Khói bụi mịt mù, một con xe Jeep đi vào thôn Điềm Thủy.
Người trêи xe lục tục xuống, người xuống cuối cùng là một người phụ nữ trung niên sang trọng, giày trêи chân không dính bụi giẫm xuống đất, bà nhíu mày lại.
Ngụy Thục Quyên vội vàng đỡ bà ấy, bà lấy lòng nói: “Đường bẩn quá đi! Nông thôn đều như vậy đó.”
Mẹ Thẩm ghét bỏ rút tay về. Cán bộ đi cùng cười nói: “Xe không đi vào được, chúng ta chỉ có thể đi bộ.”
Trình Chinh cười: “Tôi thấy quanh cảnh ở đây rất tốt, tường trắng ngói đen, rất hợp với vùng sông nước Giang Nam.”
Cán bộ nói: “Đúng, đúng. Quang cảnh trong thôn rất đẹp. Mỗi năm thôn này đều được xếp loại đại đội tiên tiến, người dân thật thà chất phác…”
Tiếng thét chói tai kèm theo tiếng mắng chửi truyền đến.
Cách đó không xa, một đám người đang xem đánh nhau.
Mẹ Thấm nắm khăn tay, bà che mũi lại: “Mấy người này thật sự thô tục!”
Mặt cán bộ cứng đờ, hôm nay hắn di tiếp đãi đoàn người từ Thượng Hải đến, sao lại chọn đánh nhau vào thời điểm này vậy!
Cán bộ cười làm lành: “Tôi nhất định sẽ phê bình giáo ɖu͙ƈ bọn họ! Chúng ta đi trước đi, đừng để ý đến bọn họ.”
“Tôi nghe thanh âm này hơi quen.” Ngụy Thục Quyên vỗ đùi: “Không phải Nặc Nặc nhà chúng ta hay sao?”
Mẹ Thẩm cũng hoảng sợ: “Đó không phải là Thẩm Yến sao?”
…
“Không biết xấu hổ, dám dụ dỗ đàn ông của tao!”
“Mẹ mày, đồ đàn bà hư hỏng, hàng thối! Ai biết cái thứ rơi từ bụng mày ra là của ai, mày còn làm liên lụy đến cháu gái của tao hả?”
Trình Nặc Nặc như người điên, bà Lâm càng già càng dẻo dai, hai người đánh nhau lăn lộn trêи đất, mấy người phụ nữ hay nói tục trong thôn cũng phải đỏ mặt.
Bà Lâm có hai người con dâu, một người nắm chặt Thẩm Yến không thả, một người ngồi cắn hạt dưa xem náo nhiệt, bà ta không đi lên khuyên can ai cả. Thanh danh của hai người này đều thối, người khác cũng không thèm đi lên can ngăn.
Đám người chỉ trỏ: “Nhà họ Lâm lại có tin gì à?”
“Thẩm Yến và Lâm Bình Bình làm sao vậy?”
Bốn phương tám hướng chỉ trỏ, Thẩm Yến xấu hổ tức muốn chết. Lưu Mẫn kéo cổ áo hắn biến dạng: “Cậu phải có một câu trả lời cho Bình Bình nhà tôi!”
Thẩm Yến hét lên: “Tôi và cô ấy chẳng có chuyện gì cả!”
Tiếng nói sắc bén của Lưu Mẫn vượt qua hắn: “Chính miệng Trình Nặc Nặc nói, cô ta thấy cậu tặng một cái vòng tay cho Bình Bình nhà tôi. Cậu nhìn đi, không phải là cái này à?”
Lưu Mẫn kéo Lâm Bình Bình tới. Tay Lâm Bình Bình che kín mặt, trêи cổ tay cô đeo một cái vòng bằng sứ.
Người trong thôn nói: “Thể nào mấy ngày nay cô ta khoe khoang khắp nơi.”
“Cô ta còn bảo mua ở Thượng Hải, không phải thanh niên trí thức Thẩm ở Thượng Hải sao?”
