Nếu như không có sự so sánh, Thẩm Yến cũng không cảm thấy mất mát nhiều như vậy.
Nhìn gương mặt Thẩm Yến bị đả kϊƈɦ đến mức hoài nghi cuộc đời, Trình Dao dao xoay người rời đi, bỗng nhiên cô lại thấy bóng dáng Ngụy Thục Quyên. Không biết bà ta lén lút quan sát bao lâu rồi.
Ánh mắt Trình Dao Dao xoay chuyển, cô nói với Thẩm Yến: “Anh muốn đi theo xách đồ cho tôi sao?”
Tốc độ trở mặt của Trình Dao Dao nhanh đến mức Thẩm Yến không kịp phản ứng: “Đúng, đúng vậy.”
Trình Dao Dao ghét bỏ hừ một tiếng, cô ngẩng cao đầu như con thiên nga đi trước. Thẩm Yến dần dần phản ứng kịp, hắn vui mừng đi theo.
Trước cửa ra vào cửa hàng hữu nghị ở Thượng Hải treo rèm bông dày, ngoài cửa có rất nhiều người ngồi xổm nhìn chằm chằm người đi đường. Có người tới gần họ lập tức đứng dậy nói: “Đổi ngoại tệ không?”
Cửa hàng hữu nghị ở niên đại này có rất nhiều hàng hóa đặc biệt. Vào những năm 1960, Liên Xô xây dựng một chuỗi cửa hàng phục vụ người có tiền hoặc giai cấp thống trị, Trung Quốc cũng noi gương người anh cả bắt đầu xây dựng cửa hàng hữu nghị bán cho bạn bè ngoại quốc. Trong cửa hàng hữu nghị bán các loại hàng hóa nhập khẩu, đồ cổ và tơ lụa nổi bật của Trung Quốc.
Muốn mua đồ ở cửa hàng hữu nghị phải có giấy chứng nhận kiều bào hoặc phiếu ngoại tệ. Người bình thường làm sao mua được đồ ở đây? Nhưng điều này không làm khó được người thông minh, họ được gọi là “打桩模子: Đầu cơ trục lợi”, đời sau thì gọi là “黄牛: Bọn đầu cơ”, họ chuyên môn sử dụng phiếu ngoại tệ ở cửa hàng hữu nghị để đầu cơ trục lợi.
Trình Dao Dao là đại tiểu thư, sau lưng còn có Thẩm Yến ăn mặc đẹp đẽ, nhóm đầu cơ lập tức xông tới: “Cô gái, muốn đổi phiếu ngoại tệ không?”
Trình Dao Dao đang muốn hỏi giá cả ra sao thì Thẩm Yến ngăn bọn họ lại nói: “Dao Dao, chúng ta trực tiếp đi vào.”
Lúc này Trình Dao Dao cô mới nhớ ra, Thẩm Yến là con nhà quan, hắn sẽ có biện pháp đi vào.
Cô không muốn dính vào Thẩm Yến nhưng nghĩ lại, lúc trước Thẩm Yến ăn rất nhiều điểm tâm của mình! Đây gọi là có qua có lại!
Thẩm Yến vén rèm lên chờ cô vào. Trình Dao Dao thản nhiên đi vào.
Bộ dáng của Trình Dao Dao cực kỳ xinh đẹp, đám người đứng trước cửa đều quay lại nhìn cô. Bên trong có một người nhìn chằm chằm Trình Dao Dao sau đó vỗ đầu như nhớ ra cái gì đó, hắn quay người chạy đi.
Sau khi đi vào cô thấy như tiến vào một thế giới khác vậy. Hàng hóa bên trong cửa hàng hữu nghị làm người xuyên qua như Trình Dao Dao cũng phải mở rộng tầm mắt.
Cung tiêu xã chỉ có mấy loại cố định quanh năm suốt tháng, còn hàng hóa trong cửa hàng hữu nghị thì rực rỡ muôn màu. Khu đồ điện có nồi cơm điện, máy sấy tóc, tivi, máy chụp ảnh, tủ lạnh,… Khu quần áo có rất nhiều váy vóc, giày da kiểu mới, khu thực phẩm có socola, cà phê, bánh quy,… Khu rượu, thuốc lá có thuốc lá Marlboro, xì gà và rượu Mao Đài. Ở đây còn có khi đồ cổ, phần lớn là tranh chữ và những vật trang trí nhỏ nhà Thanh, giá cả không thấp, phải dùng phiếu ngoại tệ.
Trình Dao Dao còn nhìn thấy băng vệ sinh cô muốn mua nhất, giống như nháy mắt trở về thế kỷ 21.
Trình Dao Dao đi tham quan khu đồ điện một vòng.
