Giang Tri lớn vậy rồi còn chưa từng nghe một ai gọi anh như vậy bao giờ, ngữ khí thân mật sủng nịch đó nháy mắt xuyên thẳng trái tim bé nhỏ của anh, anh hận không thể ôm Thời Nghiêu chặt hơn nữa, chôn kín đầu vào ngực hắn, đây đại khái chính là tâm trạng khi yêu đương đây mà.
"Ngủ ngon." Giang Tri bình tĩnh lại, lúc này mới dời đầu dựa vào bên bả vai Thời Nghiêu, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhỏ, đây là tư thế ngủ hai người cảm thấy thoải mái nhất.
Thời Nghiêu bị anh dựa vào sát như vậy, cả người cũng thả lỏng thoải mái hơn, rất nhanh hai người đều ngọt ngào chìm vào giấc ngủ. Chỉ có ở nhà mình Giang Tri mới ngủ thẳng cẳng không kiêng nể, nên hôm sau anh đã dậy từ sáng sớm. Anh vừa mở mắt, Thời Nghiêu cũng theo đó tỉnh lại.
"Sao em ngủ ít thế?" Thời Nghiêu cảm giác mới nhắm mắt một lát, vừa mở mắt ra đã qua cả đêm rồi.
"Ừ, không ngủ được. Em muốn nhìn những con thỏ khổng lồ đó ướp thế nào rồi. Thỏ đó cũng lớn quá, trước đó cũng không chặt nhỏ chúng ra." Quả nhiên Giang Tri vẫn luôn một lòng một dạ với đồ ăn.
"Thời Nghiêu cũng ngồi dậy: "Tôi đi qua cùng em."
Có rất nhiều chuyện Thời Nghiêu trước này chưa từng tự thể nghiệm qua, chẳng qua cùng làm những việc này với Giang Tri, mặc kệ có thế nào cũng đều có thể tâm bình khí hoà, thậm chí còn có thể cảm thấy vui vẻ.
Sau khi Giang Tri rửa mặt liền đi ra ngoài sân kiểm tra lu ướp thịt thỏ. Tối hôm qua, sau khi xử lý thỏ, trụng qua nước sôi, rửa sạch máu loãng, để ướp cả đêm, giờ hương liệu gia vị nước sốt cũng đã thấm thật sâu vào từng thớ thịt. Hai người bọn họ dậy sớm, lúc này không có ai khác bèn dứt khoát vén tay áo lên làm,việc. Giang Tri lại tìm S00006 muốn một chiếc giá nướng cùng xiên nướng đặc chế.
Thời Nghiêu biết anh muốn nướng thỏ, chủ động xiên thỏ vào que xiên, con thỏ này cũng thật nặng, sau khi chặt đầu thỏ và lấy nội tạng ra cũng còn đến 50, 60 cân. Thời Nghiêu không nói hai lời, trực tiếp dùng thần lực điều khiển con thỏ bị xỏ xiên bay lơ lửng giữa không trung.
"Cảm ơn anh!" Cứ vậy, Giang Tri không cần điều chỉnh que nướng, chỉ cần chú tâm điều khiển lửa ác ma, ngọn lửa màu đỏ cam nháy mắt quấn quanh con thỏ lớn.
Giang Tri có thể điều khiển nguyên một ngọn lửa lớn, con thỏ dài hơn 1m đều bị ngọn lửa bọc kín thiêu đốt hừng hực. Mỡ tướm ra bị lửa đốt cháy phát tiếng nổ tách tách vui tai, da thỏ vốn đỏ hồng phấn nộn một lát sau đã bị nướng chảy mỡ trơn bóng.
Anh thường xuyên điều chỉnh lửa nhỏ lại, bôi từng lớp từng lớp nước màu lên con thỏ, lại tiếp tục nướng. Thời Nghiêu bắt được ánh mắt của anh sẽ lật mặt con thỏ tiếp tục nướng. Qua một lúc lâu, Giang Tri dùng dao dài đâm vào rút ra thấy không còn máu dính, mùi thịt cũng ngày càng nồng đậm cơ hồ tràn ngập bảo phủ toàn bộ căn nhà.
