Hôm nay Từ Nam Phương ở nhà ăn sủi cảo. Mẹ Từ thấy con trai hiếm khi ở nhà thì vui mừng, bà dẫn người giúp việc đi làm sủi cảo nhân thịt lợn và rau cải trắng, Từ Nam Phương cũng ở một bên gói bánh, tay chân hắn vụng về làm mẹ Thẩm và người giúp việc không ngừng.
Cả nhà đang vui vẻ thì bố Từ trở về. Người giúp việc vội vàng lau tay nhận áo khoác, mẹ Từ cũng vui mừng nói: “Hôm nay ông về sớm vậy? Đúng lúc tôi làm sủi cảo, con của ông cũng tự tay gói sủi cảo đó!”
Sắc mặt bố Từ rất tốt: “Thật sự là nó gói sao?”
Mẹ Từ nháy mắt với Từ Nam Phương, Từ Nam Phương cười lấy lòng: “Bố, một hàng này đều là con gói, chờ lát nữa con tự mình nấu cho bố ăn!”
Bố Từ cũng cười gật gật đầu, bỗng nhiên ông đạp một phát, Từ Nam Phương bay ra ngoài, một cái sủi cảo vừa được gói xong lăn xuống đất, Từ Nam Phương bay thật xa sau đó đập vào tủ TV, bình hoa loảng xoảng rơi xuống đất.
Từ Nam Phương sững sờ ngồi dưới đất, hắn còn chưa phản ứng kịp. Mẹ Từ và người giúp việc hét ầm lên, hai người vội vàng đỡ Từ Nam Phương dậy. Bố Từ còn muốn đi lên đánh hắn nhưng mẹ Từ liều chết ngăn lại: “Sao ông lại đánh con trai? Hôm nay nó rất tốt, làm gì trêu chọc ông chứ!”
Bố Từ nổi giận đùng đùng: “Bố mày suýt nữa bị mày hố chết rồi! Đúng là cái thằng tinh trùng lên não, học cái xấu xa là giỏi! Bố mày phải thấp tha thấp thỏm mấy ngày hôm nay, giỏi lắm, hóa ra là con trai yêu quý của tao đứng đằng sau phá hỏng bàn của tao!”
“Ông nói cái gì đó!” Mẹ Từ không hiểu nổi, bà đành phải hỏi con trai mình: “Nam Phương, con lại gây chuyện gì ở bên ngoài rồi?”
Từ Nam Phương lau máu trêи khóe miệng, hắn tức giận nói: “Con gây chuyện gì chứ! Mấy ngày hôm nay con không làm gì cả!”
Bố Từ giận quá bật cười: “Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Không phải mày bảo đội tra xét bắt người chỉ vì một cô gái sao?”
Từ Nam Phương sững sờ, ánh mắt lập tức lóe lên: “Vậy thì sao? Thằng nhóc kia đầu cơ trục lợi, nên bắt!”
“Tao… Tao bóp chết mày!” Bố Từ chạy lên đánh hắn.
Mẹ Từ ôm chặt tay ông, bà nghe thấy chuyện nửa vời: “Nam Phương và người ta tranh giành con gái sao? Con gái nhà ai? Người trẻ tuổi mà, ông không thể vì chút chuyện của cô gái kia mà đánh con trai mình được! Nam Phương, chạy mau đi!”
Từ Nam Phương chạy đi như một cơn gió.
Thực ra bố Từ cũng không muốn đuổi theo, ông chờ con trai chạy xa mới tức giận vung tay ra: “Bà còn che chở cho nó!”
Mẹ Từ nháy mắt với người giúp việc, người giúp việc vội vàng dọn dẹp đồ rồi đi xuống. Mẹ Từ rót nước cho bố Từ, bà nói: “Có chuyện gì từ từ nói, rốt cuộc Nam Phương gây chuyện gì cho ông?”
Bố Từ ngồi xuống, ông uống một hơp nước nóng nói: “Không phải bà hỏi tôi mấy ngày hôm nay bận việc gì sao? Mấy ngày hôm nay chúng tôi mở đại hội liên tục không ngừng nghỉ, tim cũng muốn nhảy lên cuống họng, tưởng nắm được cán của tội phạm rồi, tôi chỉ việc làm mốt chuyện còn lại. Ai ngờ kết quả tốt rồi!”
