“Khốn nạn! Anh không biết đợi ở tại chỗ chăm sóc cậu ấy sao?!” Ức chế không nổi lên tức giận của mình, Đoạn Phong hướng Morrison trên mặt bị thương quát.
Nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, dẹp loạn ***g ngực phập phồng bất định, đem cảm xúc tắc nghẽn tiết ra ngoài.
“Tôi, tôi thật không ngờ…” Morrison trong mắt hiện lên bối rối, không tự giác cúi đầu xuống.
“Thật không ngờ…Đúng vậy, chính anh chơi đến tận hứng, lại không nghĩ đến Mạc Từ sẽ xảy ra chuyện ——”
Trong ánh mắt đen đậm của Đoạn Phong cất giấu sắc bén, không chút nào che giấu đâm vào Morrison thần sắc uể oải, nóng nảy tức giận sắp bắn ra được kiềm nén ở một góc nhỏ trong tim, để tránh mất đi lý trí, cùng Morrison duy trì dữ dằn một trận!
Tính cách trầm ổn từ nhỏ đến lớn khiến anh có thể vào nhiều lúc bảo trì trấn định, Đoạn Phong hiểu, vào lúc này, tuyệt đối không thể huy động nắm đấm, trở nên mâu thuân gay gắt, ở trong chuyện truy cứu trách nhiệm là ai lãng phí quá nhiều thời gian, mất đi manh mối, làm cho Mạc Từ lâm vào nguy hiểm không rõ.
Đoạn Phong di chuyển ánh mắt, lại một lần nữa quan sát khoảng cách gần nhất từ ghế đến đống lửa trung tâm.
Đầu tiên là đồ uống đã sớm lạnh, ngã chảy trên mặt ghế.
Đoạn Phong đương nhiên nhận thấy, đây là đồ uống anh trước khi rời đi mua cho Mạc Từ dùng để ấm tay.
Bọc ly quen thuộc, bởi vì dùng sức quá mạnh mà thân ly biến dạng…
Dấu chân mất trật tự và dấu vết tha kéo nông nông sâu sâu ở hiện trường, ghế dài bị đẩy dời khỏi vị trí ban đầu.
Dấu chân, vệt cọ sát, vết bẩn.
Bởi vì dấu vết rõ ràng xâu cùng một chỗ, hơn nữa mất đi dấu chân bị trật của Mạc Từ.
Từ trước đó đã hỏi qua người còn đang ở hiện trường tham gia tiệc tối lửa trại, nhưng không có bất luận người nào đã từng thấy qua tung tích Mạc Từ rời đi.
Manh mối chồng chất lại với nhau, không khó dự đoán ra thức uống nóng trước khi trở nên lạnh, ở đây xảy ra chuyện gì.
Đoạn Phong ngồi xổm □, đầu ngón tay sờ nhẹ chất lỏng sền sệt phủ lên mặt đất băng lạnh, đồ uống vị ngọt có thể dùng cái mũi ngửi ra được.
Ở trong môi trường ở đây, một ly thức uống nóng biến thành miếng băng mỏng, cũng chỉ là thời gian hai mươi phút.
Thời gian Morrison tiếp nhận khiêu khích cùng người đấu đá một trận, cũng chưa vượt qua nửa giờ.
Khoảng cách anh rời khỏi hai người, đến hiện tại trở về, phát hiện trong sân tiệc tối lửa trại không có thân ảnh Mạc Từ bị trật chân. Từ phát hiện đến tìm kiếm trong khoảng thời gian này, cộng lại cũng chưa vượt qua một tiếng.
Lúc ban đầu là mơ mồ bất an đến bây giờ là kinh nghi không rõ, sợ hãi phẫn nộ.
Điện thoại Mạc Từ vẫn luôn ở vào trạng thái tắt máy.
Đoạn Phong sau khi gọi cho hơn mười cuộc điện, rốt cục xác định một sự thật.
—— Mạc Từ, bị người dùng thủ đoạn phi pháp bắt đi.
Vết giẫm đạp cọ sát ở hiện trường, dấu chân mất trật tự không đồng nhất, đồ uống ngã đổ, đều là chứng cứ đầy đủ ở hiện trường!
Đoạn Phong đột nhiên đứng dậy, đi về phía Morrison chống trán, phát ra âm tiết tắt nghẽn, chậm rãi đem cánh tay của mình đáp lên đầu vai của Morrison.
“Tôi sẽ không nói bất luận lời gì truy cứu trách nhiệm,” Đoạn Phong con mắt đen như mực chống lại con mắt xanh biếc tối tăm của Morrison, ánh mắt chạm vào nhau, áp lực vô hình từ ánh mắt, bàn tay gia tăng trên người Morrison.
