Trình Dao Dao chỉ thuận miệng hỏi một câu, ai ngờ Tạ Phi phản ứng giống con thỏ nhỏ bị nắm chặt tai, gương mặt cũng đỏ bừng.
Động tác giấu đầu lòi đuôi của cô làm Tạ Chiêu và Trình Dao Dao đồng loạt nhìn chằm chằm.
Tạ Phi nắm chặt vạt áo, nhịp tim như muốn nhảy ra khỏi miệng. Cô rất ít khi nói dối, vừa nói dối liền đỏ mặt nóng mắt, cô cảm thấy cả thế giới đang nhìn mình.
May mà Trình Dao Dao không hỏi gì thêm, cô chỉ nói: “Tiểu Phi, quần áo mới em may giúp chị xong chưa?”
Lúc này Tạ Phi mới thở phào, cô nói: “Sắp xong rồi ạ, chờ em nghỉ em mang về cho chị xem!”
Trình Dao Dao dặn dò: “Ừm, mang cả bản phác thảo về, chị cần dùng.”
Tạ Phi không hiểu nhưng vẫn đáp ứng. Tạ Phi còn phải làm việc, cô cầm đồ ăn và kẹo đường quay về xưởng.
Tạ Chiêu vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ánh mắt suy nghĩ gì đó.
Trình Dao Dao khua tay trước mắt hắn: “Anh nhìn gì đấy?”
Tạ Chiêu nói: “Tiểu Phi không bình thường.”
Trình Dao Dao thầm nghĩ, anh mới nhìn ra à, bộ dáng thiếu nữ mơ mộng tình yêu của Tạ Phi làm cô không yên tâm, cô nói: “Không phải anh bảo người trông coi Tiểu Phi sao? Gần đây Tiểu Phi có qua lại với người đàn ông nào không?”
“Không có.” Tạ Chiếu nhíu mày, đây mới là vấn đề mấu chốt. Nhưng hắn là anh trai, có rất nhiều điều không tiện hỏi, hắn chỉ nói: “Em Dao Dao, em có thời gian thì nói chuyện với Tiểu Phi đi.”
Trình Dao Dao cười nói: “Đúng lúc em cũng muốn nói chuyện của Tiểu Phi với anh.”
“Chuyện gì?”
“Chờ Tiểu Phi về nhà rồi nói!” Trình Dao Dao ngồi lên yên sau xe đạp: “Về nhà thôi.”
Gần đây Tạ Chiêu thường đi đi lại lại giữa thôn Điềm Thủy và huyện Lâm An, hắn còn phải đến nhà máy gia công vật liệu gỗ nên mua cái xe đạp này tiện đi lại.
Ở niên đại này xe đạp là đồ được hoan nghênh nhất, cũng khó mua nhất. Banh xe to, trong lực mạnh, thân xe cao phù hợp với đôi chân dài của Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao thích đi xe đạp nhất, cô và Tạ Chiêu thường ra ngoài hóng mát. Tạ Chiêu còn kê một cái đệm nhỏ bằng bông ở yên sau, lúc ngồi sẽ không bị cộm người.
Tạ Chiêu chân dài đạp xe, Trình Dao Dao ngồi ngoan ngoãn đằng sau, tay nắm chặt áo Tạ Chiêu. Tiếng chuông xe đạp kêu vang, thanh niên trẻ tuổi chở cô gái xinh đẹp đi trêи đường nhận được vô số ánh mắt hâm mộ.
Cũng có người chậc chậc nói: “Không biết xấu hổ! Người trẻ tuổi bây giờ thật là!”
Giống như muốn chứng minh lời ông lão nói, một nhóm người trẻ tuổi mặc áo quân đội vác đài FM đi qua, tiếng hát mềm mại uyển chuyển phát ra từ trong máy nghe nhạc.
Ông lão tức giận giậm chân: “Cái thói đời này!”
Nhóm người trẻ tuổi kia càng hát càng to, bọn họ nghênh ngang rời đi.
“Em chưa quên anh, anh đã quên em rồi, ngay cả cái tên anh cũng nói sai chứng minh anh đang lừa dối em…”
Đến cổng nhà họ Tạ, Trình Dao Dao vẫn hát theo đài FM, Tạ Chiêu vừa đi đến cửa liền nghe thấy câu cuối cùng, cơ bắp phản xạ có điều kiện kéo căng: “Không có…”
Trình Dao Dao chọc trán hắn: “Nhìn anh nói gì này!”
