“…Cậu mang cậu ta dẫn đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt gia tộc Keluo Bo.” Âm thanh Brian Keluo Bo nguội lạnh như cũ, đưa ra điều kiện, làm Đoạn Phong cầu còn không được.
“Không, tôi không đồng ý!” Morrison còn chưa rời đi, đối với yêu cầu của cha kịch liệt phản đối, Brian Keluo Bo nhíu nhíu mày, một câu nhẹ nhàng liền làm cho Morrison á khẩu không trả lời được.
“Anh phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc Keluo Bo, điều đầu tiên chính là phục tùng! Đừng quên hứa hẹn vừa rồi.”
Brian Keluo Bo không nhìn đến đứa con trai độc nhất chật vật, thất phồn lạc phách, nhìn về phía Đoạn Phong.
“Được,” Đoạn Phong tiếp tục cuộc nói chuyện vừa rồi, ở dưới đôi mắt băng lãnh của đối phương chậm rãi gật đầu, xoay người hướng Famas Lý sau lưng quăng ra ánh mắt cảm kích.
Famas Lý mắt nhìn toàn bộ quá trình từ trên ghế đứng lên, đối với chuyện vừa rồi đã xảy ra một chữ cũng không đề cập tới. Đối với người trong giới hắc đạo mà nói, bí mật, cũng là một bí quyết để sinh tồn.
Famas Lý sẽ không đứng ở trước mặt Brian Keluo Bo đem chuyện này cho là vui đùa nói ra, hơn nữa không bởi vì mất đi một khu vực lớn mà âm thầm ảo não.
Dùng mấy khu vực đổi lấy một cơ hội quan sát một hồi tuồng kịch, cũng không thua lỗ.
Đôi mắt hẹp dài có khác biệt với người phương Tây bình thường, Famas Lý trong mắt tràn ngập tính toán.
“Người giao cho chúng tôi, chuyện cứ viên mãn như vậy giải quyết, ngài Keluo Bo nguyện ý mua một cái nhân tình không?”
“Đối với chuyện anh biết một chữ cũng không được đề cập tới, cho dù vào hôm nay, hay là từ nay về sau.” Thái độ của Brian Keluo Bo làm Famas Lý phiền chán, nhưng phản cảm của anh không hiện lên mặt, người bạn của ‘Ân nhân’ anh, còn cần lão già này cho đi mới được.
Famas Lý lộ ra một nụ cười, duỗi tay mình ra, vui vẻ đáp ứng, “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Brian Keluo Bo có chút gật đầu, để cho thuộc hạ cầm điện thoại, quay vài con số, điện thoại kết nối.
Tất cả mọi người ở đây có chút thở dài một hơi, Đoạn Phong nhìn qua điện thoại trên tay Brian Keluo Bo xuất thần, thần kinh vẫn luôn áp lực căng thẳng buông lỏng ra.
Đường dây điện thoại rất nhanh được nối, bên kia có chút âm thanh ầm ĩ mơ hồ không rõ, Đoạn Phong vểnh tai, bắt đầu bình ổn hô hấp, căn cứ vào phân phó ngắn gọn của Brian Keluo Bo suy đoán tình huống.
“Jack, đem người kia bắt mang tới.”
“Cái gì? Cậu ta chạy trốn?”
“Chuyện xảy ra lúc nào.”
“Các cậu đã phái người đuổi theo?”
“Cậu tự mình đuổi theo?”
“Brulo đang thực hiện nhiệm vụ truy tìm, đem đường dây chuyển sang cho cậu ta, đúng, ta có phân phó.”
“Phải đem người mang về, mang súng? Brulo cầm súng…”
“Bằng!!!”
Âm thanh thật to đột nhiên đánh sâu từ trong điện thoại truyền tới, như là bắn xuyên qua vật nặng gì đó.
Đoạn Phong nín thở hô hấp đồng tử nở lớn, trái tim bóp nghẹt, hô hấp thoáng cái dồn dập lên.
