Vẫn là cái sân nhỏ trong trí nhớ kia.
Thế nhưng hoa lạc người mất, hoa cỏ ngày xưa nở rộ rực rỡ đã héo úa điêu linh. Màu xanh sẫm thay thế cho màu xanh biếc cũ trước đó, cỏ cây khô héo, sinh trưởng có vài phần ảm đạm.
Dây thường xuân không còn vẻ xanh mơn mởn, phiến lá có chút ố vàng leo lên trên tường sân, từ trong khe hở cửa lưới sắt nhìn qua, chậu hoa trơ trụi bày ra ngay ngắn, chỉ là trên cành hoa đã không còn bông hoa.
Trên mặt ghế đá phủ một tầng bụi dày, cửa đóng sinh gỉ, màu xanh biếc bao phủ sân nhỏ trước trước kia như là mất đi linh khí vốn có, xám xịt mà tịch liêu.
Chỉ mới mấy tháng mà thôi, Đoạn Phong ở mấy tháng trước vẫn còn cẩn thận chăm sóc những hoa cỏ này. Mạc Từ nhìn qua sân nhỏ mất trật tự. Trải qua do dự, rốt cục bứt ra rời đi.
Đẩy vali nặng lên không ít, Mạc Từ lần này vội vàng trở về, chưa đến gặp mặt cha, có tiếc nuối nho nhỏ. Trong bầu trời phiêu đãng cụm lớn mây trắng, không khí phá lệ tươi mát.
Khước từ anh trai đưa tiễn, Mạc Từ bình tĩnh bước lên máy bay. Càng phát ra cảm giác kế hoạch mình lần này xúc động trở về, không có nổi lên chút nào tác dụng.
Nước F còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý, tỷ như khảo hạch ngay sau đó. Không giống nôn nóng phiền muộn mấy tuần trước, Mạc Từ đem cảm giác kỳ quái ở đáy lòng đè ép trở về.
Vào mùa này, hành khách trong sân cũng không nhiều, Mạc Từ từ trong toilet đi ra, chuẩn bị mua một ly đồ uống nóng lót lót bụng.
Thực sự tưởng niệm bánh ngọt của Morrison chuẩn bị, vài ngày Mạc Từ chưa được ăn món điểm tâm ngọt trong nội tâm ngứa ngáy, như là bị móng vuốt của mèo con gãi trong lòng, toàn thân không được tự nhiên. Máy bay còn có nửa giờ mới xuất phát, Mạc Từ nhìn quanh khắp nơi, nhìn thấy gần đó cũng không có tiệm bánh ngọt cậu muốn tìm thì thất vọng một chút, Mạc Từ tựa ở trên ghế ngồi nhìn xem người qua đường đi tới đi lui, giết thời gian.
Nhân sĩ tinh anh thắt cravat, sinh viên vác balo thật to, du khách nhàn tản. Mỗi người đều là vội vàng đi qua, Mạc Từ từ giày của bọn họ mà đánh giá, suy đoán thân phận tướng mạo của bọn họ.
Quần tây, quần bò…Mạc Từ hơi mệt một chút, liền dời ánh mắt. Dư quang khóe mắt quét qua, ngoài ý muốn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang chen chúc trong đám người đi ra sân bay.
Người kia là Triệu Hồng Tu?
Mạc Từ xoa xoa con mắt, không nắm chắc nhìn lại.
Giày da thủ công sáng bóng lóe sáng, quần âu thẳng thớm, âu phục vừa người màu đen sẫm, cravat sáng màu. Vai rộng eo hẹp, chân thẳng dài, cả người để lộ ra một cổ khí tức thành tục tài năng…Đúng là Triệu Hồng Tu.
Mang theo cặp công văn ra hiệu gì đó, cùng người bên cạnh vừa nói chuyện với nhau, vừa đi ra sân bay, thần sắc chuyên chú, cũng không có phần tinh thần dò xét đến Mạc Từ bên này.
Mạc Từ không hiểu sao thở dài một hơi, thu hồi ánh mắt của mình, ngồi yên lặng trên ghế.
Nghĩ đến một năm trước Triệu Hồng Tu chật vật nhếch nhác đứng ở trước mặt, cùng hình tượng tài năng tinh anh liên kết cùng một chỗ, rất khó tưởng tượng một người như thế cũng có lúc lụn bại.