“Anh nói cho tôi biết, anh là không phải thật sự để ý cậu ấy.”
Đoạn Phong lấy cánh tay xuống, âm thanh như cũ lạnh lẽo, nhưng ánh mắt kiên định không cho phép Morrison làm ra bất luận động tác trốn tránh nào.
Giờ khắc này, phản ứng lúc này của Morrison rất quan trọng, Đoạn Phong không cho ra được dự đoán xấu nhất, nên đem manh mối đặt ở trên người Morrison.
“Tôi, tôi để ý cậu ấy, tôi để ý cậu ấy! Tôi sao có thể không để ý cậu ấy!”
Trên mặt Morrison treo chán nản có thể thấy được rõ ràng, trên mặt anh tràn ngập hối hận, sợ hãi chiếm cứ đôi mắt của anh, môi anh cử động máy móc nói chuyện, nắm tay gồng lên. Anh đang ở trước mặt Mạc Từ tận lực biểu hiện bản thân, thô lỗ từ chối người ta dẫn đến gây chuyện, bây giờ nghĩ lại, chân tướng của mình chính là một thằng khốn nạn suy nghĩ hồ đồ!
“Tôi chỉ là muốn cho đám người chướng mắt kia từ trước mặt chúng tôi biến mất, lúc đó, Mạc khuyên qua tôi dàn xếp ổn thoả, cùng bọn họ xin lỗi, chỉ là tôi không nghe, cố ý đám người kia cao thấp một chút…Là tôi quá mức xúc động, tạo thành hiện tại…”
“Hậu quả hiện tại.” Đoạn Phong cắt đứt thuật lại như một loại máy móc của Morrison, đem nắm tay gồng lên giơ lên đỉnh đầu, “Anh để ý cậu ấy, tôi thật muốn, thật muốn thay Mạc Từ đánh anh một trận!”
“Bất quá, tôi sẽ không thật sự ra tay, hiện tại cũng không phải thời gian tốt để dạy dỗ một trận…” Đoạn Phong nhổ ra mấy chữ, chậm rãi rủ cánh tay xuống, nhìn thấy bờ vai của Morrison run run, chỉ là mặt lạnh đi đến chiếc ghế bên cạnh, lấy tay miêu tả hình dáng Mạc Từ ngồi ở chỗ này.
“Cậu ấy không có lý do gì không tiếp điện thoại, hiện tại, báo cảnh sát, hoặc là…”
“Hoặc là do chúng ta đi tìm, nguyên nhân Mạc Từ mất tích, chỉ có thể ở trên người của mình tìm.” Đoạn Phong trấn định làm rõ suy nghĩ, âm điệu giảm xuống, thoát ra khỏi từ trong bất an không rõ, làm cho manh mối cỏn con xâu chuỗi vào.
“Trong khoảng thời gian ở nước F này, Mạc Từ có trêu chọc người nào hay không, ở trường, hoặc là chỗ làm việc, tôi là nói, cậu ấy và ai đó có từng có mâu thuẫn khó giải quyết không?”
Đoạn Phong hỏi.
“Không, cậu ấy không có, cậu ấy luôn luôn hòa hợp với bọn họ, chưa từng nghe nói qua Mạc cùng người khác có mâu thuẫn lớn…” Morrison khổ não nhớ lại một hồi, lắc đầu.
Trí nhớ, như là một giọt mưa xẹt qua cửa sổ thủy tinh, ngoằn ngèo trượt xuống cửa sổ, Morrison cố gắng nhớ lại tất cả có quan hệ với Mạc Từ.
“Vậy, Mạc Từ có từng có bạn gái chưa?”
Đoạn Phong trầm ngâm một lát, nghĩ đến một khía cạnh có thể có tính chất lớn hơn cho sự mất tích của Mạc Từ.
“Rồi, không, không, không, sẽ không, cô gái kia đã có con với người khác, sau khi cùng Mạc Từ qua lại không lâu, Mạc Từ cùng tôi nói qua, cậu ấy cũng không quan tâm đến cô gái kia…” Morrison từ suy nghĩ của Đoạn Phong, rất nhanh nghĩ một chút, phủ định, chối bỏ mục đích bắt cóc tình cừu.
“Xem dấu chân, một lớn một nhỏ, dấu chân lớn lờ mờ có thể dự đoán ra chủ nhân của dấu chân là người trưởng thành, một người đàn ông Châu Âu dáng người cao to.”
