“Con trai dì không về nhà thường xuyên, hay là nó ‘cong’ rồi cũng nên, cháu cứ yên tâm nhé!”
Nhà của chị Giang là dạng biệt thự biệt lập bốn tầng, từ ngoài cổng đi vào có thể thấy một quang cảnh sân vườn độc đáo, ngoài nuôi cá và trồng rau còn có thể ngồi pha trà dưới táng cây trong vườn, thật sự rất tao nhã.
Tầng một ngoài phòng khách và phòng bếp, còn có một kho chứa đồ. Tầng hai và tầng ba có tổng cộng tám phòng ngủ, ba phòng vệ sinh và ba phòng sách.
Diện tích không nhỏ nhưng người ở lại rất ít, chỉ có chị Giang và người con trai thường xuyên không về kia.
Cố Khinh Thiển biết trong nhà có một người đàn ông thì hơi ái ngại, nhưng nghe chị Giang nói như vậy, cô lại bắt đầu tò mò về người ‘con trai bị cong’ kia.
“Con trai của dì bằng tuổi cháu sao?”
“Nó hả…”
Chị Giang xua xua tay, cười nói: “Đã ba mươi rồi, làm sao có thể so sánh với cô gái trẻ trung xinh đẹp như cháu chứ?”
“Cháu năm nay đã hai mươi bảy…” Chắc có lẽ là vậy.
Cố Khinh Thiển không biết sinh nhật của mình, nhưng vẫn có thể xác định được mình bao nhiêu tuổi.
Lúc cô bị bỏ rơi trước cửa ‘Ôn Hinh Viên’, hình như trời đang đổ mưa, cô bị mắc mưa, cảm mạo rồi dẫn đến sốt cao, viện trưởng Hoàng phải vội vã đưa cô đến bệnh viện mới có thể giữ lại cái mạng nhỏ này.
Bác sĩ cũng chuẩn đoán cô mới được sinh một tháng, sinh nhật cũng chẳng phải ngày tốt lành gì…
“Aiz! Dáng vẻ này của cháu cho dù nói mình đang là học sinh trung học cũng có người tin đấy…” Chị Giang lại dừng một chút, “Nói không chừng đứng cạnh con trai dì lại bị người ta nhận nhầm là cha con ấy chứ!”
Cô Khinh Thiển bật cười lắc đầu mấy cái, chuyển chủ đề kêu bà ấy giới thiệu nhà cửa.
Mở cửa bước vào phòng khách, toàn bộ nội thất bằng gỗ hương trong nhà đều được trang trí bằng vải thêu màu vàng nhạt, trên ghế cũng đặt những tấm đệm cùng màu.
Trên tủ TV, ngoài chiếc TV 40 inch thì còn có vài khung ảnh, là hình chị Giang lúc còn trẻ. Hình như bà ấy là nghệ sĩ, phong cách ăn mặc rất xinh đẹp. Bộ váy ‘Bến Thượng Hải’ thịnh hành vào những năm đó cùng với gương mặt thanh tú kia như có một sức hút riêng, những người nổi tiếng từng chụp hình với bà ấy mười đầu ngón tay cũng đếm không hết.
Bỗng nhiên, một mùi hương mai lạnh quen thuộc xông vào khoang mũi, thơm ngát tựa hoa mai, trong trẻo và thanh khiết, hương hoa bay ngập tràn, hệt như trong gió tuyết ngửi được mùi hoa mai –
“Không ngờ chị Giang lại là người hâm mộ trung thành của cháu.” Cô nói.
“Dì rất thích ‘Thư Xuân Trong Tuyết’ do cháu giới thiệu.”
Chị Giang mỉm cười, mở tủ kính lấy ra một viên nén hương trong bình gốm nhỏ trên giá, thắp nó lên, hương mai lạnh thanh khiết lại lần nữa lan tỏa khắp căn phòng.
Trên tủ kính có đặt một tấm hình ba người, chị Giang mặc sườn xám bế một cậu bé ngồi trên ghế, bên cạnh là một người đàn ông mặc cảnh phục, biểu cảm và nụ cười của hai người rất khác nhau, khóe môi mím chặt, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
“Chồng của dì là cảnh sát, trong một lần thi hành nhiệm vụ bị trúng đạn lạc, ông ấy cứ thế ra đi…”
Chị Giang khẽ vuốt tấm hình, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhạt nhòa, ngoài miệng có chút oán trách nhưng có thể nghe ra trong đó chất chứa rất nhiều tình cảm.
Cố Khinh Thiển chỉ im lặng.
Cô không có người nhà, nên không có cách nào đồng cảm, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.
Cũng may chị Giang không nói tiếp, dẫn cô đi lên lầu.
Bên tai chợt nghe thấy âm thanh trong trẻo của đồ sứ va chạm vào nhau.