Đầu ngón tay mát lạnh chọc vào trán hắn giống như có dòng diện tê dại chạy khắp người. Tạ Chiêu nắm chặt ngón tay cô, thấy Trình Dao Dao cười giảo hoạt, hắn cũng cười theo.
Bà Tạ bê gạo từ phòng bếp ra, hai người vội vàng buông tay.
Trình Dao Dao chạy tới: “Bà nội, cháu vo gạo giúp bà!”
Bà Tạ thấy Trình Dao Dao ngoan ngoãn múc nước vo gạo, bà dạy dỗ: “Lời bài hát bây giờ quá lộ liễu rồi, con gái con đứa suốt ngày hát mấy câu tình mới chả yêu, người khác nghe thấy lại cười cho.”
Tạ Chiêu nói: “Bà nội, lần tới cháu tìm hai cuốn băng Côn Khúc cho bà.”
(Côn Khúc: hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát.)
Bà Tạ vui mừng nhưng vẫn lo lắng: “Bây giờ có thể xem cái này sao?”
Trình Dao Dao nói: “Xem được ạ. Trêи báo cũng đăng tin, đoàn nghệ thuật Côn Âu được biểu diễn ở nước ngoài đấy ạ.”
Bà Tạ trầm ngâm nói: “Sự biến hóa càng ngày càng lớn, không biết tình thế có thay đổi không…”
Bắt đầu từ việc khuyến khích phát triển nền kinh tế tư nhân, nhà nước tiếp tục ban hành một loạt chính sách mới, cái cũ và cái mới đang xung đột kịch liệt. Bên trong phe cải cách có một nhóm thanh niên trẻ tuổi cầu tiến, lúc nhóm người này xuất hiện đã gây ra rất nhiều tranh cãi về vấn đề “đồi trụy”, bây giờ họ có thể bước ra ngoài ánh sáng, xuất hiện từ đầu đường đến cuối ngõ.
Bước đi nào cũng thay đổi lớn, phần lớn người dân đều duy trì trạng thái quan sát, có người dựa vào cơn sóng thay đổi mạnh mẽ này, họ quyết đoán xuất kϊƈɦ từ bên trong, thừa cơ tiến về phía trước.
Tạ Chiêu chắc chắn là người ở vế sau. Nhà máy hiện tại của hắn từng là một nhà máy gia công gỗ vì kinh doanh không tốt nên phải đóng cửa, máy móc bên trong đều có sẵn, chỉ cần mời người tới sửa chữa xong liền khởi công.
Khách hàng thu mua vật liệu gỗ đều là xưởng quốc danh, hiện tại vật liễu gỗ khan hiếm nên bọn họ giao tiền cọc và tiền hàng rất thoải mái. Nhà máy muốn thu mua vật liệu gỗ chỉ cần giao tiền đặt cọc cho đại đội các thôn, số tiền còn lại trả dần trong vòng một năm là được. Tạ Chiêu dùng số tiền còn lại đặt hai loại máy móc hiện đại nhất để sản xuất vật liệu gỗ.
Xí nghiệp tư nhân không giống xưởng quốc doanh, muốn làm cái gì cũng phải chờ phê duyệt theo một quy trình dài. Bây giờ trăm nghề hưng thịnh, nhà máy giống như máy in tiền, vật liệu gỗ được vận chuyển liên tục đến các tỉnh thành.
Mức bán hàng tháng thứ hai của nhà máy làm Trình Dao Dao kinh ngạc rớt cằm. Một nhà máy gia công nho nhỏ nhìn không có gì nổi bật nhưng lợi nhuận lại cao hơn dự liệu nhiều.
Đừng nói đến việc mở xưởng, ngay cả việc bán hạt dưa cũng có thể lời mấy nghìn đồng. Nhưng phần lớn người dân đều cho rằng công nhân mới là công việc ổn định thiết thực nhất.
Lúc Tạ Phi nghỉ việc ở xưởng may, người dân thôn Điềm Thủy thảo luận ròng rã hết tháng giêng: “Nhà họ Tạ điên rồi!”
