Tống Quân Nham không biết mình chịu đựng đến cùng như thế nào, tới lúc hoàn hồn lại thì trên chân đã có thêm một miếng vải băng, mỹ nhân cũng chẳng còn trước mắt.
Xung quanh còn vương lại mùi hương của mỹ nhân, mùi hương này e là có độc, nó cứ khiến tâm trí của anh bất định, miệng khô lưỡi đắng.
Anh liếc nhìn đũng quần, xoa nhẹ ấn đường, đứng dậy đi lên lầu rồi vọt vào phòng tắm.
Miệng vết thương không thể dính nước, anh đành phải sử dụng khăn ướt lau qua cơ thể, sau đó giải tỏa dục vọng rồi lao lên giường nằm ngủ….
“Tống Quân Nham?”
Sáng ra chị Giang thức dậy thì thấy cửa phòng con trai đang mở, bèn đẩy cửa bước vào liếc nhìn.
Vì tính chất công việc phải duy trì cảnh giác cao độ nên Tống Quân Nham ngủ rất tỉnh, lúc chị Giang đẩy cửa bước vào anh đã mở mắt ra.
“Yo! Biết mò về nhà ngủ rồi đấy à? Mẹ còn tưởng trong nhà có thêm mỹ nhân nên con xấu hổ không dám về thường xuyên chứ!” Chị Giang che miệng cười trêu chọc.
Tống Quân Nham đơ mặt, “Hôm nay mẹ không cần đi học đàn cổ à?”
Chị Giang thoáng sững người, liếc nhìn đồng hồ rồi hoảng hốt nói: “Ấy chết! Trễ thế này rồi à?” Bà ấy xoay người về phòng thay quần áo, trước khi đi còn không quên quay đầu dặn dò, “Bữa sáng mẹ đặt sẵn trên bàn rồi, nhớ gọi Thiển Thiển dậy ăn sáng. Cô bé đó ăn uống không đều độ, dễ bị đau dạ dày lắm!”
“Con biết rồi.”
Tống Quân Nham lướt điện thoại, trả lời lại mấy tin nhắn rồi xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Quần áo rách bươm tối qua đã bị anh vứt vào sọt rác trong phòng tắm, lúc này anh đang mặc áo thun màu đen sạch sẽ và một chiếc quần rằn ri dài đến đầu gối, trên bắp chân là từng vòng vải băng màu trắng, nhưng cũng không che được những đường cơ săn chắc.
Cơ bắp nảy lên theo nhịp bước chân, anh bước vào phòng tắm đánh răng, bôi bọt cạo râu lên mặt, cạo sạch râu ria xong lại dùng nước lạnh dội lên mặt.
Vén vạt áo lên tùy tiện lau khô mặt, chải lại đầu tóc ướt sũng rồi anh xuống lầu.
Chị Giang vẫn chưa ra ngoài, Tống Quân Nham ngồi vào bàn ăn, một tay cầm bánh bao một tay cầm ly sữa đậu nành.
Bánh bao khá nhỏ, anh ăn hai miếng đã xong một cái, có điều chưa đầy mấy phút sau, một dĩa bánh bao thịt mười cái đã loáng hết một nửa.
Anh biết Cố Khinh Thiển ngoài thích ăn cay ra thì không thích ăn mấy thứ khác, sáng nào cũng hai lát bánh mì là đã giải quyết xong.
Tống Quân Nham chừa lại hai cái bánh bao, thấy chị Giang ra cửa, anh đứng dậy đi lên lầu gọi người.
Cũng không biết người kia mấy giờ thức dậy, hình như ngay cả cửa phòng cũng không đóng.
Anh nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa cứ thế bị đẩy vào bên trong, đập vào tầm mắt là không gian phòng ngủ của mỹ nhân.
Cố Khinh Thiển rất thích màu đỏ, trong phòng toàn là đồ vật màu đỏ, cửa sổ sát sàn khép hờ cũng treo bức rèm màu đỏ, gió nhẹ thổi lướt qua làm tung bay bức rèm, kéo mở tấm vải tuyn đang che phủ giường đôi, một thân hình mảnh mai thấp thoáng như ẩn như hiện.
