Trình Dao Dao không biết chuyện xảy ra trong ruộng, cô còn đang quấn chăn nhỏ ngủ trêи giường. Tiếng mưa rơi tí tách trêи mái ngói cùng tiếng ếch kêu một xướng một họa, giống như một bản hòa âm thôi miên dài dằng dặc.
Trêи bàn để một lọ hoa nhài, để thêm nước vào bên trong lọ, qua một đêm hoa đã nở, giống như hoa sen trắng trôi nổi trêи mặt nước, bay ra mùi hương thơm ngát. Trong phòng còn có mùi lá ngải cứu đốt nhàn nhạt hòa lẫn với mùi hoa nhài, đây là mùi hương quen thuộc nhất trong phòng Trình Dao Dao vào mùa hè.
Đến khi mèo con trèo lên giường giẫm vào đầu cô, Trình Dao Dao mới bất đắc dĩ mở mắt ra,hai tay giơ mèo con lên cao: “Trình Cường Cường!”
(犟: tên hán việt là Cường, nghĩa là cứng đầu, cố chấp, ương bướng, không nghe lời.)
Đúng vậy, mèo con đã có tên. Người nhà đặt rất nhiều tên cho mèo con: Khoai Mập, Nhục Nhục (thịt thịt), Ngu Ngốc, Quai Quai, Meo Meo, Nguyên Bảo, Cầu Sữa,… Từ đầu đến cuối vẫn không chọn được, dù sao gọi nó là gì nó cũng thờ ơ.
Có một hôm bà Tạ mắng Tạ Chiêu: “Cứng đầu!”
Mèo con đang chổng ʍôиɠ lên ăn canh trứng gà bỗng nhiên ngẩng đầu: “Meo!”
Bà Tạ tưởng mình nghe nhầm, thử gọi lại: “Cứng đầu?”
“Meo! Meo!” Mèo con kêu to.
Bà Tạ bật cười, nói: “Cứ gọi mày là Cứng đầu đi!”
Mèo con nhấc chân ngắn chạy nhanh như chớp đến bên chân bà Tạ, chân trước cào ống quần bà: “Meo! Meo!”
Nhưng Cứng đầu nghe không hay, sau đó đổi thành Cường Cường, cùng họ với Trình Dao Dao, tên Trình Cường Cường, cũng gọi là Mứt cam, ai bảo lông mèo con màu vàng cam, giống như đồ hộp đựng mứt cam.
“Meo meo!” Chân sau của Cường Cường nhún nhảy, bụng nhỏ tròn vo. Ngày nào Trình Dao Dao cũng vùi vào bụng mèo con hít một cái, lông mao của mèo con mềm mềm giống như lông của quả cầu đã được phơi khô, mang theo mùi sữa thơm, bị cô xoa rối tung lên. Cường Cường còn nhỏ đã bị vứt đi nên không được uống sữa mẹ, bên trêи khuôn mặt nhỏ tròn tròn viết chữ “cuộc sống không dễ dàng”.
Trình Dao Dao hít đủ rồi, ôm Cường Cường xuống giường, đun nước sôi pha sữa bột sữa cho nó. Mấy ngày nay Tạ Chiêu bận rộn, không có cách nào đi lấy sữa dê cho Cường Cường. Lần trước Hàn Nhân mua một túi bột sữa dê còn thừa hơn nửa, cô chê mùi sữa dê tanh nên không uống nữa, vừa vặn đáp ứng nhu cầu của Cường Cường.
Múc một ít bột sữa dê cho vào cốc, dùng thìa ép mịn, sau đó đổ nước sôi vào quấy đều, mùi thơm sữa dê đậm đặc quay xung quanh phòng. Cường Cường đứng dưới chân Trình Dao Dao vội vàng quay tới quay lui, ngẩng đầu kêu meo meo thúc giục cô.
“Không được gấp, không được gấp.” Trình Dao Dao cho thêm ít linh tuyền vào bát sữa dê, đợi sữa bớt nóng sau đó cầm cốc đi ngoài: “Ra ngoài uống, không được làm bẩn phòng chị.”
