"Ta không sao." Trần Ám Hương không nhìn qua, mà nhìn bình sứ Thanh Hoa bên cạnh, không lên tiếng.
"Vậy...." Tay rũ trong tay áo Tống Xuân Đường giật giật, cuối cùng nói, "Vậy sư huynh ngủ sớm chút."
Trần Ám Hương đợi trong chốc lát, phát hiện Tống Xuân Đường vẫn không động, y nghi hoặc nói: "Còn có chuyện gì sao?"
"Sư huynh, ta...." Tống Xuân Đường cụp mắt xuống, ngượng ngùng mà mở miệng, "Giường phòng ta hư rồi."
"Hư rồi?"
Tống Xuân Đường gật đầu: "Trên ván giường có một cái lỗ lớn." Hắn còn khoa tay múa chân một chút: "Chưởng quầy nói, ngày mai mới có thể sửa xong."
"Vậy đêm nay đệ ngủ chỗ nào?"
"Không sao." Tống Xuân Đường lại gục đầu xuống, "Ta sẽ ngủ trên hành lang hoặc là trên cây bên ngoài tạm một đêm cũng được."
"Vậy sao được." Trần Ám Hương nhíu mày, "Thôi, đệ ở chỗ này của ta đi."
"Có phiền sư huynh hay không." Tống Xuân Đường tựa hồ có chút bất an.
"Sẽ không." Trần Ám Hương xoay người đi vào thu dọn giường, "Vừa lúc có thể cùng nhau tu luyện."
Y đi lúc lâu, Tống Xuân Đường đến phía trước cửa sổ, hắn nhìn chăm chăm cửa sổ chốc lát, mới giơ tay nặng nề mà đóng cửa sổ lại.
Trên một thân cây bên ngoài, Lăng Tiêm Vân cầm dây cột tóc của Trần Ám Hương, đưa lên môi hôn một cái, mang theo nụ cười rời đi.
Ánh nến bên ngoài màn đều đã tắt, Tống Xuân Đường đôi tay chống cằm, an tĩnh nhìn một hồi lâu.
Trần Ám Hương thật sự chịu không nổi trợn mắt: "Đệ đang nhìn cái gì vậy?"
"Không nhìn gì hết." Tống Xuân Đường quay đầu lại.
"Không được nằm sấp."
"Ồ." Tống Xuân Đường ngoan ngoãn nằm ngửa.
Giường tuy không nhỏ, nhưng ngủ hai người vẫn có hơi chật chội. Lúc Tống Xuân Đường xoay người, gần như là cọ xát thân thể y.
Trần Ám Hương hô hấp cứng lại, bất động thanh sắc mà xoay người, mặt hướng vào trong.
Y ngủ một giấc này thật không yên ổn, trong khi nửa mơ nửa tỉnh, phía sau lưng một mảnh nóng rực, tránh sao cũng tránh không thoát.
Hôm sau, Trần Ám Hương dậy rất sớm, y vừa mở mắt, liền cảm thấy trên eo nặng nề, là tay của Tống Xuân Đường gác lên.
Y vừa động, Tống Xuân Đường phía sau cũng tỉnh.
"Sư huynh, chào buổi sáng." Tống Xuân Đường dụi dụi mắt, "Xin lỗi, ta... tư thế ngủ của ta không tốt."
Đối diện với khuôn mặt hết sức nghiêm túc của Tống Xuân Đường, Trần Ám Hương cũng nói không nên lời trách cứ.
"Sư huynh, chúng ta đi thôi." Tống Xuân Đường kéo Trần Ám Hương đi ra ngoài.
Trần Ám Hương trầm mặc mà nhìn tay bọn họ đan nhau, đáy lòng có một âm thanh đang nói, như vậy có không đúng, bọn họ là không có kết quả.
Y cũng không nên dung túng chính mình sa vào.
Thế nhưng, vì sao trái tim lại không chịu khống chế của bản thân, mà đập loạn.
Đại bỉ Tiên Lâm có vài vòng, vòng thứ nhất mọi người chia làm tám tổ lớn, đấu ra tám người thắng lợi tiến vào vòng thứ hai, sau đó tám người đối đầu chọn ra bốn người thắng, cứ thế loại dần, thẳng đến khi còn lại người cuối cùng, chính là quán quân.
Khi rút thăm, Trần Ám Hương và Tống Xuân Đường cũng không ở một tổ.
