Người dân hạ giới rất khi có cơ hội được lên khu thành thị trên thượng giới. Thời Nghiêu, Giang Tri và Khâu Ngọc cùng nhau đi đến chỗ phi thuyền chuyên dụng, thong thả chờ xếp hàng, kiểm tra sau khi thông hành. Bởi vì số lượng người tham gia thi đấu quá lớn, các biện pháp an ninh được đặt ở mức độ cao nhất, ngăn ngừa có người nhân cơ hội gây hỗn loạn.
Giang Tri ngồi trong phi thuyền nghe mấy người tám chuyện.
"Tôi chỉ tốn 10 tinh tệ đã mua được một hũ tương ớt lớn, có thể ăn đến 2-3 tháng á!"
"Tôi cũng tạm được, chỉ mua được tiêu bột và bột gia vị. Lại nói tiếp, tôi cảm thấy lần mua gia vị này nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, mấy lần trước tôi không biết khi nào mới có livestream, đều nghe người ta nói mới vội vàng chạy đến theo dõi và mua sắm."
Giang Tri còn đặc biệt nhờ Thời Nghiêu hỗ trợ, nghiền nhuyễn các loại hương liệu. Bởi vì bản thân hương liệu là hạt giống, lỡ như xui xui mà bị đột biến không cần thiết thì đừng nói sao nước biển lại mặn.
"Suỵt, nói nhỏ thôi, càng nhiều người biết càng khó dành mua đấy."
Giang Tri nghe xong, thầm cười, nhỏ tiếng nói với Thời Nghiêu: "May mắn là bọn họ không xem livestream." Nếu không hiện giờ đã có không ít người nhận ra anh rồi.
Thời Nghiêu gật đầu, ghé lại gần anh, kề tai nói nhỏ với anh: "Tri Tri là streamer rực rỡ nhất toàn vị diện, về sau ra ngoài mọi người đều sẽ nhìn chằm chằm em cho coi."
"Ai nha, em chỉ là tên đứng bếp, không phải đại minh tinh gì mà." Giang Tri không coi là thật, sao có thể khiến người trên toàn vị diện chú ý anh được chứ.
Ngồi trong phi thuyền, Giang Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đã bay khỏi trấn nhỏ được hơn 10 phút, cách đó không xa chính là sân thi đấu của các chiến binh cơ giáp chiến đấu. Lúc này, đã có một dãy các cơ giáp xa hoa tinh xảo xếp hàng chuẩn bị trên bãi cỏ xanh.
Ngoại trừ các loại cơ giáp trong trung tâm mua sắm vị diện, đây là lần đầu tiên Giang Tri được tận mắt nhìn thấy nhiều cơ giáp như vậy: Đa số cơ giáp đều mang hình hài người máy cao lớn, nhưng cũng có một số hình dạng khác, như xe tăng, đĩa bay, thậm chí có cả cơ giáp hình rồng nổi bật. Đa số người tham gia đều rất coi trọng cuộc thi đấu cơ giáp này, những cơ giáp có mặt trên sân đều là những cơ giáp tinh xảo xinh đẹp, mạnh mẽ và đầy năng lượng nhất.
Khán đài nơi bọn họ ngồi xem thi đấu là quảng trường ngắm cảnh nổi trên không trung, đá tảng ở đây đã được thay thế bằng thuỷ tinh cứng trong suốt và pha lê, chỉ cần ngồi là có thể quan sát rõ ràng tình hình thi đấu phía dưới – đây cũng không khác lắm so với trải nhiệm xem livestream vị diện. Hơn nữa, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể xem livestream hiện trường qua quang não, những người dân không đủ điều kiện lên khán đài xem trực tiếp hoàn toàn có thể ngồi nhà theo dõi toàn bộ quá trình thi đấu. Bởi vì số lượng người quá đông, có khả năng phải dời lui lịch một chút để ổn định tình hình.