Cường Cường nhấc cái chân nhỏ nhắn vui vẻ chạy theo sau cô, lúc qua cửa thì dừng lại, chân trước dồn xuống cong ʍôиɠ lên, nhảy một cái bay cao — chân trước cố gắng bám vào trêи ván cửa, chân sau giãy dụa nửa ngày mới bò qua, ngã lăn trêи mặt đất một vòng mới đứng dậy, lắc lắc bụi đất dính trêи lông rồi chạy nhanh như chớp đuổi theo Trình Dao Dao đến phòng chính.
Bà Tạ thường để bát đựng đồ ăn của Cường Cường bên cạnh sạp tre, một bát đựng nước một bát đựng sữa. Trình Dao Dao đổ sữa dê vào trong bát, Cường Cường nằm sấp xuống cúi đầu vào bát uống sữa, đệm thịt ở chân sau động động, ngón tay Trình Dao Dao nhấn nhấn lên, Cường Cường chỉ vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
Trình Dao Dao đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên trêи đình đầu bị một cái bóng che khuất: “Không được bắt nạt nó.”
Trình Dao Dao ngẩng đầu, đối mặt với cái cằm sắc bén của Tạ Chiêu, cô đưa tay: “Không bắt nạt nó, em pha sữa bột cho nó uống đó! Sao anh về sớm vậy?”
Tạ Chiêu nắm chặt tay Trình Dao Dao kéo cô lên, hỏi ngược lại: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
Lúc này bà Tạ và Tạ Phi còn đang ngủ trưa, đồ lười Trình Dao Dao ngược lại dậy sớm.
Trình Dao Dao chỉ vào mèo con tố cáo: “Nó giẫm em, muốn em cho nó ăn.”
Đáy mắt Tạ Chiêu chứa ý cười: “Ừm, tý nữa anh phê bình nó.”
Giọng nói cưng chiều của Tạ Chiêu làm mặt Trình Dao Dao nóng lên, cô vừa tỉnh ngủ người mềm nhũn, đưa tay muốn ôm. Tạ Chiêu nắm tay cô: “Anh đi tắm trước đã. Anh mang cá về cho em, ở bên trong giỏ đó.”
Tạ Chiêu xách một cái giỏ về để ở dưới mái hiên, Trình Dao Dao ra xem, có một con cá chuối! Trình Dao Dao vui mừng phấn khởi mang chậu gỗ tới, chuẩn bị nước, đổ cá vào trong chậu. Cá chuối bơi trong nước, phần quai hàm mở ra đóng lại, vẫn còn sống.
Cường Cường uống sữa xong mang theo cái miệng dính đầy sữa chạy tới xem náo nhiệt, nó ngồi bên cạnh cái chậu gỗ, duỗi cái chân nhỏ đập vào đầu con cá chuối. Đuôi cá chuối bỗng nhiên hất lên, nước bắn tung tóe vào nó.
“Meo!” Cường Cường bị dọa ngã lăn vài vòng trêи đất, tủi thân nằm sấp ở đấy.
Trình Dao Dao vội ôm lấy nó, một giây sau lại ghét bỏ ném nó xuống: “Thối chết!”
Tạ Chiêu vừa tắm xong thay quần áo sạch đi ra, thấy lông mèo con dính đầy nước, trêи miệng còn dính một vòng sữa, vô cùng đáng thương chạy xung quanh chân Trình Dao Dao, Trình Dao Dao đi vòng quanh phòng chính tránh nó, thấy Tạ Chiêu lập tức chạy thẳng đến: “Cứu mạng!”
Tạ Chiêu giơ tay ôm người chui vào trong ngực, mèo con không phanh kịp trực tiếp đụng đầu vào chân Tạ Chiêu ngã lă xuống đất: “Meo! Meo!”
Tạ Chiêu hỏi: “Nó sao vậy?”
“Trêи người nó đầy mùi cá tanh, thối chết!” Trình Dao Dao quấn chặt trêи người Tạ Chiêu không chịu xuống, sau đó còn khiêu khích Cường Cường: “Em lên đây!”
Không biết Cường Cường nghe hiểu hay thế nào, móng vuốt nhỏ ôm chặt ống quần Tạ Chiêu, kéo thân hình mập mạp bắt đầu trèo lên.
Trình Dao Dao: “A a a a a a!”
Trình Dao Dao nhảy xuống khỏi người Tạ Chiêu, trái lại Cường Cường vẫn cố gắng trèo lên đôi chân dài của Tạ Chiêu, Tạ Chiêu bế nó lên.