Đám người Khâu Ngọc ngủ mơ cũng vì ngửi được mùi thơm nồng đậm này mà bị ép tỉnh. Cô không khỏi nuốt nuốt nước miếng, cố sức hít hít mũi, không phải nằm mơ, là hương vị mỹ thực! Là Giang Tri đang nấu ăn trong nhà!
Cô lập tức thanh tỉnh, hai ba bước mặc quần áo xong lao ra ngoài phòng, vừa lúc Khâu Dương cũng đã tỉnh dậy đang ngồi một mình không đi ra ngoài quấy rầy hai người Giang Tri. Anh Tri Tri và anh Thời đang nấu ăn cùng nhau, cậu mới không cần đi ra quấy rầy hai ảnh đâu.
Giang Tri làm thỏ nướng cay, còn cố gắng xé banh ép phẳng con thỏ, tên gọi mỹ miều là "thỏ tỳ bà." Anh thấy tủ đông còn không ít thịt thỏ tươi, chọn lấy hai cái đùi béo múp, rã đông rửa sạch sẽ máu loãng, rồi mang đi ướp với tinh bột, tiêu xay, trứng gà trong vài phút, chờ dầu trong chảo nóng, cho thỏ vào chiên vàng bên ngoài thì vớt ra, lại xào thơm ớt xanh cắt khúc và gừng băm, rồi cho đùi thỏ vào lại trong nồi, đổ nước xâm xấp nấu, vậy là có một nồi thỏ hầm thơm mềm. Anh nghĩ hai chị em Khâu Ngọc, Khâu Dương nhất định đã lâu rồi không được ăn cơm, còn đặc biệt nấu thêm một nồi cơm lớn.
"Hai chị em tỉnh rồi à? Vừa đúng lúc, có thể ăn sáng rồi." Giang Tri ngượng ngùng cười cười, "Tôi thức dậy sớm, ở trong sân mân mê mày mò làm ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người nhỉ."
"Không có! Tôi thật ra nguyện ý ngàn lần vạn lần mỗi ngày đều bị các anh dùng cách này đánh thức a...... Vất vả các anh đã dậy nấu ăn từ sớm tinh mơ." Khâu Ngọc cười sang sảng nói, mùi thơm này thật sự quá hấp cmn dẫn rồi, dư sức dựng ngược đầu người đang đắm chìm trong mộng đẹp dậy. Hơn nữa, không ngờ cô lại có thể được ăn đồ ăn do đích thân Giang Tri nấu, Khâu Ngọc quả thực muốn ngửa mặt lên trời ha ha ha cười thật lớn.
Kỳ thật Tiểu Dương đã thèm nãy giờ rồi, nhưng thấy anh Tri Tri bận rộn từ sớm, cậu nhanh chân chạy đi dọn chén đũa, còn muốn chủ động phụ giúp bưng khay thỏ tỳ bà ra bàn. Hai chị em đã lâu không được ăn cơm, Khâu Ngọc khi còn nhỏ ít nhiều cũng còn được ăn qua, Khâu Dương thì hoàn toàn tò mò lại chờ mong nhìn từng hạt cơm tròn tròn trắng trắng mây mẩy nóng hầm hập. Giang Tri cười bảo hai người bọn họ nhanh nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.
Tiểu Dương cúi đầu gắp một miếng cơm, thổi nguội rồi cho vào miệng, cơm mềm dẻo khi nhai còn mang theo mùi gạo thơm, hậu vị lại ngọt ngào thoải mái! Những đứa nhỏ sinh sau này như bọn cậu đều chỉ ăn tinh bột thô ráp nghiền nát từ củ của thực vật biến dị mà lớn, chưa từng được nếm thử cơm bao giờ.
Giang Tri nhìn cậu bé vẫn chỉ mãi ăn cơm, không khỏi thở dài trong lòng, trên mặt lại không có biểu hiện gì, "Tiểu Dương, ăn chút thịt đi em." Giang Tri gắp cho cậu một miếng thỏ hầm mềm.