Tám đài cao cắm đầy cờ màu đón gió tung bay, Trần Ám Hương thắng được cũng không không dễ dàng, suýt chút nữa thua trong tay một thiếu niên, có điều thiếu niên kia rõ ràng tuổi còn nhỏ, thiếu một ít kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn, bị y bắt được sơ hở, kiếm phong đảo qua, mũi kiếm ngừng trước chóp mũi thiếu niên.
"Đã nhường."
Trần Ám Hương ôm quyền một chút, xoay người đi xuống đài.
"Ngươi tên gì?" Thiếu niên ở phía sau hô to.
"Trần Ám Hương."
"Sư huynh." Tống Xuân Đường thấy Trần Ám Hương đi xuống, lập tức chạy đến đón: "Huynh vừa rồi thật rất đẹp."
Trần Ám Hương cười một cái, lúc này những người khác cũng đều đã trở lại, Tống Xuân Đường và Mạc Hà đều thắng, tiến vào vòng thứ hai còn có Lăng Tiêm Vân, Dạ Vũ Tễ, còn lại một người y cũng không biết.
Theo Tống Xuân Đường nói, Chiết Liễu sau khi lên đài chỉ có ý khoa tay múa chân mấy cái rồi thôi, đứng trên lôi đài chưa đến thời gian một chén trà đã xuống.
"Hắn không thích đánh nhau." Mạc Hà đột nhiên mở miệng.
Chiết Liễu cười ha ha nói: "Chỉ là thực lực không bằng mọi người thôi."
Khi mấy người về đến nơi ở, người Cẩm Yên Cung đột nhiên tới tìm Trần Ám Hương.
"Tìm ta?"
Đệ tử kia gật đầu, nói: "Tễ sư huynh nói đã lâu rồi không gặp đạo hữu, muốn mời đạo hữu nói chuyện." Hắn lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Trần Ám Hương, liền xoay người rời đi.
"Ta nghe nói." Chiết Liễu ngón tay chống cằm, đôi mắt liếc nhìn khắp nơi, thấy không ai liền hạ giọng nói, "Cẩm Yên Cung dường như có chút biến cố."
"Biến cố gì?" Trần Ám Hương hỏi.
"Cái này ta chỉ là nghe nói, cụ thể đã xảy ra gì thì ta cũng không biết." Chiết Liễu nhún vai một chút.
Lúc về phòng, Trần Ám Hương nhìn tấm thiệp mời trong tay, khi y mở ra, bên trong có mấy hàng chữ, là Dạ Vũ Tễ mời Trần Ám Hương đến tửu lầu dùng bữa tối.
"Sư huynh, huynh muốn đi sao?" Tống Xuân Đường ở băng ghế ngồi xuống, chống đầu nhìn y.
Trần Ám Hương khép thiệp lại, nói: "Khi trở về chưởng quầy nói giường trong phòng đệ sửa xong rồi."
Tống Xuân Đường nghe ra ngụ ý của y, chỉ cười nói: "Ta muốn ở chỗ này cùng sư huynh, như vậy sư huynh tu luyện cũng nhanh hơn."
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Trần Ám Hương cũng không hề đề nghị chuyện hắn ra ngoài nữa.
Trần Ám Hương thử qua rất nhiều phương pháp, như cầm đồ vật của Tống Xuân Đường, nhưng thế nào cũng đều không được, cho dù kéo ra khoảng cách chỉ một bàn tay cũng không được, nhất định phải dán sát vào nhau mới có thể có hiệu quả.
Thế nên, cũng chỉ có thể để Tống Xuân Đường tiếp tục ở lại trong phòng mình.
Tống Xuân Đường lại khuyên bảo vài câu sắc trời đã tối, bảo Trần Ám Hương đừng đi.
Y cầm thiệp mời nghĩ nghĩ, vẫn là lo lắng Dạ Vũ Tễ, liền chuẩn bị ra cửa.
"Vậy sư huynh, có thể cho ta đi theo không?" Tống Xuân Đường theo sau hỏi.
Trần Ám Hương cảm thấy nếu Dạ Vũ Tễ chỉ gửi thiệp mời cho mình, chắc là không muốn bị người khác quấy rầy, liền nói: "Đệ ở đây nghỉ ngơi đi."
"Thế sư huynh khi nào trở về?"
"Nhanh lắm."
Lúc cửa gần đóng, Trần Ám Hương nhìn thấy ánh mắt Tống Xuân Đường, có lẽ là y ảo giác, khuôn mặt Tống Xuân Đường rũ xuống, y thế mà thấy được một tia ủy khuất, nhưng rất mau y bị ý nghĩ của mình chọc cười, thở dài một hơi xuống lầu.