“Cậu ta chạy trốn trúng đạn rồi.” Brian Keluo Bo nhăn lông mày, sắc mặt có chút khó coi, đối với lời phân phó âm thầm trước kia không nói một chữ, ngữ điệu bình tĩnh như lúc trước, nhưng mang đến tin tức cũng đủ làm Đoạn Phong và Morrison đình chỉ hô hấp!
“Ông nói cái gì!” Morrison mở to hai mắt nhìn, tiến lên nắm chặt cổ áo cha, hô hấp khó khăn, ánh mắt khó thể tin.
“Brulo không có sự phân phó của ta, làm trái mệnh lệnh, bắn trúng người kia.” Brian Keluo Bo cạy mở ngón tay của Morrison, tỉnh táo nói, không có bất luận hiểu hiện vui giận gì.
Một ít âm thanh súng vang lên cùng lời của Brian Keluo Bo, tựa như một cú sấm từ trên trời giáng xuống, bình địa nổ vang, xuyên qua màng tai, lưu lại khoảng không trống rỗng làm cho người ta đầu căng đau nhức.
Đoạn Phong sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau vài bước, vốn là cảm xúc bình tĩnh trở lại như sóng lớn không ngừng đánh mạnh vào bờ biển, phá cát đá mãnh liệt như thế! Việc này so với lúc mẹ qua đời đau đớn kịch liệt hơn nhiều.
Máu toàn thân tựa hồ chảy ngược, tay chân dường như trong nháy mắt lạnh đi, ý niệm đáng sợ trong đầu phía sau chen phía trước hiện lên, chiếm cứ từng góc trong lòng.
Cậu ấy trúng đạn rồi, Mạc Từ trúng đạn rồi!
Tư duy đình trệ, lưng cứng còng, sắc mặt trắng bệch, trái tim quặn đau.
Đoạn Phong cảm thấy một số âm thanh tiếng súng thật to bắn không phải trúng Mạc Từ, mà là bắn xuyên qua trái tim mình!
Từ sợ hãi lúc Mạc Từ bắt đầu mất tích, lo lắng, đến Brian Keluo Bo chịu cho đi nới lỏng một hơn lớn, rồi lại nghe thấy Mạc Từ gặp nguy hiểm…Đau đớn?
Thay đổi rất nhanh, tăng tốc liên tục chậm lại, chú ý đến nhất cử nhất động của người kia.
Vì cậu ấy mừng rõ, vì cậu ấy lo lắng, bị cậu ấy cảm hóa, thích cảm giác an nhàn cùng cậu ấy một chỗ.
Nghe thấy Morrison yêu Mạc Từ mơ hồ đau đớn, hy vọng Morrison cách ra thật xa.
Morrison bên cạnh cậu ấy đảo quanh thì nội tâm luôn toát ra một chút tâm trạng tiêu cực gọi là ghen ghét.
Vô điều kiện đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu ấy…
Tim Đoạn Phong bỗng nhiên co rút nhanh, rốt cuộc ý tức được Mạc Từ đối với anh mà nói, không chỉ là ‘Trọng yếu’ đơn giản như vậy.
So với thích sâu hơn một chút thì là cái gì?
Đoạn Phong cảm thấy dưỡng khí trước mặt, không thể cung cấp cho hô hấp của mình.
“Tôi nói, anh cũng yêu Mạc, từ trong ánh mắt của anh có thể nhìn ra được.”
“Sẽ không, Mạc Từ chỉ là bạn của tôi, anh em tốt.”
“Ánh mắt của anh không lừa được bất luận kẻ nào, Daniel.”
Ngày ấy ở nhà Mạc Từ, Morrison vừa gặp mặt đã dùng lời dạo đầu làm mình kinh ngạc.
Yêu? Loại giọng điệu mang theo đề phòng nghe rất không thoải mái, chính mình lập tức phủ quyết.
Mạc Từ chỉ là bạn mà thôi, quen biết thời gian rất lâu, nhưng cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, vẫn luôn chưa từng quên người bạn này.
Hiện tại xem ra, cái trái tim này sẽ lo lắng, sẽ thống khổ, sẽ vặn xoắn, sẽ phập phồng theo Mạc Từ, loại cảm giác này khó có thể miêu tả, chính là yêu?