Từ lúc nhận tin tức của Tạ Chiêu, nhóm của bố Từ ồn ào như ong vỡ tổ. Muốn thả Tạ Chiêu ra chỉ cần một câu nói thôi, nhưng tình hình bây giờ không ổn, ai cũng phải đi đi lại lại trêи lưỡi dao, chỉ cần một vấn đề nhỏ cũng bị phóng đại gấp mấy lần.
Đầu tiên bọn họ nghi ngờ đây có phải là nội gián không, bọn họ sợ nắm phải chuôi dao, bọn họ không muốn Tạ Chiêu dính dáng đến chuyện này. Không phải họ không nghĩ đến việc coi Tak Chiêu là con tốt bỏ đi, nhưng năng lực của Tạ Chiêu rất tốt, hơn nữa tâm tư của Tạ Chiêu kín đáo, ông Từ cũng không biết hắn có lưu lại đường lui cho mình không.
Tình thế cứ giằng co như vậy. Mấy ngày nay bố Từ giận giữ bao nhiều lần, đến khi ông gặp Trình Dao Dao, ông mới biết con trai mình vì tranh giành người yêu mà úp một cái sọt lớn như thế cho mình.
Kể xong câu chuyện, bố Từ lại nổi giận bừng bừng: “Thằng chết tiệt kia đi đâu rồi? Tôi phải lột da nó mới được!”
Mẹ Từ vội vàng ngăn ông lại, bà hỏi: “Ông nói Nam Phương vì con gái mà ăn dấm? Tôi cho nó đi xem mặt bao nhiêu người, nó có thèm nhìn ai đâu! Chẳng nhẽ thằng bé thông suốt rồi sao?”
Bố Từ uống một trà: “Cô gái này không phải xinh đẹp thôi đâu.”
Mẹ Từ nói: “Tôi không tin, có thể xinh đẹp đến mức nào chứ? Là con gái nhà ai?”
Bố Từ có để ở trong lòng đâu mà biết : « Gọi là Trình… Trình Dao Dao. »
Mắt mẹ Từ sáng lên : « Là cô gái xinh đẹp nổi tiếng kia sao ? »
Từ Nam Phương lén lút chạy về lớn tiếng nói : «Chính là cô ấy ! »
«Hừ ! » Bố Tự nổi giận đuổi theo, Từ Nam Phương lấy áo khoác chạy như bay ra ngoài, ông Từ ném một chiếc giày vào khung cửa.
Cửa hàng hữu nghị. Trong cửa hàng ấm áp như mùa xuân, hàng hóa mới rực rỡ muôn màu, Từ Nam Phương uể oải đi vào trong, hắn vừa làm bố tức giận nên định mua một hộp thuốc lá xịn về dụ dỗ.
Vừa đi vào trong hắn lập tức thấy bóng lưng xinh đẹp, mái tóc đen nhánh được buộc lên cao lộ ra cái cổ trắng như tuyết. Từ Nam Phương chấn động, hắn vội vàng quay đầu muốn đi.
« Từ Nam Phương ! » Một làn gió thơm mát đập vào mặt, Trình Dao Dao đã chạy tới trước mặt hắn, đôi mắt hoa đào hung dữ : «Anh còn dám xuất hiện sao ? Anh bảo người bắt Tạ Chiêu đúng không ? »
« Tôi… » Từ Nam Phương bị cô lườm quên cả nói chuyện, hắn cười khan nói : « Dao Dao, tôi… »
« Đừng có mà ngụy biện ! Anh nhìn mặt anh đi, cái gì đây ? Trình Dao Dao chỉ vào vết thương trêи mặt hắn : «Đáng đời anh bị bố đánh!”
Từ Nam Phương kinh ngạc nói: “Thần kỳ vậy, sao cô biết tôi bị bố đánh?”
“Hừ!” Trình Dao Dao khinh thường: “Chỉ biết dựa vào quyền thế trong nhà ức hϊế͙p͙ người khác, dùng lời Tạ Chiêu nói, làm được cái chuyện có ích gì cho gia đình chứ?”
