Ếch trâu thông thường sống quần cư, một con đột nhiên kêu to, những con còn lại cũng sẽ đu theo kêu to từng đợt từng đợt. Giang Tri lần theo tiếng vọng âm thanh, ánh mắt cố định lên một vùng cây thuỷ sinh rậm rập bên bờ hồ cách đó không xa, động tĩnh chỗ đó là lớn nhất.
"Để em qua bắt cho." Giang Tri nói nhỏ với Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu lặng yên không tiếng động đuổi kịp Giang Tri, sợ lỡ anh không bắt được, hắn còn có thể hỗ trợ. Trước kia Giang Tri thường dạo chơi trong núi, biết làm sao để hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất. Anh đến gần, nhìn thấy ếch trâu màu nâu xanh nhầy nhầy đang nằm bẹp trên tảng đá nham thạch giữa bụi cỏ cây, sửng sốt một chút, bởi vì ếch trâu biến dị này cũng lớn quá xá lớn đi, to cỡ quả bóng đá vậy!
Hoang mang Hồ Quỳnh Hương, Giang Tri lập tức phóng băng ác ma về phía con ếch, chờ mấy con ếch trâu phản ứng lại định nhảy lung tung tứ tán thì băng ác ma của Giang Tri đã đại triển thần công, một bầy ếch trâu đủ tư thế nằm bò, nhảy lên, nhảy xuống nước đều bị đóng thành tảng băng trong suốt. Những khối băng chứa ếch trâu đang chơi Squid Game "thịch thịch thịch" rơi vào trong nước rồi lại nhanh chóng nổi lên mặt hồ.
"Ếch thật lớn!" Giang Tri hưng phấn chạy tới.
Thời Nghiêu đi sau anh cũng thấy rõ hình dáng ếch trâu, nhịn không được ghét bỏ một câu: "Ếch trâu thật xấu." Đa số người đều không chịu nổi khi thấy ếch trâu lần đầu tiên.
"Ha ha, đừng nói vậy, đợi chút nữa em làm món ngon cho anh!" Giang Tri lấy lưới đánh cá từ túi giới tử ra túm hết đám ếch trâu đông đá lên.
Tuy rằng Thời Nghiêu không thích hình dáng ếch trâu nhưng vẫn đứng cạnh Giang Tri trong lúc anh xử lý ếch trâu. Sau một hồi bận rộn sơ chế, Giang Tri thu hoạch được một chậu lớn thịt ếch trâu trắng trắng tươi roi rói, mấy con ếch trâu đông đá còn lại bị anh cất vào khu đông lạnh trong tuỳ thân không gian.
Trước khi tới đây Giang Tri đã đặc biệt chuẩn bị các loại gia vị, hương liệu, nguyên liệu nấu ăn đủ cả. Anh ướp thịt ếch trâu trắng tuyết với thì là, tiêu, rượu gia vị một lúc, lại cho hành tây cắt khoanh vào trộn ướp cùng.
"Anh muốn món ăn kèm nào?" Giang Tri lấy từ trong không gian ra một cái nồi lớn cùng giá kê nồi, vừa hỏi Thời Nghiêu. Bởi vì đã có kinh nghiệm nấu ăn dã ngoại, Giang Tri còn mang theo cả giá kê nồi.
"Khoai nưa, tàu hủ ky (váng đậu/ phù chúc). Thời Nghiêu ở cùng anh cũng khá lâu nên cũng biết không ít nguyên liệu nấu ăn. Hai loại hắn nói này Giang Tri cũng thích ăn.
Giang Tri trả lời, lấy ra khoai tây, đậu hũ cá, nấm kim châm, khoai nưa, tàu hủ ky, v.v khoai tây mang đi thái lát, ớt ngọt địa ngục thì cắt nhỏ. Ếch trâu ướp đã thấm gia vị thì cho vào trứng gà và tinh bột trộn đều. Sau khi rửa nồi, nhóm lửa, chờ dầu nóng, Giang Tri thả ếch trâu vào chảo dầu nổ bôm bốp. Theo cùng tiếng dầu nổ tí tách tí tách, thịt ếch trâu cũng trở nên xốp giòn, dầu nóng kích phát mùi thơm nồng đậm của thịt ếch chiên, Thời Nghiêu đứng bên thầm nghĩ, thơm đấy chứ.
