Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 12



“Mẹ đi đây, các con trông nhà cẩn thận đấy.”

“Chúc mẹ có một chuyến đi vui vẻ.”

“Tống Quân Nham, con cũng đừng ở lại ký túc xá của cảnh sát nữa, về nhà thường xuyên đi, phòng tên biến thái lại tới quấy rối Thiển Thiển.” Chị Giang nháy mắt ra hiệu.

“…Mẹ đi cẩn thận.”

Tống Quân Nham mặc kệ, xua tay ý bảo bà nhanh đi ra ngoài.

Kẻ quấy rối đã chuyển mục tiêu sang nhà họ Tống, để đảm bảo an toàn, anh quyết định đưa mẹ già của mình ra nước ngoài, cử người canh gác 24/24.

Bản thân chị Giang cũng đồng ý ngay, hôm qua còn hớn hở đặt vé máy bay, thu dọn hành lý, hôm sau lên đường ra sân bay.

Trong nhà bớt đi một người luôn muốn kết thúc tình trạng độc thân của anh, nhất thời yên tĩnh đi không ít.

Anh liếc mắt nhìn thời gian, quay người hỏi: “Hôm nay dì Trần xin nghỉ, buổi trưa muốn ăn gì?”

“Gì, gì cũng được…”

Cố Khinh Thiển đỏ mặt quay đầu đi, chạy ào vào phòng bếp.

Cô cảm thấy chắc chắn mình bị trúng độc rồi, cái hôm người đàn ông này túm lấy quần lót của mình, cưỡng hôn mình, cô ấy vậy mà chẳng đẩy anh ra ngay lập tức, chẳng hề cho anh một cái bạt tai, mãi đến khi dưới lầu truyền đến tiếng gọi của chị Giang, cô mới nóng bừng mặt bỏ chạy.

Tống Quân Nham nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi mỉm cười, “Lại bỏ chạy…”

Không biết Cố Khinh Thiển là quên rồi hay ngại ngùng không dám nhắc tới, chiếc quần lót màu xanh nhạt ngày hôm đó vẫn còn vứt trong phòng anh.

Cô không tới lấy, anh cũng không có ý định trả lại.

Tống Quân Nham bước vào phòng bếp, “Nấu mì đi, muốn bỏ thêm gì đó thì tự mình chọn.”

Đích thân xuống bếp, coi như…

Cảm ơn chiếc quần lót đó đã an ủi người anh em của anh?

Cố Khinh Thiển không biết tâm trí của người đàn ông này đang dao động dữ dội, cô lấy cải thìa, hai quả trứng gà và vằn thắn ra, “Cần giúp một tay không?”

“Giúp tôi thái rau đi.”

Anh xắn ống tay áo, đổ đầy một nồi nước rồi bắc lên bếp, bật lửa.

Trong lúc chờ nước sôi, ánh mắt anh vô thức liếc nhìn người bên cạnh.

Cố Khinh Thiển mặc một bộ sườn xám không tay tiêu chuẩn, vóc dáng đồng hồ cát với phần ngực ưỡn cao, hở phía trước, hai bên xẻ dọc đến giữa đùi, trên vạt áo thêu hình hoa nở chim đậu, thắt lưng hệt như rắn nước.



Những gam màu già dặn dường như không làm cô cộng thêm vài tuổi, mà càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.

Tống Quân Nham ngược lại hơi thắc mắc, “Cô mặc như vậy không thấy lạnh à?”

“Tôi thích ăn cay, thể chất tương đối nóng, ngay cả mùa đông cũng chỉ đắp một chiếc chăn mỏng.”

Nếu không phải có luồng khí lạnh hay tuyết rơi, một năm bốn mùa cô đều mặc đồ ngắn tay, dù không bật lò sưởi cũng không vấn đề gì.

Tống Quân Nham bỏ mì vào nồi, cười nói: “Mẹ tôi thì ngược lại rất sợ lạnh.”

“Chị Giang, dì ấy…cứ ra nước ngoài như thế có ổn không?”

“Mục tiêu của đối phương không phải bà ấy.”

“Cũng…đúng nhỉ…”

Cố Khinh Thiển có chút mất mát, cứ cảm thấy đã gây phiền phức cho người khác.

Tống Quân Nham vỗ nhẹ vai cô, “Tôi đã cử người canh giữ xung quanh, nếu tôi không có nhà mà có người đến gõ cửa, cô đừng mở cửa vội, cứ giao cho bọn họ xử lý.”

“Vâng…”

Cố Khinh Thiển nhìn sườn mặt sắc bén như dao của người đàn ông, trên mặt lại nóng bừng, bàn tay đang cầm con dao làm bếp thoáng ngừng lại, “A…”

Đầu ngón tay phát đầu, chỗ bị dao cắt phạm bắt đầu rỉ máu.

Tống Quân Nham tắt lửa, nắm lấy ngón tay cô bỏ vào miệng mình.

Đầu lưỡi mềm mại đảo quanh đầu ngón tay, liếm khẽ chỗ vết thương rồi mút lấy một cái.

“Hmmm…” Cố Khinh Thiển toàn thân phát run, cảm giác tê ngứa nổi lên tứ phía, như thể có một luồng điện chạy dọc từ đầu ngón tay vào trong cơ thể, chảy đến tứ chi và xương cốt, da đầu tê dại.