Chỗ gần nhất bày tủ lạnh. Bây giờ thịnh hành loại tủ lạnh một ngăn nhãn hiệu Hương Tuyết Hải 685 đồng, tủ lạnh hai ngăn nhãn hiệu Song Lộc 1260 đồng. Còn có quạt điện 85 đồng một cái, nhà bà ngoại Trình Dao Dao có một cái mua từ năm 1980, đến khi cô 10 tuổi vẫn còn dùng được.
Trình Dao Dao nhìn theo thứ tự, máy khâu nhãn hiệu Hồ Điệp, máy ảnh nhãn hiệu Hải Âu, đàn dương cầm nhãn hiệu Nhϊế͙p͙ Nhĩ,.. Tivi!
Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng. Tạ gia cái gì cũng tốt, chỉ thiếu một cái Tivi! Ở nông thôn nhàn hạ không có việc làm, bà Tạ thì ngồi một mình trước cửa xuyên hạt châu, bà có thể nói chuyện với Cường Cường nửa ngày.
Lần trước Trình Dao Dao nhờ bố Trình gửi một cái đài radio đến, bà Tạ yêu thích không buông tay, ngày nào bà cũng nghe “Đèn lồng đỏ”. Nếu có tivi, bà Tạ có thể xem thoải mái rồi!
(Đèn lồng đỏ: Bộ phim nghệ thuật kể về những người anh hùng trong cuộc đấu tranh chống Nhật của Trung Quốc.)
Tivi trong cửa hàng hữu nghị có mấy nhãn hiệu, dù là hàng nhập khẩu hay hàng nội địa đều định giá theo kϊƈɦ cỡ: TV đen trắng 12 inch 400 đồng, TV 14 inch 998 đồng, TV 18 inch 1440 đồng, TV 20 inch 1650 đồng. Còn một loại TV nhỏ nhất 9 inch thì cửa hàng hữu nghị không bán.
Trình Dao Dao vừa nhìn liền biết là đại tiểu thư, Thẩm Yến đi bên cạnh ăn mặc cũng toàn đồ tốt. Nhân viên mậu dịch mắt cao hơn đầu hiếm khi nhiệt tình giới thiệu: “Vợ chồng trẻ mua TV kết hôn dùng đúng không? Loại TV nhãn hiệu Kim Tinh có chất lượng tốt nhất, cô muốn mua cái to hay cái bé?”
Trình Dao Dao mỉa mai: “Tôi không có quan hệ gì với anh ta! Người yêu của tôi còn đang ở nông thôn chờ tôi đấy.”
Sắc mặt Thẩm Yến xám xịt. Nhân viên mậu dịch giữ vững nụ cười: “Cô muốn mang về quê thì mua cái bé thôi. TV đen trắng 12 inch có thể dùng thoải mái ở nông thôn.”
Muốn mua thì phải mua TV có màu. Nhưng… Trình Dao Dao sờ cái ví nhỏ của mình, bây giờ TV quá đắt đối với cô. Mặt Trình Dao Dao không biểu lộ gì: “Tôi xem một chút.”
Chờ nhân viên mậu dịch đi xa, Thẩm Yến thấp giọng nói: “Dao Dao, em về Thượng Hải rồi, đừng nghĩ đến tên họ Tạ kia nữa.”
Trình Dao Dao giận dữ: “Ai cần anh quản! Tôi sẽ về nông thôn!”
“Được, được, được.” Thẩm Yến giơ tay lên, hắn nói: “Nếu em muốn mua TV, anh có thể tặng em một cái. TV 18 inch được không? Đặt ở phòng khách nhà em vừa hợp.”
“Không cần.” Trình Dao Dao xì mũi coi thường: “Tôi muốn mua về cho bà nội xem.”
“Bà nội” trong miệng Trình Dao Dao dĩ nhiên là bà nội của Tạ Chiêu rồi. Thẩm Yến cảm thấy đỉnh đầu mình xanh lét, hắn nhìn Trình Dao Dao mà không dám nổi giận, nghẹn đến mức nội thương.
Trình Dao Dao lại hào hứng sang khu khác mua đồ. Cô thấy cái gì cũng muốn mua, đồ lớn không mua được thì mua đồ nhỏ. Cô mua một cái máy sấy tóc. Tóc Trình Dao Dao vừa dài vừa dày, tối nao cô cũng phải gội đầu, Tạ Chiêu thì lau tóc cho cô. Có máy sấy tóc sẽ dễ dàng hơn.
Trình Dao Dao mua đồ ăn nhiều nhất. Quầy hàng thực phẩm có socola và cà phê nhập khẩu, trứng cá muối Liên Xô, cá ngừ đóng hộp, thịt bò đóng hộp, bánh quy,… Tất cả là sản phẩm rất hiếm thấy trêи thị trường.
