Quán bar đối với Mạc Từ mà nói, cũng không lạ lẫm gì.
Đời trước lúc còn là Tiểu thiếu gia, cậu xem quán bar như là cái nhà thứ hai. Trộn lẫn ở trong các quán bar lớn ở thành phố C, thanh sắc khuyển mã (Chơi bời hưởng lạc), trong tay bưng cocktail màu sắc rực rỡ (rượu cốc-tai), ánh mắt mập mờ nhìn nam nữ vặn vẹo cơ thể trong ao rượu, bên người thường có bạn gái dáng người nóng bỏng, thỉnh thoảng trêu chọc một phen, lúc thì ở trên mặt bạn gái hạ xuống một nụ hôn nhẹ, hoặc là mời bạn gái, ở trong một sàn nhảy tự do lắc lư theo tiết tấu gì đó, làm cho cảm xúc lưu chuyển biến thành một loại dục vọng, theo âm nhạc mà mãnh mẽ lắc lư buông thả suy nghĩ…
Bây giờ hồi tưởng lại, thấy cuộc sống thật phù du nhạt nhẽo đến cực điểm.
Rõ ràng là quán bar cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc, rõ ràng là cùng một người, tại sao tới nơi này lần nữa lại có một loại cảm giác không nói rõ.
Bực bội, bối rối, khó chịu, phiền chán.
Làm cho toàn bộ cảm xúc trầm luân lúc trước đều biến mất.
Say rượu ngắm trăng, trầm mê dục vọng lúc trước đều bị rơi rớt trục xuất sạch sẽ khỏi tâm trí.
Mạc Từ đi vào quán bar, đúng vào lúc bóng đêm phủ xuống.
‘Blue’ được trang hoàng giống như mười bốn năm trước, xa hoa thấp kém, thối nát hỗn loạn.
Mười bốn năm trước quán bar không có khu hút thuốc riêng biệt, các loại hương vị thuốc lá cùng mùi vị của rượu pha trộn cùng một chỗ, gay mũi đến choáng váng.
Mạc Từ nhìn thấy bên quầy bar ‘Blue’ bartender một bên biểu diễn cách thức pha chế rượu phong cách, lại vừa thỉnh thoảng giơ chai rượu lên chọt khều cột đèn trên đỉnh đầu, làm cho ly rượu trước sau đong đưa. Dưới đài nam nữ trẻ tuổi giơ hai tay, tận tình lắc lư thân thể, như một mặt biển nhấp nhô.
DJ tạo nên một bầu không khí sôi động cùng sóng âm thật lớn làm cho sàn gỗ có chút rung động, DJ đã phóng thích các nhịp điệu làm cho người trong sàn nổi lên kích động, cùng Mạc Từ tiến vào ‘Blue’ là Tôn Hải Bằng đang nhẹ lay động cơ thể, nhìn qua rất là hưng phấn. Mà cái kia Lina đã cho cậu mang ‘Nón xanh’ sớm đã bị Tôn Hải Bằng đá đi, không thấy bóng dáng, chắc hẳn cô ta đã bị Tông Hải Bằng vứt bỏ.
Mạc Từ lắc lắc đầu, cảm thấy âm nhạc trong sàn nhảy có hơi lớn, chịu đựng sự kích thích này cùng Tôn Hải Bằng đi vào sâu trong sàn nhảy.
Một nhóm người quần áo sặc sỡ nhưng không mất phong cách, nhìn thấy hai người đều đứng dậy chào hỏi. Bầu không khí càng thêm thân thiện, ngay lập tức có một cô gái trang điểm dày đậm thân mật vịn cánh tay Tôn Hải Bằng, bám vào cơ thể dán chặt vào, một chàng trai trẻ tuổi trêu ghẹo nói: “Lili, cô đúng là con mèo hoang nhỏ, chỉ có Tôn thiếu mới có thể thỏa mãn cho cô a.”
Lili dáng người nhỏ nhắn xinh xắn ở trong ngực Tôn Hải Bằng cười thẹn thùng, thanh âm như chuông bạc làm cho hỏa khí của Tôn Hải Bằng bốc lên, lập tức kéo Lili lại như chim nhỏ nép vào người, hôn một cái thật to, “Lili, lúc anh không có ở đây, em có quyến rũ người khác không a?”