Cẩn thận lắng nghe, âm thanh hình như đang phát ra từ phòng bếp.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, chị Giang cầm chổi dẫn đầu, thấp thỏm đi đến phòng bếp, Cố Khinh Thiển đi ở phía sau, đôi mắt mở to hết mức.
Một người đàn ông đang lén lút vùi đầu vào tủ lạnh, trên người là bộ quần áo thể thao cũ kỹ, râu quai nón hai bên vừa dày vừa rậm.
Người lang thang?
“A—“
Chị Giang nhấc chổi đánh một cái, vừa đánh vừa hét to hai chữ ‘Ăn trộm’.
“Tên ăn trộm kia! Mày chân tay đầy đủ lại xông vào nhà người ta như chốn không người, mày không cảm thấy xấu hổ sao?”
Tên ‘ăn trộm’ kia quay người lại, giơ tay che mặt, gọi: “Mẹ…”
“Mày gọi bậy bạ gì đó! Tao làm gì có đứa con nào già khú như mày chứ?”
Chị Giang chỉ vào hắn, nói: “Tao, tao nói cho mày biết, con trai tao là cảnh sát hình sự, mày mà không chịu cút ra ngoài là tao báo cảnh sát đấy!”
Không đợi người kia đáp lại, bà ấy đã dùng chổi quất vào mông đối phương.
Lúc này tên ‘ăn trộm’ mới thả tay xuống, một tay giữ cán chổi, vẻ mặt bất lực, “Chị Giang.”
Chị Giang liền ngẩn người, “Tống Quân Nham?”
Đối phương lập tức gật đầu, bỏ tay xuống.
Chị Giang tức giận ném cây chổi vào người anh, lớn tiếng mắng: “Thằng nhóc thối tha! Con…lâu lâu mới về nhà một lần mà cũng không thể sửa soạn lại bản thân cho gọn gàng sạch sẽ hả?”
Tống Quân Nham ôm cây chổi, vẻ mặt vô tội, anh vừa mới truy bắt được tội phạm truy nã, nhiều ngày rồi chưa được ngủ thẳng giấc, vừa về đến nhà đã lăn ra giường ngủ thiếp đi, đến khi đói bụng mới tỉnh giấc, vốn tính xuống lầu tìm đồ ăn rồi đi tắm, ai ngờ nửa đường bị mẹ đánh đòn.
Người đàn ông trước mặt nghe lời chỉnh lại đầu tóc, nhưng bộ râu quai nón vẫn còn dính chặt trên mặt.
Cố Khinh Thiển có chút bất ngờ khi gặp lại Tống Quân Nham.
Nhưng hình như người đàn ông này không nhận ra cô thì phải?
Đúng là chẳng nhạy bén gì cả.
Trong lòng có chút bất mãn, nhưng nhìn người đàn ông cao gần một mét chín kia đang bất lực nghe la mắng, cô buồn cười lại chẳng dám bật cười, chỉ có thể nghịch tóc làm như không có chuyện gì.
Chị Giang la mắng một hồi lâu, bắt anh đi tắm rửa cạo râu, sau đó bà ấy dẫn cô đi lên lầu ba…
…
Tống Quân Nham vừa liếc mắt là đã nhận ra Cố Khinh Thiển.
Mặc dù có chút ngạc nhiên không biết vì sao cô lại xuất hiện trong nhà mình, nhưng vì ái ngại mẹ đang ở đây, nên anh mới không tỏ ra biểu hiện gì.
Mẹ già của anh rất thích người đẹp, nhất là vẻ đẹp cổ điển có thể diện sườn xám.
Dáng vẻ và sở thích của Cố Khinh Thiển rất vừa ý mẹ anh, nếu để mẹ biết hai người họ có quen nhau, anh chắc chắn mẹ sẽ dùng trăm phương ngàn kế đẩy hai người tới với nhau.
Nếu chỉ là thủ đoạn bình thường thì cũng thôi, nhưng những thủ đoạn của mẹ anh chưa bao giờ là tầm thường cả, sợ rằng khi không chú ý sẽ gây họa cho người khác…
Haiz, thật nguy hiểm.
Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người phụ nữ nói chuyện với nhau.
Rõ ràng là có đến hai người nói chuyện, nhưng bên tai anh chỉ vang lên giọng nói của Cố Khinh Thiển.
Mới vừa rồi cô chỉ lãnh đạm đứng một bên, nhưng mùi hương trên người cô đã xâm nhập vào ý thức của anh, nơi nào đó phía dưới lại ngóc đầu đầy kiêu hãnh.
May là mẹ không càm ràm quá lâu, nếu không chắc anh ngượng mà chết.
Anh nắm lấy vật nam tính rồi lắc lư lên xuống, trong đầu hiện lên bóng dáng thướt tha kia, nụ cười nhẹ nhàng và giọng nói ấm áp đó lọt vào tai như một liều thuốc kích thích, khiến anh không nhịn được mà đẩy nhanh động tác trong tay…