Ngọc Phi Yên được Trúc Âm cho phép, đặt hai ngón tay mình trên cổ tay gầy gò của nàng, đôi mi thanh tú nhăn lại,
“Thế nào?”
Long DiệcHân nhìn nàng, nhiều năm như vậy đã qua, đối với bệnh tình của Trúc Âmhắn vẫn thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp. Tuy rằng hắn muốn đểcho Phi Yên chẩn đoán bệnh nàng một chút, nhưng hắn vẫn không hy vọng,hắn không phải không tin vào y thuật của nữ thần y Ngọc Phi Yên, chínhlà đối với Trúc Âm, hắn rất cẩn thận, để cho Phi Yên chẩn đoán bệnh nàng đã là ngoại lệ của hắn.
“Rất khó trị, nhưng mà…”, Ngọc Phi Yên tin tưởng mình, cười rất tươi “Có ta ở đây, cam đoan không thành vấn đề”
Long Diệc Hân vừa nghe, mi tâm không khỏi nhíu lại một chút
“Ngươi nắm chắc mấy phần?”
“9 phần”
“9 phần ngươi cũng dám làm?”
Thanh âm từtrước đến nay luôn ôn nhu như nước nhuận như ngọc, giờ phút này lại mang theo lo lắng phập phồng và mấy phần nghiêm khắc. Trừ phi có mười phầnchắc chắn, nếu không, hắn sẽ không đem mệnh của Trúc Âm giao cho ngườikhác, cho dù người ấy là thê tử của hắn, hai mươi năm trước hắn đã giaosai người một lần, khiến cho hắn vẫn hối hận cho tới hôm nay, hắn sẽkhông tái phạm sai lầm đồng dạng lần nào nữa.
Ngọc Phi Yên lần đầu tiên nghe được âm thanh của tướng công mình có chứa sự lo lắng, nội tâm liền rung động, vậy là, hắn vẫn có xúc động?!
Hắn khôngchỉ có thay đổi âm điệu mà còn thể hiện cảm xúc vì người đó, chỉ tiếcngười đó không phải là nàng, một cảm giác ê ẩm tràn ngập trong người,nhưng lại rất nhanh biến mất, xem ra, tướng công nhà nàng rất quan tâmđối với Trúc Âm tỷ tỷ a.
“Diệc Hân, ta tin nàng”
Bên taitruyền đến thanh âm nhu hòa làm yên ổn lòng người của Trúc Âm, chua xóttrong lòng nàng lại dâng lên, có một loại ủy khuất gì đó nảy mầm dướiđáy lòng nàng.
“Trúc Âm?”
Long Diệc Hân cũng không đồng ý nhìn Diệu Trúc Âm, nàng ấy lấy chính sinh mệnh mình ra đặt cược hay sao
“Ta tin nàng”
Diệu Trúc Âm lặp lại, nhu hòa mà kiên định
Long Diệc Hân trầm tư một lát, rồi gật đầu.
“Ta mang ngài đi nghỉ ngơi”
Nói xong, đem Trúc Âm từ chổ ngồi trên ghế đứng lên.
Ngọc Phi Yên nhìn hai người đang ở cạnh nhau, không khỏi cảm thấy buồn cười cho bảnthân mình, ở trong này, nàng cảm giác chính mình như một người thừa
Nàng lấy tay sờ sờ nơi tim mình, cảm giác trống trơn, giống như thiếu cái gì vậy.
************
Ngọc Phi Yên rất buồn khi nghĩ rằng, trượng phu của nàng không tin vào y thuật của nàng.
Nhưng mà thật khó tin, nàng luôn luôn làm theo ý mình, tùy lòng ham muốn (tùy tâm sở dục) của mình mà tạo niềm vui cho chính mình, thế nhưng, vì sao để làm chotướng công nàng vui vẻ mà đi hao hết tâm lực cứu tình địch của mình, hẳn người đó đúng là tình địch???
Tuy rằng,người kia không biết có phải là tình địch của nàng hay không, mà nànglại tràn ngập hảo cảm đối với người ấy, nhưng trong lòng lại rất mâuthuẩn, tính cách này không phải của nàng.
Rối loạn, hết thảy đều rối loạn!!!
Nàng cầm trong tay cuốn sách thuốc, trong lòng cảm thấy phiền muộn vô cùng, đứng dậy đi đến đan phòng (phòng luyện thuốc)
Trong đanphòng, bốn góc đều được đặt dạ minh châu, làm cho cả phòng sáng như banngày, bởi vì Long Diệc Hân ưa thích sạch sẽ nên trong Trúc Uyển chưa bao giờ được phép thắp nến, ban đêm đều dùng dạ minh châu để chiếu sáng,rất xa xỉ, nhưng tính nết của người ấy ai có thể sửa đây?
Nàng yênlặng ngồi bên cạnh lò luyện đan, cẩn thận thủ hộ vì đang trong quá trình luyện đan dược, sau khi Thanh Tâm đan này được luyện xong, bệnh tìnhcủa Trúc Âm sẽ không còn đáng ngại nữa.
Thanh Tâmđan này được bào chế từ hàng trăm loại dược thảo quí hiếm ứng với một tỉ lệ thích hợp, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, nếu phối sai tỷ lệ một chútthôi thì có thể biến thành độc dược. Hơn nữa việc bào chế và phối thuốcvô cùng khó khăn, không phải nói một hai câu thì có thể hiểu được, sở dĩ trân quí là vì trên đời này vô cùng hiếm thấy, trăm năm khó gặp, hầunhư đã không còn nữa, cho nên, dù Phi Long Sơn có đầy đủ hết các loạidược liệu tốt, nhưng vẫn không có Thanh Tâm đan này.
Khó nhất của việc bào chế thuốc là chỉ có thể dùng máu của nàng để bào chế, từ nhỏ,nàng đã dược ông nội cho ăn qua vô số kỳ hoa dị thảo, nên thân nàng đãthành dược, nếu uống một giọt máu của nàng, sẽ thần thanh khí sảng, bách bệnh rời khỏi người, việc này cũng chỉ có nàng mới biết được.
Cúi đầu nhìn xuống một vạch dài trên cổ tay, nàng đã dùng dao lấy máu ở nơi này nênđể lại vết thương, bởi vì cơ thể của nàng nên vết thương khép lại khánhanh, vết thương không lâu sau sẽ khỏi, tựa như lần nàng bị Thư Trìđánh, trọng thương mà phục hồi nhanh như vậy là tốt rồi.
Đột nhiên, cổ tay nàng bị nắm chặt,
“Vì sao lại bị thương thế này?”