Vẫn luôn thề thốt phủ nhận, nhiễu loạn nội tâm bình tĩnh của mình là yêu?
Trong chớp mắt, ở trong chớp mắt, trái tim Đoạn Phong thoáng cái lên chỗ cao nhất, âm thanh linh hồn vang lên.
Anh yêu Mạc Từ, bọn anh không chỉ là bạn bình thường.
Đúng, không phải bạn bình thường. Có ai sẽ đối với bạn bình thường để bụn như vậy? Có ai sẽ đối với bạn bình thường sinh ra cảm tình phức tạp như vậy.
Anh yêu Mạc Từ.
Đáp án miêu tả sinh động va chạm mấy trăm lần trong tim.
Bởi vì yêu, vì thế muốn đợi ở bên cạnh Mạc Từ.
Đoạn Phong trong ánh mắt đen như mực lập lòe một ý gì đó không rõ, dùng khí lực toàn thân môi không ngừng không ngừng run run, yết hầu tựa như bị đồ ăn ngăn chặn, phát ra âm thanh khô khốc, “Không, cậu ấy sẽ không có việc gì.”
Trong khe nứt tuyệt vọng lộ ra quang mang hy vọng yếu ớt, trái tim tỏ ra quặn đau, đem mặt đất đánh thành lỗ thủng, hư không đánh sợ.
“Brian Keluo Bo, thương thế của cậu ấy thế nào?”
Tất cả mọi người có thể cảm nhận được đau đớn đáy mắt của người đàn ông Châu Á trẻ tuổi này, chính là ánh mắt áp lực tuyệt vọng quét qua, khiến cho Brian Keluo Bo người đỡ đầu hắc đạo nắm giữ đánh giết sững sờ, không tự giác mở miệng, “Tình huống không ổn, bọn họ nói bắn trúng cơ thể, nhưng tránh được chỗ hiểm.”
“Cậu ấy không có việc gì?” Đoạn Phong nắm chặt tay, lời của Brian Keluo Bo làm đáy mắt của anh một lần nữa dấy lên hy vọng, phảng phất như Mạc Từ đã ở trước mắt, đã ở chỗ cách mình không xa.
“Trước mắt quan trọng nhất, chính là tìm được cậu ấy, xử lý vết thương bắn súng.” Từ đầu đến cuối Famas Lý đều gắng giữ tỉnh táo tiến lên, vỗ vỗ bả vai Đoạn Phong.
Nhưng Brian Keluo Bo cầm điện thoại đầu lắc lắc rất nhỏ, sắc mặt có chút khó coi: “Bọn họ nói sau khi nổ súng bắn người, người kia đã không thấy bóng dáng…”
“Những tên kia thật sự là ngu xuẩn!” Famas Lý lấy lại tỉnh táo cho tất cả mọi người trước mặt nói một câu thô tục, con mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại.
…
Chạy trốn…Chạy mau! Tăng tốc!
Trong đầu Mạc Từ chỉ còn lại có những từ ngữ này.
Cậu muốn vứt bỏ đám người theo sát phía sau kia, quan sát thật lâu một thời gian ngắn, thật vất vả đánh ngất người hầu đưa cơm, đổi lại đồng phục, chạy ra ngoài trang viên, vô luận làm sao cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Cậu không thể đợi cho Morrison về nhà cùng cha Brian Keluo Bo đối mặt can thiệp, trên thực tế, người cha độc đoán ngang ngược đã không chỉ một lần cầm súng lục hàng thật giá thật chỉa đầu cậu.
Mạc Từ không muốn bởi vì bất đồng ý kiến mà mất mệnh dưới súng của Brian Keluo Bo. Không nghe giải thích, không cách nào câu thông, đã không phải vấn đề lớn nhất.
Brian Keluo Bo không chỉ là đơn giản uy hiếp mà thôi, nhiều lần muốn bóp cò, Mạc Từ đối mặt tử vong căng cứng thần kinh, dùng trầm mặc để duy trì tôn nghiêm của mình.