Ở khu quần áo nữ, cô mua hai đôi giày cao gót, một cái túi xách bằng da. Túi xách kia 180 đồng, đắt gấp 3 lần so với giá thị trường. Nhưng kiểu dáng phổ thông thực sự lỗi thời, Trình Dao Dao hiếm khi đến cửa hàng hữu nghị, cô không muốn uất ức chính mình.
Đồ ở trong cửa hàng hữu nghị không hề rẻ, Trình Dao Dao tiêu tiền như nước làm lòng Thẩm Yến bồn chồn, hắn lén sờ ví của mình. May mà hôm nay hắn mang nhiều tiền, nếu không thực sự không đủ cho Trình Dao Dao tiêu xài.
Nhưng thấy mặt Trình Dao Dao, Thẩm Yến cảm thấy số tiền này cực kỳ có giá trị. Hơn nữa hai nhà bọn họ sắp đính hôn rồi, đây coi như là lễ hỏi. Thẩm Yến vừa nghĩ đến không nhịn được cười ra tiếng.
Nhân viên mậu dịch tính tiền: “Tổng cộng 271 đồng 8 mao 7 phân.”
Thẩm Yến lập tức lấy ví ra, Trình Dao Dao để tiền lên quầy thu ngân trước: “Tính cho tôi.”
Nhân viên mậu dịch ngạc nhiên nhìn Trình Dao Dao. Bộ dáng của Trình Dao Dao vừa xinh đẹp vừa mềm yếu, nhưng cô lại là người kiên định. Nhân viên mậu dịch thu tiền của Trình Dao Dao, sau đó trả tiền thừa và hóa đơn cho cô.
Tay Thẩm Yến lơ lửng giữa khoảng không, tâm tình hắn vừa xấu hổ vừa phức tạp. Một giây trước hắn còn tưởng mình có thể dùng tiền dỗ Trình Dao Dao, một giây sau lập tức bị hiện thực vả vào mặt. Nhưng càng như thế, hắn càng muốn Trình Dao Dao.
Hắc xách hai túi đồ nặng trĩu hí ha hí hửng đi theo sau Trình Dao Dao.
Đi dạo xung quanh cửa hàng hữu nghị xong, Trình Dao Dao lại đến bách hóa số 1 Thượng Hải. Ở niên đại này, nếu như nói Trung Quốc còn có một cửa hàng đáng giá để đi tham quan nữa thì đó chính là bách hóa số 1 Thượng Hải.
Trong cửa hàng bách hóa, tiếng người nói chuyện náo nhiệt, vừa bước vào cửa chính là khu vải vóc. Đủ loại vải muôn màu muôn vẻ treo trêи kệ hàng làm mắt những người quen nhìn màu xanh và màu nâu đất phải bừng sáng. Bên cạnh khu vải là khu thực phẩm, khu vật dụng hàng ngày, còn có khu đồ thể ɖu͙ƈ thể thao, khu dụng cụ nhà bếp,…
Tầng hai thì yên tĩnh hơn nhiều, tầng này bán 4 mặt hàng chính: radio, máy khâu, xe đạp và đồng hồ. Ngoài ra còn có rượu, thuốc lá, vải vóc nhập khẩu, tầng này chủ yếu bán các mặt hàng xa xỉ, cao cấp. Trình Dao Dao dừng lại trước quầy đồng hồ, cô cúi đầu chăm chú nhìn đồng hồ đeo tay của nam trong tủ kính.
Trình Dao Dao vừa nhìn liền biết là người có tiền, hơn nữa còn có Thẩm Yến ở sau lưng. Nhân viên mậu dịch nhiệt tình lấy các mẫu đồng hồ nam cho cô xem: “Mua kết hôn dùng sao? Đây là đồng hồ Rolex nhập khẩu, ở Thượng Hải chỉ có 1 cái duy nhất. Còn có mẫu này là sản phẩm trong nước, chất lượng rất tốt.”
Thẩm Yến xách túi lớn túi bé, không biết có phải Trình Dao Dao cố ý hay không, đồ cô mua đều là đồ vật nặng. Thẩm Yến mệt mỏi chảy đầy mồ hôi, hắn thấy Trình Dao Dao đang lựa chọn tỉ mỉ thì không nhịn được hỏi: “Dao Dao, em còn muốn mua cái gì vậy?”
Trình Dao Dao đặt một cái đồng hồ lên cổ tay ướm thử, cô nhìn hắn: “Anh chê mệt thì về trước đi.”
“Không, không, anh không mệt.” Thẩm Yến lập tức nói.
Trình Dao Dao liếc mắt: “Đừng để đồ xuống đất, sẽ bị bẩn.”
Thẩm Yến vội ôm chặt túi đồ vào ngực, vừa thở một hơi, Trình Dao Dao lại chạy đi. Thẩm Yến đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên phía đối diện có một nhóm người trẻ tuổi đi đến.
“Thẩm Yến?”
