Editor: Trâu lười
Mấy ngày này Tạ Chiêu vội vàng, Trình Dao Dao cũng không rảnh rỗi.
Tin tức tuyển chọn sinh viên công nông binh dần dần truyền ra, tâm tư của nhóm thanh niên trí thức đều lung lay. Lưu Mẫn Hà cho dù biết rõ thực lực của bản thân không được, nhưng vẫn có mấy phần chờ mong.
Dù sao có ai thật sự nguyện ý cắm rễ ở nông thôn cả đời? Lúc trước xuống nông thôn là do có lòng nhiệt tình, nhưng sớm bị hoàn cảnh gian khổ và công việc ở nông thôn làm phai mờ. Đối với nhóm thanh niên trí thức mà nói, cho dù chỉ có một tia hy vọng, bọn họ cũng sẽ liều chết nắm lấy.
Trình Dao Dao không hứng thú với cái danh ngạch này, nhưng cô có quyền bỏ phiếu nha! Nhóm thanh niên trí thức được tập hợp lại một chỗ, thảo luận không dứt, khó tránh khỏi phải gặp Thẩm Yến.
Từ ngày giúp Trương Hiểu Phong nghe ngóng tin tức về sau, Trình Dao Dao không nhìn Thẩm Yến thêm lần nào nữa, nhìn thấy hắn sẽ xoay người rời đi. Nhưng thái độ này ở trong mắt Thẩm Yến trở thành lạt mềm buộc chặt. Lúc trước trái tim của Trình Dao Dao đều để trên người Thẩm Yến, đổi lại hắn vứt vỏ cô như giày cũ. Bây giờ Trình Dao Dao trở mặt không biết hắn, cũng làm cho Thẩm Yến muốn ngừng mà không ngừng được.
Nơi có Thẩm Yến sẽ có Trình Nặc Nặc. Ngay trước mặt Trình Nặc Nặc, Thẩm Yến không dám làm gì, nhưng ánh mắt sáng loáng quấn quýt si mê làm người khác đều có thể phát hiện ra, sao có thể thoát khỏi mắt Trình Nặc Nặc?
Trình Dao Dao cảm thấy hai người này vô cùng phiền phức, những người khác cũng thảo luận ầm ĩ. Chỉ có Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân biết chuyện, mỗi lần họp đều ngồi cạnh Trình Dao Dao, lúc này mới khiến Thẩm Yến không có cơ hội dây dưa.
Tối hôm đó, Tạ Chiêu về nhà rất muộn.
“Anh trai, anh về rồi.” Tạ Phi cao hứng đón, nói: “Mọi người đều chờ anh về ăn điểm tâm. Chị Dao Dao làm bánh đậu hũ hạnh nhân đó!”
Tạ Chiêu nhìn lại, trên bàn nhỏ có mấy bát đậu hũ trắng bóc, vừa trắng vừa mịn. Bà Tạ và Trình Dao Dao ngồi cạnh bàn, giống như đang chờ hắn.
Ánh mắt Tạ Chiêu rơi vào mặt Trình Dao Dao, dừng lại mấy giây. Trình Dao Dao hờ hững lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên hít mũi: “Mùi rượu ở đâu ra vậy?”
Bà Tạ cũng đứng dậy: “Chiêu ca nhi, cháu uống rượu? Tối nay cháu ăn cơm ở đâu rồi?”
Tạ Chiêu đi rửa mặt, nói: “Nhà bí thư chi bộ.”
Trình Dao Dao lập tức xù lông lên: “Sao anh lại đến nhà ông ấy ăn cơm!”
Tạ Chiêu nhìn cô, tốc độ nói chậm hơn so với bình thường: “Cháu trai bí thư chi bộ tròn 1 tuổi, giữ anh lại ăn cơm, uống hai chén.”
Trình Dao Dao hận không thể đi tới cào nát mặt hắn, nhưng bà Tạ và Tạ Phi đang ở đây, đành phải giậm chân nói: “Mùi rượu hôi chết mất!”
Bà Tạ nhét bình trà vào trong tay Tạ Chiêu nói: “Nhanh súc miệng đi. Ai, uống rượu vào ngày mãi sẽ đau đầu.”