"Cảm ơn anh Tri Tri!" Khâu Dương cầm chén ăn, thỏ hầm mềm này quả thật danh xứng với thật, vừa thơm vừa mềm, bởi vì dùng đùi sau của thỏ, chất thịt non mịn lại dai chắc, béo mà không ngấy, hầm nấu một lúc lâu thấm hút không ít nước hầm, thật sự rất ngon.
Mà hương vị cay xé của thỏ tỳ bà lại hoàn toàn bất đồng với thỏ hầm mềm này. Thỏ tỳ bà này không khác gì lắm với thỏ nướng Khâu Ngọc làm lúc tối, ngoài thơm giòn trong mềm mọng, nhưng thỏ của Giang Tri được ướp cả đêm, lại nướng trên lửa địa ngục đúng độ, phối hợp với Thời Nghiêu lật trở đúng lúc, lớp da bên ngoài thơm cay giòn xém bao bọc phần thịt ẩm mọng thơm ngon, cắn xuống một miếng, vị cay cay tê tê đánh thẳng vào khoang miệng, thịt bên trong non mềm ẩm mọng rất ngon miệng.
"Quá xá ngon!" Khâu Dương ăn đến hai má phúng phính, "Anh Tri Tri vất vả rồi, anh cũng ăn nhiều thêm chút đi nha!" Cậu nói xong, đứng dậy gắp một miếng thịt thỏ hầm lớn cho Giang Tri.
"Ừ, cảm ơn Tiểu Dương!" Giang Tri cười cong cả mắt.
Thời Nghiêu nhìn, yên lặng chờ Giang Tri ăn xong miếng thịt kia, sau đó vô cùng kịp thời gắp cho anh một miếng thỏ tỳ bà. Khâu Ngọc, Khâu Dương, một người lượng vận động lớn, một người đang thời kỳ phát triển, hai người được ăn cơm một lần liền không dừng được, hận không thể người cơm hợp thể.
Giang Tri thấy vậy lên tiếng: "Hai chị em đừng cố mà... Ăn một lần nhiều quá sẽ không tốt cho dạ dày đâu." Anh và Thời Nghiêu thì không có cái lo lắng này, nhưng không đại biểu tất cả mọi người đều là dạ dày vương động không đáy.
Khâu Dương ăn no cành hông, chắp chắp miệng, ngoan ngoãn nghe lời không ăn thêm nữa. Sau khi ăn sáng, Khâu Ngọc thu dọn chén đũa mang đi rửa sạch sẽ, lát nữa cô muốn đi ra ngoài một chuyến mua ít linh kiện cho Khâu Dương – em trai nhà mình từ nhỏ đã thể hiện thiên phú phi phàm, tinh thông cái loại chế tạo máy móc. Khâu Ngọc thương cậu, cũng hy vọng Khâu Dương có thể tự do phát huy thiên phú của mình, nên hơn một năm này cô đều cần cù vất vả đi theo tiểu đội xuất chiến, bắt giữ động vật biến dị như trâu khổng lồ, thỏ khổng lồ, v.v mang đi đổi lấy tinh tệ rồi đi mua sắm linh kiện.
"Không sao, tôi và Thời Nghiêu đành mặt dày ăn vạ nghỉ ngơi trước vậy." Giang Tri nói với Khâu Ngọc, Khâu Ngọc cảm kích cười với anh.
"Tiểu Dương ngoan ngoãn ở nhà với các anh nhé, chị sẽ về nhanh thôi." Lúc Khâu Ngọc đi có mang theo thịt thỏ đông lạnh ra chợ bán. Cô sợ dẫn đến phiền toái cho nhóm Giang Tri nên không mang thịt thỏ ướp lu theo.
Khâu Dương đưa chị gái ra cửa, vừa đi vào vừa xoa xoa cái bụng nhỏ phình phình. Giang Tri nhìn vóc dáng mảnh khảnh bé nhỏ của cậu, nghĩ thầm lát trưa sẽ làm thêm mấy món nữa cho Tiểu Dương.