Sau khi chiên chín thịt ếch thì vớt ra ngoài, Giang Tri đổ dầu trong chảo ra chỉ để lại một ít rồi tiếp tục cho hành, gừng, hành tây, ớt ngọt địa ngục vào phi cho thơm, rồi lại cho khoai tây thái lát, tàu hủ ky ngâm mềm vào trong nồi đảo đều. Lúc này, cho lại thịt ếch chiên vào nồi, nêm vào rượu gia vị, xì dầu đậm màu, thì là, đường cát, v.v Sau khi đảo đều cho nước sốt áo đều mỗi miếng thịt, Giang Tri đậy nắp nồi lên chờ cạn nước.
Anh thấy Thời Nghiêu đứng bên nghiêm túc nhìn chằm chằm cái nồi, mắt chạm mắt, nhịn không được cười: "Ăn thật sự ngon á, lát nữa anh ăn nhiều chút nhé."
Thời Nghiêu gật đầu.
Giang Tri khởi động dụng cụ phát sóng, miêu tả cho Tiểu Lục hình dáng "Nồi sắt hình chữ nhật", nháy mắt một cái nồi sắt đã được định chế cho vị Streamer ngàn vạn ngôi sao. Anh rửa sạch nồi, đặt lên mặt cỏ, phóng lửa ác ma bọc sát đáy nồi, đun nóng lên. Mùi thịt trong nồi lớn càng ngày càng thơm nồng đậm, Giang Tri mở nắp nồi, đổ toàn bộ mỹ vị trong nồi ra nồi sắt hình chữ nhật rồi tiếp tục đun nóng từ từ.
"Nào Thời Nghiêu, lại đây ngồi xuống chờ ăn thôi nào." Giang Tri cất những đồ vật khác vào lại túi giới tử.
Thời Nghiêu thì dọn dẹp quét rửa xung quanh một chút, trải thảm lót màu xanh dùng cho dã ngoại ra, lấy tảng đá trơn nhẵn làm đế lót rồi để nồi sắt lên trên, hai người xếp bằng ngồi đối diện nhau. Các nguyên liệu trong nồi sắt đã ngấm no đủ gia vị của nước sốt, Giang Tri xếp đậu hủ cá ven thành nồi, đun với lửa nhỏ một tí nữa là có thể ăn rồi. Không thể không nói, phong cảnh nơi này rất thích hợp đi dã ngoại cắm trại ăn cơm.
Giang Tri dùng cái vá đảo sơ thịt ếch trong nồi, thỉnh thoảng nhìn cảnh sắc xung quanh, hít sâu một hơi: "Không khí nơi này thật tốt, mùi thơm của cỏ cây thật u lãnh tươi mát. Nhưng không biết còn có những động vật biến dị nào khác đến uống nước không nhỉ."
Thời Nghiêu mặt không đổi sắc tiếp lời: "Không có."
Một đám động vật biến dị như hươu to lớn, trâu bò béo mập, v.v bị chắn bên ngoài vòng bảo hộ của Thời Nghiêu: "???" Ủa cái gì dzậy!!!
Thời Nghiêu không thèm để ý, rũ mắt, cầm chén nhận lấy cái đùi ếch béo múp cùng tàu hủ ky Giang Tri gắp cho hắn. Dù sao đồ ăn cũng đã có, tốt nhất vẫn không cần bất kỳ sinh vật nào tới quấy rầy hai người bọn họ ăn cơm nghỉ ngơi.
"Đợi tí nữa em sẽ cho khoai nưa vào sau." Giang Tri nhìn hắn gật đầu cắn một miếng đùi ếch, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý ghét bỏ ếch trâu xấu xí vừa nãy, ăn đến ngon miệng.