“Trình Nặc Nặc còn chưa qua tháng, anh ta đã cấu kết với một người…”
Thẩm Yến cảm thấy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch: “Tôi chỉ muốn cảm ơn cô ấy đã chăm sóc Trình Nặc Nặc thôi…”
Giọng Lưu Mẫn the thé: “Đồ vật này có thể tặng tùy tiện sao, mấy ngày nay cậu qua lại mật thiết với Bình Bình nhà chúng tôi cũng chỉ vì cảm ơn con bé thôi sao?”
Trình Nặc Nặc đẩy bà Lâm ra, cô hét lên: “Con đĩ nhỏ nhà bà không gả được nên trộm đàn ông của người khác! Tôi còn chưa chết đâu, ngày nào cô ta cũng quấn lấy Thẩm Yến. Cũng không nhìn lại mặt mình xem, mơ mộng hão huyền!”
Lâm Bình Bình xấu hổ khóc to, Lưu Mẫn cười lạnh: “Cô nhìn cô trước đi! Nhìn bộ dáng này của cô, ngay cả Nhị Cẩu Tử trong thôn cũng chướng mắt cô! Lạ thật, Trình Dao Dao lớn lên xinh đẹp như kia, mà sao cô lớn thành bộ dạng này?”
Lời Lưu Mẫn giấu dao, con dao đâm thẳng lên người Thẩm Yến. Trình Nặc Nặc gào lên lật ngược bà Lâm lại, cô chạy đến xé rách mặt Lưu Mẫn.
Lưu Mẫn trốn về sau, ai ngờ Trình Nặc Nặc giả vờ, cô ta túm tóc Lâm Bình Bình hung hăng cào lên mặt Bình Bình.
Lâm Bình Bình kêu thảm, trêи mặt xuất hiện ba vết cào đẫm máu, da thịt bong hết ra: “Á! Thả tôi ra… Mặt của tôi!”
Lưu Mẫn như sói mẹ bị chọc giận, bà nhào về phía Trình Nặc Nặc. Bà Lâm và Lưu Mẫn giữ chặt Trình Nặc Nặc nhưng vẫn không làm Trình Nặc Nặc bỏ Lâm Bình Bình ra được.
Mấy người phụ nữ vật lộn trêи đất, tình cảnh này cực kỳ đáng sợ.
Thẩm Yến ngây ngốc nhìn cảnh này, hắn giống như hãm trong cơn ác mộng đáng sợ, dây thừng quấn chặt chân hắn kéo xuống, kéo xuống…
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tất cả dừng tay lại!”
…
Tình cảnh này như một vở kịch đặc sắc, về sau Trình Dao Dao nghe Hàn Nhân kể lại. Nghe nói Ngụy Thục Quyên cũng gia nhập cuộc chiến hai mẹ con Trình Nặc Nặc liên thủ lấy hai địch bốn. Mẹ Thẩm Yến thì ôm Thẩm Yến khóc đến nỗi trời đất tối tăm mù mịt, bà dùng giọng Thượng Hải mắng người giống như hát kịch vậy.
Hôm nay Trình Dao Dao chỉ ngoan ngoãn ở trong nhà, cô không ra ngoài xem náo nhiệt.
Lá tre vào dịp Tết Đoan Ngọ rất to, sau khi ngâm nước càng mềm dẻo. Từng cái lá được rửa sạch rồi phơi khô.
Cửa cổng có tiếng gõ, Tủng Tủng chạy như điên đến cổng, nó kêu ầm ĩ. Trình Dao Dao cười nói: “Nhất định là Tạ Chiêu mang rơm rạ về rồi.”
Cô lau tay rồi bước nhanh ra cổng, cô rút chốt mở cửa ra: “Tạ Chiêu, anh về…”
Nụ cười trêи mặt Trình Dao Dao cứng đờ.
Trình Chinh xách túi hành lý mệt mỏi đứng trước cửa ra vào.
Mấy tháng không thấy, Trình Chinh và Trình Dao Dao gặp lại nhau, bầu không khí hơi xấu hổ.