Trình Dao Dao là người đề nghị Tạ Phi nghỉ việc.
Lúc Tạ Phi được nghỉ về nhà, cả nhà mở một cuộc họp.
Trình Dao Dao trịnh trọng nói suy nghĩ của mình: “Thứ nhất, sản phẩm của xưởng may không có gì đổi mới, các xưởng may tư nhân khác đang ép sát nên hiệu quả và lợi nhuận của xưởng may quốc doanh càng ngày càng kém, đây không phải là công việc ổn định thiết thực nữa. Thứ hai, ngay từ đầu Tiểu Phi đã không thích công việc ở xưởng may, em ấy thích thiết kế thời trang. Cháu cho rằng Tiểu Phi nên đọc sách rồi thi ngành thiết kế thời trang. Thứ ba, chẳng mấy chốc cháu và Tạ Chiêu sẽ đi học, Tiểu Phi và bà nội cũng nên đi cùng chúng cháu đến Thượng Hải.”
Trình Dao Dao nói xong, cô thấy ba người chỉ nhìn mình thì nhắc nhở: “Cháu nói xong rồi, xin mời vỗ tay.”
Tạ Chiêu phản ứng đầu tiên, hắn vỗ tay nhiệt liệt. Bà Tạ và Tạ Phi cũng vỗ tay theo.
Bà Tạ nói: “Dao Dao nghiêm túc rất ra dáng đấy.”
Trình Dao Dao được khích lệ, cô nói tiếp: “Mọi người thấy đề nghị của cháu thế nào?”
Bà Tạ nói: “Dao Dao nói có lý. Nhưng chuyện này phải nghe ý kiến của Tiểu Phi.”
Tạ Phi cuộn ngón tay lại: “Nhưng anh trai đã tốn rất nhiều sức mới tìm được công việc này cho cháu, nếu cháu nghỉ việc…”
“Lúc đầu anh cháu tìm việc là vì cháu, bây giờ bảo cháu nghỉ việc cũng là vì cháu.” Bà Tạ nói: “Cháu không cần để ý đến anh cháu. Bản thân cháu nghĩ thế nào?”
Tạ Chiêu gật đầu.
Tạ Phi xoắn xuýt nửa ngày, cô nói: Cháu cũng không muốn làm ở xưởng may nữa. Nhưng cháu nghỉ việc ở đấy thì làm gì bây giờ?”
Bà Tạ và Tạ Chiêu nhìn về phía Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao đã tính trước rồi, cô cười tủm tỉm nói: “Làm chuyện em hiểu rõ nhất, cũng là chuyện em thích nhất!”
Sắp đến cuối năm, cửa hàng tổng hợp đầu tiên ở huyện Lâm An dần dần náo nhiệt. Một tháng trước cửa hàng còn hoang tàn vắng vẻ, bây giờ người đến mua xếp hàng dài.
Ba gian hàng lớn nhất sửa chữa gộp lại thành một cửa hàng to, bên trong quét vôi đổi mới hoàn toàn, mặt tường trắng bóc treo quần áo nữ rực rỡ muôn màu.
Sáu cô gái trẻ tuổi mặc trang đồng bộ cười tươi chào hỏi khách.
“Em gái, da em trắng mặc cái váy này rất hợp.”
“Không chắc cũng không sao, trong kia có phòng thử quần áo, em có thể vào thử.”
“Ngại quá, áo choàng dài kia chỉ còn một chiếc. Đây là hàng ngoại quốc, bán hết cái này sẽ không còn nữa.”
Những người phụ nữ ở huyện Lâm An mặc quần áo lao động màu xanh và màu nâu mấy chục năm trời, bây giờ thấy quần áo nữ thời thượng rực rỡ muôn màu như này liền điên cuồng mua.
Đặc biệt dựa vào tiêu chí marketing “chỉ còn một chiếc duy nhất, bán hết sẽ không còn nữa”, khách hàng càng kϊƈɦ động. Gần đến Tết, ai cũng muốn mua quần áo đẹp ăn Tết!
Bây giờ là thị trường của người bán, không có ai trả giá, có người vì một bộ quần áo mà suýt nữa đánh nhau.
