Dùng bữa xong, Cố Khinh Thiển thu dọn rác, sau đó chiếm dụng bàn ăn cơm của Tống Quân Nham, lấy ra rất nhiều hạt và chỉ, bắt đầu làm thủ công mỹ nghệ.
Mẹ chồng của chị Giang, cũng chính là bà nội của Tống Quân Nham sắp đón sinh nhật tám mươi tuổi, chị Giang đặt may một bộ sườn xám, còn mời cô đến bữa tiệc sinh nhật.
Cô cũng không thể đi tay không qua đó, bèn làm một chuỗi ngọc mười tám hạt làm quà.
Tống Quân Nham vu vơ hỏi: “Em biết Vương Gia Hồng không?”
Cố Khinh Thiển thoáng suy ngẫm, động tác xâu chuỗi ngọc vẫn không ngừng lại, khẽ lắc đầu.
“Thẩm Vân Nam?” Người đàn ông lại hỏi.
Cô vẫn lắc đầu.
Bởi vì người quen biết không nhiều nên trả lời rất nhanh.
Tống Quân Nham liếc nhìn màn hình điện thoại, “Ngô Thượng Hoa?”
Cố Khinh Thiển có chút sững sờ, lần này ngược lại cô gật đầu.
Mặc dù không rõ vì sao người đàn ông lại hỏi những thứ này, nhưng cô cũng biết có liên quan đến vụ án, chủ động giải thích: “Anh ta là con trai của bà chủ Ngô, trước đây từng là đồng nghiệp ở chỗ làm cũ.”
“Trong danh sách những người tình nghi trước đây không thấy em viết tên anh ta.”
Sống chung một thời gian, Tống Quân Nham đương nhiên biết bà chủ Ngô là khách VIP của cô, nhưng chưa bao giờ nghe cô nhắc đến cái tên Ngô Thượng Hoa này.
“Anh ta chưa từng quấy rối em,” Cố Khinh Thiển ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngô Thượng Hoa là luật sư, tính tình rất ga lăng, cho dù trong công việc bắt buộc phải tiếp xúc thì anh ta cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định….Anh ta là kẻ quấy rối?”
Nhưng anh ta chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận cả.
Tống Quân Nham không trả lời trực tiếp, lại hỏi: “Em có liên lạc với anh ta không?”
Cô lắc đầu, “Khá ít. Anh ta sống ở thành phố khác, thời gian của bọn em không đồng bộ, rất hiếm khi liên lạc với nhau.”
Xét cho cùng người chụp lén mà bọn họ bắt được là Vương Gia Hồng, tại sao lại hoài nghi Ngô Thượng Hoa?
Ngô Thượng Hoa có quá nhiều bằng chứng ngoại phạm, hẳn không phải là kẻ quấy rối đâu nhỉ…
Tin tức từ việc vặn hỏi Vương Gia Hồng không cách nào chứng minh được chủ nhà Thẩm Vân Nam và chủ nhà trước là Ngô Thượng Hoa có liên quan đến chuyện này, hai người này đều không sống ở thành phố A, hơn nữa bọn họ còn có rất nhiều bằng chứng ngoại phạm.
Nhưng, càng trong sạch thì Tống Quân Nham lại càng hoài nghi.
Chẳng vì lý do gì cả, dựa vào trực giác phá án nhiều năm qua của anh thì hai người này chắc chắn có gì đó.
Vì sự an toàn, anh vặn hỏi rất chi tiết.
“Nhà họ Ngô em còn quen ai nữa không?”
“Em khá thân với bà chủ Ngô và Ngô Thượng Hoa, còn con gái Ngô Hân Trừng của bà ấy thì tính tình khá trầm lặng, thờ ơ với mọi người, nên rất ít khi trò chuyện.”
“Em biết Ngô Khải Minh chồng của bà chủ Ngô chứ?”
“Gặp chưa tới mấy lần, nhưng ông Ngô khá bận rộn, không có cơ hội nói chuyện.”
Cố Khinh Thiển không có cách nào ngăn cản mối nghi ngờ của người đàn ông này, chỉ có thể ân cần nói: “Nhà họ Ngô rất tốt, đối đãi với mọi người có chừng mực, so với nhà họ Dư…”
Nghĩ đến nhà họ Dư, ánh mắt của cô bỗng tối lại.
Sau khi nhà họ Dư xảy ra chuyện, Tống Quân Nham luôn bầu bạn bên cạnh cô, hiểu được tâm tư rối rắm của cô, anh nhấc tay chạm nhẹ vào đầu mày cô, “Cứ nhíu mày tiếp là nếp nhăn sẽ mọc ra đấy.”
Lông mày của Cố Khinh Thiển không hề nới lỏng, đột nhiên hỏi: “Anh thích gương mặt của em sao?”
Tống Quân Nham thoáng sửng sốt, không rõ ý của cô, thành thật gật đầu.
Cái tật mê sắc đẹp của nhà họ Tống là di truyền, mẹ anh cũng như vậy, bà nội anh lại càng hơn như thế, chọn con dâu không cần nhìn gì cả, lười biếng không biết nấu ăn cũng chẳng làm sao, chỉ cần là người đẹp thì mọi thứ đều được chấp nhận hết.
Cô gái này sinh ra đã xinh đẹp, quyến rũ mê người, đặt ở thời cổ đại thì chính là ‘vong quốc họa thủ*’, một người đàn ông lớn tướng như anh làm sao có thể không động lòng?
(*Vong quốc họa thủ: chủ mưu làm mất nước.)
Cô dịch tới bên cạnh anh, chỉ vào bản thân, “Em là trẻ mồ côi.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Khinh Thiển bỗng trở nên nghiêm túc.
Tống Quân Nham chỉ cảm thấy đáng yêu, anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, nói: “Anh biết.”
“Trước đây em từng coi Ôn Hinh Viên là nhà, viện trưởng thường đưa em về nhà họ Dư, lúc đó mọi người đối xử với em rất tốt… Nhưng từ sau khi học cấp 3 đã có rất nhiều chuyện thay đổi. Dư Văn Lạc chụp lén em, vốn dĩ cho rằng anh ta chỉ giỡn chơi, mãi đến khi đi tắm phát hiện thấy ống kính của anh ta, em mới nhận ra ánh mắt anh ta nhìn em không đứng đắn…”
Cô cắm sâu móng tay vào má mình, trầm giọng nói: “Em rất căm ghét gương mặt này.”
Hận không thể tự tay phá hủy.
Tống Quân Nham hiểu cô đang rối rắm việc gì.
Anh kéo bàn tay đang tự phá hủy bản thân ra, mổ nhẹ một cái, nhớ lại: “Trước đây anh hay bị con gái rượt đuổi.”
Cố Khinh Thiển sửng sốt, “Anh quấy rối người ta?”
Nếu không sao lại bị rượt đuổi?
Khóe miệng Tống Quân Nham khẽ giật giật, “Hồi học cấp ba anh khá là đẹp trai.”
Cô vô cùng hoài nghi, hai mắt phượng trừng lớn như muốn tìm ra manh mối.
Chị Giang hay nói người đàn ông này lúc nhỏ giống như con khỉ đột, nhăn nhúm già nua, lôi thôi lếch thếch chưa nói mà gương mặt còn nhìn như ông già bảy tám mươi tuổi, mang ra ngoài mà thấy xấu hổ giùm…
Lẽ nào chị Giang lừa cô?
Không, cô tin tưởng chị Giang.
Tống Quân Nham nhìn ánh mắt này thì biết mẹ già nhà mình lại truyền bá tư tưởng ‘nhà tôi có con trai xấu xí’ với người ta như thế nào, anh quyết định phớt lờ ánh mắt đó, nói tiếp chuyện của mình: “Có một lần, không biết bọn họ lấy địa chỉ nhà anh từ đâu ra, đuổi theo đến tận cửa, bị mẹ anh nhìn thấy. Anh cảm thấy rất mất mặt, bèn tức giận tạt nước vào người các cô ấy, đuổi người đi khỏi…”
Cô đoán, “Xong dì Giang mắng anh?”
“Anh nói với bà ấy là ngày nào anh cũng bị quấy rối như vậy, dứt khoát tạo mấy vết sẹo trên mặt để đỡ tốn công sức và tâm tư…” Anh cong cong khóe môi, “Em biết bà ấy trả lời thế nào không?”
Cố Khinh Thiển nghĩ đến cách nói chuyện thường ngày của chị Giang, đáp: “…Con đã đủ xấu rồi, đừng tự hành hạ mình nữa?”
“Cố Thiển Thiển, em được dạy dỗ rồi đúng không?”