Mỹ nhân ngủ không sâu giấc, ôm chiếc gối ôm búp bê có kích thước gần bằng người nhắm mắt nằm nghiêng, trong giấc ngủ chập chờn cả khuôn mặt nhỏ nhắn gần như vùi vào gối, mái tóc đen dài rải rác trên tấm ga trải giường thêu màu đỏ.
Đẹp như tranh vẽ, khó tránh không động lòng.
Một cái chân thon dài gác lên gối ôm, váy ngủ theo động tác lăn qua lộn lại cuộn lên cao, thấp thoáng có thể nhìn thấy chiếc quần con màu đỏ.
Yết hầu của Tống Quân Nham khẽ chuyển động, cảnh tượng và mùi hương tối qua như biến thành mồi lửa, máu huyết khắp người sôi lên sùng sục, anh bước từng bước đến bên cạnh mép giường.
Trên người cô thơm ngát ngất ngây, liệu bàn chân có thơm như vậy không?
Anh nửa quỳ xuống, bàn tay to dày nắm lấy bắp chân cô, chợt nhận ra cái chân này còn mỏng manh hơn cả cánh tay anh, như thể chỉ cần nắn nhẹ một cái là gãy nát.
Làn da mịn màng như lụa khiến anh khó có thể buông tay, động tác nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.
Anh bắt lấy cổ chân cô, đặt chóp mũi lên lòng bàn chân hơi cong cong đó ngửi khẽ, một mùi hương thoang thoảng làm say mê tâm trí và cơ thể anh, đầu lưỡi vô thức thè ra liếm thử.
“Hừm..”
Cố Khinh Thiển đột nhiên thở dài một hơi làm anh giật nảy mình ngẩng phắt đầu.
Hình như chỉ là phản ứng tự nhiên của mỹ nhân, không hề có dấu hiệu thức giấc.
Tống Quân Nham thở phào một hơi, vừa mới cụp mắt thì tầm mắt lại bị những ngón chân sơn màu đỏ rượu thu hút.
Ngón chân của cô tròn trịa, từ nhỏ đến lớn, ngay ngắn tạo thành một độ dốc 45 độ, bởi vì có sơn móng chân tô điểm nên thoạt nhìn rất giống quả nam việt quất, bèn há miệng ngậm vào.
Đầu lưỡi liếm hết mười đầu ngón chân nhưng vẫn thấy chưa đủ, anh lại từ từ liếm lên mu bàn chân và bắp chân. Một tay giữ lấy cái chân đang gác trên gối, tay còn lại cũng không chịu yên, thẳng thừng vuốt ve chân trái.
Cố Khinh Thiển khẽ cau mày, trong lúc mơ ngủ cứ cảm thấy hai chân ngứa ngáy, từ từ mở mắt ra.
Một bàn tay to dày nóng hổi đang lần mò lên trên, hướng về giữa hai chân, rất thoải mái…
Không đúng.
Có người đang liếm cô?
Cô nghiêng đầu, kinh ngạc phát hiện có một người đàn ông đang vùi đầu vào giữa hai chân mình, chầm chậm hôn liếm, bất cứ nơi nào được môi lưỡi anh lướt qua đều lưu lại vết ướt.
Khắp người cô nổi lên sự khó chịu, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh ngăn cản nào, cơ thể lại càng lúc càng nóng, ở giữa hai chân vô cùng ngứa ngáy.
Cô mấp máy môi, nhắm mắt lại trở người, “Ưm..”
Tống Quân Nham giật nảy mình, mỹ nhân vừa lên tiếng thì lập tức buông tay, lùi về sau nửa bước.
Thấy nhịp thở của cô đều đều mà vẫn chưa tỉnh giấc, anh lại chuyển tầm mắt vào giữa hai chân mỹ nhân, chỉ với một cái liếc mắt này đã khiến anh thần hồn điên đảo.
Bởi vì đang nằm nên váy ngủ của Cố Khinh Thiển bị cuộn lên tới eo, đôi chân thon dài thẳng tắp cùng chiếc quần con màu đỏ đồng thời lộ ra.