Vòng ngực lúc đầu là của mình đã bị mèo thối chiếm lấy, Trình Dao Dao nhếch miệng, khoanh hai tay lại.
Tạ Chiêu và mèo con nhìn nhau, Cường Cường ngồi trong tay Tạ Chiêu giống con vịt, kêu meo meo với hắn. Tạ Chiêu nói: “Nó nói cái gì vậy?”
Trình Dao Dao tức giận nói: “Nó gọi anh là bà иɦũ ɦσα, nó nói nó muống uống sữa.”
Mặt Tạ Chiêu tối sầm, ném mèo con xuống đi về hướng cô. Trình Dao Dao co chân chạy đi, đúng lúc bà Tạ đi từ trong phòng ra, Trình Dao Dao chạy thẳng đến trốn sau lưng bà Tạ: “Bà nội, Tạ Chiêu muốn đánh cháu!”
Bà Tạ cười hớn hở đập nhẹ cô một cái: “Náo loạn cái gì! Không phải là trẻ con nữa mà suốt ngày đuổi nhau, đánh nhau.”
Tạ Chiêu thấy bà Tạ thì dừng chân lại. Bà Tạ nói: “Hôm nay Chiêu ca nhi về sớm vậy. Ơ, cá chuối ở đâu ra thế?”
Tạ Chiêu nói: “Bắt được ở trong ruộng.”
Bà Tạ nói: “Cá chuối béo mập như này, nhất định là cá ở trêи đầu sông chui ra. Đúng dịp hôm nay Chiêu ca nhi về sớm, chúng ta làm bữa cơm thật ngon!”
Trình Dao Dao xung phong nhận việc nói: “Để cháu nấu cho, để cháu nấu cho!”
“Được, Dao Dao nấu.” Bà Tạ cười ha hả nói: “Cường Cường đâu? Đến chỗ bà này.”
Cường Cường cúi đầu chậm rãi đi tới, ngồi trước mặt bà Tạ kêu meo meo. Bà Tạ đau lòng nói: “Cường Cường làm sao vậy? Ai bắt nạt mày rồi?”
Trêи gương mặt bẩn thỉu của Cương Cường đầy tủi thân: “Meo!”
Bà Tạ vội ôm lấy nó, không chê một thân đầy mùi cá tanh của nó, nói: “Ôi bẩn như này, không tủi thân, không tủi thân, bà bế Quai Quai đi tắm nha.”
Trình Dao Dao chua chua: “Còn Quai Quai cơ, Thối Thối thì có!”
Tạ Chiêu đi đến bên người cô, bỗng nhiên ôm cô nói: “Em Dao Dao không tủi thân, anh dẫn em đi tắm nhé?”
Tạ Chiêu vừa vui vẻ vừa lưu manh, Trình Dao Dao không kịp phản ứng bị hắn ôm vào người như con hươu nhảy loạn, hét lên: “Anh làm trò lưu manh!”
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao đi một vòng mới thả cô xuống, mang cá đi ra sân mổ. Nội tạng bên trong cá đen vứt hết vào vườn rau làm phân bón, còn một cái bong bong cá màu trắng, hắn hỏi Trình Dao Dao: “Muốn giẫm không?”
Trình Dao Dao: “…Em không muốn.”
Tạ Chiều đành phải rửa sạch bong bóng cá để chung với cá.
Trình Dao Dao lại chạy tới ghé vào trêи lưng hắn, nhìn Tạ Chiêu lưu loát làm sạch vảy cá, hiếu kỳ nói: “Sao phải giẫm bong bóng cá?”
Tạ Chiêu nghĩ nghĩ: “…Chơi.”
Khi còn bé ít khi được ăn cá, mỗi lần bà Tạ mổ cá sẽ vứt bong bong cá trêи đất cho hắn giẫm chơi. Dùng sức giẫm bong bóng cá vỡ ra, “Ba” một tiếng, đó là một trong những hồi ức vui vẻ nhất trong tuổi thơ của hắn.
Trình Dao Dao nghe xong một lúc lâu không nói gì, bỗng nhiên dựa sát vào mặt Tạ Chiêu cọ cọ. Tạ Chiêu được cô ăn ủi như giống như động vật nhỏ, trong lòng mềm nhũn, những vết rách lưu lại từ năm này sang năm khác đều được tình yêu của Trình Dao Dao lấp đầy.
Trình Dao Dao nói: “Ném xuống đất, em cũng chơi một lần!”