"Anh Tri Tri, anh Thời, em muốn đi điều chỉnh áo giáp, đợi lát nữa em xong sẽ ra nói chuyện cùng với hai anh nhé."
Khâu Dương từ nhỏ đã cực kỳ nhạy bén với các loại trang bị tinh tế tinh vi này. Cậu cũng rất thích mày mò các loại áo giáp, ngày thường khi chị gái ra ngoài săn thú, cậu sẽ ở nhà nghiêm túc chuyên chú làm chuyện mình thích, cả ngày cũng không bước chân ra khỏi cửa. Nhưng hiện tại cậu cũng thích được nói chuyện phiếm với anh Tri Tri, nhưng mà cuộc thi đấu cơ giáp sắp bắt đầu rồi, Khâu Dương không thể không trước tiên lo đi điều chỉnh áo giáp đến mức hoàn mỹ nhất.
"Nơi này của bọn họ cách nửa năm sẽ tổ chức một lần thi đấu cơ giáp." Thời Nghiêu nhìn ra vẻ mặt tò mò của Giang Tri, giải thích với anh, "Cho dũng sĩ cơ giáp chiến đấu đi thi đấu với đại sư chế tạo cơ giáp thật ra cũng chính là cách thượng giới chiêu mộ tinh anh dưới hạ giới nhằm phục vụ kế hoạch 'di dân.'"
Thời Nghiêu thoáng phát tán thần thức nên có thể nắm được thông tin rõ ràng. Đây đại khái cũng lý giải tại sao thượng giới và hạ giới vẫn luôn duy trì trạng thái ổn định vi diệu này. Giang Tri hiểu được, diện tích thượng giới có giới hạn, không thể để tất cả mọi người đều "di dân" lên được, mà bọn họ cũng cần phải liên tục thay máu, bổ sung nhân tài, không ngừng phát triển, tự nhiên sẽ suy xét nguồn lực hạ giới này.
Những người di dân đến thượng giới, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có người thân ở lại hạ giới, mà nhiều cư dân hạ giới cùng mong đợi một ngày nào đó con cái anh em bọn họ có thể chuyển lên thượng giới. Đây chính là lý do vì sao hai địa phương đối lập nhưng vẫn luôn không phát sinh chiến tranh phản kháng.
"Thời gian chúng ta không thiếu, không bằng ở lại xem thi đấu cơ giáp của bọn họ nhé." Giang Tri nghĩ là nói, Khâu Dương cũng muốn dự thi, đương nhiên trong lòng anh tự nhiên cũng mong muốn đi nhìn một chút.
"Được." Thời Nghiêu nói xong, bỗng nhiên rũ mắt, cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc tiến vào vị diện này.
Thời điểm này, hẳn là nhóm nhân viên cục quản lý vị diện nghỉ phép đi du lịch vị diện đây mà – đi nơi nào không đi lại một hai phải tới đây chứ.
Hắn dừng một chút, do dự một hồi, đến Giang Tri cũng phát hiện bất thường của hắn, nhịn không được hỏi: "Hửm? Sao vậy anh?"
"Thật ra tôi có một số cấp dưới, sau này sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp em, tôi đang nghĩ..." Thời Nghiêu ngưng lại, Giang Tri lộp bộp trong lòng, đây là phải gặp thân tín của Thời Nghiêu sao?
Dạo gần đây Giang Tri đã làm không ít công tác tư tưởng với bản thân, anh luôn lạc quan tưởng tượng, nói không chừng Thời Nghiêu là thủ lĩnh lãnh khốc của một băng hải tặc tinh tế thần kỳ nào đó, hoặc cũng có thể là thân vương sức chiến đấu siêu cường của một tinh cầu cao đẳng nào đó, nếu không nữa thì có thể là Boss vai ác tinh tế nguy hiểm, nhưng có nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy có chỗ không đúng. Hiện giờ anh lại âm thầm chờ mong, nhiều khi có thể từ cuộc gặp mặt cấp dưới Thời Nghiêu lần này mà tìm được đáp án cũng không chừng.