Các chiến sĩ cơ giáp sẽ thi đấu trước các đại sư chế tạo cơ giáp. Nhóm người Khâu Dương đã đi vào phòng trưng bày từ trước, từng người một đều được sắp xếp vị trí ổn thoả. Khâu Ngọc cũng không khẩn trương, cô không quá lo lắng cho Khâu Dương, hoàn toàn tin tưởng cậu có thể vượt qua các đối thủ còn lại.
Pháo hoa bảy sắc cầu vồng nở bung giữa bầu trời, tất cả cơ giáp nháy mắt dùng đủ loại phương thức khác nhau nào là búng ra, nhảy lên, phóng lên, xoay tròn, tất cả lao vụt lên. Đây là phần thi đầu tiên, kiểm tra tốc độ. Cơ giáp đều có tốc độ rất nhanh, nhưng nếu người điều khiển và cơ giáp có độ dung hợp càng cao, khả năng phát huy sức mạnh cũng càng lớn.
Nhìn vị trí xuất phát lưu lại vệt sáng và tia lửa xoẹt ra, Giang Tri còn chưa kịp phản ứng, góc nhìn livestream đã thay đổi, đổi thành góc nhìn của thí sinh ngồi trong cơ giáp điều khiển. Giang Tri cảm thán trước bữa tiệc giác quan, khó trách sao người xem livestream của anh đều không kiềm chế được, bởi vì cảm giác này thật sự quá chân thật. Giang Tri vẫn còn choáng ngợp, bỗng nhiên cảm thấy Thời Nghiêu bên cạnh nắm tay anh, hai người hiện tại cùng chung góc nhìn.
Trên không trung có vài máy đo lường theo dõi số liệu cuộc thi, sau khi cơ giáp có tốc độ cao nhất lao ra, bay đến khu vực săn bắn - nơi tụ tập hoạt động của đàn heo rừng và trâu khổng lồ. Đối với cơ giáp chiến đấu cùng các chiến binh cơ giáp thì những động vật biến dị này chẳng là cọng hành cọng tỏi gì – dù sao cơ giáp thời chiến tranh tinh tế đều có lực phá hoại vô cùng lớn.
Có một số cơ giáp trực tiếp biến cánh tay cơ giáp thành lưỡi dao sắc nhọn trực tiếp xử lý đám dã thú; có một số cơ giáp lại bắn ra đạn laser; có một số cơ giáp nháy mắt liền mở ra khoang năng lượng ngay giữa ngực, điều chỉnh tích tụ năng lượng lên cao, bắn thẳng tia hồng ngoại vào ngay đầu mấy con trâu khổng lồ, mấy con trâu khổng lồ lập tức nằm thẳng cẳng.
Hình ảnh săn thú tương đối kích thích, nên có thể lựa chọn góc nhìn cơ giáp, cũng có thể lựa chọn góc nhìn của động vật biến dị. Giang Tri hiếu kỳ liền chuyển sang góc nhìn của động vật biến dị, lần này cảm nhận được được tác động của vũ lực, anh thoáng chốc cảm thấy da đầu tê rần, cả người giống như bị điện giật qua một lượt - thật sự quá đáng sợ.
Thời Nghiêu luôn theo góc nhìn của anh, tự nhiên cũng cảm nhận được, lập tức trực tiếp chắn trước người anh, nhưng công kích giả thiết từ loại thiết bị này đều tác động trực tiếp lên từng người, cho nên Thời Nghiêu và Giang Tri đều giống nhau, đều bị giật một lần.
"Ây da, thật tàn nhẫn." Giang Tri nhịn không được hít một hơi sâu nhỏ tiếng nói.
"Người xem thông thường sẽ không lựa chọn góc nhìn bên đối lập." Thời Nghiêu nói, nếu người xem cảm thụ cảnh tượng chiến đấu trực tiếp này sẽ rất dễ bị đánh đến nỗi phải cưỡng chế rời khỏi phòng livestream.