Từ Nam Phương bị mắng bẽ mặt, hắn nhìn cửa hàng sau lưng Trình Dao Dao nói: “Chuyện kia là do Vệ Cường làm, không phải tôi!”
Trình Dao Dao không tin: “Tạ Chiêu và anh ta có thù oán gì? Anh ta bắt Tạ Chiêu còn không phải vì anh sao?”
“Cậu ta sao? Cậu ta nghe bạn gái tên Lưu Duyệt xúi giục!” Từ Nam Phương nói: “Thật sự tôi cũng muốn giải quyết xong chuyện này, trong lòng tôi cũng khó chịu lắm.”
Lưu Duyệt? Trình Dao Dao cố gắng nhớ lại xem người này là ai, đã là chuyện từ đời nào rồi, cô ta vẫn có bản lĩnh chạy đến chỗ mình, nhưng vì sao lại muốn gài bẫy Tạ Chiêu? Cô xắn áo lên: “Vệ Cường và Lưu Duyệt bây giờ đang ở đâu?”
“Cậu ta bị tôi đánh, nghe nói cậu ta về đánh bạn gái rồi.” Từ Nam Phương gãi đầu.
“… Đáng đời.” Trình Dao Dao bỏ qua, cô xoay người đi.
Từ Nam Phương hô: “Dao Dao, tôi về nhà sẽ cầu xin bố tôi, cô đừng gấp quá!”
Trình Dao Dao xua tay, địa vị của Từ Nam Phương trong cái nhà này như nào, bố hắn có thể nghe hắn sao?
Đêm đông ở Thượng Hải, trong không khí tràn ngập hơi nước ướt lạnh, Trình Dao Dao đến phòng tắm công cộng tắm rửa, lúc đi về phòng cả người lạnh cóng. Cô lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn, bóng đèn nhấp nháy vụt tắt.
Trình Dao Dao chép miệng, cô sờ soạng bò lên giường. Căn phòng này không ấm áp như lúc Tạ Chiêu ở đây, cô đắp chăn một lúc lâu vẫn cảm thấy lạnh. Mùi hương của Chiêu ở trêи chăn đã rất nhạt, Trình Dao Dao ôm áo len của Tạ Chiêu, sau đó nhắm mắt lại.
Có lẽ là ngủ không ngon, cô lại mơ thấy thôn Điềm Thủy. Bên trong rừng rậm nguyên thủy che kín bầu trời, mưa rơi rì rào, cô dầm mưa ướt hết người, tay chân nặng như chì, mỗi bước đi đều mất rất nhiều sức. Cô lấy điện thoại di động ra muốn tìm ông bà ngoại, muốn tìm bố, nhưng danh bạ lại trống rỗng, không tìm thấy ai cả, cô vừa lạnh vừa sợ đi tập tễnh về phía trước, giống như không bao giờ chạy thoát khỏi nơi đây.
Ngay lúc Trình Dao Dao tuyệt vọng muốn khóc, bỗng nhiên cô rơi vào trong lồng ngực ấm áp, tiếng nói trầm thấp vang ở bên tai: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao giống như người ngâm trong nước được kéo ra ngoài, cô mở to hai mắt.
“Không sao đâu, em Dao Dao mơ thấy ác mộng thôi.” Bàn tay to vỗ nhè nhẹ lưng cô, ánh trắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt sâu xa.
Trình Dao Dao thở hổn hển, đến khi bàn tay thô ráp của Tạ Chiêu sờ lên trán cô, cô mới giật mình: “Tạ… Tạ Chiêu? Thật sự là anh sao?”
“Là anh.” Tạ Chiêu cúi người ôm cả chăn và cô vào lòng.
“Tạ Chiêu, em mơ thấy…” Trình Dao Dao còn chưa nói xong đã nghẹn ngào, cô vùi mặt vào trong hõm vai hắn, không lên tiếng.
Một lát sau, lớp áo trêи vai Tạ Chiêu dần dần bị thấm ướt. Hắn hôn lên tóc Trình Dao Dao, vừa ôm vừa nhẹ nhàng dỗ cô: “Không sao rồi.”