Tạ Chiêu ném bong bóng cá xuống đất, Trình Dao Dao giơ chân đạp mạnh xuống, bong bóng cá trơn trơn mềm mềm trực tiếp trượt ra ngoài. Trình Dao Dao đuổi theo đạp nhiều lần nhưng không thành công, tức giận: “Lừa người!”
Tạ Chiêu lấy bong bong cá để dưới chân cô, nói: “Dùng sức.”
Một tay Trình Dao Dao vịn Tạ Chiêu, nhấc chân đạp mạnh. Ba một tiếng, bong bóng cá bị giẫm nát.
Trình Dao Dao vẫn duy trì động tác đó không nhúc nhích.
Tạ Chiêu nói: “Sao vậy?”
Trình Dao Dao khóc nói: “Em muốn rửa chân!”
Cô dùng xà phòng thơm rửa sạch dép lê và chân nhiều lần, Trình Dao Dao vẫn nghi thần giả quỷ: “Vẫn còn mùi tanh.”
Mắt Tạ Chiêu nhìn bàn chân trắng nõn của cô, hô hấp nặng nề: “Hết rồi.”
Trình Dao Dao nảy ra suy nghĩ bất ngờ, giơ đầu ngón chân lên: “Anh ngửi xem.”
Tạ Chiêu nhịn không được nắm lấy mắt cá chân của cô, ánh mắt kìm nén, bỗng nhiên buông lỏng tay ra.
Bà Tạ ôm Cường Cường tắm sạch sẽ đi ra, thấy Trình Dao Dao đang rửa chân, hỏi: “Sao vậy?”
Biết được chuyện Trình Dao Dao giẫm bong bóng cá làm bẩn chân, bà Tạ cười: “Lớn thế này rồi còn giẫm bong bóng cá chơi! Chiêu ca nhi cũng không ngăn cháu.”
Trình Dao Dao tủi thân, Tạ Chiêu còn giật dây bảo cô chơi!
Tạ Chiêu bê cá lên, nói với Trình Dao Dao: “Em Dao Dao, cá nấu thế nào?”
Trình Dao Dao lập tức bị dời đi lực chú ý, cao hứng nói: “Cá chuối nấu cà chua.”
Bà Tạ nói: “Chưa từng nghe qua cách làm này, có mùi vị gì?”
Trình Dao Dao cố ý thừa nước đục thả câu: “Chờ cháu nấu xong bà sẽ biết.”
Cá chuối được làm sạch, màng đen trong bụng cũng vứt đi. Thịt cá chuối non mịn, thích hợp nấu cá lát. Trình Dao Dao đặt cá lên trêи thớt, gỡ xương cá ra, chia thành hai miếng cá lớn.
Đầu tiên Trình Dao Dao lấy phần thịt còn dính trêи xương cá làm thịt vụn, để ở một bên dự bị. Cho xương cá và đầu cá vào trong nồi, đổ thêm nước và linh tuyền vào nấu thành canh cá.
Hai miếng thịt cá lớn chia đôi. Trình Dao Dao cầm dao thành thạo thái liên tục, hai miếng cá nhanh chóng biến thành lát cá trắng hồng mỏng như cánh ve. Để cá đã thái lát xong vào bát, cho thêm một quả trứng vào, rồi cho gia vị, muối ăn, đường trắng trộn đều lên, sau đó để một bên dự bi.
Cà chua trong vườn rau lớn nhanh, quả nào cũng to mọng nước. Rửa sạch đặt lê thớt thái nhỏ, nước cà chua bắn tung tóe, ruột cà chua đầy nước chắc nịch. Chờ dầu nóng lên thì cho cà chua cắt nhỏ vào trong rồi cho thêm ít đường đảo lên, cà chua nhanh chóng mềm nhũn đặc sệt, sau đó đổ canh cá vừa nấu chín vào.
Chờ canh cà chua sôi sùng sục, cho thêm muối và bột tiêu vào, cho lửa to lên, đổ cá thái lát vào nhẹ nhàng đảo. Cá thái lát ngấm nước chín nhanh cong lại chuyển sang màu trắng, chờ canh cá sôi lần nữa thì lập tức vớt ra.
Tiếng sấm vang lên, mưa rơi liên tục, nước mưa rơi tí tách trêи mái ngói. Trong phòng bếp Tạ gia đốt hai cây đèn dầu, người một nhà vui vẻ hòa thuận ngồi xung quanh bàn ăn cơm.