Trên không trung không chỉ có máy quay của phía chính phủ mà còn có phi thuyền của đám Fiboga vừa lúc đang dừng trên không trung, quan sát cuộc thi đấu cơ giáp bên dưới. Khán đài đông đúc lọt vào tầm mắt họ, với những cư dân bình thường, bọn họ chỉ liếc qua một cái rồi thôi, nhưng mỗi một nhân viên cục quản lý vị diện đều được khai nhãn, có thể nhanh chóng rà quét những nhân vật được ghi chú... ví dụ như Thời Nghiêu, lại ví dụ như Giang Tri.
Giờ khắc này, Thời Nghiêu đang trấn an GiangTri, hai người kề sát nhau nói nhỏ, còn đám người trên phi thuyền thì nhìn rõ mồn một. Cái này...... cái này hoàn toàn vượt quá ranh giới an toàn của thượng thần rồi á!
Tất cả bọn họ đều tâm linh tương thông trầm mặc không lên tiếng: "......" Đồng thời nghĩ tới suy đoán to gan lúc trước của Từ Hắc.
Đây, thật sự tìm chị dâu cho bọn họ à?? Mấy người n mắt nhìn nhau, đều nhìn rõ sự khiếp sợ cùng tò mò trong mắt đối phương, lại không dám lên tiếng - bởi vì thượng thần nhất định nghe được!
Đương nhiên Thời Nghiêu cảm ứng được trên đầu có phi thuyền ẩn hình, hắn không những không ẩn thân mà còn tiếp tục duy trì tư thế thân mật với Giang Tri. Ngày ấy Giang Tri uống say, trò chuyện qua lại phát hiện anh hoàn toàn không có lo lắng bất an gì với thân phận của hắn, Thời Nghiêu liền cảm thấy có thể từ từ nói rõ với Giang Tri, cũng thuận tiện tú ân ái trước mặt đám độc thân quý sờ tộc kia một phen.
Cũng không phải tất cả đều thích đứng trên hóng chuyện; Từ Hắc nghĩ, thật vất vả mới được nghỉ đi chơi một chuyến, liền biến hoá trang phục, thay đổi hơi thở, giả bộ làm cư dân bình thường lẫn vào quảng trường xem thi đấu. Hắn từng xem nhiều trận quyết đấu kịch liệt hơn chiến đấu cơ giáp này nhiều, lúc này vừa đi dạo vừa xem thi đấu, bỗng nhiên mí mắt nhảy bụp bụp, người xem xung quanh sẽ phát sinh một số động tác tuỳ theo tình huống livestream, nên trực tiếp đẩy hắn tới lui, đẩy từ phía đông đẩy sang phía tây.
Từ Hắc bị chèn trong đám người náo nhiệt mà cảm thán, quả nhiên bầu không khí không giống nhau. Mắt thông minh của hắn bỗng nhiên nhảy số, bên mắt phải hiện lên một thấu kính, bên trong nổi lên một điểm đỏ lấp loé, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ hốc mắt, hắn liền căng thẳng, đây là trạng thái khẩn cấp cao nhất.
Từ Hắc chăm chú theo dõi, xuyên quá biển người tấp nập; hình bóng quen thuộc, hơi thở quen thuộc, hắn tuyệt đối không nhìn nhầm, đó chính là thượng thần. Hắn nhất thời hưng phấn tò mò, lão đại sao cũng đến đây thế này.
Miệng nhanh hơn não, Từ Hắc chui qua đám người, chen lấn đi lên trước, đến trước mặt Thời Nghiêu, kích động lại hàm xúc kêu: "Lão đại!"
Thời Nghiêu biết Từ Hắc ở gần đây nhưng không nghĩ hắn lại dám trực tiếp đi tới.
Giang Tri mới vừa cảm giác được có người lại gần, liền thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt, hô với Thời Nghiêu một tiếng, "Lão đại."
Từ Hắc vọt tới trước mặt thượng thần mới phát hiện bên cạnh lão đại có một thanh niên quen mặt, đây không phải là Streamer mỹ thực đang hót hòn họt đây sao! Hắn nhìn thoáng qua cử chỉ thân mật của bọn họ, lão đại, lão đại còn nắm tay anh ta nữa!!