Mấy cô gái bán hàng vừa nhanh nhẹn tính tiền vừa chịu trách nhiệm căn ngăn. Dù bận rộn thế nào, trêи mặt họ vẫn nở nụ cười chân thành với khách, mồm miệng thì lanh lợi, so với nhân viên mậu dịch lạnh như băng ở cung tiêu xã, mọi người cảm thấy nơi đây ấm áp như gió xuân.
Nhân viên bán quần áo ở đây được trích phần trăm hoa hồng. Bán được một bộ quần áo có thể kiếm thêm 1 đồng, họ nói khàn cả tiếng cũng đáng!
Mới khai trương được ba ngày, “Cửa hàng thời trang Bên kia dòng sông” đã trở thành chủ đề lôi cuốn của phụ nữ thành Lâm An.
Bài hát “Bên kia dòng sông” của Đặng Lệ Quân đang thịnh hành hiện nay, mấy người phụ nữ liền gọi cửa hàng là “Bên kia dòng sông”. Nếu là cô gái thời thượng mà không có một bộ quần áo nào trong cửa hàng“Bên kia dòng sông” thì rất mất mặt.
(Bên kia dòng sông: Đây là bài hát của Đặng Lệ Quân, nội dung của bài hát : Có một cô gái xinh đẹp sống ở bên kia dòng sông, chàng trai nguyện ý lội ngược dòng sang bên đấy tìm cô gái nhưng đoạn đường phía trước nhiều gian nan, con đường vừa xa vừa dài. Trong truyện muốn nói mấy cô gái mua quần áo ở cửa hàng này cũng phải vất vả, gian nan lắm mới mua được.)
“Bên kia dòng sông” là cửa hàng Trình Dao Dao và Tạ Phi mở. Cửa hàng này giao cho Hầu Tử quản lý, hai người chưa từng lộ diện ở trong cửa hàng, họ chỉ phụ trách việc cung cấp hàng.
Nhà máy vận chuyển gỗ lên tỉnh, khi trở về thuận tiện chở hàng hóa khác, phần lớn trong đó là quần áo nữ Quảng Châu đang hot hiện nay.
Trình Dao Dao làm đại tiểu thư 20 năm không phải ăn không ngồi rồi, ánh mắt cô cực kỳ tốt, cô luôn chọn những kiểu dáng xinh đẹp độc đáo nhất, việc nổi tiếng ở huyện Lâm An dễ như trở bàn tay vậy.
Điều làm cô vui mừng là ánh mắt của Tạ Phi. Thẩm mỹ của cô và Trình Dao Dao rất giống nhau, cô còn nghiên cứu kiểu dáng quần áo rồi sửa chữa làm nó đặc biệt hơn.
Lúc trước Tạ Phi chỉ nghiên cứu mấy mẫu váy cao cấp của Trình Dao Dao. Bây giờ có rất nhiều hàng mẫu, các thiết kế cũng càng ngày càng tốt.
Tạ Phi cầm áo khoác dài củaTrình Dao Dao, cô xem xét rồi sửa lại một lần. Lúc Trình Dao Dao mặc vào lập tức kinh ngạc.
Áo khoác lông bo eo, vạt áo dài gần đến mắt cá chân làm nổi bật đường cong yểu điệu. Cúc áo giống kiểu nam, bên trêи đính mấy loại cúc bằng kim loại hiếm thấy.
Tạ Chiêu nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, cô mặc cái áo này cực kỳ
mạnh mẽ, oai phong, kết hợp với đường con yểu điệu vô cùng hấp dẫn.
Trình Dao Dao có thể nhìn ra, đây là trang phục cưỡi ngựa của người nước ngoài, bên trêи sửa lại mấy chi tiết khác. Trình Dao Dao biết Tạ Phi có thiên phú với ngành thiết kế thời trang nhưng cô không ngờ em ấy có thiên phú đến mức này. Tạ Phi không được đi học, cũng không được huyến luyện qua nhưng cô vẫn kết hợp được kiểu dáng Trung Tây để làm ra được cái áo đẹp như này.
Tạ Phi nói với Trình Dao Dao, cô muốn mang quần áo mình tự làm bán trong cửa hàng. Tạ Phi có bản vẽ sẵn, cô còn quen mấy nhân viên tạp vụ trong xưởng may, họ có thể làm một cái xưởng may nhỏ, lợi nhuận sẽ cao hơn so với việc bán quần áo may sẵn.