Người đàn ông như nghe thấy tiếng nức nở của cô, đầu lưỡi hoạt động càng quyến rũ hơn, thỉnh thoảng còn dùng răng day nhẹ.

Cô không khỏi nhắm chặt hai mắt, cắn chặt môi dưới, chịu đựng cảm giác khác thường đang quét qua.

Tống Quân Nham nhướng mắt, thấy đôi mắt phượng của mỹ nhân đang nhắm lại, khuôn mặt ửng hồng vì cố chịu đựng, anh càng có hứng thú trêu đùa, ngậm mút ngón tay cô như đang mô phỏng động tác giao hợp nào đó.

Cố Khinh Thiển da mặt mỏng, không thể chống lại hành vi càn rỡ của người đàn ông này, hai má ửng đỏ vừa xấu hổ vừa gấp gáp, thế nhưng giữa hai chân đang kẹp chặt còn tiết ra một dòng nước.

“Ding dong——”

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Cố Khinh Thiển rút tay lại, nói: “Tôi, tôi ra mở cửa!” Nói rồi nhanh chân chạy đi mở cửa.

Tống Quân Nham dùng ngón tay lau nước miếng trên môi, sau đó thè lưỡi liếm khẽ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian manh.



“Chị Thiển Thiển, buổi trưa vui vẻ!”

Đây là lần đầu tiên Nghê Lạc Lạc tới nhà họ Tống, bị sự rộng rãi ở bên trong làm chấn động, vừa thấy Cố Khinh Thiển liền hỏi, “Chị, có phải chị nhận bố mẹ đỡ đầu gì đó không? Nơi này mà nói cho khách vào thuê thì không ai tin được!”

“Có duyên gặp mặt thôi, là chỗ quen biết với viện trưởng Hoàng…nói ra thì em cũng biết đấy.”

“Ồ? Là ai vậy?!”

“Bà chủ Giang.”

“Hóa ra bà chủ Giang là phú bà ẩn mình…”

“Suỵt!”

Cố Khinh Thiển vội vàng bịt miệng Nghê Lạc Lạc lại, nhắc nhở: “Chủ nhà đang ở bên trong…đừng để thất lễ.”

Nghê Lạc Lạc làm động tác kéo khóe miệng, thấp giọng cười xin lỗi, lúc này mới cởi giày theo cô vào trong nhà.

Thấy người đàn ông đã tới phòng khách, Cố Khinh Thiển bèn kéo cô bé bên cạnh tới, giới thiệu: “Đây là trợ lý của tôi, Nghê Lạc Lạc.”

Tống Quân Nham gật đầu, vẻ mặt vẫn vô cảm như mọi khi, căn bản không biết bản thân lúc không cười đáng sợ đến nhường nào.

“Vị này là con trai của bà chủ Giang, cảnh sát Tống.” Cố Khinh Thiển sợ dọa chết người ta bèn lật đật giới thiệu thân phận của anh.

Nghê Lạc Lạc lúc này mới hiểu được cảm giác áp bức trên người đối phương đến từ đâu, cô ấy cứng người, giơ tay chào hỏi, “Chào cán bộ ạ!”

“Đừng gò bó quá.”

Tống Quân Nham rất thức thời, thấy vậy thì nói, “Tôi đi nấu cơm, các cô cứ làm việc đi.” Anh chủ động đi vào phòng bếp.

Cố Khinh Thiển dẫn Nghê Lạc Lạc lên phòng làm việc trên lầu ba, lần lượt thảo luận chi tiết về sửa đổi bản may với viện trưởng Hoàng và bà chủ Vương, sau đó hẹn lịch để mặc thử.

Hiện tại cô không thể ra ngoài nên đa phần chỉ có thể nhờ Nghê Lạc Lạc đưa đi, có chỗ nào cần sửa đổi thì liên lạc lại với cô. Nếu không có gì thay đổi, tiền công sẽ được chuyển vào tài khoản của cô, đơn hàng coi như hoàn thành.

Tống Quân Nham bắc mì xuống, chờ mì mềm thì vớt ra, dùng cải thìa đã thái sẵn chần qua nước mì, sau đó đập trứng vào nồi nước để làm nước súp.

Cố Khinh Thiển chắc là không thể xong việc ngay, anh sợ mì nở ra sẽ dở, bèn múc nước súp ra một cái bát riêng rồi mang lên lầu ba.

Anh gõ cửa, người bên trong hình như đang bận may thứ gì đó, chỉ nghe thấy cô dặn dò một tiếng rồi tiếp tục đạp máy may.

Nghê Lạc Lạc bước ra trả lời, tư thế cứng nhắc, “Chốc nữa tôi sẽ kiếm cớ ra ngoài.”

Tống Quân Nham kêu cô ấy bưng đồ ăn vào trước, còn mình thì cách xa phòng làm việc, dựa vào lan can cầu thang chờ đợi.

Mấy ngày gần đây anh đã hiểu được phần nào tính cách của Cố Khinh Thiển, người phụ nữ này không quá để tâm đến mấy chuyện vụn vặt, chỉ quan tâm đến thế giới nhỏ của riêng mình, có rất nhiều chuyện hỏi cô giống như đang hỏi không khí, thà hỏi người bên cạnh may ra còn biết chút tin tức…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv