức niên đại cổ xưa, trầm ngâm một lát, đối diện với chàng trai khí vũ hiên ngang trước mặt nói ra.
“Thừa Phong, vụ hợp đồng khó giải quyết của công ty ngày hôm qua cháu xử lý thế nào?”
“Cháu đã gọi cố vấn pháp luật của công ty tiếp nhận vụ này, hơn nữa cùng bên hợp đồng bàn xong điều kiện, chuyện này sẽ không ầm ĩ đăng lên báo.”
Đoạn Phong ngữ điệu nhanh ổn.
“Ha ha, cháu tiếp nhận công ty mới ba tháng, có thể ứng phó được không?”
Quý Tật Phong nắm giữ cả Quý gia, giờ phút này tựa như người lớn quan tâm vãn bối một chút, khuôn mặt hòa ái, trong lời nói lộ ra một cổ ân cần.
“Có thể ứng phó, cám ơn ông nội đã cho cháu cơ hội này.”
Trên mặt Đoạn Phong không có biểu cảm dưa thừa nào, trầm giọng nói ra.
“Việc vặt vãnh của công ty có nhiều một chút, gần đây cùng Mạc gia hợp tác, cháu đang ở Tinh Hỏa với Mạc gia chạy hai nơi, mệt nhọc không, đây cũng là chuyện không có biện pháp, cái đứa em trai của cháu cũng không chịu thua kém, ai, không nói đến nó, những ngày nay, biểu hiện của cháu ta đều chứng kiến trong mắt, ghi tạc đáy lòng.”
Ông cụ khẩu khí thở dài, thả đồ sứ trong tay, hai mắt trải qua năm tháng gọt dũa, yên lặng nhìn chăm chú vào Đoạn Phong.
Từ thân trên đến □, lại cùng đứa con tráng niên mất sớm của mình nhìn qua, thì khuôn mặt chính là có tám phần tương tự, ông cụ không khỏi thổn thức.
Phảng phất như đứa con còn đứng ở trước mặt mình, tiếp nhận dạy bảo của mình.
Xuyên thấu qua khuôn mặt bày ra vẻ bình tĩnh tỉnh táo trước mắt này, thời gian như phảng phất quay về.
Ở trong tai nạn xe liên hoàn gần như đã làm tổn thương đến tất cả nhuệ khí và hùng tâm của ông, ông cho rằng sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt trầm ổn như đứa con, không ngờ tới, vào thời gian đứa con chết đi được hai mươi năm, ông lại gặp được khuôn mặt nhìn qua chính là tương tự, mà người có được khuôn mặt đó, là đứa cháu trên quan hệ huyết thống của mình.
Ông cho đứa cháu thân là con riêng của con trai truyền thụ tri thức, làm nó thay hình đổi dạng, làm lại từ đầu tiến vào xã hội thượng lưu, tựa như đứa con năm đó vậy, ở trước mặt mọi người trong tộc chuyện trò vui vẻ, thong dong trấn định.
Từ một khắc bắt đầu phát hiện Thừa Phong, ông liền đem hy vọng vốn ký thác vào trên người Thừa Bách, chuyển dời đến trên người Thừa Phong.
Thừa Phong ở tầng bần cùng của xã hội sinh tồn hơn hai mươi năm, tính cách kiên nghị, làm việc quả thực cùng đứa con qua đời như cùng một khuôn mẫu khắc ra, không bao giờ bỏ cuộc, thẳng thắn không kiêu ngạo, thất bại không nản lòng, cư xử hữu lễ, mà hai đầu lông mày lại chở đầy một cổ anh khí.
Trọc thế giai công tử*.
*Trong câu “Phiên phiên trọc thế giai công tử” theo “Bình Nguyên Quân, Ngu Khanh liệt truyện” trong Sử Ký, là để chỉ việc giữa thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã, là giấc mộng trong lòng nữ nhi.
Thừa Phong ra đời không nên trà trộn ở trong phố lớn ngõ nhỏ tầm thường, dựa vào mua bán thức ăn không trò trống mà sống.
Vì thế ông chế định quy định gần như nghiêm khắc, ở trong thời gian hai năm, làm cho đứa cháu tuổi còn trẻ này tạo nên chuyện lớn, ở trong nhiều lần khảo nghiệm gian khổ đứng thẳng đi ra, phát ra hào quang chói mắt.