Tạ Chiêu nghe lời súc miệng, lại uống thêm mấy ngụm nước trà, nói: “Cháu đi ngủ một lát.”
Bà Tạ lo lắng nói: “Chiêu ca nhi, muốn ăn bát điểm tâm trước rồi đi ngủ không?”
“Không được, rất mệt.” Tạ Chiêu đi mấy bước, lại dừng lại, giống như quên mất gì đó, hai đầu lông mày lộ ra vẻ hoang mang.
Đôi mắt đen nhánh của hắn chuyển động, rơi vào trên mặt Trình Dao Dao, bỗng nhiên sáng lên: “Chờ lúc nữa gọi cháu, cháu giúp em Dao Dao xách nước tắm.”
Bà Tạ dở khóc dở cười, đẩy hắn nói: “Được rồi, đi ngủ trước đi!”
Tạ Chiêu cố chấp lặp lại một lần: “Nhớ phải gọi anh.”
Vẫn là Trình Dao Dao tức giận nói: “Biết rồi!”
Lúc này Tạ Chiêu mới chậm rãi đi.
Tạ Phi cười trộm nói với Trình Dao Dao: “Anh trai em uống say có phải đùa rất vui không?”
“Anh ấy uống say sao?” Trình Dao Dao nghi ngờ hỏi: “Mặt anh ấy không đỏ mà?”
Tạ Phi cười nói: “Anh em uống rượu mặt không đỏ, nhưng uống say giống như trẻ con vậy.”
Trình Dao Dao nhịn không được cười lên, lại tranh thủ thời gian kéo căng khuôn mặt nhỏ.
Bố Trình lần trước gửi một túi hạnh nhân tới, chất lượng tốt nhất, dùng để làm đậu hũ hạnh nhân vừa vặn. Đậu hũ hạnh nhân ăn cảm thấy thanh đạm mềm mịn, có thêm vị đăng đắng của hạnh nhân, ăn lâu có thể an thần, điều hòa hơi thở, trắng da. Nhưng làm vô cùng tốn công, bây giờ lại không có máy làm, phải làm thủ công. Trình Dao Dao mài hạnh nhân đến trưa, lại dùng vải xô lọc mấy lần, mới có thể làm ra cảm giác tinh tế mềm mịn như vậy.
Đậu hũ hạnh nhân để bên trong chén nhỏ, mềm nhũn trắng nõn nà, đổ thêm một thìa mật ong lên trên, ngon hơn đậu hoa, bà Tạ và Tạ Phi ăn ngon khen không dứt miệng.
Bà Tạ cất phần còn lại vào trong giếng, nói: “Để sáng mai Chiêu ca nhi dậy rồi ăn. Dao Dao tốn bao nhiêu công làm, để cho hắn ăn thử.”
Trình Dao Dao nhỏ giọng lầm bầm: “Đáng đời anh ấy không được ăn.” Ai bảo hắn đi ăn cơm nhà nhỏ trọc đầu!
Bà Tạ ngáp một cái, trở về phòng đi ngủ. Người nhà luôn luôn ngủ sớm, vì muốn chờ Tạ Chiêu nên mới thức đến giờ này. Tạ Phi đi tắm rửa, giúp Trình Dao Dao đun nước, cũng trở về phòng đi ngủ.
Trình Dao Dao ngồi trong sân chơi một lát, chờ nước đun sôi liền gọi Tạ Chiêu.
Phòng Tạ Chiêu là phòng chứa đồ cải tạo lại, phòng ngoài để da thú và dược liệu, phòng trong chỉ có một cái giường và một cái bàn, vô cùng đơn sơ.
Tạ Chiêu mở vạt áo nằm trên giường, giày cũng không kịp cởi, ngủ rất ngon. Trong phòng mát lạnh, hắn không đắp thảm, ngủ nóng bừng cả người.
Trình Dao Dao gọi hai tiếng: “Tạ Chiêu, Tạ Chiêu!”
Tạ Chiêu từ trước đến nay đi ngủ đều rất cảnh giác, Trình Dao Dao đứng sát cửa gọi hắn, lúc này vẫn không thấy động. Trình Dao Dao đến gần nhìn hắn, ngửi thấy mùi rượu trên vạt áo của hắn, là rượu cao lương!