“Nói bậy!” Lili từ trong ngực của Tôn Hải Bằng chui ra, ở trên cánh tay của gã hung hăng cắn một cái, mắt mèo trừng thật to, “Người ta mới không có quyến rũ người khác…Đều là do bọn họ ánh mắt quăng loạn a…”
Lili liếc nhanh qua chàng trai trẻ tuổi, hướng Tôn Hải Bằng làm nũng.
“Lili, em cắn thật đau! Đợi lát nữa phải chỉnh em.” Tôn Hải Bằng cũng không cùng Lili dây dưa nhiều, đẩy ra Lili đang dính trên người gã, nghiên người cho mọi người thấy rõ Mạc Từ ở phía sau.
“Nhị thiếu…” Nhóm người cùng nhau đi lên, trên mặt tràn đầy ý cười. Một đứa con trai cao to tóc nhuộm thành màu đỏ tuổi xấp xỉ Mạc Từ tiếp cận đi lên, trên cánh tay của Mạc Từ đấm mạnh một cái, “Nhị thiếu mấy ngày nay không đến, các anh em đều rất nhàm chán nha…”
“Đúng vậy, A Trạch nói không sai, Nhị thiếu có phải là bị trong nhà cấm túc? Bằng không tại sao vài ngày lại không tới?” Lili sửa sang mái tóc có chút rối, cười ngọt ngào, sau đó lại dựa sát vào trong ngực Tôn Hải Bằng.
“Lili…” Tôn Hải Bằng muốn cho Lili im miệng, mâu thuẫn vừa rồi làm cho gã nghĩ mà sợ. Phải biết rằng Nhị thiếu ghét nhất chính là ở trước mặt cậu nói về người nhà, đừng nói đến cái gì là ‘Trong nhà cấm túc’, nói như thế, hơn phân nửa là chọc Nhị thiếu buồn bực, khiến cho cậu lại nóng giận quá trớn.
Bất đắc dĩ Lili nói quá nhanh, chính gã chưa kịp ngăn lại.
Lúc Lili phản ứng lại đã vội vàng lấy tay che miệng, kinh hoảng nhìn Tôn Hải Bằng đen mặt trầm xuống.
Mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Mạc Từ, sợ sau một khắc lửa giận sẽ lan đến trên người bọn họ. Trong đầu không ngừng mắng chửi Lili lắm miệng, tất cả mọi người đều muốn bo bo giữ mình, nghĩ đợi một lát nữa nếu Nhị thiết thật sự bắt đầu nổi nóng thì nên chuồn trước a.
Ngoài dự đoán của mọi người là, Mạc Từ không có nổi giận.
Trái lại, trên mặt Mạc Từ mang theo ý cười, giọng nói cùng với bình thường không giống truyền vào tai của bọn họ: “Rất nhiều ngày sao? Tôi cũng không nhớ rõ. Còn cấm túc…Thật ra thì không có.”
Sao? Mọi người nghi hoặc, ánh mắt ném trên người Mạc Từ. Nhị thiếu hôm nay mặc quần áo rất…Nề nếp, áo sơmi trắng cùng quần jean màu đen, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhị thiếu tại sao lại không đem bộ ‘Sequins’1 mặc đến, tại sao lại mặc một bộ đồ mộc mạc không phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của Nhị thiếu a?
Còn nữa, Nhị thiếu vậy mà không có tức giận…
Trong lòng mọi người đều hướng vào một hướng, điều này so với tám kỳ quan thế giới còn nhiều có kỳ lạ hơn!
“Làm sao vậy?” Mạc Từ không có chú ý bởi vì mấy câu cậu nói mà làm cho mọi người sinh ra ý nghĩ kỳ quặc, ngồi xuống ghế salon bằng da thật, nghi hoặc nhìn mọi người đang ở trong trạng thái ngây ngốc.
“Không có gì không có gì…” A Trạch tóc đỏ khoát tay, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Nhị thiếu đã không có tức giận, vậy không cần phải lắm miệng nói thêm.
Lili vỗ vỗ ngực, may mắn Nhị thiếu không có so đo, ở đây không ai có thể chịu đựng được lửa giận của Nhị thiếu. Còn nhớ nửa năm trước có một cô gái lấy Nhị thiếu so sánh với vị lớn kia ở Mạc gia, kết quả là bị Nhị thiếu quăng cho vài cái tát, tạt cho một thân đầy rượu cocktail, mất hết mặt mũi, trở thành trò cười ở ‘Blue’.