Sự thật chứng minh, thiên phú của đứa con cùng huyết mạch của người nhà Quý gia bọn họ chảy xuôi trên người, hoàn hảo vô khuyết lại xuất hiện ở trên người Thừa Phong.
Thừa Phong giống như mỹ ngọc phủ bụi trần, mục đích cuối cùng nhất của ông, chính là đem mỹ ngọc phủ tro bụi lau xóa đi.
Thủ đoạn mặc dù cực đoan một chút, nhưng ông đã cảm giác được sinh mệnh dần dần trôi qua ở dưới tình huống cấp bách mà bồi đắp Thừa Phong, nếu không, Quý gia sẽ đối mặt với kết cục không có người kế tục.
Vì thế, ông phải chôn vùi một bắt đầu tốt, vì tương lai của Đoạn Phong mà trải gió mặc gió, mưa mặc mưa trên con đường phía trước.
Thân phận con riêng của Thừa Phong cũng không phải chỗ ông lưu tâm, ông lưu tâm chính là, huyết mạch của Quý gia cùng thiên phú của đứa con chảy xuôi ở trên người Thừa Phong.
So với đứa cháu mà vợ chính sinh ra, Quý Thừa Bách, ông càng yêu thích đứa con riêng Thừa Phong hơn.
Thừa Phong thành thục ổn trọng, làm việc lấy đại cục làm trọng, ánh mắt thâm sâu, là một người mạnh mẽ hơn Thừa Bách, rất đáng giá để bồi dưỡng, là nhân tài thích hợp để nắm giữ Quý gia nhất.
Sau khi Thừa Phong thông qua khảo nghiệm, ông nhất cử đề bạt Thừa Phong mà ông gửi gắm kỳ vọng cao, đầu tiên là đưa đến công ty rượu vang nước F, mượn cơ hội này để rèn luyện năng lực của Thừa Phong, Thừa Phong làm rất xuất sắc, thu mua một trận đề án sáng chói làm ông lão già này cũng không nhịn được phát ra tán thưởng, vì thế ông kịp thời đem Thừa Phong gọi về nước C, giữ chức béo bở nhất, cũng là công ty giải trí quan hệ phức tạp nhất của danh nghĩa Quý thị, giải trí Tinh Hỏa.
Nhậm chức ba tháng, bên trong Tinh Hỏa tranh quyền đoạt lợi, nó chọc ra cái sọt lớn quyết đoán đá Thừa Bách ra công ty, quyền lực mới cũ giao nhau, bọn người Thừa Bách chống đỡ vì không để cho quyền lợi của bản thân từng bước tan rã, bọn họ dùng hình thức phản đối chống cự cải cách của Thừa Phong, khắp nơi hạ ngáng chân, thậm chí là ác ngữ châm chọc, yêu cầu Thừa Bách cùng bọn họ quan hệ lợi ích trở về nhậm chức…Toàn bộ tất cả, ông cũng biết.
Ông vẫn luôn dùng thái độ nhìn từ xa nhìn xem hai bên đánh nhau, không thiên vị bên nào. Âm thầm khảo nghiệm năng lực của Đoạn Phong, ông biết sau khi gian nan trải qua khảo nghiệm lần này, Thừa Phong lột xác, sẽ làm cho ánh mắt mọi người tụ tập ở trên người Thừa Phong.
Thật không ngờ công ty căn cơ vững chắc ở dưới tình huống khẩn trương như thế, Thừa Phong lại yêu cầu đảm nhiệm người đại diện hợp tác với Mạc gia.
Đứa bé này nhiều ngày vất vả, chính mình sợ thân thể của nó chống đỡ không nổi, từ chối yêu cầu của nó, thế mà, cái đứa nhỏ tính tình bướng bỉnh này kiên trì muốn đảm nhiệm người đại diện, ánh mắt quật cường giống như đứa con đã qua đời, làm cho ông lâm vào hồi ức không thể không gật đầu đáp ứng.
Thừa Phong trên mặt kiên nghị trầm ổn vĩnh viễn là biểu cảm gợn sóng không sợ hãi, đó là chỗ ông rất vừa ý.