Tửu lượng không được tốt còn học người ta uống rượu trắng. Nghĩ đến việc hắn đi uống rượu ở nhà ai, Trình Dao Dao lập tức ghét bỏ đẩy hắn: “Anh dậy đi, em muốn tắm, dậy xách nước cho em!”
Tạ Chiêu “Ừ” một tiếng, không nhúc nhích.
Trình Dao Dao giống như con mèo con khóc lóc om sòm, cầm vạt áo hắn lắc lắc: “Ai bảo anh uống rượu,…”
Tạ Chiêu nhíu mày, vừa nhắm hai mắt vừa ôm lấy người ấn vào trong ngực: “Không được nghịch.”
Trình Dao Dao ngã nhào vào trong lồng ngực của hắn, Tạ Chiêu còn chưa tắm rửa, trên người có mùi hormone và mùi rượu nhàn nhạt.
“Ngô…” Trình Dao Dao che miệng, khó khăn lắm mới nhịn xuống được tiếng hừ mềm mại, tức giận cào Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu da dày thịt béo, lông mày không nhíu một cái, cánh như vòng sắt ôm chặt cô.
Mùi trên người Tạ Chiêu rất dễ chịu. Trình Dao Dao hít một hơi thật sâu dương khí, gương mặt nóng lên, cảm thấy hành vi này của cô thật không có tiền đồ. Một bên phỉ nhổ bản thân, một bên nắm chặt cơ hội ghé sát vào người Tạ Chiêu ngửi tới ngửi lui.
Tạ Chiêu cười nhẹ một tiếng, âm sắc trầm thấp mê người, dọa Trình Dao Dao lập tức tỉnh táo lại, cả người cứng ngắc không dám động.
Cằm Tạ Chiêu cọ xát mái tóc của cô, gọi “Em Dao Dao”, lại không có động tĩnh nữa.
Trình Dao Dao thở một hơi dài, căm tức trừng mắt nhìn xương quai xanh của Tạ Chiêu, dọa chết người rồi! Trình Dao Dao im lặng chờ một lúc, nhấc cẩn thận cánh tay Tạ Chiêu ra, một bên vặn eo lui ra ngoài, từng chút bò ra ngoài…
Tạ Chiêu mơ hồ lẩm bẩm, lật người, một cái chân dài đè lên.
Trình Dao Dao bị ép tới nỗi nội tạng suýt nữa phun ra, liều mạng đẩy hắn ra, ai ngờ Tạ Chiêu giống như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi, hai tay hai chân quấn chặt. Một chút sức lực của Trình Dao Dao như châu chấu đá xe, trong chớp mắt bị coi như gối ôm ôm vào lòng.
Trình Dao Dao cam chịu không động đậy.
Dương khi mênh mông chui vào người, làm lá sen nháy mắt giãn ra, vui sướng lung lay.
Trình Dao Dao trừng mắt nhìn gương mặt lúc ngủ của Tạ Chiêu, hai mắt nhắm lại, đôi lông mày sắc bén làm hắn có cảm giác tránh xa người nghìn dặm. Nhìn xuống, mũi cao thẳng, đôi môi khong dày không mỏng, hơi mở ra, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Trình Dao Dao ma xui quỷ khiến nhìn chằm chằm môi hắn, nhỏ giọng gọi: “Tạ Chiêu, Tạ Chiêu anh tỉnh dậy đi?”
Không trả lời. Hô hấp của Tạ Chiều đều đều, ngủ rất ngon.
Trình Dao Dao chép miệng. Cô còn đang tức giận Tạ Chiêu, cũng không muốn hôn hắn! Đây chỉ là vì hút dương khí thôi!
Một đôi mắt hẹp hài mở ra trong bóng tối, giống như con sói dùng sức chờ phát động.
…
Trình Dao Dao bị ép hấp thu dương khí mênh mông, mấy ngày nay tiêu hao dương khí rất nhanh được bù đắp lại, mà lại tràn đầy quá mức.