Thịt ếch trâu thấm nước sốt, lớp da bên ngoài chiên thơm giòn, cắn một miếng lộ ra phần thịt trắng mịn non mềm. Đùi ếch rất nhiều thịt, mềm thơm tinh tế, vị thì là rất thơm nồng, hơi tê hơi cay, nhưng hoàn toàn không át được hương vị đặc trưng của ếch trâu. Đại khái vì sinh trưởng ở "Rừng rậm nguyên thuỷ" cỏ xanh mơn mởn như vậy, nên thịt ếch còn mang theo mùi thơm thoang thoảng thanh lãnh của cỏ cây. Trước kia ở tiểu tinh cầu, ếch trâu đều là ếch nuôi, ếch ngoài tự nhiên đa phần lại không sạch sẽ, cho nên Giang Tri rất ít khi mua ăn.
Giang – thích ăn thịt – Tri ăn đến sung sướng, một nồi ếch trâu siêu to khổng lồ ngập tràn bờ đê mới xứng với cái dạ dày không đáy của anh. Đồ ăn kèm cũng ngon không kém, tàu hủ ky mềm mềm dai dai, khoai tây vừa mềm vừa thơm. Sức chiến đấu của hai người thì miễn bàn, hơn nửa nồi thịt bị xử trong thời gian ngắn – đây là phần ăn 4 người đấy. Càng hầm lâu thịt ếch càng ngon, nhưng cũng sẽ từ từ trở nên chắc dẻo hơn, ăn thế nhưng gần giống với thịt gà. Giang Tri cho khoai nưa, nấm kim châm vào nồi, độn phía dưới thịt chờ nấu chín.
"Nơi này thích hợp để cắm trại, ăn no còn có thể nghỉ ngơi lại." Thời Nghiêu nói.
"Không có động vật biến dị siêu lớn à?" Giang Tri vẫn có chút chút lo lắng.
"Sẽ không, chúng ta có vòng ánh sáng, không sợ." Thời Nghiêu nghĩ thầm, đây cũng coi như là một lần "hẹn hò" của hai người.
Nếu Thời Nghiêu đã nói vậy, Giang Tri cũng hoàn toàn yên lòng, Giang Tri nấu mỳ với phần nước sốt và thịt ếch còn lại, hai người lại ăn cả chén đầy một lúc, lúc này mới xem như là ăn no. Thời Nghiêu phụ giúp dọn dẹp chén đũa, quay lại tấm thảm lót cắm trại thì triệu hồi ra vòng sáng biến thành hình dạng lều trại, bởi vì trên đỉnh đầu đều ngập tràn cỏ xanh, vừa tiện không cần dùng mái che nắng. Sau khi đến đây Giang Tri vẫn luôn chăm lo nấu nướng nên giờ có chút mệt mỏi, Thời Nghiêu duỗi tay vẫy vẫy anh lại, ý bảo anh có thể dựa vào vai mình ngủ một lát.
"Anh không nghỉ một lát sao?" Giang Tri ngồi xuống cạnh hắn.
"Tôi không mệt, em ngủ đi." Thời Nghiêu vòng tay ra sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy anh, đỡ Giang Tri lại gần mình, dỗ anh nghỉ ngơi một hồi.
Giang Tri vui mừng trong lòng, nhắm mắt lại, nhếch nhẹ khoé môi vẫn chưa từng hạ xuống, vòng tay dày rộng rắn chắc này thật thoải mái. Rất nhanh anh đã chìm vào giấc ngủ, ôm cứng cánh tay Thời Nghiêu, đã vậy còn không yên phận, ngã dựa như muốn nằm xuống, còn cọ cọ mái tóc ngắn vào cánh tay Thời Nghiêu. Thời Nghiêu vẫn luôn lặng yên chú ý người say ngủ bên cạnh, cẩn thận gỡ tay ra, đỡ Giang Tri gối lên đùi mình.