Bản thân mình nhất định là điên rồi, y nghĩ.
Tuy không biết vì sao sau khi mọi thứ quay lại một lần, rất nhiều chuyện đã thoát ly quỹ đạo, nhưng không thể nghi ngờ Tống Xuân Đường vẫn là vai chính của thế giới này. Chờ Tống Xuân Đường gặp được nhiều người và nhiều việc hơn, sẽ quên mình đây chỉ là một sư huynh bừa bãi vô danh.
Sau khi Trần Ám Hương rời đi, trong phòng lập tức an tĩnh lại, Tống Xuân Đường đột nhiên không tự chủ được mà run rẩy lên, hắn thong thả dời bước đến trước giường, lập tức tê liệt ngã xuống chăn gấm. Hắn tham lam mà đem mình vùi vào gối đầu của Trần Ám Hương, dùng sức hít vài hơi, toàn thân run rẩy mới dần dần dừng lại.
"Sư huynh...."
"Sư huynh."
Trần Ám Hương đi trên đường, thời gian cũng chưa trễ mấy, trên đường còn có rất nhiều người bán rong đang hò hét rao hàng, mùi hương đồ ăn bay trong không trung kéo dài không tan.
Đi ngang qua một quầy bán bánh kẹo, y nhìn nhiều vài lần.
Còn nhớ lúc trước ở Thiên Linh Tông, ba người bọn họ luôn cùng nhau ăn cơm, Trần Ám Hương nhớ Dạ Vũ Tễ đặc biệt thích ăn táo tẩm đường này, hai người bọn họ thì không thích ngọt, liền đưa cho Dạ Vũ Tễ.
Rất khó tưởng tượng, Dạ Vũ Tễ lại là một người thích ăn ngọt như thế.
Trần Ám Hương liền mua một ít, dùng giấy dầu gói lại, chủ quán còn ủ cho nóng một chút, chờ lúc đến tửu lầu, cầm trong tay vẫn còn âm ấm.
Có điều kỳ lại là, làm một quán tửu lầu, nơi này cũng có hơi phồn hoa quá mức, trên mái hiên treo đầy đèn lồng, người đi đường ở tửu lầu ra ra vào vào, y ngẩng đầu mắt nhìn bảng hiệu, xác định mãi là mình không có đi nhầm.
"Công tử mời vào." Một vị phụ nhân nhiệt tình chào đón, cười tủm tỉm đánh giá y từ trên xuống dưới, "Công tử thích kiểu nào?"
"Ta... ta tìm người." Trần Ám Hương không quen sự tiếp xúc gần như vậy, tránh sang bên cạnh.
"Ờ...." Phụ nhân thoáng chốc đã hiểu cái gì đó, chỉ chỉ giữa cầu thang lầu, nói, "Công tử tự đi lên chỗ đó là được."
Theo nội dung trên thiệp mời, y đi lên lâu, đến trước một gian nhà, hai người của Cẩm Yên cung đứng trước cửa thu thiệp mời của y, liền đẩy cửa để y đi vào.
Tiếng đàn từ sau bình phong truyền tới, chờ y đi qua bình phong, bị một màn trước mắt dọa ngây người.
Thiếu niên không lâu trước đây từng cùng đàm tiếu với mình kia, hiện giờ đang nằm trong đám mỹ nhân. Đèn lưu ly lập loè ánh vàng chiếu rọi từng gương mặt như hoa, mùi son phấn hòa với hương rượu, làm Trần Ám Hương hoài nghi có phải mình nhầm chỗ hay không.
Dạ Vũ Tễ cầm lấy quả anh đào không biết ai bên cạnh đưa qua, ngậm trong miệng từ từ cắn nuốt, tròng mắt hơi đảo qua, thấy Trần Ám Hương đứng phía trước, động tác khựng lại, có điều không chờ hắn mở miệng, một thiếu niên bên cạnh hắn đã giành mở miệng trước.
"Chính là hắn." Dạ Vân Huyền lập tức đứng lên, căm giận nói.
Trần Ám Hương phát hiện đó là thiếu niên hôm nay đã bị mình đánh bại, chẳng trách lúc ấy cảm giác có hơi quen thuộc, bây giờ đặt cùng Dạ Vũ Tễ, hai người xác thật nhìn vô cùng giống.