Cá thái lát trắng nõn nổi trêи mặt canh cà chưa đậm đặc, bên trêи cùng có thêm ít rau thơm cắt nhỏ xanh tươi, canh cá bốc hơi nóng. Dưới ngày mưa ầm ướt, ăn một bát canh cà chua nấu cá chua ngọt nóng hổi, cả người hoàn toàn thoải mái. Miếng cá thái lát vừa cho vào miệng lập tức tan ra, không có cái xương cá nào.
Bà Tạ và Tạ Phi đều rất thích ăn thế này, Tạ Chiêu cho thêm ớt vào bát, ăn đến nỗi chóp mũi đổ mồ hôi, hai cánh môi đổ ửng, ánh mắt tỏa sáng.
Mèo con Cường Cường cũng hài lòng, nó được ăn một bát canh cá có thịt vụn nhỏ, không cho thêm gia vị gì, tươi ngon kêu meo meo. Cường Cường không làm ầm ĩ với bà Tạ, vùi đầu uống canh say sưa ngon lành, lông mao quanh mặt lại bị bẩn.
Tạ Phi nói: “Thịt cá ăn ngon quá, anh, ngày mai anh đi bắt tiếp đi ạ.”
Bà Tạ gắp hai miếng cá để vào bát Dao Dao, nói: “Cháu cho rằng ngày nào cũng may như thế à? Đây là cá từ đầu sông tràn ra, cá bơi tới cuối sông, đúng lúc rơi vào trong ruộng không ra được.”
Trình Dao Dao nói: “Vậy mang lưới đi bắt đi ạ.”
Bà Tạ buồn cười: “Đây là cá của tập thể! Chiêu ca nhi đi kéo lưới còn không bị bắt à?”
Tạ Chiêu nói: “Ruộng lúa nước ở phía đông của thôn có địa hình thấp, ngày mai cháu đi làm sẽ nhìn xem.”
Trình Dao Dao vui mừng nói: “Vậy bắt ít tôm đi.”
“Được.” Tạ Chiêu đáp ứng, thuận tiện nói một câu: “Nhà ăn đại đội dự định mở lại, em muốn đi làm không?”
Trình Dao Dao không ăn da cá, xé ra cho Cường Cường ăn, cô để giữa không trung treo lơ lửng nhìn Cường Cường không với tới gấp đến độ nhảy xung quanh, thuận miệng nói: “Không đi!”
“Vậy thì không đi.” Tạ Chiêu gắp cá để vào bát Trình Dao Dao: “Đừng bắt nạt nó, ăn cơm.”
Lâm Đại Phú nghe Tạ Chiêu báo lại cũng không thấy ngoài ý muốn. Tạ Chiêu xem Trình Dao Dao như con ngươi trong mắt, sao có thể để cô đến nhà ăn làm việc, ông chỉ hỏi một câu thôi.
Lâm Đại Phú trầm ngâm nói: “Nhưng cảm xúc của nhóm thanh niên trí thức bên kia rất lớn, cô ấy không đi làm, bác thấy việc này khó nói.”
Tạ Chiêu thẳng thắn nói: “Có cháu ở đây, cô ấy không cần làm việc.”
Lâm Đại Phú vừa muốn mở miệng, một bao thuốc lá nhét qua. Lâm Đại Phú “Hít” một tiếng vội vàng kẹp dưới nách, mắt nhìn xung quanh, mưa to gió lớn, không ai nghe thấy bọn họ nói chuyện, lúc này mới thở phào: “Cháu đang làm gì vậy! Bác nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, còn có thể nhận cái này của cháu sao!”
Tạ Chiêu nói: “Không thể để bác khó xử.”
Thuốc lá nhãn hiệu Mẫu Đơn, 5 mao 1 bao, thuốc lá cho công nhân viên chức! Bình thường ông để trêи người một bao Đại Tiền Môn dúm dó, 3 mao 6 một bao, lúc đi họp sẽ mang ra khoe. Nhưng ông còn không nỡ hút, bình thường chỉ hút thuốc lá sợi. Lâm Đại Phú sờ bao thuốc lá, khẽ cắn môi không nỡ trả lại.