Đây là ân oán của cha con họ không phải cậu có thể nhúng tay tham gia. Cậu bị cuốn vào phiền toái muốn dứt khoát nhảy ra phiền toái này, ít nhất không có người cầm súng lục chỉa vào mình.
Sau khi đã hưởng thụ qua tình thân quả thật đến không dễ sàng, nguyện vọng lớn nhất của Mạc Từ vẫn là dưới gối hầu hạ cha mẹ, bình an vượt qua cả đời.
Cái chết…Cậu sợ hãi cái chết, cũng không nguyện quá sớm mất đi tính mạng. Vì có thể nhìn thấy cha anh đã lâu không thấy, cậu tuyệt đối không thể ở dị quốc tha hương xảy ra sự cố, làm bọn họ đau lòng, ý thức muốn sống của Mạc Từ đột phá thân thể cực hạn, vô cùng mãnh liệt.
Chạy trốn là nguy hiểm, thể lực Mạc Từ kém rất xa so với người truy đuổi sau lưng, chạy trốn quá nhanh ngực hít thở không thể không cho tiêu hao nhiều oxy, chân tay Mạc Từ tỏ ra nặng nề hơn, đang trong quá trình lẩn trốn một bên quan sát người hoàn cảnh xung quanh.
Xe…Trên mảng lớn đồng cỏ phía sau trang viên có một chiếc xe tải vận chuyển rau dưa!
Mạc Từ vội vàng chạy như điên qua đó, giật ra xe tải vốn dĩ nên là đóng rất chặt, nhảy lên, vặn tay lái cắm chìa khóa!
Xe được khởi động, Mạc Từ chưa từng lái qua xe tải, nhưng động tác quay tay lái của cậu thành thục, cậu khởi động xe tải, chuyển động tay lái, hướng về đường xe chạy trước mặt chạy đi.
Một kilomet, hai kilomet, thần kinh Mạc Từ khẩn trương cao độ, cậu lưng căng cứng thỉnh thoảng nhìn qua xe việt dã màu đen theo sát trong kính chiếu hậu.
Mạc Từ không rõ địa hình, thay đổi tay lái, bằng cảm giác rời đi tòa trang viên.
Cậu chạy nhanh hướng về đường quốc lộ, trượt dọc con đường dần dần nhiều lên cột mốc đường.
Xe việt dã trong kính chiếu hậu bảo trì khoảng cách nhất định theo sát ở phía sau, ở trên đường quốc lộ nhanh như chớp giật…
Âm thanh động cơ, âm thanh xe hơi tăng tốc chạy ma sát mặt đất…Mạc Từ không biết phương hướng, rất nhanh lệch hướng cột mốc đường quốc lộ.
Lúc này, ở bên cạnh bụp một tiếng nổ vang, cảm giác tựa như lốp xe bị đâm phá.
Mạc Từ khẩn trương nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trên xe việt dã đã có người giơ súng lục màu đen…Bọn họ đem săm lốp bắn vỡ!
Bằng bằng bằng…Ở trên đường nhựa còn có xe chạy, bọn họ không chút nào kiêng dè bóp cò, liên tục bắn cho vài súng.
Săm lốp bị bắn phá, xe tải bỗng nhiên dừng lại, tốc độ chậm lại.
Mạc Từ miễn cưỡng đem xe tải lái vào một nhà máy sửa chữa ô tô gần đường quốc lộ nhất, vội vàng mở cửa xe, dựa vào thân xe khổng lồ của xe tải ngăn trở cổng nhà máy sửa chữa, chui vào bãi đỗ xe.
Trong nhà máy sửa ô tô có rất nhiều ô tô còn đang sửa chữa, Mạc Từ nhanh nhạy cúi người, tiến vào mảnh khu vực như mê trận, ẩn núp thân hình.
“Người đâu?”
“Khốn kiếp, mất dấu!”
“Mày mới khốn kiếp, thằng kia rõ ràng chạy vào trong này.”