Chiếc quần con màu đỏ vừa đủ che đi những chỗ bí mật, chỉ cần anh bắt lấy đôi chân đó rồi tách ra, chắc chắn sẽ thấy được toàn bộ khung cảnh.
Tống Quân Nham chợt thấy dưới thân sưng tấy, đũng quần nhô cao, đại não của anh không cách nào kiểm soát được hành động, đành để mặc hai tay vuốt ve đôi chân ấy, tách sang hai bên.
Anh di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ hơi tách ra một góc đủ để đầu anh có thể vùi vào đó.
Bàn tay to không hề dừng lại, lướt qua bắp chân rồi nghiêng mình tiến về nơi bí mật. Hai bên mép quần con như được chiếc bánh bao lúc nãy anh ăn chống đỡ, khe rãnh ở giữa kẹp lấy vài tấc vải mỏng.
Vùng tam giác vô cùng sạch sẽ, không hề thấy dấu vết của lông.
Chóp mũi hít khẽ một cái, mùi xà phòng pha lẫn chút mùi không rõ khiến phía dưới của anh nhảy nhót loạn xạ, đầu ngón tay bất giác dịch lên trên, mò mẫm chút mật ngọt.
Cố Khinh Thiển không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy toàn thân như có một dòng điện lướt qua, vừa tê vừa ngứa.
Nhũ hoa ngượng ngùng đứng thẳng, ở nơi bí mật như có thứ gì đó sắp trào ra.
Cô luống cuống kéo chăn lên che mặt, nghiêng đầu cắn chặt gối ôm, ép buộc bản thân không được phát ra tiếng động.
Tống Quân Nham tò mò ấn nhẹ vào trung tâm mật ngọt, đầu ngón tay truyền đến sự ẩm ướt, dưới đáy quần con lại nhiều thêm một vệt mờ nhỏ.
Thì ra phụ nữ khi ngủ cũng có cảm giác?
Công việc của anh nam nhiều hơn nữ, một đám thanh niên tụ lại với nhau không phải nói về thể thao, bắn súng, xe cộ thì cũng là phim xx.
Mặc dù chưa bao giờ chạm vào phụ nữ nhưng anh đã xem phim, cái gì nên biết cũng đã biết, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh biết phụ nữ khi ngủ cũng có phản ứng sinh lý…
Hơn nữa còn là một người phụ nữ thoạt nhìn lạnh lùng vô cảm như Cố Khinh Thiển.
Cô vốn dĩ không phải người hướng ngoại, chưa kể cô cũng có sở thích giống mẹ anh, lúc nói chuyện cũng hơi có cảm giác xa cách.
Đám người Hách Tân ngày nào cũng lải nhải bên tai anh rằng, “Cái cô mỹ nhân sườn xám đó nhìn thì đẹp thật, nhưng xa cách khó gần, không dễ theo đuổi…”
Tính cách lạnh nhạt?
Nhưng có vẻ cũng khá nhiệt tình đấy chứ, không phải sao?
Tống Quân Nhâm cong cong khóe môi, thè lưỡi định nếm thử mùi vị của mỹ nhân, nhưng bên tai lại đột ngột vang lên tiếng bước chân.
Anh lập tức lùi bước đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Dì Trần mang sọt giặt lên lầu, thấy anh thì có chút kinh ngạc, cười nói: “Hôm nay A Nham được nghỉ à?”
“Vâng, chốc nữa con sẽ về đội.”
Tống Quân Nham thoáng dừng lại, “Hôm qua cô Cố chắc làm việc mệt quá rồi, gọi mãi không tỉnh, phiền dì hâm đồ ăn lại giúp cô ấy…”
Tiếng bước chân dần xa, Cố Khinh Thiển kéo chăn xuống thở hắt ra một hơi, cả gương mặt đã đỏ bừng như lửa.
Cô…
Vừa nãy là bị làm sao vậy?
——
Tác giả: Về việc ‘đốt lửa xong bỏ chạy’ của tội phạm Tống, mọi người nghĩ thế nào?
Thiển Thiển: ngượng ngùng quay đầu, lỗ tai đỏ ửng.
Chị Giang: con trai tôi không phải 3D! Hôm nay tôi mời khách!
Tội phạm Tống: …..