Tống Quân Nham nhấc cằm cô lên, hung hăng cắn lên cánh môi đỏ mọng đó một cái.
Cô tức giận mắng: “Tống Quân Nham, anh là chó sao?”
“Anh là con chó của Cố Thiển Thiển.”
Tống Quân Nham biến thành một con chó lưu manh, liếm liếm khóe môi, làm loạn khiến cho mặt cô đỏ bừng.
Cố Khỉnh Thiển không nói lại anh, cúi mặt tiếp tục xâu chuỗi ngọc, giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên vang lên.
“Mẹ anh nói, người đã thích em thì cho dù em xấu đến đâu anh ta vẫn thích em; người đã ghét em thì cho dù em bình thường anh ta vẫn chú ý.”
Cố Khinh Thiển mơ màng.
Tống Quân Nham véo má cô, “Thiển Thiển, tướng mạo là thứ chúng ta không thể thay đổi được, em đừng vì người khác mà ghét bỏ tướng mạo của mình, rồi sẽ có người nhìn thấy cái tốt của em, thật lòng đối đãi với em.”
Cô có một thoáng rung động, mím môi ngậm nước mắt.
“Hiểu chưa?” Người đàn ông không nỡ nhìn mỹ nhân rơi lệ, vội vàng hỏi.
Cố Khinh Thiển miết nhẹ khóe mắt, gật đầu đáp lời: “Hiểu rồi.”
“Giặt giúp anh cái khăn được không?”
Vết thương của Tống Quân Nham không thể đụng nước, nhờ cô giặt khăn ướt để anh lau người.
Anh tự lau phía trước, sau lưng thì tùy ý quệt mấy cái. Vừa định khom lưng lau chân lại vô tình đè lên miệng vết thương vừa hết thuốc tê, không nhịn được rít khẽ một tiếng.
Cố Khinh Thiển thấy vậy thì cũng không ghét bỏ, cầm lấy khăn lông phủ lên chân anh rồi lau giúp.
Lông chân của người đàn ông vừa dày vừa cứng, cách một lớp khăn lông vẫn đâm vào tay cô được.
Đau thì không đau, nhưng có chút ngứa, cảm giác rất là kỳ lạ.
Lau đến đầu gối thì bị chiếc quần cản trở, cô liếc nhìn rồi do dự, đỏ mặt kêu anh tự làm.
Tống Quân Nham vốn dĩ không có tâm tư gì đó, nhưng thấy biểu cảm của cô như vậy thì lều bạt trong quần nhanh chóng dựng thẳng, tỏa ra mùi hormone nồng đậm.
Anh hỏi: “Thiển Thiển có biết vì sao trước khi bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ phải ‘dọn dẹp súng’ không?”
Cô đơn thuần cho rằng anh đang kể chuyện công việc, lắc đầu trả lời.
Đôi mắt phượng đó ngây thơ như một chú mèo con mới sinh, khiến trong lòng anh nảy sinh rất nhiều suy nghĩ xấu xa.
“Phải bảo dưỡng súng để tránh bị ‘lau súng cướp cò’.”
Tống Quân Nham bắt lấy bàn tay của Cố Khinh Thiển nhét vào trong quần mình, cầm lấy ‘khẩu súng’ lắc lư lên xuống để ‘dọn dẹp’.
Trong tay bỗng cảm nhận được một thanh sắt nóng hổi, độ nóng đó làm bỏng rát làn da cô, hun đỏ cả gương mặt và cần cổ cô.
Người đàn ông thở dốc, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, Cố Khinh Thiển nghe thấy thì vô cùng khó xử, nhắm chặt hai mắt để mặc anh làm càn, thậm chí anh còn cố ý để lòng bàn tay cô sượt qua họng súng, dính đầy dịch thể trơn nhầy.
Anh đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, chất lỏng trắng đục phun ra khỏi họng súng, đập vào lòng bàn tay cô khiến tay cô nóng như lửa đốt.
Cố Khinh Thiển giật nảy mình, lấy khăn lau sạch chất nhầy rồi luống cuống chạy vào phòng vệ sinh.
Tống Quân Nham vẫn còn hứng thú, có thể bắn thêm một lần nữa, nhưng vết thương trên bụng không cho phép, chỉ có thể trơ mắt trông theo bóng lưng của người phụ nữ, nhung nhớ về dáng người mảnh mai yểu điệu đó.