“Công tử, ngài đã tới?”
Lão bản nương Vũ Nguyệt Lâu là Minh Nguyệt, cung kính hướng về phía nam tử áo lam thi lễ.
Nam tử áolam băn khoăn nhìn những hoa đào bao quanh thân mình, khẽ gật đầu đốivới nàng. Tiếp theo liền cất bước tiến vào đại sảnh, nhìn thấy các hoankhách đôi mắt say lờ đờ, mông lung, tích cực mời rượu kỹ nữ, khóe miệnghắn cong lên tươi cười rất phong lưu tuấn dật.
“Công tử, đây là lần đầu tiên đến Vũ Nguyệt Lâu sao?”
Oanh thanh yến ngữ ngọt lịm đồng thời vang lên, một thân ảnh màu hồng nhạt đã ngã xuống trong lòng ngực của nam tử áo lam.
Nam tử áolam nhếch đôi mày kiếm lên, duỗi cánh tay dài ra ôm gọn thân ngườinhuyễn ngọc ôn hương, hôn nhẹ nhàng trên khuôn mặt của nữ tử, động tácnhư ngả ngớn nhưng được hắn làm nên lại rất tự nhiên, không hề có chút ý tứ tà dâm nào hết.
“Lại đây, tiểu mỹ nhân, muốn hay không uống một chút với ta?”
Thanh âm ônnhu thuần hậu, rất tự nhiên lại có ý đùa giỡn, tiểu mỹ nhân trong lòngngực hắn nghe được khuôn mặt ửng hồng, thân thể mềm mại càng thêm mềmmại, tựa gắt gao vào trong lòng ngực, mị nhãn như tơ, ngẩng đầu nhìnkhuôn mặt tuấn dật của nam tử, suy nghĩ mông lung.
Ở khoảnh khắc chìm đắm trong ngọt ngào ấy, âm thanh của ma ma lại truyền đến,
“Hồng Ngọc, không thể lỗ mãng, tiếp tục tiếp khách đi!”
“Ma ma ——”
Nữ tử HồngNgọc bị gọi không cam lòng rời khỏi cái ôm ấm áp kia, nũng nịu nhìn mama, thật khó khăn lắm nàng mới gặp được nam nhân như thế, sao không nhân khoảnh khắc này mà ăn nhiều đậu hủ a!
“Nhanh đi!”
Ma ma nhìn nàng với ánh mắt khiển trách, đứa nhỏ này hôm nay như thế nào lại không biết nghe lời vậy?
Hồng Ngọctràn đầy ủy khuất, đôi môi đỏ mọng run run, ma ma chưa bao giờ giận dữđối với nàng, lần này tại sao lại nghiêm khắc như vậy, nàng không có ýnghĩ buông tha cho nam nhân tốt như thế này, chỉ muốn trò chuyện làmquen mà thôi, ma ma không cần thiết phải đối với nàng như thế.
“Tiểu mỹ nhân đi trước đi, lát nữa khi nào ngươi xong ta sẽ đến tìm ngươi”
Nam tử áolam thốt ra lời hứa hẹn rất ôn nhu, thâm tình, đôi môi đỏ Hồng Ngọc cong lên, trong lòng trào dâng mật ngọt, tuy rằng biết lời nói kia của hắnchỉ là an ủi nàng mà thôi, nhưng mà, nàng cảm giác được rất chân thật.Hắn không giống những nam tử khác dùng lời ngon tiếng ngọt rất nhàmchán, khuôn mặt nàng ửng hồng, nhìn nam tử áo lam mĩm cười rất ngọt ngào
“Công tử, Hồng Ngọc đi trước, công tử phải nhất định tới tìm ta nha”
Nam tử áo lam mỉm cười gật đầu, “Ta sẽ”
Hắn cũng chưa khi nào thất ước với mỹ nhân, có thể ước hẹn với mỹ nhân là vinh hạnh của hắn!
Ma ma nhìnnam tử đang mĩm cười ôn nhu, đáy lòng không khỏi thầm than, người nàycho dù là đi đến đâu cũng đều rước lấy vô số tâm tình của nữ nhân. Hắnđối với nữ nhân rất tốt, muôn vàn tốt, nhưng khi phải rời đi thì liềnrời đi, khiến cho vô số tâm tư thất vọng, hắn cũng không quay đầu lại,nói hắn vô tình cũng không vì hắn đối với tất cả nữ nhân rất ái mộ, ônnhu, nói hắn đa tình cũng không vì hắn thật sự thích nữ nhân, nhưng lạikhông bao giờ lưu luyến giữ nữ nhân bên cạnh mình.
Hắn chính là lãng tử tình trường, trời sinh lại cao ngạo, tài năng lại trác tuyệt.
“Công tử, mời đi theo ta”
Ma ma cung kính nói rồi tiến lên dẫn nam tử áo lam lên lầu
Trên khuôn mặt nam tử áo lam ý cười nhàn nhạt, đi theo phía sau ma ma.
Trên lầuhai, đi hết dãy lầu thì quẹo phải, tiến vào gian phòng thứ nhất bêntrái, nam tử áo lam bước vào phòng, ma ma nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó xoay người lại thì đã thấy nam tử áo lam bắt chéo chân, ngồi nhàn nhãtrên ghế thái sư, nàng cung kính thi lễ,
“Thuộc hạ Minh Nguyệt, tham kiến đường chủ”