Cô cũng không muốn giống với cái cô không não kia đụng phải nòng súng, thả ra một trò cười. Hôm nay nhất thời nhanh miệng, lỡ nói ra…Nhị thiếu không so đo, thật sự là vô cùng may mắn!
Nghĩ thế, Lili an tĩnh không ít, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bưng lên uống ly rượu Champagne cao mảnh đang sủi bọt.
Mọi người thấy một hồi phong ba trở lại bình yên, lập tức quên hết câu nệ vừa rồi. Tôn Hải Bằng đến quầy bar cầm một ly rượu cocktail ba tầng, đưa cho Mạc Từ.
Mạc Từ nhận lấy nhưng không có uống, nhẹ nhàng đặt trên bàn thủy tinh, làm cho mọi người kinh ngạc. Vội vàng hỏi thăm: “Nhị thiếu có phải là không thích loại hương vị này?”
Nhớ rõ Nhị thiếu thích nhất đúng là rượu cocktaik của ‘Blue’, mỗi lần đến đều phải uống một chút. Hôm nay tại sao lại không uống?
“Hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị, sẽ uống bia a.” Mạc Từ phát giác ánh mắt của mọi người, trên mặt cũng không có chút nào hỉ nộ, ngón tay gõ nhẹ bàn thủy tinh, đem ánh mắt hướng vào trong sàn nhảy.
Âm nhạc trong quán bar đổi thành Dream-pop, ‘Giấc mộng’ là khúc nhạc đang lưu hành, bốn góc ‘Blue’ là sân khấu cỡ nhỏ làm nổi bật sự mê ly mộng ảo, ca sĩ hợp đồng của ‘Blue’ ở trong sàn nhảy đứng trên đài hát đầy nhiệt tình một bài ca tiếng Anh. Ánh điện cùng với guitar điện kết hợp với tiếng ca của cô ca sĩ tạo thành một loại âm nhạc. Tiếng hô hấp nặng nề xen lẫn với lời ca ‘Giấc mộng’ đầy ý thơ của cô ca sĩ bay tới các góc sân nhảy.
Ngọn đèn mờ tối, ánh mắt mê ly.
Đêm hấp dẫn đặc biệt của ‘Blue’, chính thức bắt đầu.
Dưới đài mỗi người đều bị âm nhạc ảnh hưởng, nhảy nhót không ngừng, liên tục hò hét. Tiếng ca High-decibel tràn ngập trong đầu mọi người.
Mạc Từ nhắm mắt lại.
“Nhị thiếu, vừa ý cô ta?” Tôn Hải Bằng tiến đến bên cạnh Mạc Từ, nhìn theo ánh mắt Mạc Từ. Trên đài cô ca sĩ tư thái nóng bỏng, vòng eo mềm dẻo uốn éo theo nhịp, mái tóc như thác nước rủ xuống tận bắp đùi. Tôn Hải Bằng cổ họng xiết chặt, tầm mắt lập tức dính lên sân khấu.
Ánh mắt Nhị thiếu quả nhiên độc đáo, cô gái này là cực phẩm a…
“Cô ấy hát rất khá.” Mạc Từ đem tay chống cằm.
“Vậy…gọi đến bồi Nhị thiếu qua đêm…” Tôn Hải Bằng thấy tiếng ca sắp chấm dứt, nhớ nhung không nỡ lại nhìn thoáng qua trung tâm sân khấu.
“Hả?” Tiếng nói cuối cùng của Tôn Hải Bằng bị một cái âm thanh dữ dội áp đảo, Mạc Từ cũng không nghe rõ gã đang nói cái gì.
Tôn Hải Bằng lập tức rời đi động tác làm cho Mạc Từ có chút bất mãn.
Cổ họng hơi khô, vì thế thuận tay bưng lên ly rượu trên bàn thủy tinh, nhấp mấy ngụm.
Dạ dày Mạc Từ được xoa dịu, cậu đang chờ đợi thời cơ cùng những người này nói rõ ràng, hảo tụ hảo tán.
Nhưng là phải dùng cái dạng lý do gì, mới khiến cho những người này không phải quá phận dây dưa?
Mạc Từ cau mày đợi cho Tôn Hải Bằng quay lại, rượu trong ly đã bị cậu uống hơn phân nửa. Bên cạnh Tôn Hải Bằng là cô gái làm tâm cậu đang bực bội thoáng an tĩnh lại, cô ấy là ca sĩ ca hát vừa rồi.