Không biết nhiều bao nhiêu, trong hư không vang lên âm thanh giọt nước, đánh thức Trình Dao Dao.
Lá sen lớn thêm một vòng, vui sướng biểu hiện với Trình Dao Dao. Trình Dao Dao buồn phiền trực tiếp giấu nó đi, hai chân đạp loạn, đá phải một thứ ấm áp cường tráng, lập tức giật mình tỉnh lại.
Một tia sáng chui qua ô cửa sổ mái nhà chiếu xuống căn phòng tối tăm mờ mịt, Trình Dao Dao nghiêng người nhìn Tạ Chiêu nằm sát bên cạnh mình, ký ức đêm qua lập tức tràn vào trong đầu.
“…” Trình Dao Dao cố gắng giữ bình tĩnh.
Trình Dao Dao cẩn thận nhấc cánh tay Tạ Chiêu lên, nhét tấm thảm cuốn vào trong ngực hắn, Tạ Chiêu ôm tấm thảm lật người, Trình Dao Dao thừa dịp thoát thân trượt xuống giường.
Cô nhặt quần áo rơi tán loạn dưới đất mặc lên, quay đầu nhìn nhìn, tấm thảm che phần dưới bụng của Tạ Chiêu, đường con cơ bắp dưới nắng sớm nhấp nhô như dãy núi chập trùng, lúc ngủ mặt hắn giãn ra, tóc ngắn rối bời dựng lên, lộ ra mấy phần thanh niên trẻ tuổi.
Trình Dao Dao không biết nghĩ gì để ít tiền trên đầu giường… Cô lắc đầu, cầm dép lê lên, giống như trộm chạy khỏi phòng Tạ Chiêu.
Sáng ngày thứ hai, Tạ Phi gõ cửa gọi Trình Dao Dao dậy ăn sáng, Trình Dao Dao giả vờ ngủ không dám ra ngoài. Đến giữa trưa, cô mới chậm rãi dậy rửa mặt, ra ngoài phòng.
Vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Tạ Chiêu đang ngồi trong làm mộc.
“!!!” Trình Dao Dao giật mình, quay người muốn về phòng.
Tạ Phi đã kêu lên: “Chị, chị cuối cùng cũng dậy rồi, chuẩn bị ăn cơm trưa!”
“…Nha.” Trình Dao Dao đành phải cứng đờ xoay người, đi vào sân đánh răng rửa mặt.
Trong sân đầy mùi gỗ mộc. Bồn tắm đã có hình dáng ban đầu, Tạ Chiêu đang mài mép thùng gỗ, trên áo choàng ngắn thấm mồ hôi, không biết làm bao lâu rồi.
Trình Dao Dao nhìn chằm chằm chum nước bên cạnh hắn một lúc lâu, mới đi qua múc nước, sau đó múc nước thật nhanh rồi chạy đi.
Tạ Chiêu: “…”
Mặt Tạ Chiêu lạnh lùng vứt công cụ xuống, đi đến cạnh giếng múc nước rửa mặt.
Hai người một trái một phải, khoảng cách ở giữa có thể đặt một cái sân nhỏ. Bà Tạ bê thức ăn lên bàn, trong lòng cũng không biết nên buồn hay nên thở phào.
Cơm trưa do bà Tạ làm, cà muối, thịt khô xào ớt, canh măng khô, trứng rán mộc nhĩ, bên trong bát cơm trắng của Tạ Chiêu còn có một quả trứng gà. Bây giờ là thời điểm ngày mùa, không thể tiết kiệm lương thực tinh.
Tạ Chiêu đang ăn cơm, trên mặt không nhìn ra được gì. Trình Dao Dao vụng trộm nhìn hắn, cả người giống như ngồi trên đống lửa. Tạ chiêu rốt cuộc có nhớ chuyện đêm qua không?”
Bà Tạ lo lắng gặp thịt vào bát Tạ Chiêu: “Chiêu ca nhi, làm sao vậy, khẩu vị không tốt?”
Tạ Chiêu nói: “Hơi nhức đầu ạ.”