Lâm Đại Phú ngượng ngùng nhét bao thuốc vào trong ngực, nói một câu: “Trình Dao Dao yếu ớt như vậy, trước kia bác đã nói cô ấy không làm được việc, thôn Điềm Thủy cũng không thể nuôi được.”
Tạ Chiêu nói: “Cháu nuôi.”
Lâm Đại Phú run rẩy nhìn Tạ Chiêu. Tạ Chiêu bình tĩnh nhìn thẳng ông, không tránh không né. Lâm Đại Phú dời mắt đi trước, cho cán thuốc lá sợi vào miệng: “Được, cháu đi làm việc đi.”
Trước khi Tạ Chiêu đi, thình lình hỏi một câu: “Sao đại đội đột nhiên muốn mở lại nhà ăn?”
“Việc này… Có đội viên đề nghị.” Lâm Đại Phú sặc một ngụm.
Tạ Chiêu không hỏi nhiều nữa, cầm đồ rời đi. Lâm Đại Phú ngậm cán thuốc lá sợi, sững sờ nhìn bóng lưng biến mất trong mưa. Bây giờ Tạ Chiêu khác rồi, càng nhìn càng thấy giống bố hắn?
Suy nghĩ về câu hỏi trước khi Tạ Chiêu đi, Lâm Đại Phú nhíu mày. Mở nhà ăn là chuyện Trình Nặc Nặc đề cập với hắn, lúc trước Lâm Đại Phú còn tưởng Trình Nặc Nặc muốn đến nhà ăn làm việc, nhưng Trình Nặc Nặc lại đề nghị để Trình Dao Dao đến nhà ăn làm việc, còn nói tay nghề của Trình Dao Dao tốt hơn cô.
Lúc đó Lâm Đại Phú đã cảm thấy không đáng tin! Mặc dù làm việc ở nhà ăn không giống công việc phơi nắng trong ruộng, nhưng mỗi ngày phải nấu cơm cho mấy trăm người cũng vô vùng mệt mỏi. Lúc trước Trình Nặc làm việc ở nhà ăn, chỉ phụ trách việc nấu thức ăn, còn việc nhóm lửa, vo gạo, nấu cơm, rửa sau đều có người giúp. Trình Dao Dao vừa nhìn thì biết mười ngón tay không chạm nước, sao có thể giống người biết nấu cơm, càng đừng nói đến chuyện tới nhà ăn làm việc!
Lâm Đại Phú càng nghĩ càng thấy uất ức, ông là đại đội trưởng, sao có thể để Trình Nặc Nặc lừa dối trước mặt! Không thể để Tạ Chiêu nghi ngờ, còn nghĩ ông muốn chiếm lợi từ hắn! Lâm Đại Phú gọi kế toán tới, nói cho hắn biết công việc của nhóm nữ thanh niên Trình Nặc Nặc rất mệt, đổi công việc khác cho các cô.
Kế toán hiểu rõ trong lòng. Vốn dĩ đại đội chiếu cố nhóm nữ thanh niên trí thức kia, để các cô đào rãnh chứa nước. Gặt gấp làm nhiều người mệt mỏi, đứng trong ruộng ngâm nước cả ngày, không thể thiếu châu chấu, chuồn chuồn và đỉa. Bọn họ đã không cảm kϊƈɦ, thì để họ quay về công việc ban đầu đi!
Một câu của bà Tạ biến thành sấm. Trận mưa này kéo dài liên tục hơn nửa tháng, nước mưa trêи thôn Điềm Thủy đã dâng cao đến cầu, lúa mì trong ruộng nước bị ngập nát bét. Nhóm lao động khỏe mạnh trong thôn mạo hiểm trời mưa to đi xuống ruộng đào rãnh xả nước, dựng lều che lúa mì, dưa hấu và cây trồng đã được thu hoạch, tất cả mọi người đều bị lột một lớp da. Dù Tạ Chiêu trẻ tuổi khỏe mạnh, thêm Trình Dao Dao nấu mỹ thực có linh tuyền bồi bổ cũng không chịu nổi, gương mặt gày gò, đường cong càng thêm lạnh lùng.
Mặc dù quá trình vất vả nhưng kết quả rất tốt: Bởi vì thôn Điềm Thủy phản ứng kịp thời, dầm mưa thu hoạch gấp, có thể giữ được 7 phần lương thực trở lên. Đại đội trưởng thôn Đập Thượng cũng qua lại với Tạ Chiêu, nhận được tin tức cũng kịp thời phái người đi thu hoạch gấp, tổn thất không lớn.