May mà Tiểu Thu còn đứng bên cạnh ông.
Tiểu Thu ló đầu ra nói: “Chị Dao Dao, bác trai này nói muốn tìm chị, chị em bảo em dẫn đường cho bác ấy.”
“Cảm ơn em.” Trình Dao Dao cười lấy kẹo đường cho bé: “Đây là bố của chị.”
Tiểu Thu cảm ơn Trình Dao Dao rồi chạy đi.
Trình Dao Dao nhìn Trình Chinh, cô hơi khó chịu dời mắt đi. Vừa rồi Trình Dao Dao nói câu “Đây là bố của chị” làm lòng Trình Chinh nóng hổi, ông nói: “Dao Dao, con khỏe không?”
Trình Dao Dao nói: “Một mình bố đi từ Thượng Hải tới sao?”
Trình Chinh né tránh ánh mắt của cô: “Dì… Dì của con cũng tới, còn có dì Thẩm nữa.”
Trình Dao Dao chẳng muốn suy nghĩ thêm gì nữa. Cô nhìn sau lưng Trình Chinh, không có ai đi theo cả.
Trình Chinh xoa tay, vẻ mặt khó xử.
Trình Dao Dao cũng không hỏi nhiều, cô nói: “Cả đường đi mệt mỏi rồi, bố vào nghỉ ngơi đi, con lấy trà cho bố.”
Trình Chinh do dự một lúc, ông bước qua cửa đi vào trong sân.
Căn nhà cũ cổ kính, các chi tiết trong căn nhà đều lộ ra sự sang trọng. Sân nhà được quét dọn sạch sẽ, vườn rau xanh um tươi tốt, cửa sổ phòng bếp treo chuỗi ớt và nấm khô, trêи bệ cửa sổ đặt mấy quả bí đỏ đáng yêu.
Bên trong lồng gà ở góc sân có mười mấy con gà mái, đống củi được sắp xếp chỉnh tề thành một đống. Mèo cam nằm phơi nắng trước sân, chó mập ngẩng đầu, tò mò chạy quanh chân Trình Chinh.
Đúng là chốn đào nguyên.
Trình Dao Dao bận rộn trong bếp, cô bê một đĩa bánh hoa quế và một bình trà lên, cô bảo Trình Chinh vào trong nhà chính.
Lòng trình Chinh phức tạp, ông nhìn con gái. Mái tóc đen nhánh của Trình Dao Dao tết thành bím ở sau lưng, cô mặc quần áo ở nhà, trêи người còn mặc một cái tạp dề nhỏ. Cô xắn tay áo lên, trêи tay còn dính ít nước và bột mì.
Lúc trước mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bây giờ lại làm mọi chuyện ngăn nắp rõ ràng, Trình Chinh đau lòng một trận.
Nhưng gương mặt trắng nõn của Trình Dao Dao ửng đỏ, giữa hai đầu lông mày hiện ra sự ngây thơ vui vẻ. Trình Chinh không thể không thừa nhận, Trình Dao Dao sống ở đây tốt hơn ở Thượng Hải nhiều.
Trình Dao Dao nói : «Đây là trà lúa mạch, bố uống đi. »
«Ừm, ừm ! » Trình Chinh vội vàng cầm chén trà uống một hớp, hơi nước bốc lên làm kính mắt của ông mơ hồ, ông nhân cơ hội tháo kính xuống lau lau.
Trình Dao Dao nhìn ông, trong lòng chua xót, bố già đi nhiều rồi.
Lần trước đến Thượng Hải, Trình Chinh vẫn gầy gò nhã nhặn. Bây giờ tóc bạc đầu, nếp nhăn cạnh khóe mắt hằn sâu. Cổ áo sơ mi và áo khoác nhăn nhúm, đây là chuyện lúc trước Trình Chinh không cho phép xảy ra.
Trình Chinh ngồi xe đường dài vất vả, ông uống hết chén trà mới phát hiện mình đói rồi. Ông lại uống thêm nửa chén trà, ăn mấy miếng bánh ngọt mới thở phào.