Thẩm Yến ngẩng đầu nhìn, hóa ra là người quen, họ đều là con nhà quan ở trong quân khu: “Nam Phương, lâu rồi không gặp.”
Từ Nam Phương đứng đầu nhóm người trẻ tuổi này, hắn cười chào hỏi Thẩm Yến, sau đó nhìn về phía Trình Dao Dao đứng cách đó không xa: “Đó có phải là Trình Dao Dao không? Hai người là…”
Mắt mấy người trẻ tuổi nhìn chằm chằm Trình Dao Dao nhưng họ không dám đi lên chào hỏi. Trình Dao Dao xinh đẹp, kiêu căng nổi tiếng trong vòng tròn này, người nào có ý với cô đều bị mất mặt nhục nhã. Từ đầu đến cuối Trình Dao Dao chỉ thích một mình Thẩm Yến.
Trình Dao Dao nghiêng mặt nhìn sang, da trắng môi đỏ mắt hoa đào, cô có vẻ đẹp không nói nên lời so với lúc trước, đám người trẻ tuổi thoáng cái mất tiếng nói. Cô ấy còn xinh đẹp hơn trước nhiều!
Ánh mắt nhóm người nhìn Thẩm Yến đầy sự hâm mộ và ghen ghét. Ánh mắt đó làm thỏa mãn lòng hư vinh của Thẩm Yến, hắn cười nói mập mờ: “Tôi đưa Dao Dao đi mua ít đồ.”
Đám người tự động nghĩ “Mua ít đồ” thành mua đồ dùng kết hôn, bọn họ lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.
“Cậu được đấy!” Mấy người trẻ tuổi vỗ vai Thẩm Yến nửa đùa nửa thật nói: “Tôi còn tưởng mắt cậu bị mù đi yêu con gái thứ hai nhà họ Trình đó!”
Thẩm Yến khua tay: “Không nói đến chuyện đã qua nữa.”
Đúng lúc Trình Dao Dao quay đầu lại, nhóm con nhà quan to gan bằng trời lập tức im miệng, có người còn đứng thẳng lưng, Từ Nam Phương cười chào Trình Dao Dao: “Đồng chí Trình Dao Dao, hay là chị dâu?”
“Ai là chị dâu của anh!” Trình Dao Dao xị mặt: “Trình Nặc Nặc mới là chị dâu của anh!”
Mọi người ồn ào, Trình Dao Dao đã sớm nghe thấy lời Thẩm Yến nói. Cô nói lời này chẳng khác nào xé mặt Thẩm Yến trước mặt bọn họ, còn ném xuống đất giẫm mấy phát.
Nhóm người cười nhạo hắn. Mọi người đều biết chuyện tình của Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc, lúc trước bọn họ đã cảm thấy hắn bị mù, bây giờ hắn còn giả bộ, kết quả bị Trình Dao Dao đánh vào mặt trước mắt bọn họ.
Sắc mặt Thẩm yến khó coi chảy ra nước, hắn cố nén xấu hổ nói : « Dao Dao, anh và Nặc Nặc… »
Mặt Trình Dao Dao lạnh lùng không khách khí nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi ! Tôi đi trước. Mọi người tự nhiên ! »
Dao Dao ăn dấm ư ? Lòng Thẩm Yến nổi lên ý nghĩ ngọt ngào, hắn đang muốn đuổi theo Trình Dao Dao thì bị mấy người trẻ tuổi kéo lại, họ khoác vai hắn : « Anh Thẩm, anh ở nông thôn lâu như vậy còn chưa tán được Trình Dao Dao sao ? »
Thẩm Yến chưa từng mất mặt như bây giờ. Nhưng nghĩ kỹ lại, hôn sự của hắn và Trình Dao Dao sắp được định ra rồi, Trình Dao Dao chỉ là một cô gái mà thôi, đến lúc đó không phải cô muốn mà được. Chỉ cần hôn sự hai người được định ra, mấy người này còn hâm mộ không kịp. Nghĩ xong, Thẩm Yến thoải mái hẳn.
Thẩm Yến nói : «Tôi còn muốn dẫn Dao Dao đi dạo phố, hôm nào ôn chuyện với mọi người sau. »
Mấy người khác lôi kéo hắn : «Đừng đi, đừng đi. Không phải lúc trước anh vì con gái thứ hai nhà họ Trình mà xuống nông thôn sao ? Anh ăn được rồi à ? »
« Đi, đi, đi, chúng tôi mời khách đón gió tẩy trần cho cậu! Đến quán cơm quốc danh được không ? »
(Đón gió tẩy trần: Bữa tiệc chào mừng một người thân, người bạn từ xa trở về.)
Thẩm Yến bị mấy người kéo đi. Trình Dao Dao đi dạo một lượt lại quay về quầy đồng hồ. Cô gõ tủ kính, chỉ vào cái đồng hồ Rolex : « Tôi lấy cái này. »