Im lặng nửa ngày, Trình Dao Dao ngừng khóc nức nở, hô hấp bình thường trở lại. Tạ Chiêu ôm cô đặt lên giường, vừa muốn rút tay ra, Trình Dao Dao lập tức ôm chặt cánh tay hắn, thanh âm còn mang theo giọng mũi: “Ôm.”
“Được.” Tạ Chiêu ôm cô, Trình Dao Dao lại chơi xấu, ôm cổ hắn cọ cọ.
“Ngủ cùng nhau.”
Hầu kết của Tạ Chiêu động nhẹ, hắn im lặng gật đầu. Tạ Chiêu cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc một cái áo ba lỗ bó sát người nằm lên giường.
Trình Dao Dao vén một góc chăn lên: “Anh đắp đi.”
“Người anh còn lạnh.” Tạ Chiêu đè tay cô lại, bỗng nhiên hắn nắm chặt tay cô: “Sao lạnh như vậy?”
Người Trình Dao Dao mềm mại trơn trượt nhưng chảy đầy mồ hôi, vừa lạnh vừa ẩm, lòng bàn chân trơn nhẵn lạnh cóng. Tạ Chiêu không do dự nữa, hắn vén chăn nằm xuống, sau đó kéo Trình Dao Dao vào trong ngực sưởi ấm.
Cái giường này rất nhỏ, hai người nằm chen chúc trêи giường, Trình Dao Dao gần như nằm trêи người Tạ Chiêu, chăn nhỏ quấn chặt hai người. Cái chăn vừa rồi còn lạnh như băng, bây giờ được nhiệt độ trêи người Tạ Chiêu sấy khô ấm áp, đắp lên người rất dễ chịu.
Bà nội thường nói Tạ Chiêu là lò sưởi, giữa mùa đông tắm nước lạnh, cởi trần ngủ. Trình Dao Dao cảm thấy bà nội nói quá đúng, người Tạ Chiêu ấm áp, dương khí vây quanh cô, bao bọc cô như nắng ấm mùa xuân.
Lâu rồi hai người không thân mật với nhau, thái độ hôm nay của Tạ Chiêu rất khác, nằm yên lặng không động đậy. Ngược lại Trình Dao Dao không ngủ được, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi Tạ Chiêu, cô ngọ nguậy trong ngực Tạ Chiêu.
Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, Trình Dao Dao thấy rõ gương mặt thon gầy của Trình Dao Dao, ngũ quan cứng rẵn lạnh lẽo, trêи cằm mọc râu lún phún. Trình Dao Dao chạm vào vừa cứng vừa ngứa, cô thuận tay sờ cái cổ thon dài của hắn, Tạ Chiêu “Ừm”, giọng nói khàn khàn hấp dẫn người, hiếm khi lộ ra vẻ bối rối: “Em Dao Dao đi ngủ đi.”
Dáng vẻ buồn ngủ của Tạ Chiêu đùa rất vui, Trình Dao Dao cố ý bắt nạt hắn: “Em tỉnh ngủ rồi, anh dậy nói chuyện phiếm với em đi. Anh còn chưa nói ai thả anh ra.”
“Được…” Tạ Chiêu đồng ý nhưng mắt vẫn nhắm, hai tay ôm chặt vòng eo của Trình Dao Dao.
“Anh dậy đi!” Hai tay Trình Dao Dao bóp mặt Tạ Chiêu, Tạ Chiêu liền xoay người lại vùi mặt mặt vào cổ cô. râu trêи cằm cọ vào mang theo hơi thở nóng hổi làm Trình Dao Dao run rẩy.
Trình Dao Dao không giãy ra được, cô tức giận đem bàn chân lạnh như băng dán lên bụng Tạ Chiêu. Tạ Chiêu kêu rêи, đôi mắt hẹp dài mở ra một đường nhỏ: “Em Dao Dao không mệt à?”
Chân Trình Dao Dao xoa đi xoa lại trêи bụng hắn, cô cười đắc ý: “Em ngủ rất lâu rồi, nói chuyện đi!”
Trong bóng tối, đôi mắt của Tạ Chiêu như một con sói, bỗng nhiên hắn đè lên người Trình Dao Dao: “Vậy thì tốt, chúng ta nói chuyện, nói chuyện.”
“Dạ? Ưm! Ưm…”
...