Đứng hình khoảng chừng 2 giây, bỗng nhiên IQ Từ Hắc đột ngột lên sóng, một tiếng "Chị dâu" sắp sửa buột miệng nhảy ra, đã nghe Thời Nghiêu đáp lại một tiếng "Ừ."
Từ Hắc cưỡng ép nghẹn ngang cổ họng, hắn cười nói với Giang Tri: "Xin chào, xin chào! Tôi tên là Từ Hắc, là nhân viên của lão đại."
Giang Tri vô cùng tò mò, cũng chào hỏi với hắn: "Xin chào, tôi tên là Giang Tri." Anh nói, còn lén nhìn ngó xung quanh, hình như Từ Hắc tới có một mình.
"Chỉ có mình anh đến xem thi đấu sao?" Giang Tri nghi hoặc, thì ra nhân viên của Thời Nghiêu cũng có thể tự do xuyên qua vị diện, vậy dụng cụ phát xạ lúc trước anh ấy tặng mình cũng là phát minh nghiên cứu của bọn họ?
Đầu óc Giang Tri nhanh nhạy, liên hệ tới những dữ kiện có được trước giờ, trong lòng nảy lên một ý niệm, hình như anh mơ hồ đoán được thân phận Thời Nghiêu rồi.
Từ Hắc vừa định ngẩng đầu lên chỉ chỉ trên trời, đồng nghiệp của hắn vẫn còn ở trên đó, liền thấy ánh mắt Thời Nghiêu, ánh mắt kia rõ ràng cảnh cáo hắn đừng có lắm miệng. Suy nghĩ của Thời Nghiêu chính là nhiều người như vậy mà xuống, dựa theo tính tình nhiệt tình của Giang Tri, nhất định anh sẽ mời bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm...... Trên đó giờ bét lắm cũng phải hơn 20 người, hắn sao có thể để Giang Tri bận rộn tối mắt tối mũi đầu óc choáng váng đi nấu cơm cho một đám người chứ.
"À, ha ha, đồng nghiệp có việc bận, tôi chỉ là chuồn ra hít ít không khí mà thôi." Từ Hắc giả ngu.
Giang Tri đang lên kế hoạch trong lòng nghe vậy thì dừng lại, trên mặt không thay đổi, nói với Từ Hắc: "Nếu đã gặp gỡ, đợi lát nữa xem thi đấu xong thì chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé."
Thời Nghiêu đã đoán được, Từ Hắc lén dùng ánh mắt xin chỉ thị của hắn, thấy vậy liền vui vẻ ra mặt trả lời: "Được chứ!"
Từ đó về sau Giang Tri có chút không tập trung, các chiến sĩ cơ giáp thể hiện đủ loại kỹ thuật, một bước lên trời, nhát mắt vọt lên trời không thấy tung tích, bọn họ đang cố gắng hết sức, lên càng cao điểm càng cao, lợi hại nhất thậm chí có thể chạm vào lá chắn vị diện rồi bị bắn ngược trở về.
Sau đó, cơ giáp của Khâu Dương trong phần thi thiết kế cơ giáp giành được hạng 7, đây là thành tích không tồi, đủ để thấy đứa nhỏ này có thiên phú cùng ngộ tính cực cao. Cậu lập tức đạt được tư cách chuyển lên thượng giới học tập, chỉ cần ở lại đó đủ 5 năm là có thể định cư vĩnh viễn. Mà Khâu Ngọc là người giám hộ duy nhất của cậu, đồng thời cũng nhận được quyền tạm trú.
Những động vật biến dị bị các chiến sĩ cơ giáp săn giết đều thuộc sỡ hữu của các chiến sĩ, một ngày thi đấu này là trận cuồng hoang của cả thượng giới và hạ giới.
Lúc quay về, Khâu Ngọc và Khâu Dương phát hiện bên cạnh hai người Giang Tri có thêm một thanh niên cao gầy với vẻ mặt kích động lại muốn che giấu, muốn nói lại thôi. Giang Tri giải thích sơ qua với Khâu Ngọc, Khâu Ngọc tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh bạn của Giang Tri và Thời Nghiêu về nhà làm khách. Tính cô vốn hào sảng, lại thêm chuyện vui của em trai hôm nay, đương nhiên là vui mừng ra mặt, cả người đều tràn ngập vui sướng.