Có cơn gió lạnh ngẫu nhiên thổi qua mặt hồ, bụi bỏ lay động phát ra tiếng động nhẹ, thành thị trên không trung cũng từ từ dịch chuyển đi, ánh nắng sáng sủa chiếu xuống từng khoảng đất ngọn cỏ, Thời Nghiêu cúi đầu nhìn Giang Tri vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ ngọt lành, đưa tay vẽ vòng sáng quanh lều trại, đủ để ngăn cản ánh nắng mặt trời.
Giang Tri thức dậy sau giấc ngủ no đủ liền trông thấy khuôn mặt Thời Nghiêu, phát hiện hắn hình như vẫn luôn nhìn mình ngủ, Giang Tri xoa xoa khoé miệng, cười khanh khách, ngáp một cái.
"Tư thế em ngủ không được tốt."
"Tôi lại thấy khá tốt."
Thời Nghiêu đỡ anh đứng dậy, thấy anh phun nước ra rửa mặt, lúc này mới hỏi anh, "Em muốn đi ra ngoài dạo chút không?"
"Được nha, đi thử xem, nói không chừng còn có thể phát hiện thêm động vật biến dị khác ấy chứ." Lâu lâu Giang Tri mới đi ra ngoài một chuyến, nếu nơi này có hồ nước, có cỏ cây, có ếch, lớn mật suy đoán một chút, động vật nơi này hẳn cũng không khác lắm với tiểu tinh cầu, chỉ có là biến dị mà thôi.
"Được, lần này sẽ để em điều khiển máy bay." Thời Nghiêu lấy máy bay riêng ra, đồng thời lén xoá bỏ vòng chắn bên ngoài.
Giang Tri khởi động máy bay bay lên giữa không trung, anh cầm cần điều khiển bay xoẹt qua mặt hồ, thoáng nhìn thấy một bầy động vật mãnh liệt chen chúc nhau chạy đến bên hồ nước, nhìn có chút giống trâu, đỉnh đầu có cặp sừng to thô cong cong, hình thể béo tốt, lớn cỡ chiếc xe hơi nhỏ.
"Oa... đây là nguyên đàn trâu sao." Giang Tri xoay người nhìn một cái, thế mà anh còn phát hiện nguyên đàn hươu nâu thật cao lớn!
"Thật trùng hợp, chúng ta mới đi chúng nó liền kết bè kết đội tới uống nước." Giang Tri cảm thấy hơi may mắn, không có trực tiếp va chạm đám trâu hươu biến dị đáng sợ này.
Thời Nghiêu mặt không đổi sắc "Ừ" một tiếng.
Giang Tri gan lớn, điều khiển máy bay không chút sợ hãi, bay nhanh giữa không trung, nơi này trống trải vô biên, có bay thế nào cũng không lo bị người phát hiện hoặc đụng phải công trình kiến trúc. Cảm giác kích thích này thật sự quá sướng, Giang Tri nổi hứng ham chơi, trong chốc lát phóng thẳng lên trời như diều gặp gió, trong chốc lát lại lao thẳng xuống đất, Thời Nghiêu ở sau anh chưa bao giờ trải nghiệm những thao tác mạo hiểm như vậy, nhưng chỉ cần Giang Tri vui vẻ vậy là được rồi.
Giang Tri lớn tiếng nói với người đằng sau: "Thời Nghiêu, anh ôm chặt em nhé, em muốn tăng tốc!" Giọng anh kích động vui sướng làm Thời Nghiêu cũng bị lây theo.
Hắn đồng ý, dịch người về phía trước, bàn đạp dưới chân cũng dán sát vào Giang Tri, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Giang Tri. Quả nhiên, ăn vậy mà không thêm được chút thịt nào. Eo Giang Tri mảnh khảnh, Thời Nghiêu ôm lấy anh, liền nghe Giang Tri khẽ cười một tiếng, sau đó máy bay đột nhiên phóng cái vèo, để lại một vệt mây mù giữa không trung. Thời Nghiêu không chú ý, trực tiếp nhào lên lưng Giang Tri....... Quả nhiên, chơi thích thật.
Bay qua rừng rậm mênh mông vô bờ cùng thảo nguyên bạt ngàn, Giang Tri giảm tốc độ, trước mắt anh bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh máy móc thật lớn, nhìn kỹ mới thấy đây chính là cơ giáp chiến đấu hình người khổng lồ.