"Ngươi đến rồi." Dạ Vũ Tễ đem mỹ nhân bên cạnh đẩy ra, cũng ngồi thẳng người.
Trần Ám Hương sắc mặt có chút khó coi, y không thích loại trường hợp này, đứng ở nơi đó có chút không biết làm sao.
"Ngươi qua chỗ ta này." Dạ Vũ Tễ vỗ vỗ bên cạnh, "Thằng nhóc này là đệ đệ của ta."
"Ca."
Dạ Vân Huyền lấy khuỷu tay đụng Dạ Vũ Tễ một chút, nhưng Dạ Vũ Tễ cũng chẳng thèm liếc hắn một cái, chờ sau khi Trần Ám Hương ngồi xuống, hắn chú ý tới đồ cầm trong tay Trần Ám Hương.
"Ngươi còn mua cái này?" Trong giọng nói Dạ Vũ Tễ có một tia kinh hỉ.
Dạ Vân Huyền trợn tròn mắt, trừng mắt liếc ca hắn một cái. Rõ ràng đã nói dẫn người này tới đây, muốn dạy dỗ một trận cho hắn hết giận.
Giờ sao lại không giống như đã bàn vậy?
Đại đa số mỹ nhân đều đã đi xuống, chỉ để lại một người vẫn còn đang đánh đàn, nàng mang khăn che mặt, lông mi thon dài, mắt như trăng non buông xuống, cùng vài sợi tóc đen rũ trên vai.
"Tuyết Đàm, cô cũng đi xuống đi." Dạ Vũ Tễ phất tay một cái.
Tiếng đàn vừa đứt, Tuyết Đàm muốn ôm cầm lui xuống.
"Tiếp tục đàn đi." Trần Ám Hương nói.
Khó được thấy Trần Ám Hương đột nhiên toát ra một câu như vậy, Dạ Vũ Tễ nổi lên ý xấu. Vừa rồi hắn nói nhiều như vậy, mà Trần Ám Hương vẫn luôn lạnh lùng.
"Thích cô ấy sao?" Dạ Vũ Tễ nói.
Trần Ám Hương nhíu mày: "Không có." Y chỉ là cảm thấy tiếng đàn này nghe thanh triệt, có thể che lại tạp âm nơi khác.
"Thích thì nói, Tuyết Đàm là thị nữ của ta, cho ngươi cũng không sao." Dạ Vũ Tễ nhướng mày nhìn Trần Ám Hương, tay cũng thuận thế đặt lên vai y.
Trần Ám Hương quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Vũ Tễ, nói: "Nếu ngươi gọi ta tới là vì cái này, ta đi đây." Nói xong, y liền đứng dậy.
"Này, đừng đi, đừng đi." Dạ Vũ Tễ vội vàng giữ y lại, "Đệ đệ này của ta không hiểu chuyện, ban ngày thua bởi ngươi, liền một hai phải gặp ngươi, muốn cùng đạo hữu ngươi thỉnh giáo một chút."
"Không phải đâu, ca...." Hai mắt Dạ Vân Huyền muốn rớt ra ngoài, thần sắc trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay cũng thay đổi, "Huynh mới...."
Dạ Vũ Tễ đôi mắt nhíu lại, ở góc độ Trần Ám Hương nhìn không thấy khóe môi mím thành đường thẳng.
Toàn thân Dạ Vân Huyền run lên, lời nói ra như trơn tru như đãi đậu: "Tiền bối oai hùng tiêu sái, dáng người bất phàm tựa như tiên nhân giáng thế vãn bối vô cùng ngưỡng mộ."
"Ngươi..." Trần Ám Hương dừng một chút, "Rất có thiên tư, chỉ là cần thời gian trưởng thành."
Trần Ám Hương cụng vài ly rượu, khi trở về khách điếm, phát hiện trong phòng đã tắt đèn.
Y sửa soạng tắm gội một chút, liền lên trên giường.
Chỉ là Tống Xuân Đường ngủ mép ngoài, y vì không quấy rầy Tống Xuân Đường, muốn nhấc chân bước qua từ phía trên.
Lúc một cái chân khác cũng thành công, Tống Xuân Đường đột nhiên lên tiếng.
"Trên người sư huynh nồng nặc mùi son phấn, là đi hoa lâu sao?" Khi nói lời này, hắn mở đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Trần Ám Hương.
Trần Ám Hương không nghĩ tới Tống Xuân Đường sẽ đột nhiên tỉnh dậy, trong lúc nhất thời quên mất ngôn ngữ.