Vì khi về đến nhà đã khuya, Giang Tri chỉ có thể làm nhanh một nồi bún gạo xào cá băm trứng gà. Cá mới vừa mua từ Trung tâm mua sắm vị diện, lọc xương bỏ da, sau đó băm nhỏ, ướp với rượu nếp than chua chua ngọt ngọt say đắm lòng người. Đánh tan trứng gà, chờ dầu trong chảo nóng thì đổ vào đảo nhanh, sau đó cho cá băm cùng gia vị vào xào, sau cùng mới cho bún đã ngâm nở vào trong nồi.
Đây là lần đầu tiên Từ Hắc được xem Giang Tri nấu ăn ở khoảng cách gần như vậy. Với bàn tay điêu luyện nhanh thoăn thoắt, Giang Tri chỉ tốn chưa tới nửa giờ đã hoàn thành món ăn. Từ Hắc ngửi được mùi trứng gà thơm đậm đà, mùi rượu nếp than thơm ngọt, mùi thịt cá thơm quyến rũ, tất cả quấn quýt khăn khít hoàn mỹ trong không khí, đáng thẳng vào các giác quan cảm thụ của hắn. Thật thơm!
Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Từ Hắc đắm chìm trong hương vị của đồ ăn, cảm thấy cả người đều lơ lửng – lý do gần đây thượng thần trở nên ôn hoà hơn là đây chứ đâu.
"Tiểu Dương, ngày mai anh sẽ chuẩn bị cho em một bữa tiệc heo lên mâm, tối nay thời gian có chút eo hẹp." Giang Tri gắp hết bún xào ra, mang hai cái đĩa lớn đặt lên bàn.
"Oa, cảm ơn anh Tri Tri! Không sao ạ, món này em cũng chưa từng được ăn mà, anh Tri Tri vất vả rồi." Khâu Dương cong mắt cười thật tươi.
Từ Hắc thấy mọi người đều động đũa, hắn mới bắt đầu gắp bún ăn. Giang Tri canh thời gian nấu rất chuẩn, thịt cá mềm béo, trứng tơi mềm quyện đều từng gắp bún, ăn vào miệng, sợi bún thơm mềm thấm với vị chua ngọt của rượu nếp than, rất ngon miệng sảng khoái. Khi nhai sẽ cảm nhận được thịt cá thơm mềm béo cùng trứng gà đẫy đà lẫn trong từng gắp bún, thoả mãn yêu cầu của thực khách.
Hai đĩa bún xào nhanh chóng thấy đáy, chỉ còn lại vết dầu, Từ Hắc liếm liếm môi khen: "Thật sự ăn quá ngon luôn." Hai chị em Khâu gia cũng gật đầu đồng ý.
Từ Hắc nghĩ thầm: Nếu không phải ánh mắt lão đại dữ quá, hắn còn muốn quất thêm chén thứ 4 ấy chứ!
Nhưng mà, trong lúc ăn cơm thượng thần thường xuyên gắp thêm bún cho Giang Tri, còn Giang Tri chỉ có việc ôm chén ngồi ăn. Từ Hắc âm thầm nuốt đồ ăn xuống, cảm thán, hắn đã được thưởng thức ba chén bún xào thơm ngào ngạt, còn được miễn phí món cẩu lương tráng miệng nữa chứ.
Nhóm người trên phi thuyền vẫn luôn theo dõi toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, thấy rõ ràng Từ Hắc đi theo thượng thần cùng người chị dâu chưa từng lộ mặt về trấn nhỏ. Khỏi nghĩ cũng biết nhất định bọn họ sẽ cùng nhau ngồi quanh bàn ăn vui vẻ thức thưởng mỹ thực, mọi người đồng lòng: A Hắc a, đại khái chính là người ngốc có phúc của người ngốc!