Nghĩ điểm này, ông cụ lại là một phen thở dài, nhẹ nhấp một ngụm trà ngon Thừa Phong tự mình rót cho ông.
“Cháu biết.” Ông cụ hai lần thở dài làm cho Đoạn Phong trong lúc nhất thời tìm không ra điều gì, cung kính cúi đầu xuống, Đoạn Phong dựa theo lễ nghi nghiêm khắc ở một bên chờ đợi ông cụ mở miệng.
“Biết là tốt rồi, ta lại sợ giữa cháu và ta có ngăn cách, ta làm tất cả, cũng là vì tốt cho cháu, đứa nhỏ.”
Ông cụ dời ánh mắt, hai tay giao nhau, nhẹ nhàng nói.
“Tuổi của cháu cũng không nhỏ, ta nghĩ tìm cho cháu một mối hôn sự, sớm ngày lập gia đình, vừa khéo?”
Âm thanh hết ức hòa ái truyền vào trong tai, Đoạn Phong trong lúc nhất thời tưởng rằng lỗ tai của mình xuất hiện ảo giác.
Chẳng lẽ kêu anh đặc biệt lưu lại, chính là vì chuyện này?
Đoạn Phong tư tiền tưởng hậu* hô hấp trì trệ.
*思前想后: Lo trước nghĩ sau
“Cháu năm nay hai mươi sáu tuổi, sớm lập gia đình một chút, không có chỗ xấu, ông nội sẽ vì cháu tìm một mối hôn nhân môn đăng hộ đối, sẽ không bạc đãi cháu.”
Ông cụ hòa ái mỉm cười, hai mai hoa râm cũng nhẹ nhàng run rẩy một chút, tựa hồ đối với quyết định của ông hết sức hài lòng.
“Cháu, ông nội, cháu còn trẻ, cháu không muốn lập gia đình sớm như thế.” Đoạn Phong cơ thể căng cứng, đường cong cái cằm quả thực trở nên cứng ngắc, nỗ lực biểu đạt ra ý nguyện của bản thân, Đoạn Phong từ chối không thèm suy nghĩ.
“Sớm lập gia đình một chút cũng không có chỗ xấu, vợ của cháu sẽ là người vợ tài năng xuất sắc nhất, ở trên làm ăn, trên công tác, đều có năng lực có ảnh hưởng lớn, khiến cho cháu một bước lên mây, thẳng đến quyền lợi đỉnh cao.”
Không nghĩ tới quyết định của mình sẽ gặp phải từ chối, ông cụ lông mày nhíu chặt, trầm giọng giải thích.
“Cháu không nghĩ lập gia đình, cũng không muốn sớm kết hôn như vậy.” Đoạn Phong nghĩ đến Mạc Từ dù sao vẫn có thể mỉm cười hiểu ý anh, trong lòng mềm nhũn, thái độ kiên quyết.
“Nói nhảm cái gì!” Ông cụ nóng nảy từ trên ghế đứng dậy, lông mày nhăn thành một đoàn, phát ra quát lớn, “Đừng lập tức phủ quyết đề nghị của ông nội, ta hy vọng thấy cháu sớm lập gia đình một chút, ta đã chọn người, ngày kia, ngày kia cháu phải đến gặp mặt với vị tiểu thư kia!”
Quên mất tính cách ông cụ kiên quyết quyết đóa, Đoạn Phong còn muốn nói rõ ràng, ông cụ nhưng lại đi thẳng ra cửa thư phòng, để anh một mình ở lại thư phòng.
…
Mạc Từ vào Chủ Nhật này, có được thời gian nhàn rỗi hiếm thấy.
Cậu bị xếp chức vụ ở công ty công tác hơn ba tháng, không có thời gian nhàn rỗi dư thừa, mỗi ngày sau khi xử lý hết công tác sự vụ phức tạp, toàn thân mỏi mệt, đều là trực tiếp ngã xuống giường ngủ mà vượt qua.
Tình trạng thức khuya dậy sớm vào thời gian Triệu thị gây ra khủng hoảng thu hồi vuốt bén, nhận được xoa dịu.
Ngày nghỉ hôm nay có không dễ.