Mà các thôn khác xung quanh như thôn Đào Am, thôn Khốc Thủy, thôn Tiểu Hạnh và 7,8 thôn nữa, trời mưa to đều ở trong nhà nghỉ ngơi, chờ đến lúc mưa liên tục qua hai tuần mới thấy không thích hợp, lục tục bắt đầu thu hoạch thì lương thực trong ruộng đã nát bét, tổn thất nặng nề.
Thôn Điềm Thủy và thôn Đập Thượng bằng khen của cấp trêи, Lâm Đại Phú và nhóm bí thư chi bộ mừng rỡ đỏ mặt, quay về thôn mở đại hội khen thưởng như thật, tuyên dương những người lao động có biểu hiện suất sắc, các đội viên không sợ khổ không sợ mệt trong đợt thu hoạch này.
Mà người trong thôn đều biết, người có công lớn nhất trong chuyện này là Tạ Chiêu. Nếu như không có Tạ Chiêu liên tục nhắc nhở, Lâm Đại Phú sẽ không quyết định thu hoạch gấp, thu hoạch năm nay của thôn Điềm Thủy hỏng rồi.
Lúc Tạ Chiêu nhận được tin đến tham gia đại hội khen thưởng, phàn ứng đầu tiên là không đi. Trình Dao Dao lôi kéo cánh tay hắn lắc lắc: “Đi đi mà, đây là vinh dự anh nhận được, sao lại không đi! Nói không chừng còn cài hoa hồng lớn cho anh đó!”
Tạ Chiêu lập tức kiên định hơn: “Không đi!”
Bà Tạ gõ thước: “Đi! Không những cháu đi, cả nhà chúng ta cũng đi! Đây là chuyện vẻ vang, sao lại không đi?”
Tạ Chiêu nghe vậy rốt cuộc gật đầu.
Đại hội khen thưởng đêm hôm đó, trêи sân khấu trước cổng thôn treo tờ giấy đỏ chót, viết “Lao động quang vinh, thu hoạch tốt đẹp”. Đại đội trưởng và bí thư chi bộ thay phiên lên phát biểu, mặt mày sáng láng. Bọn họ vào huyện họp được nhận khen thưởng của cấp trêи, chuyện này cũng đủ để họ nói khoác rất lâu rồi!
Chờ các cán bộ phát biểu xong hết, lại tiếp tục gọi các đội viên lên sân khấu nhận khen thưởng. Những người đàn ông cẩu thả xấu hổ không chịu đi lên, anh đẩy tôi chen, chờ từng người đứng nghiêm trêи sân khấu, họ hận không thể kiễng chân lên để mấy cô vợ trẻ đứng bên dưới nhìn rõ mình.
Các thôn dân đứng bên dưới có ý tốt cười vang, đặc biệt là mấy người phụ nữ có chồng đứng trêи sân khấu, cười thẹn thùng.
Lúc đại đội trương gọi đến tên Tạ Chiêu, xung quanh im lặng một lúc, đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn sang.
Tạ Chiêu, bà Tạ, Tạ Phi, còn có Trình Dao Dao. Nhà địa chủ còn 3 người, thêm một nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố xinh đẹp như châu như ngọc, tổ hợp 4 người vô cùng kỳ lạ.
Trình Dao Dao đứng thẳng thắt lưng, ánh mắt nhìn qua Tạ Chiêu, mặt hắn cũng bình tĩnh như thường. Bà Tạ chín chắn hào phóng, nói với Tạ Phi: “Tiểu Phi, ngẩng đầu lên.”
Trình Dao Dao nắm chặt bàn tay đang đổ mồ hôi của Tạ Phi, lông mi cô run rẩy, trong lòng nói thầm không thể làm mất mặt người Tạ gia, cuối cùng ngẩng đầu lên.
Hôm nay cả nhà đều mặc bộ quần áo đẹp nhất. Bà Tạ mặc áo vải màu lam được là thẳng, mái tóc trắng búi chặt không có sợi nào bị rối, bà ngồi ngay ngắn ở đó làm mấy người nhà trong thôn Điềm Thủy có thể lờ mờ nhìn thấy bộ dáng phu nhân nhà địa chủ năm đó.