Thấy mắt Mạc Từ sáng rực lên, Tôn Hải Bằng cho rằng mình lần này là dâng đúng bảo bối, tuy rằng cô gái này gã cũng rất muốn nếm một lần, nhưng dù sao cũng là Nhị thiếu nhìn trúng trước, chính mình ra tay bây giờ thì không tốt a.
Thân thủ đẩy cô ca sĩ đang không ngừng giãy dụa, thuận tay bắt một trong hai cô gái đứng bên cạnh Mạc Từ kéo vào người.
Cô gái có khí chất xuất chúng, tay chân thon dài kết hợp với mái tóc như mây kia, làm cho cô đẹp lên không ít. Nhưng hiện tại Mạc Từ không có loại tâm tư này, cậu chỉ đơn thuần là thưởng thức tiếng ca của cô ấy thôi.
Cái tên Tôn Hải Bằng này ra tay thật nhanh…Nhìn thấy cô ca sĩ khí chất xuất chúng lộ vẻ mặt khó chịu, một bộ dáng cực kỳ không tình nguyện. Mạc Từ linh quang lóe lên, cố ý sắc mặt ngưng trọng, đối với Tôn Hải Bằng đang không rõ nguyên do nói: “Là tôi muốn anh đem cô ấy gọi đến sao?” Giọng nói cực lớn, áp đảo cả một đám người đang vui cười đùa giỡn.
“Nhị thiếu, cái này…Cậu không phải mới vừa rồi để cho tôi…” Tôn Hải Bằng nói quanh co, nhìn thấy Mạc Từ phong vân biến sắc, kinh sợ hô lên lui về sau vài bước.
“Sao, là tôi bảo anh tìm đem cô ấy tới? Tôi tại sao lại không biết, tôi sợ là anh mượn tên tuổi tôi đến uy hiếp cô ấy đi!” Mạc Từ ngôn từ kịch liệt, ánh nhìn sáng quắc nhìn bàn tay trái của Tôn Hải Bằng vừa rồi xô đẩy cô ca sĩ qua, nhìn không chớp mắt, tựa hồ muốn đem cái tay này nhìn thấu.
Mọi người thấy thế ngây ra như phỗng, nhao nhao phản ứng qua đây, một bàn gần sát Mạc Từ đều mang do dự, nhưng không có một ai dám lên trước vì Tôn Hải Bằng giải vây.
Trong vòng hỗn tạp này mọi người đều biết rõ, Tôn Hải Bằng là người khéo đưa đẩy, tuy trong lúc đó thường thường lưu luyến váy áo phụ nữ, nhưng luôn luôn có chừng mực. Lần này…Lần này tại sao lại trêu chọc đến Nhị thiếu?
Nhìn theo ánh mắt Mạc Từ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua bàn tay Tôn Hải Bằng, trong lòng hiểu rõ.
Mạc Từ thừa dịp không khí khẩn trương, ngữ khí phát ra càng thêm nghiêm khắc: “Chuyện buổi sáng tôi có thể bỏ qua cho anh một lần, nhưng là anh, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của của tôi, cùng tôi tranh phụ nữ, anh nói xem, tôi có thể làm gì với anh đây?” Sau đó đột nhiên thanh âm trầm xuống mang theo vài phần sắc bén, Mạc Từ đem tính tình nóng nảy ương ngạnh ngang ngược đời trước diễn giải hết sức rõ ràng.
Dùng phụ nữ làm ngòi nổ, tuy rằng cái này không phải biện pháp tốt, nhưng đối với những hồ bằng cẩu hữu dây dưa không rõ mà nói, cũng là một lý do không tệ.
Mạc Từ bất kể làm cho bầu không khí căng lên, dáng vẻ kiêu ngạo càn quấy nhất thời áp đảo tất cả mọi người, cô ca sĩ bị Tôn Hải Bằng nếm qua đậu hủ nghe thấy Mạc Từ nổi giận nói như thế, không khỏi nắm lấy mép váy, đôi mắt tránh né nhanh chóng xẹt qua một tia cảm kích. Thuận theo leo lên bậc thang Mạc Từ đưa, đôi mắt đẹp rưng rưng: “Nhị thiếu, em, em…”
Cô ca sĩ thập phần thông minh, nội tâm vốn là lo lắng hãi hùng bởi vì ngôn từ của Mạc Từ mà an ổn xuống, không hề vì vận mệnh ‘Ca hát nhanh’ đêm nay mà lo lắng. Nắm lấy điểm yếu, ấp úng mấy câu liền đem thân phận của bản thân biến thành yếu đuối, chuyển thành một người bị hại bị Tôn Hải Bằng tàn phá, dùng ánh mắt hàm chứa nước mắt nhìn Tôn Hải Bằng cùng lưu luyến trên người Mạc Từ, tay che ngực làm cho người ta có mỹ cảm mảnh khảnh nhu nhược.
