Buổi tối hôm đó, cung nữ lúc trước gọi ta ra ngoài và ném cho ta một quyển sách: “Hôm nay
Hoàng thượng chỉ đích danh ngươi hầu hạ, dựa theo quyển sách này mà học tập.”
Ta cẩn thận tỉ mỉ học tập không bỏ sót một trang nào, nếu không phải cung nữ kia đưa sách xong rồi đi ngay thì ta vẫn còn mấy vấn đề nhỏ muốn hỏi.
Tuy nói rằng sống hơn ngàn năm nhưng ta vẫn luôn đơn độc, dù sao trên đời này thực sự không được nhìn thấy rùa đen nhiều lắm. Những con rùa khác,
ta đều chướng mắt.
Vì vậy, đối với loại chuyện này, ta không có kinh nghiệm gì. Bây giờ đã được học trong sách rồi, nhưng dù sao ta và Hoàng thượng cũng là hai loài khác nhau…
Vốn dĩ ta muốn lén lút bói một quẻ, nhưng không biết vì sao lúc nãy có một đám tiểu cung nữ tiến vào lột sạch ta từ đầu đến cuối, mai rùa có thể bói toán chỉ còn lại cái trên lưng của ta mà thôi.
Ta chỉ đành nhận mệnh trời.
Một đường đi theo công công cầm đèn là một đường hối hận, sớm biết có ngày hôm nay
thì lúc trước ta đã không nên nhắm vào chút long khí này rồi mang vào cửa.
Nhìn thấy một đám tử khí dày đặc vây xung quanh
hắn, ta nhịn không được mà nuốt nước miếng.
“Ngồi đi.”
Hắn chỉ ngẩng đầu liếc ta một cái rồi lại cúi đầu, tay cầm bút đỏ phê duyệt tấu chương. Bên cạnh bàn đã xếp chồng lên một đống cao.
Ta ngồi ngay ngắn ở một bên, chưa được một lát đã cảm thấy hơi mệt, thuận thế nằm bò lên tấm thảm.
Rùa đen bọn ta thích nằm sấp để ngủ, nằm ngửa mặt không dễ trởmình.
Mặc dù đã biến thành con người nhưng thói quen cũ cả hàng ngàn năm vẫn không thay đổi được.
Không biết ta đã ngủ bao lâu, chỉ thấy ánh nến lung lay, mà hắn dường như cũng mệt mỏi, vươn vai duỗi người.
“Tỉnh rồi?” Hắn thấy ta khép hờ hai mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Ưm…” Ta nằm nghiêng người ngáp một cái: “Những tư thế trong tập sách kia ta chỉ học hơn một nửa, nếu người không đến thì ta sắp quên hết rồi.”
Màu mực đậm trên ngòi bút của hắn dừng lại một hồi lâu vẫn không nhúc nhích, cuối cùng hóa thành một dấu chấm tròn đỏ thẫm in trên trang
giấy.
Ngày hôm ấy, ta mới biết, sau khi rùa đen biến thành hình người thì giống con người y như đúc.
Hóa ra, làm con
người cũng có những chuyện vui sướng như vậy.
Ngày hôm sau, khi
mặt trời đã lên cao, ta mới lười biếng thức dậy, đêm qua, long khí của hắn quá mức nồng đậm khiến ta suýt nữa không chịu đựng nổi.
Sau khi ta rời đi mới biết mình đã được phong là Quy Mỹ nhân và được ban Nguyệt Thú Các.
Nguyệt Thú Các không lớn nhưng ta lại rất thích, chỉ vì trong các có
một cái hồ tràn ngập Thanh Hà.
Mỗi khi gió nhẹ thổi qua, Thanh Hà cào trên mai rùa của ta ngưa ngứa, vô cùng thoải mái.
Có điều, ta rất ít khi khôi phục lại hình dáng rùa, bởi vì trong Nguyệt Thú Các có rất nhiều cung nhân, mặc dù ta đã đuổi tất cả bọn họ ra ngoài nhưng cũng chỉ thanh tịnh trong chốc lát.