Đoạn Phong xem nhẹ bỏ qua bởi vì Morrison thuần thục nói ra hiện trạng của Mạc Từ, mà sinh ra đau đớn rất nhỏ, tiếp tục tìm kiếm manh mối hữu dụng, căn cứ vào manh mối Morrison cung cấp phân tích hướng đi của Mạc Từ.
“Người đàn ông trưởng thành, thân cao hơn một mét chín.” Đoạn Phong lấy tay ra dấu một chút độ rộng, càng thêm khẳng định nói, “Rốt cục là ai, lại có mục đích gì?”
Âm thanh thì thào tự nói bay vào trong tai Morrison, trong đầu Morrison một cái ý niệm không tưởng xoay quanh trong đầu, đột nhiên cánh tay co lại một chút, mạnh mẽ ngẩng đầu.
Mặc dù đáp án kinh dị bất định chưa được nghiệm chứng, trước mắt vẫn chỉ là suy đoán, nhưng cũng đủ làm anh kinh hoảng lên.
Đoạn Phong nhạy cảm quan sát đến phản ứng dị thường của Morrison, vặn căng mi tâm, xoay người lại mở miệng nói, “Nghĩ đến điều gì?”
“Sẽ không, sẽ không, người tập kích Mạc Từ…”
“Tập kích?” Đoạn Phong nhìn xem Morrison không ngừng lắc đầu, đột nhiên nhớ tới sự kiện cướp hơn mười ngày trước, tội phạm cướp lần đó, đầu tiên là tập kích Mạc Từ lại cầm dao cướp, Mạc Từ đưa tiền cho gã thật lâu mới đưa tay giật, ngược lại không giống như là cướp…
Đoạn Phong nhíu nhíu mày, “Tôi nhớ rõ, vào hơn mười ngày trước, Mạc Từ gặp phải một lần cướp.”
“Không phải như thế!” Morrison ôm đầu, áp lực nhắm mắt lại, trong miệng tràn ra lời làm cho Đoạn Phong không hề bỏ sót bắt được.
“Là tôi, nguyên nhân là vì tôi…”
“Tôi sớm nên nghĩ đến, lại chọc giận ông ấy như thế, ắt phải liên quan đến…”
“Không, chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi…”
“Tôi nên làm cái gì bây giờ…”
Đồng tử Đoạn Phong bỗng nhiên co rút lại, Morrison tập trung đắm chìm ở trong tâm tình của bản thân, giữ chặt cổ áo của Morrison còn đang thì thào tự nói, đem Morrison một người đàn ông trưởng thành dùng mạnh lực kéo túm đến trước mặt của mình, giọng điệu sắc bén.
“Đem điều anh biết giải thích rõ ràng cho tôi, cho Mạc Từ một công đạo!”
…
Ba ngày sau, nước B, trang viên Keluo Bo.
Ánh mặt trời hoàng hôn màu vàng chiếu vào tòa kiến trúc thế kỷ 17 đặc biệt trong trang viên, hôn phớt cây cối trồng ngay ngắn, ánh mặt trời ngẫu nhiên chiếu vào trong tòa nhà lớn nhất ở trang viên, đem tòa nhà màu trắng nhuộm thành màu vỏ quýt hoa mỹ.
Tòa trang viên do ba nhà cạnh nhau tạo thành, phía trước còn có lan can cao cao và đại môn bảo vệ. Khoảng trống giữa sân trang viên lưu lại một cái hồ cá lớn dùng đá xây thành, trong hồ dựng quái thú trong cổ tích, cơ thể đứng nhìn ra phương xa, trang nhã cao quý.
Cao ốc trong trang viên được chia làm hai phần, cao ốc tầng dưới cùng có hai đường hành lang thật dài có tranh vẽ, song song nhau, từ chân dung gia tộc mà trang trí, kéo dài đến lầu chính gần sảnh. Gần sảnh nửa sụp đổ là một chỗ ở độc lập xưa cũ, nghe nói xây vào thế kỷ 16, giữ lại đến nay, tu sửa vô cùng hoàn mỹ.
Trong hành lang thật dài vang lên tiếng bước chân có tiết tấu, thần sắc lãnh đạm, thân mặc đồng phục màu đen, người hầu huấn luyện nghiêm chỉnh dẫn một người đàn ông cao lớn một thân âu phục màu đen, xuyên qua hành lang, vô thành vô tức vì người đàn ông mang lệ khí mở cửa, để cho người đàn ông đi về lối đi nhỏ.