Không phải bởi vì nhớ tới chuyện quá khứ đã từng cự tuyệt Triệu Hồng Tu không hiểu sao truy cầu, Mạc Từ đột nhiên phát hiện, đoạn thời gian ở nước F, bản thân chưa từng có nhớ qua Triệu Hồng Tu kẻ thủ ngày xưa này.
Cừu hận từng chút giảm đi không còn tồn tại, thế giới của mình lại lần nữa xây dựng lại, phá bỏ tòa thành lúc trước, cảm xúc đã từng nồng đậm đã không còn quan trọng.
Mạc Từ hiện tại cảm giác đối với Triệu Hồng Tu, phảng phất như một người xa lạ, một người xa lạ quen thuộc.
Triệu Hồng Tu vẫn thẳng suốt nói chuyện với người đột nhiên dừng bước lại, tại bên người trợ thủ nghi hoặc đánh giá □ bên cạnh, nhưng không phát hiện ra cái gì. Đem cặp công văn đưa cho trợ thủ, Triệu Hồng Tu nới lỏng cravat thắt chặt, trong lúc vô tình sau khi nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay, không hề dây dưa, mang theo trợ thủ sấm rền gió cuốn rời khỏi sân bay, đem cảm giác kỳ quái chợt lóe vừa rồi vứt ra sau đầu, lịch trình gần nhất vô cùng bận rộn, cuộc họp kế tiếp thập phần quan trọng.
Mạc Từ dán chặt ghế ngồi, nghe được tiếng bước chân đi ra, mới thò đầu ra.
Mạc Từ vẫn là không muốn cùng Triệu Hồng Tu có chính diện tiếp xúc, nếu vừa rồi bị quét một chút thấy được, Triệu Hồng Tu chị sợ sẽ xông lại, lộ ra nụ cười gây khó dễ làm cậu trốn tránh.
Dựa vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Mạc Từ kéo vali, bước lên chuyến bay.
…
Khi Mạc Từ trở lại nơi ở, nhận được một phong thư dì Charles hàng xóm đưa cho cậu.
Dì Charles dáng người đã mập ra có một mái tóc quăn dày, lúc đưa thư bảo đảm Mạc Từ mở to con mắt, lộ ra nụ cười hòa hảo.
“Mạc, cậu mấy ngày nay đi du lịch à?”
“Vâng, cháu về nhà một chuyến, máy bay mệt mỏi, quá mệt.” Mạc Từ tiếp nhận phong thư, mệt mỏi đánh ngáp một cái.
“Dì Charles, cái thư này đưa tới khi nào?”
“A, là ngày hôm qua, người đưa thư tới sau khi cậu không ở đây, cho nên tôi trước thay cậu nhận lấy, đây là một phong thư bảo đảm.” Dì Charles suy nghĩ trong chốc lát, đáp lại, nhìn thấy Mạc Từ nhận thư, liền tạm biệt.
“Cám ơn dì Charles.” Mạc Từ lễ phép nói lời tạm biệt, “Ngủ ngon.”
“Mạc, ngủ ngon.” Dì Charles ân cần nói lời đáp lại Mạc Từ. Mạc Từ vào phòng, đóng cửa lại, đem hành lý kéo vào, lúc này mới ngồi ở trên giường mở thư.
Địa chỉ thư có chữ nước C và tiếng Anh, chỉ có một số ô địa người nhận thư, người gửi thư là trống. Chữ viết ngoáy làm cho Mạc Từ nhíu mày, Mạc Từ nhất thời nghĩ không ra là ai từ nước C gửi thư cho cậu.
Phong thư ngăn cách bởi dấu bưu kiện, Mạc Từ từ trong phong thư giũ ra tờ giấy mỏng.
Lời viết thư rõ ràng từ trên xuống dưới trang giấy, thư dùng bút bi viết hết sức ngắn gọn, chỉ là ngắn ngủn mấy câu nhưng nội dung thư lại làm cho Mạc Từ triệt để thay đổi sắc mặt.
“Tôi hiện tại trải qua rất tốt, không biết địa chỉ có nhớ nhầm hay không.” Hai chữ cuối cùng như là giống như đột nhiên nhảy ra, ở trước mắt Mạc Từ lắc lư.