Trình Dao Dao không đồng ý, cô chỉ bảoTạ Phi chú tâm vào việc học thiết kế. Tạ Phi luôn luôn nghe lời, cô nghĩ chắc trình độ của mình còn chưa đủ, cô tiếp tục ở trong nhà thiết kế quần áo mới cho cả nhà.
Tết năm 1978, thôn Điềm Thủy đón một đợt tuyết hiếm thấy.
Buổi sáng Trình Dao Dao tỉnh dậy, cô cảm thấy căn phòng trở nên sáng rõ. Cô mở cửa sổ nhỏ cạnh giường ra mới thấy những bông tuyết tung bay trêи bầu trời.
Trình Dao Dao mững rỡ, cô gọi to tên Tạ Chiêu. Một lúc sau, Tạ Chiêu mở cửa vào phòng, không khí lạnh cũng bay vào theo.
Trình Dao Dao kinh ngạc.
Hôm nay Tạ Chiêu mặc áo khoác đen Tạ Phi may, vai rộng eo thon chân dài, quần quân đội tạo nên khí chất cấm ɖu͙ƈ, Tạ Chiêu giống như một anh lính đẹp trai ngời ngời.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí xung quanh thúc đẩy phản ứng hóa học, ánh mắt triền miền không rời.
Trình Dao Dao vén chăn ngồi dậy, cả người lập tức bị đông cứng. Tạ Chiêu chạy nhanh tới, hắn ôm cô gái nhỏ vào trong ngực.
“Tạ Chiêu, chúc mừng năm mới! Năm mới bình an, ngày ngày vui vẻ!”
“Em Dao Dao, chúc mừng năm mới! Năm mới bình an, ngày ngày vui vẻ!”
May mà hai người chưa quên lời bà Tạ dặn, đầu năm gặp nhau phải chúc Tết trước để lấy may.
Trình Dao Dao chế giễu hắn: “Học theo em, tự anh nghĩ câu khác đi!”
Tạ Chiêu im lặng một lát: “Chúc em Dao Dao sớm kết hôn với anh.”
Trình Dao Dao dùng đầu đập cằm hắn. Sáng sớm Tạ Chiêu đã cạo râu, làn da mịn màng của Trình Dao Dao cọ vào hơi đau, cô chảy nước mắt nhìn Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu xoa cho cô, cái trán trắng ửng đỏ trông cực kỳ chói mắt.
Tạ Chiêu yên lặng thả tay xuống, hắn nói: “Em Dao Dao, mặc quần áo dậy thôi, ra ngoài ngắm tuyết.”
Trình Dao Dao cho tay vào trong áo khoác của Tạ Chiêu, cả người nằm trong vòng ôm ấp áp của hắn: “Em tưởng thôn Điềm Thủy không có tuyết cơ.”
Tạ Chiêu nói: “Rất ít, đây là đợt tuyết thứ hai anh thấy.”
“Em cũng ít khi nhìn thấy tuyết, em muốn làm người tuyết!” Tinh thần của Trình Dao Dao tỉnh táo hẳn.
Trình Dao Dao rửa mặt rồi thay quần áo mới. Hôm nay cô mặc một cái váy bo eo Tạ Phi làm cho cô, đuôi váy hơi xòe, chân đi giày da nhỏ mua ở Thượng Hải, mái tóc đen nhánh tết thành bím, trêи đầu đội mũ nồi, bộ dáng thời thượng giống hệt người mẫu trêи tạp chí.
Cả nhà đều kinh ngạc nhìn cô. Trình Dao Dao không xấu hổ, cô còn đắc ý xoay một vòng rồi tạo mấy tư thế chụp hình: “Đẹp không? Cháu bảo Tạ Phi bóp eo lại, nhỏ nhắn mà không gầy.”
Tạ Chiêu chém định chặt sắt: “Đẹp.”
Tạ Phi gật đầu như giã tỏi: “Đẹp.”
Bà Tạ vừa buồn cười vừa tức giận: “Đẹp, đẹp, đừng đắc ý nữa. Eo bo lại chặt như vậy thì nấu cơm giúp bà thế nào được?”