Ở nhà chính dùng qua bữa sáng, Mạc Từ nhìn xem Đạt tẩu trước bận bịu sau bận rộn, nghĩ đến tay nghề của mình bị lụt ba tháng, lập tức nhướng mày.
Ở trong lòng của cậu, bản thân đã xem như là một người đầu bếp.
Mặc vào âu phục làm phần tử tinh anh, chung quy đều không phải là nghề nghiệp chính mà cậu yêu thích.
Đi vào phòng bếp, Mạc Từ cùng Đạt tẩu trao đổi một chút, lấy được quyền lợi giữa trưa sử dụng phòng bếp, hơn nữa, bữa ăn trưa hôm nay đều do cậu phụ trách.
Mới đầu Đạt tẩu cực lực phản đối, nhưng sau khi thấy được Mạc Từ ánh mắt nóng bỏng liên tục liếc về phía dụng cụ làm bếp, Đạt tẩu khéo hiểu lòng người đáp ứng luôn.
Tiểu thiếu gia thích nấu ăn như vậy, bà ngăn cản hứng thú của Tiểu thiếu gia, ngược lại là thật có lỗi quá.
Không có mối nguy phòng bếp bị nổ tung, Mạc Từ bên môi mang theo nụ cười yếu ớt, lưu loát vo gạo, đoạn thời gian ở nước F một mình kiếm sống, chuyện như vậy cậu làm không biết bao nhiêu lần.
Mạc Từ ở trong phòng bếp công việc lu bù lên, dựa theo khẩu vị của mỗi người nấu cơm, hơn nữa làm tốt món ăn thích hợp cho người bệnh ăn.
Phòng bếp nhà chính không nhỏ, các loại nguyên liệu nấu ăn đều có, Mạc Từ trải qua một giờ chọn nguyên liệu, xác định món muốn làm.
Vung hạ dao thái lưu loát, nguyên liệu nấu ăn được xắt ngay ngắn, tay nâng lên tay hạ xuống, động tác không thấy ngừng lại, trù nghệ xem ra ba tháng bỏ quên cũng không lụt nghề.
Quá trình nấu ăn mang theo khoát hoạt, bởi vì có người chờ cậu làm ra món ăn.
Mạc Từ nhớ lại thật lâu trước kia cha đối với mình nói, đầu bếp vui vẻ.
Là vì có người chờ mong, vì thế ở trong quá trình nấu ăn, sẽ có một loại cảm giác vui vẻ khó có thể nói rõ, đó là tâm trạng nấu ăn tốt nhất.
Mạc Từ hiện tại, rốt cục có thể nhận ra được cảm giác vui sướng này, lĩnh ngộ của đầu bếp là cảnh giới quan trọng nhất, là hàm nghĩa chân chính của việc lĩnh hội nấu ăn.
Toàn bộ bữa cơm đã làm xong, Đạt tẩu đứng một bên nếm thử, ăn sạch thức ăn trong dĩa, Đạt tẩu dường như là lệ nóng doanh tròng nhìn chằm chằm Mạc Từ.
“Tiểu thiếu gia, cậu đã trưởng thành…”
Đạt tẩu đỏ hốc mắt.
Mạc Từ cười gật đầu, đem món súp muốn mang cho cha cất vào cà mèn giữ ấm, lại đem thức ăn để cho Đạt tẩu giúp mang vào cho anh trai ở công ty.
Mạc Từ bưng dĩa lên, đem món ăn mỹ vị cất vào cà mèn, cầm dĩa trống, Mạc Từ chuẩn bị đem chén dĩa đặt ở trên bàn phòng bếp rồi sau đó rửa sạch, lúc đi qua trước người Đạt tẩu, Đạt tẩu trùng hợp cầm cà mèn xoay người lại, Mạc Từ ngây người không cầm chắc chén dĩa nên chén dĩa thoáng cái rớt xuống mặt đất, vỡ nát.
“Tiểu thiếu gia…”
“Xin lỗi, Đạt tẩu, cháu không cầm chắc chén dĩa.” Mạc Từ xoay người nhặt mảnh vỡ, Đạt tẩu khẩn trương lên tiếng ngăn cản: “Tiểu thiếu gia, những việc này để tôi xử lý là được rồi.”