Giang Tri giảm tốc độ từ từ lại gần, chỉ thấy cơ giáp màu xanh đen mạnh mẽ kia nhảy lên, cánh tay cơ giáp phóng ra một chùm đạn pháo "Bùm bùm bùm" đánh vào con dã thú khổng lồ. Ngay sau đó, một tiếng rít thảm thiết vang lên, lúc này GiangTri mới phát hiện đó là một con heo rừng răng nhọn nanh dài với một chiếc bờm lông dựng đứng cả người.
Cơ giáp đứng cách đó không xa, đôi mắt màu xanh lam ánh bạc đặc biệt sáng lấp lánh, sau khi con heo rừng ngã xuống, cơ giáp cũng không rời đi mà tiến lên tiếp tục bắn thêm mấy lượt, mãi đến khi nó hoàn toàn không thể động đậy mới khởi động xe bay bọc giáp bên cạnh, thả con heo rừng lên cố định, sau đó mới bay lên trời cùng với xe bọc giáp. Hai người Giang Tri nhìn thấy tất cả, nhìn bọn họ bay lên trời hướng tới khu thành thị thật lớn giữa không trung.
Giang Tri bừng tỉnh: "Thì ra là vậy, người trên tinh cầu này đều ở trên trời a." Vị diện công nghệ cao vẫn có biện pháp đối phó với thế giới biến dị, không ngờ bọn họ dùng đến cả cơ giáp để đi săn.
Thời Nghiêu lại nói: "Không hoàn toàn, không gian trên trời không chứa được quá nhiều người sinh sống." Dưới này cũng vẫn có người ở.
Giang Tri như suy nghĩ gì đó, tiếp tục điều khiển máy bay bay về phía trước, đi ngang qua khu vực đánh nhau lúc nãy, thấy cả bãi cỏ hỗn loạn, loang lổ máu cùng lông mao rơi xuống. Máy bay bay thêm một lúc lại thấy cơ giáp đi săn, cơ giáp lần này nhỏ hơn một chút, năm sáu cái phân tán, cũng không sử dụng đạn pháp mà trực tiếp dùng tay bắt giữ con mồi lại, vươn vuốt nhắm chuẩn mục tiêu, vây khốn một con vật trắng tuyết.
Nắm tuyết trắng kia hình như đi theo đàn, trừ con bị bắt chạy không được, đám còn lại nhanh chóng phi như bay, một số còn chạy sang hướng Giang Tri và Thời Nghiêu, lúc này hai người mới nhìn rõ đó là con thỏ. Chờ nhóm cơ giáp rời đi, Giang Tri phát hiện bên kia hình như còn có người, mà đám thỏ mới vừa chạy trốn giờ lại phẫn nộ phóng về lại, phóng sang hướng mấy người kia.
"Chúng ta quá đó nhìn xem." Giang Tri không hiểu chuyện đang xảy ra lắm, nhưng nhìn con thỏ thật lớn phía dưới, hình thể cũng cỡ con hổ con báo, bốn chân to thô, răng cửa ngày thường đáng yêu giờ lại dài nhọn sắc bén sáng lạnh đáng sợ vô cùng.
Giang Tri càng bay càng gần, phát hiện bảy tám con thỏ khổng lồ đang vây quanh ba người đàn ông và một cô gái, giống như sắp sửa nhào tới xé xác bọn họ vậy. Cô gái phóng một luồng lửa về phía chúng nó, đốt cháy lông đầu con thỏ, con thỏ bị chọc tức liền phóng mạnh tới, lại bị người đàn ông phóng một thanh trường mâu tới cái vèo.
Giang Tri ngạc nhiên, thì ra bọn họ cũng có dị năng! Nhưng mà trước mắt thì dị năng không có tác dụng quá lớn, bởi vì đám thỏ này vừa lớn vừa đông lại đều đang trong trạng thái kích động bạo nổ, hiển nhiên là bốn người này không chống đỡ được lâu.