Tạ Chiêu lập tức nói: “Cháu giúp ạ.”
Tạ Phi cũng nói: “Cháu có thể giúp một tay!”
“Còn chúng cháu nữa!” Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mỉm cười đi vào nhà, hai người nói: “Chúc mừng năm mới! Chúc bà Tạ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
Bà Tạ cười hớn hở: “Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, bà chúc các cháu mạnh khỏe, thi đậu đại học!”
Mọi người chúc Tết nhau. Trình Dao Dao không chờ kịp, cô nói: “Mau nhìn quần áo mới của tôi đi!”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân lôi kéo Trình Dao Dao, hai người nhìn từ trêи xuống dưới: “Cái váy này đẹp quá! Sao trong cửa hàng không bán vậy?”
Hai người cũng mặc quần áo ở cửa hàng Bên kia dòng sông, nhưng kém hơn cái váy của Trình Dao Dao nhiều. Cái váy này vừa sang vừa tinh xảo, vẻ đẹp và khí chất của Trình Dao Dao đủ áp đảo bộ váy này.
Trình Dao Dao đắc ý nói: “Tiểu Phi làm cho tôi đó!”
Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân khen Tạ Phi một phen, họ năn nỉ cô làm quần áo mới cho mình. Hàn Nhân nói: “Dựa vào cái váy của Dao Dao có thể thấy tay nghề của em vượt qua các mẫu mã quần áo trong cửa hàng bách hóa đấy! Em còn có thể mở cửa hàng kiếm tiền!”
Tạ Phi được thổi phồng, trái tim đập thình thịch, nửa ngày sau cô mới lấy hết dũng khí nói với Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, mấy kiểu váy em làm có thể mang đến cửa hàng bán không?”
“Không.” Trình Dao Dao lập tức bác bỏ.
“À.” Đề nghị bị bác bỏ trước mặt mọi người, gò má cô lập tức đỏ bừng, cô uể oải cúi đầu xuống. Quả nhiên cô vẫn không làm được…
“Quần áo em làm mang bán ở đấy rất lãng phí.” Trình Dao Dao nói tiếp: “Em tiếp tục nghiên cứu bản vẽ và quần áo đi, bộ nào cũng giữ cẩn thận. Chị cam đoan, trang phục do em thiết kế sẽ có mặt ở khắp cả nước.”
Trình Dao Dao làm Tạ Phi ngạc nhiên mở to mắt. Có mặt ở khắp cả nước? Cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng Trình Dao Dao nói chắc chắn như vậy làm cô không nhịn được lập tức tin Trình Dao Dao.
“Vâng!” Tạ Phi lấy lại lòng tin, cô nắm chặt tay, đôi mắt nai con lóe sáng.
Tủng Tủng kêu gâu gâu chạy vào, nó thấy mọi người đang cười nói náo nhiệt thì càng kêu to, nó chạy xung quanh mọi người.
Hôm nay, vườn rau và nền đất phủ đầy tuyết, tuyết trắng ở khắp nơi, Tủng Tủng vui sướиɠ cắm mặt vào trong đống tuyết, nó vừa ủi vừa lay.
Trình Dao Dao cao hứng nói: “Chúng ta đắp người tuyết đi!”
Trương Hiểu Phong là người phương bắc, cô thấy tuyết giống như mưa bụi thường ngày. Nhưng những người khác đều là người phương nam, mọi người vui vẻ chạy ra sân.
Các cô hợp lực làm một quả cầu tuyết trong sân. Tạ Chiêu dựng thang trèo lên nóc nhà đẩy tuyết xuống, Tủng Tủng lập tức bị một đống tuyết che kín người.
Bỗng nhiên Tủng Tủng nhảy ra từ trong đống tuyết, nó vui sướиɠ lè lưỡi kêu gâu gâu. Cường Cường cũng dậy, nó tò mò quan sát nửa ngày rồi bước trêи nền tuyết.
Bên trêи lưu lại mấy dấu chân, nó lập tức rụt chân chui vào cạnh bên lò ngủ tiếp.
Trình Dao Dao cười hì hì đắp người tuyết, sau đó đoạt nhánh cây Tủng Tủng tìm được làm cánh tay, cô dính hai quả táo đỏ làm mắt.
Hàn Nhân lấy mũ len của mình đội người tuyết, cô đánh giá người tuyết: “Còn thiếu cái gì nhỉ?”
Bà Tạ đang dặn dò mấy người cẩn thận lạnh cóng, lúc này bà giơ một củ cà rốt lên: “Mũi, mũi!”
Trình Dao Dao gắn cà rốt lên, người tuyết ngây thơ xuất hiện trong sân. Tủng Tủng chạy quanh người tuyết kêu gâu gâu, nó muốn làm quen với người bạn mới.
Hàn Nhân nắm quả cầu tuyết trong tay gọi to: “Dao Dao, nhìn tôi!”
Trình Dao Dao vừa quay đầu lại, một quả cầu tuyết bay từ phía đối diện tới.
Bụp một phát, mặt nở hoa.
Tạ Chiêu kịp thời kéo cô tránh ra, người bị ném trúng là…
“Ôi!” Hoàng Lục che mũi, quà tặng rơi đầy đất.
Hàn Nhân vội vàng chạy tới nhặt lên: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Mắt Hoàng Lục đẫm lệ mơ hồ, hắn còn cười nói: “Không sao, không sao, cái này gọi là việc vui tới cửa, ha ha.”
Bà Tạ cười nói: “Lục Tử, chúc mừng năm mới, đến chơi Tết còn mang quà cáp gì chứ!”
Hoàng Lục cười hí ha hí hửng: “Đến chúc Tết bà sao có thể mang tay không được! Bà nội, chúc mừng năm mới! Anh Tạ, chị dâu, chúc mừng năm mới! Em gái, chúc mừng năm mới! Hai đồng chí, chúc mừng năm mới!”
Hoàng Lục vừa đến đã ân cần làm trợ thủ giúp bà Tạ, hắn vừa làm cái này lấy cái kia, không có một điểm gì gọi là người ngoài.
Mấy người Trình Dao Dao cũng chen vào bếp hỗ trợ làm nhân bánh, vỏ sủi cảo. Tạ Chiêu ngồi duỗi chân nhóm bếp lò. Cường Cường nằm trêи đùi hắn ngủ. Tạ Chiêu vừa nhóm củi vừa trông coi đàn mèo con bò vào bếp. Đặc biệt là mèo đen – Hạt Vừng, cả người đen xì không nhìn rõ, nó dễ gặp nguy hiểm nhất.
Bà Tạ nói: “Lục Tử, cháu là khách, cháu và Chiêu ca nhi ra ngoài uống trà đi. Nơi này để bà làm được rồi.”
Trước kia bà Tạ gọi hắn là Tiểu Hoàng, nhưng nghe tên này rất giống tên con chó. Hoàng Lục nói trước kia mẹ hắn gọi hắn là Lục Tử nên bà Tạ cũng gọi như vậy.
Hoàng Lục tủi thân nói: “Bà nội, bà coi cháu là người ngoài sao?”
Bà Tạ đành cười đồng ý: “Vậy cháu nhìn chảo dầu cho bà.”
Hoàng Lục vui vẻ: “Được ạ!”
Phòng bếp ấm áp, mọi người ngồi vây quanh cười cười nói nói, mỗi người làm một việc, một năm vất vả đều trở nên đáng giá dưới mùi thơm của đồ ăn.
Năm ngoái bà Tạ làm thịt chiên được hoan nghênh, năm nay bà làm thêm gà chiên, thịt rán chua ngọt, miếng nào cũng giòn tan vàng ươm, thịt gà lăn tròn trong chảo dầu, bên ngoài chiên vàng giòn, bên trong mềm dai thơm nức.
Thanh niên 20 tuổi vẫn là trẻ con khi đứng trước mặt bà Tạ, mọi người tranh nhau ăn làm bà Tạ cười không ngừng.
Tạ Chiêu mỉm cười nhìn Trình Dao Dao nô đùa. Cô cướp miếng thịt gà chiên to nhất cho Tạ Chiêu: “Tạ Chiêu, mau ăn miếng này đi!”
Tạ Chiêu chỉ lo nhìn cô hắn tự động há mồm ăn.
Trình Dao Dao giật mình, đám người đang cười đùa thấy thế cũng ngẩn người.