…Vậy mà lại là thư Đoạn Phong gửi tới.
Về nước không có tìm được chút nào manh mối âm thầm nôn nóng đau buồn bởi vì mấy câu này vô tung vô ảnh tiêu thất.
Tâm trạng bất ổn chưa bị Mạc Từ chú ý tới, Mạc Từ chỉ biết là bầu trời giờ phút này, là hoàn toàn trời quang mây tạnh.
Có thể gửi thư tới, nói rõ Đoạn Phong vẫn còn an toàn.
Lại nhìn lướt qua ngày lạc khoản trên thư, đã là nửa tháng trước.
Mạc Từ thở dài một hơi, không có quên gọi điện thoại về nhà. Trước gọi cho anh trai, nói cho anh biết đã đến nước F bình an, sau đó…
Mạc Từ nhấn phím số, chờ đợi điện thoại được bắt.
“Anh hai, em đã đến nơi.”
“Ừ.” Âm thanh Mạc Ngôn mang theo ổn trọng, trầm thấp dễ nghe, Mạc Từ nghe thấy đầu kia lẩm bẩm nhỏ nhẹ mềm mại, đột nhiên hiểu được, anh trai cùng chị dâu còn đang ngủ.
Vì không quấy rầy thế giới hai người, Mạc Từ đơn giản nói rõ ràng nói tóm tắt.
“Anh không cần phái người điều tra nữa, em vừa trở lại nước F đã nhận được một phong thư, là Đoạn Phong gửi thư bảo đảm tới, trong thư nói, anh ấy rất tốt.”
“Ừ, anh biết rồi.” Mạc ngôn nhìn thoáng qua giai nhân trong khuỷu tay, vuốt lưng cô, đối với Mạc Từ nói.
“Anh hai, anh bên kia là sáng đi, không quấy rầy anh cùng chị dâu trải qua thế giới hai người, gặp lại sau!”
“…” Mạc Ngôn đang muốn nói cái gì đó để hù họa một cái em trai lá gan càng lúc càng lớn, Mạc Từ bên kia cũng rất là đúng lúc cúp điện thoại.
Buông ống nghe, Mạc Từ chậm rãi nằm ở trên giường, khép lại đôi mắt mang theo ủ rũ, ở trong tấm màn đêm đen buông xuống chậm rãi thiếp đi.
Thư được cậu đặt ở cánh tay, Mạc Từ rơi vào trong gối mềm, thần kinh căng cứng thư giãn xuống.
Mạc Từ điều chỉnh giấc ngủ, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, cậu làm một mộng đẹp khiến cậu thoải mái cười to.
Cậu đoạt được Quán quân giải đấu mỹ thực thế giới, giơ cao cao cúp hình người mạ vàng, đứng ở trên bục đèn tụ hội, được màu sắc rực rỡ cùng pháo hoa bụi vàng bao quanh lấy.
Dưới sân khấu là cha, anh trai cùng Đạt tẩu, Đạt thúc, còn có cái người Đoạn Phong luôn giống với hũ nút, bờ môi treo nụ cười yếu ớt, ở một bên chúc mừng.
Một nhà hòa thuận mỹ mãn.
Mạc Từ cười đến rất vui sướng, lôi léo cánh tay Đoạn Phong hướng người xung quanh vẫy vẫy cánh tay, hòa âm tấu lên, nhân viên lễ nghi gõ nhạc khí trên mặt treo nụ cười chúc mừng, bầu trời trong veo xanh thẳm tung pháo hoa xinh đẹp, tạo thành một đồ án vui mừng. Bồ câu trắng tuyết từ trước mặt tung cánh bay lên, mang theo đường cung dài dài, quanh quẩn trên không trung.
Đoạn Phong bên cạnh tùy ý cậu lôi kéo đi, tiếp nhận chúc mừng của mọi người, trong tay hỗ trợ cầm lễ vật người khác đưa cho Mạc Từ. Ban ngày chuyển thành đêm tối, quang ảnh luân chuyển, hoa tươi trong tay biến thành biển hoa…
Trắng đen điên đảo, hoang đường, nhưng xác thực là một mộng đẹp.
Mạc Từ không ngờ rằng chính là, sau khi ở giấc mộng đẹp dài kỳ dị này, gặp lại Đoạn Phong, đã là hai năm sau.