“Rượu cao lương nặng mùi, khó tránh khỏi.” Bà Tạ oán trách nói: “Lần sau đừng uống rượu nữa. Bây giờ cháu lái máy kéo, uống rượu hỏng việc. Cháu nhìn cháu xem, tối hôm qua uống say, cũng không xách nước tắm cho Dao Dao, sáng nay trong nồi vẫn đầy nước.”
Trình Dao Dao đang ăn cơm bị sặc, ho khụ khụ sắc mặt đỏ bừng.
“Cháu nhìn cháu xem, đứa nhỏ này sao lại không cẩn thận như vậy…” Bà Tạ và Tạ Phi vội vàng vuốt lưng cho Trình Dao Dao thuận khí.
Tạ Chiêu rót nước đưa cho cô, Trình Dao Dao nhìn hắn một cái, giống như bị bỏng dời mắt đi, uống mấy ngụm nước mới chậm rãi bình phục.
Ánh mắt Tạ Chiêu sa sầm, ăn mấy ngụm cơm liền đứng dậy nói: “Cháu đi làm việc.”
Bà Tạ lo lắng nói: “Đầu cháu còn đau không? Nếu không thì xin nghỉ nửa buổi, đừng đi nữa?”
“Không sao.” Tạ Chiêu đội nón tre lên, nói: “Đi đây ạ.”
Nhóm dưa hấu cuối cùng chở đi vào hôm đó, sắc trời chợt thay đổi, mưa rơi tầm tã. Các thôn dân của thôn Điềm Thủy vô cùng may mắn, hái dưa dưới mưa không phải là chuyện tốt.
Mưa rơi dữ dội, buổi chiều trời tối sầm, gió lớn thổi cửa cổ loảng xoảng rung động, nước mưa xen lẫn lá cây bay vào phòng. Trình Dao Dao và Tạ Phi vội vàng thu rau khô mang vào trong bếp, đậy vải bạt lên lồng gà và đống củi, nước mưa xối vào ướt sũng.
Trình Dao Dao đứng ở bậc thang trước cửa phòng, vươn tay ra, nước mưa rơi xuống lòng bàn tay đau nhức: “Mưa lớn quá! Lạnh hơn rồi!”
“Dao Dao, đừng đứng ở bên ngoài, sét đánh trên trời đó.” Bà Tạ đốt đèn dầu, nhìn bầu trời lo lắng: “Không biết mưa bao lâu mới ngừng, lúc này Chiêu ca nhi sớm về rồi đi?”
Tạ Phi tính toán thời gian một chút, trấn an bà nội: “Sáng nay anh trai vào huyện, lúc này đoán chừng đang ở trong huyện tránh mưa, nhất định không có chuyên gì.”
Tuy nói như thế, nhưng nhìn mưa to đầy trời, ba người phụ nữ đều thấp tha thấp thỏm lo sợ.
Sấm sét trên bầu trời vang dội, tia sáng trong phòng chính lờ mờ, đèn dầu bị gió thổi lúc sáng lúc tối. Bà Tạ bện giày cỏ, bà đã bện giày cỏ mấy chục năm rồi, nhắm mắt bàn tay vẫn có thể thuần thục xuyên thẳng qua rơm rạ, nửa tiếng đầu còn có thể bện xong một đôi giày cỏ rắn chắc. Giày quân đội kín hơi, mùa hè người trong thôn vẫn thích đi giày cỏ nhà mình bện, vừa thông khí vừa tiết kiệm tiền.
Trình Dao Dao cầm ghế đẩu ngồi trước cửa phòng chính hóng gió, hai tay chống cằm, dáng vẻ chau mày ủ rũ. Tạ Phi cầm sợi dây chơi lật dây thừng với cô, cô cũng không có tinh thần.
Thời gian dần dần trôi qua, sắc trời đen kịt.
Trình Dao Dao lấy lại tinh thần, nói: “Cháu đi đốt đèn.”
Cô vừa mới đứng lên, âm thanh gõ cửa xuyên qua màn mưa: “Mở cửa! Mở cửa!”
Tác giả có lời muốn nói:
Dao Dao: Chiến tranh lạnh cũng không thể chậm trễ em hút dương khí.
Dao Dao một ngụm nhỏ.
Tạ Chiêu một ngụm lớn.