Bầu không khí trong lúc nhất thời hơi kỳ lạ, bí thư chi bộ chọc Lâm Đại Phú, Lâm Đại Phú ho một cái, lớn tiếng nói: “Tạ Chiêu! Mau lên đây!”
Trình Dao Dao nhỏ giọng cổ vũ: “Nhanh lên đi!”
Tạ Chiêu nhìn cô, đứng dậy, bước đôi chân dài đi lên sân khấu. Bà Tạ, Tạ Phi và Trình Dao Dao đều tự hào nhìn hắn.
Tạ Chiêu mới cắt tóc ngắn lộ ra gương mặt đẹp trai. Vai rộng chân dài, cao hơn người bên cạnh nhiều, hắn đứng trêи sân khấu như hạc đứng giữa đàn gà, làm cho ánh mặt mọi người không tự chủ bị hắn hấp dẫn.
Đám người rốt cuộc phát hiện ra, đồ chó con nhà địa chủ u ám trầm lặng đã lớn thành một người đàn ông ưu tú như vậy. Bên dưới sân khấu có mấy cô gái nhỏ lặng lẽ đỏ mặt, đặc biệt là Lâm Lộ Lộ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tạ Chiêu.
Ánh mắt Tạ Chiêu vượt qua đám người nhìn Trình Dao Dao. Trình Dao Dao cười tươi nhìn hắn, giơ hai ngón tay cái về phía hắn. Khóe môi Tạ Chiêu khẽ cong, tiếp nhận phần thưởng trong tay Lâm Đại Phú.
Lâm Đại Phú nói với mọi người: “Được rồi, mọi người vỗ tay cho đồng chí Tạ Chiêu nào!”
Trình Dao Dao và Tạ Phi dùng sức vỗ tay, xung quanh lại vô cùng yên tĩnh. Vẻ mặt mọi người khác nhau, có người nói: “Tạ Tam là đồ chó con nhà địa chủ, cũng có thể lên sân khấu nhận khen thưởng sao?”
Có người chần chờ nói: “Nếu không nhờ hắn, lần này thôn chúng ta tổn thất nhiều lắm.”
Tất cả mọi người im lặng. Bàn tay Tạ Phi vỗ đau nhức, trong không khí yên tĩnh khó chịu này, mắt cô không chịu nổi rơi nước mắt, dừng tay lại.
Ba ba ba, tiếng vỗ tay trơ trọi kéo dài. Bàn tay Trình Dao Dao vỗ đỏ cả lên, đôi mắt hoa đào sáng rực nhìn Tạ Chiêu, trêи mặt không hề che giấu tự hào và kiêu ngạo. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, Trình Dao Dao giống như viên ngọc sáng chói, rực rỡ.
Ánh mắt tràn đầy tình yêu của Trình Dao Dao nhìn Tạ Chiêu biến thành lá chắn kiên cố bảo hộ hắn. Ánh mắt khác thường xung quanh đều bị ngăn ở bên ngoài, không ảnh hưởng gì đến hắn.
Tim Tạ Chiêu nóng hổi, hận không thể chạy xuống sân ôm cô vào ngực. Hắn không cần mọi người thừa nhận, hắn chỉ cần duy nhất cô mà thôi. Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao, vẻ mặt lạnh lùng giống như nước nước mùa xuân tan ra, nở nụ cười yếu ớt.
Trong mắt bà Tạ chứa nước mắt, vỗ tay. Tạ Phi nhìn anh trai, cũng lau khô nước mắt vỗ tay theo.
Mấy người đàn ông đứng trêи sân khấu cũng vỗ tay. Tạ Chiêu giật mình, Lâm Đại Quan và Lâm Quý đứng bên cạnh vỗ vai hắn, mấy người đàn ông khác cũng ồn ào thân thiết vỗ vai, đẩy hắn. Đợt này Tạ Chiêu đi gặt gấp cùng thôn dân, hắn là người nói ít làm việc nhiều, có thể gánh vác mọi chuyện, thời gian dần dần trôi qua, hắn trở thành người dẫn đầu, người làm việc đều phục hắn.
Dần dần, có người đứng dưới sân khấu vỗ tay theo, tiếng vỗ tay thưa thớt biến thành một tràng vỗ tay lớn, to hơn cả tiếng mưa rơi.
Tạ gia yên lặng 20 năm chính thức quay về trước mặt thôn dân.