Người hầu dẫn đường vòng vo một chỗ cua, đi vào một cái lối đi nhỏ khác rất lâu, ở cuối thông đạo lên mấy tầng bậc thang, xuyên qua một cái gian giữa nhỏ trên lầu, đi vào trước một cái cửa phủ vải thô, kéo ra cửa chính, hất qua hai mảnh bức màn màu đỏ rủ xuống trước mặt, lễ độ cung kính hướng người đàn ông sau lưng xoay người, thấp giọng nói một câu “Ngài Frankie”, sau đó lui ra ngoài.
Người đàn ông to cao mặc âu phuc đen đạp ở trên mặt thảm dày lại mềm, xuyên qua một cái lối đi nhỏ, đem ánh mắt tinh chuẩn rơi vào một gian phòng bên cạnh phía sau tủ sách, trực tiếp xem nhẹ vật phẩm sưu tầm vô giá xung quanh, giẫm lên thảm sàn, vượt qua đầu khác của tủ sách, nhìn thấy chủ nhân của trang viên Keluo Bo.
“Frankie, nói ra tin tức cậu mang đến.” Chủ nhân trang viên đang dùng tơ lụa lau súng lục kim loại màu đen lóe sáng bóng, đối với người tới thăm hỏi không quan tâm chút nào, dùng ngữ điệu không để ý hỏi.
Người đàn ông cao lớn gỡ xuống kính râm to trên mặt, móc ở trong túi áo, đứng thẳng tắp, tựa như cây thương kỵ sĩ, cẩn thận tỉ mỉ.
“Đúng vậy ngài Keluo Bo, ngài muốn chúng tôi mang người đến, trong hai ngày ở đây biểu hiện vô cùng bình tĩnh, chúng tôi đưa qua thức ăn đều ăn hết. Dựa theo phân phó của ngài, chúng tôi không có đối với cậu ta tiến hành bất luận thẩm vấn gì, trong đoạn thời gian ở đây, cậu ta vẫn luôn không biểu hiện ra cảm xúc kích động gì, thậm chí vô cùng phối hợp thay quần áo người hầu vì cậu ta chuẩn bị. Ngài Keluo Bo, ngài tính xử lý như thế nào?”
Người đàn ông cung kính nói, trên mặt không có rò rỉ ra một tia cảm xúc dư thừa, chờ đợi chủ nhân trang viên hạ xuống một đạo mệnh lệnh.
“Bình tĩnh?” Chủ nhân trang viên lau súng lục bóng loáng tựa ở trên ghế bành mềm mại, chậm rãi thả súng trong tay, ngược lại thưởng thức pho tượng tinh xảo trên mặt bàn gỗ tròn, trong đôi mắt màu xanh lá cây cực nhạt toát ra ánh mắt lợi hại như chim ưng, quét về phía cấp dưới cung kính trước mặt, dường như ông đang suy đoán khả năng tính trung thực trong lời nói của cấp dưới.
Người đàn ông cao lớn cúi đầu xuống, không nói được lời nào, thân thể không chút nhúc nhích đứng tại chỗ, tùy ý chủ nhân dò xét toàn thân.
“Frankie, bình tĩnh? Cậu ta chưa từng hỏi qua người sau màn đem cậu ta bắt tới?” Chủ nhân trang viên thấp giọng nói, dời đi ánh mắt dạng chim ưng, tiếp tục thưởng thức pho tượng trong tay.
“Đúng vậy, ngài Keluo Bo, cậu ta không hỏi qua.”
“Vậy chỉ là tỏ ra một chút sợ hãi?”
“Không có, cậu ta giống như người bình thường làm việc và nghỉ ngơi, ngủ và hoạt đông rất có quy luật, ngài Keluo Bo cần chúng tôi đối với cậu ta thực hiện một chút đe dọa?” Người đàn ông thấy nhìn ra chủ nhân tò mò, lập tức đề nghị ngay, nhìn thấy chủ nhân trên mặt lộ ra cười lạnh nghiền ngẫm.
“À? Giống như người bình thường, Frankie, đe dọa, không, không cần thế, ta sẽ tự mình đi gặp cậu ta.” Chủ nhân trang viên bỏ ra pho tượng tinh xảo, từ trên ghế đứng lên, trên khuôn mặt kiên nghị không hiện vẻ già cả nhìn không ra vui giận, nhưng làm cấp dưới của ngài Keluo Bo nhiều năm, ngài Keluo Bo càng là khuôn mặt không biểu tình, lại càng cảm thấy hứng thú.
Frankie không dám suy nghĩ nhiều, cung kính nhẹ gật đầu, “Tôi đi sắp xếp.”