Tiếng nín thở dày đặc, A Trạch tóc đỏ cùng Lili ở bên người Tôn Hải Bằng trong lúc nhất thời không tìm được điều gì để nói, chỉ có thể nín thở nhìn hai người giằng co.
“Nhị thiếu, không phải…Tôi nào dám cùng cậu tranh người, thật sự…Thật không phải là việc này.” Tôn Hải Bằng nói năng lộn xộn, đầu lưỡi cũng ứng với ngôn từ của Mạc Từ mà bắt đầu co lại. Thường ngày đóng vai cường hào ác bá giờ bị mất hết mặt mũi, khí thế giảm mạnh, chỉ có thể đứng ở một bên kiên cường chống đỡ.
Mặt mũi run rẩy cùng sắc mặt trắng bệch làm cho mọi người ở đây không khỏi nặn ra một phen mồ hôi lạnh. Tôn Hải Bằng nhanh mồm nhanh miệng nguyên lại cũng bị bức thành bộ dáng này, không biết là có nhiều người trộm vui mừng, hay là có nhiều người cảm thán.
“Nón xanh, tôi Mạc nhị không thiếu người, không cần anh tự tay cho tôi đội nón xanh!” Mạc Từ vung cánh tay lên, xoay người sang chỗ khác, tức giận nói, âm thanh nghiêm khắc.
Bóng lưng lên xuống bất định đưa lưng về phía Tôn Hải Bằng làm cho hàm răng gã run lên, trong lòng Tôn Hải Bằng bất ổn, liều mạng áp chế đảm chiến kinh tâm(Run như cầy sấy) trong lòng mình, trong lúc nhất thời không nghĩ ra biện pháp, chỉ hận bản thân bị sắc đẹp làm cho mê mẩn đầu óc, làm cho Nhị thiếu trở mặt. Nguyên lai tưởng rằng Nhị thiếu không thèm để ý chút nào, lại không ngờ tới Nhị thiếu đem chuyện này để bụng, lúc này nói ra…Dù có đem thể diện ném đi, cũng không có bậc thang để xuống.
“Khốn nạn!” Mạc Từ bốc lên hỏa khí giọng nói tàn nhẫn làm thần kinh Tôn Hải Bằng căng cứng.
Tôn Hải Bằng một tiếng la thảm, phù phù ngã xuống đất, đúng là quỳ xuống trước Mạc Từ, hai tay chống đất, hai chân cọ xát bò về phía trước. Một mực từ dưới chân Mạc Từ leo lên, trong miệng kêu lên: “Nhị thiếu, ngài cho tôi nhận sai, ngài đại nhân không tính toán với tiểu nhân…Đại nhân không tính toán với tiểu nhân, tôi xin dập đầu nhận lỗi với ngài!”
Dứt lời cái đầu đập đập xuống mặt đất trải thảm, phát ra tiếng vang nặng nề.
Mọi người ở đây một lần nữa bị biến cố này dọa đến, mở to hai mắt nhìn Tôn Hải Bằng dập đầu nhận lỗi, tiếng vang buồn bực làm cho bọn họ hai mặt nhìn nhau, tâm sinh hàn ý đối với trò đùa ngụy trang này, không dám tiến lên nhiều lời dù chỉ một câu.
Mắt thấy Nhị thiếu tính tình phát ra càng thêm cổ quái…Lại không một người dám lên tiếng!
Tại đây ở một góc an tĩnh đột nhiên có hơn mười tiếng dập đầu xuống, nặng nề mà lại không thể phá vỡ cục diện bế tắc.
Mạc Từ cố tình độc ác trầm mặt, giấu đi tất cả cảm xúc, quay người tay để sau lưng.
_______________
1. Sequins là phong cách ‘lấp lánh’ thời thượng, là phong cách disco, quyến rũ, khỏe khoắn nhưng rất gợi cảm.