Tiếng nói rơi ra, Mạc Từ ngồi chồm hổm □ đột nhiên rút tay về, chống trên môi, hút vào miệng khí lạnh.
“Tiểu thiếu gia, tay của cậu bị đứt rồi?!” Đạt tẩu lập tức xoay người, mang tự trách nồng đậm trên mặt, hai mắt chằm chằm vào đầu ngón tay thấm máu của Mạc Từ, “Tiểu thiếu gia, tôi tới băng bó cho cậu một chút, cậu trước đừng nên động vào những mảnh nhỏ kia, để tôi xử lý là được rồi.”
Âm thanh khẩn trương làm cho Mạc Từ cũng không nỡ.
Mạc Từ vốn định làm cho Đạt tẩu khỏi tự trách, nhưng là người phụ nữa trung niên chất phác căn bản không để cho cậu cơ hội giải thích, dẫn cậu kéo đến phòng khách, lấy ra hòm y tế, cẩn thận vì Mạc Từ xử lý vết thương, ở trên chỗ bị rách bôi tốt thuốc, lại dán băng trên miệng vết thương.
“Đạt tẩu, đừng khẩn trương như thế, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
“Đều là lỗi của Đạt tẩu, Đạt tẩu không nên để cậu đi bê chén dĩa, những chuyện này đều là chuyện tôi đây là người hầu phải làm, không nên để cho Tiểu thiếu gia cậu tới làm a!”
“Thím nói quá lời, Đạt tẩu thật sự không có việc gì…”
“Trong lòng của tôi áy náy, Tiểu thiếu gia, những đồ ăn này để tôi và Đạt thúc cậu đi đưa đi, cậu hãy ở nhà nghỉ ngơi, không thể làm cho cậu bị thương nữa!”
Đạt tẩu đứng lên, Mạc Từ cũng là không cách nào ứng phó, dở khóc dở cười gật đầu, Mạc Từ đáp ứng điều kiện của Đạt tẩu.
Sắp xếp lại cà mèn ổn thỏa, Đạt tẩu cùng Đạt thúc đều đi ra cửa, trong đại sảnh trống trải, chỉ còn lại một mình Mạc Từ, Mạc Từ lắc đầu, đã không có gì tiêu khiển thì đành phải mở TV lên.
Đổi một đám kênh, chuông điện thoại vang lên, Mạc Từ không có xem hiện cuộc gọi, trực tiếp nhấn phím nghe.
“A lô, xin chào, tôi là Mạc Từ…”
“Không thể tưởng tượng được cậu lại lễ phép như vậy.” Âm thanh quen thuộc làm cho Mạc Từ tâm trạng tốt có một loại xúc động đánh rớt điện thoại.
“Tôi muốn cùng cậu nói một chuyện quan trọng, sẽ không thừa nước đục thả câu.”
“Chuyện gì?” Mạc Từ chần chừ.
“Chuyện của người đàn ông kia đối với cậu là vô cùng khẩn trương.” Đối phương trả lời giản lược.
“Đoạn Phong, anh ấy, anh ấy đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Từ khẩn trương hỏi nói.
“Đúng vậy, anh ta bận phải đính hôn.” Bất chấp châm chọc so đo trong lời của đối phương, Mạc Từ lung lay đầu, bắt lấy mép sô pha, đề cao âm thanh, “Anh nói cái gì?!”
“Bạn trai cậu muốn đính hôn, nếu không tin lời này, mở TV, bấm kênh mười, trên đó có đưa tin kỹ càng ngắn gọn hơn…”
Mạc Từ nghe vậy, mạnh mẽ quay đầu, chẳng biết TV lúc nào đã đổi đài, dưới màn hình xuất hiện một chuỗi phụ đề nhấp nháy, phóng viên kênh mười đem ống quay kéo hướng tuấn nam mỹ nữ trong tiệm nước, tiến hành phỏng vấn.
Mạc Từ trong đầu trống rỗng, tái hiện cuối cùng trong đầu, là chuỗi phụ đề rõ ràng nhấp nhô.
“Người thừa kế thứ hai của tập đoàn Quý thị và thiên kim của Thi thị cùng nhau đứng dưới cầu vòng đỏ, dưới sự gật đầu của hai nhà, tin tức hai người lập tức phải đính hôn đã nhận được nghiệm chứng…”