“Được rồi được rồi, hiện tại không phải tranh luận vấn đề ai là đồ khốn, tao nghĩ thằng nhóc bị Keluo Bo tiên sinh bắt tới muốn cùng chúng ta chơi trò trốn tìm.”
“Vậy chúng ta xem ai trước bắt được nó, đánh cược, người thắng một trăm dolar!”
“Tốt!”
Âm thanh thô lỗ không ngừng chui vào trong tai Mạc Từ, Mạc Từ co lại cơ thể, lén lút bò đến gầm xe, dò xét nơi bắt đầu âm thanh.
“Ê, Brulo, mày nhìn thấy người chưa?”
“Thằng nhóc này thật có thể trốn!” Khoảng cách cách hơn mười mét, Mạc Từ nghe như rất rõ ràng.
“Bình bịch ken két…”
Âm thanh ô tô bị ném trên mặt đất vô cùng đáng sợ, ngẫu nhiên thả tiếng súng và tiếng bước chân chạm vào màng tai, tim Mạc Từ thoáng cái nâng lên cổ họng.
Xem ra những người này…Những người này cũng không muốn buông tha cậu!
Chạy, rời đi chỗ này…Mạc Từ từ gầm xe chui ra, xoay người trốn đến chỗ cách bọn họ xa hơn.
Một chiếc xe, năm mét…Ba chiếc xe, mười mét, Mạc Từ nhiều lần xoay người, nhiều lần nằm trên mặt đất, né tránh tầm mắt của bọn họ.
Chẳng qua, khoảng cách gần như thế, dù cẩn thận cũng có sơ hở.
“Ê, mau nhìn, Brulo, tao nhìn thấy bóng người, một trăm dolar là của tao!”
Khẩu âm xa lạ làm cho Mạc Từ động tác trì tệ…Bị phát hiện!
“Đem người bắt được mới thật là bản lĩnh!” Một âm thanh khác áp đi tiếng huýt sáo vừa rồi, Mạc Từ nhân cơ hội rút lui, cử động bước chân.
“Muốn chạy?!” Tiếng nói rơi ra, một tiếng súng vang truyền ra, tốc độ viên đạn bay vụt là người không thể tưởng tượng, đem Mạc Từ để lại sau lưng cho bọn họ phạm vào một sai lầm thật lớn!
Lực thật lớn bắn vào, âm thanh viên đạn chui vào cơ thể, Mạc Từ chạy ra một khoảng cách động tác chậm lại…Cơ thể không bao giờ có thể giữ hành động chạy trốn nữa, đau đớn khó có thể chịu được từ ngực truyền đến.
Mạc Từ cảm giác được ngực đau đớn càng lúc càng lớn, giãy dụa lấy té trên mặt đất, dựa vào khí lực còn sót lại nghiêng người lăn một vòng, lăn vào một gầm xe một chiếc xe gần nhất.
Tinh thần bắt đầu tan rã, khí lực tay chân không thể hoạt động, máu từ ngực chảy xuôi, Mạc Từ hô hấp yếu ớt đi.
Không được…Mình không thể cứ như vậy rời đi…Mình muốn sống…
Con mắt không thể tâp trung, đồng tử tan rã, đau đớn xâm nhập cốt tủy, đến cuối cùng, Mạc Từ đầu dựa vào lốp xe hơi, phân không rõ rốt cuộc là chỗ nào đau.
Rời khỏi…Chạy trốn.
Những người kia khẽ chửi bới và ngừng động tác Mạc Từ không còn tinh lực đi tự hỏi.
Bóng tối, từ xung quanh bò tới, vây cơ thể của cậu.
Mạc Từ tim đập dồn biến chậm, thời gian tựa hồ bất động.
“Cậu…” Âm thanh kinh ngạc không phải đầu óc cậu có thể phân tích rõ, Mạc Từ cảm giác mình bị người lôi ra gầm xe, vỗ vỗ gò má.
“Cậu làm sao…”
Bên ngoài không bao giờ có thể cảm giác nữa, Mạc Từ tim đập dồn thong thả, hai mắt chậm rãi khép lại.
Mãi rơi vào bóng tối…
Quyển 3: Tình cháy