Trình Dao Dao thấy ông như vậy thì cầm bình nước rót trà cho ông : «Bố, bố đói sao ? Trong bếp có bánh thịt, con hấp hai cái cho bố ăn nhé. »
« Không cần đâu, ngoan. » Trình Chinh uống trà, ông cảm thán : «Dao Dao, lúc trước bố còn lo lắng con ở nông thôn phải chịu khổ. Hôm nay thấy hoàn cảnh ở nhà họ Tạ, bố mới yên tâm một chút. Bố biết, Tạ Chiêu chăm sóc con rất tốt. »
Trình Dao Dao mỉm cười, cô tự hào nói : « Con nói rồi, Tạ Chiêu đối xử rất tốt với con, người nhà anh ấy cũng đối xử tốt với con. »
Trình Chinh nhìn vẻ mặt con gái không lo lắng cái gì, mặt cô xinh đẹp như hoa tường vi nở rộ. Gương mặt tiều tụy của con gái út hiện lên trước mặt làm lòng Trình Chinh đau xót.
Trình Chinh nói : «Dao Dao, lần này bố đến vì chuyện của Nặc Nặc. May mà có thư con gửi, nếu không bố còn không biết Nặc Nặc làm ra chuyện hoang đường ở nông thôn. »
Trình Dao Dao không hứng thú lắm : «Không phải bố sớm biết chuyện của cô ấy và Thẩm Yến rồi sao ? »
Thấy thái độ Trình Dao Dao lạnh nhạt như thế, Trình Chinh liền nói : «Vừa rồi bố đi thăm Nặc Nặc, con bé đang bị bệnh, quả nhiên phải chịu rất nhiều khổ. »
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao mở to, cô nhìn Trình Chinh chờ ông nói tiếp.
Trình Chinh vuốt ve chén sứ : «Chuyện của con bé và Thẩm Yến, con bé tự làm tự chịu. Nhưng con và con bé là chị em, còn ở cùng thôn, con không nên mặc kệ con bé… »
Cả người Trình Dao Dao xù lông lên, cô ngắt lời ông : «Vậy bố muốn con quan tâm cô ta kiểu gì ? »
Trình Chinh đau đầu : «Dao Dao, con đừng hiểu lầm ý của bố. Bố biết giữa con và Nặc Nặc có nhiều chuyện lục đục. Bây giờ Nặc Nặc bệnh nặng, Thẩm Yến bạc tình bạc nghĩa, nó mặc kệ con bé. Nhưng con là chị ruột của con bé, nếu Nặc Nặc thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con sao ? »
Trình Dao Dao im lặng nhìn Trình Chinh : «Cuối cùng bố muốn nói gì ? »
Chẳng biết tại sao trong lòng trình Chinh hơi trống rỗng, những lời nghĩ sẵn trong đầu không nói ra được.
Nhưng nghĩ kỹ, ông vẫn nói : « Nặc Nặc trở mặt với nhà con bé ở nhờ rồi. Thân thể con bé rất yếu, con có thể bàn bạc với người nhà họ Tạ, tối nay nhà chúng ta ở nhờ được không ? »
Trình Dao Dao tưởng mình nghe nhầm : «Nhà chúng ta là những ai ? »
Trình Chinh bất đắc dĩ : «Dao Dao, chỉ ở tạm một đêm thôi. Con chưa nhìn thấy vết thương của Nặc Nặc… »
Trình Dao Dao cười lạnh : «Đây là ý của Ngụy Thục Quyên đúng không ? »
Mặt Trình Chinh kinh ngạc, Trình Dao Dao biết mình đoán đúng rồi. Cô quyết đoán nói : «Cô ta bị thương thì đến bệnh viện, chỗ này không phải bệnh viện ! Cô ta đừng mơ tưởng có thể bước chân vào nhà họ Tạ! »
Trình Chinh hơi thất vọng : «Dao Dao, Nặc Nặc là em gái của con, bây giờ con bé bị bệnh nặng, sao con có thể nói ra những lời này ? »