“Trả lời ta, cái trâm này là ở đâu ra?” – Người nọ không thèm để ý đến dáng vẻ phừng phừng của nàng, kiên trì dò hỏi.
“Lục nhi, khụ!” – Hách Xích được Ngải Lam đỡ dậy, lo lắng nhìn Mạc Lục.
“Xích ca,huynh không sao chứ?” – Mạc Lục khẽ lắc mình, muốn lách qua người kia đi đến bên Hách Xích, không ngờ, người kia như một cái bóng bám theo,người như quỷ mị, nàng vốn chẳng thoát nổi hắn.
“Trả lời ta, cái trâm cài đầu ở đâu ra?”
Mạc Lục hết chịu nổi, lại lo lắng thương thế Hách Xích, đành trả lời – “Là sư phụ ta cho.”
“Sư phụ ngươi phải chăng là Diệu Trúc Âm?” – Giọng nói người kia bỗng chốc kích động lên.
Mạc Lục nhìn vẻ xúc động của hắn, không khỏi gật đầu.
Người nọ vừa nghe được đáp án, ánh mắt lay chuyển, thoáng cái lại khôi phục vẻ bìnhtĩnh ban đầu, rồi bỗng tia lạnh trong đáy mắt bắn ra bốn phía, bỗngcuồng loạn không gì sánh được. Bỗng dưng, tiếng cười điên cuồng phát ratừ miệng người đó, như khóc, như hoài niệm, lại có cả đau thương, lại có cả cô độc…
Ngải Lam khẽ quát một tiếng – “Đi mau!”
Ba ngườitheo lối cũ mà rời đi nhanh như gió. Giờ mà không đi, có khi chẳng thểđi được nữa, gộp cả ba người họ, cũng không đánh lại được người ta. Sứcmạnh của người đó, chỉ có thể nói là đáng sợ.
Trở về đếndoanh địa, ba người không khỏi hú hồn, may mà người kia cũng không tậptrung khi đánh Hách Xích cho lắm, cũng không có ý giết người, nếu không, mạng của Hách Xích đã sớm bỏ lại trong trận rồi.
************************
“Muội bảo đó không phải là Hỏa Long Thanh Vân trận sao?”
Hách Xích và Ngải Lam kinh ngạc nhìn Mạc Lục, trong lòng có chút sửng sốt, chẳng lẽ nguyên soái hiểu lầm rồi?
Mạc Lục gật đầu, đó thực sự không phải thượng cổ kỳ trận, chỉ là tương tự thôi.
“Theo nhưmuội nói, lại còn chuyện phát sinh trong trận, chúng ta cũng không chắcngười gặp trong trận có phải người bày trận hay không, mà hắn cùng vớisư phụ muội…” – Ngải Lam muốn nói lại thôi, chuyện của trưởng bối, bọnhọ không nên nói nhiều.
Mạc Lúc cúi đầu suy nghĩ, người đó cầm cây trâm cài đầu của sư phụ đi, rốt cục là họ có quan hệ gì?
“Lục nhi,muội có thể phá trận không?” – Hách Xích đau lòng nhìn Mạc Lục, nhữngđường nét cứng cỏi trên mặt cũng trở nên mềm dịu đi, nàng đang nghĩ ngợi gì vậy? Có còn nhớ đến khôi thủ không?
Hơi ngẩng đầu, Mạc Lục cười với hắn, nói – “Có thể.”
Ở trongtrận, Xích ca vì nàng mà bị thương, huynh ấy luôn vì nàng mà làm baonhiêu chuyện như thế, lòng của nàng lại cứ hướng về sư huynh, thật đánghổ thẹn, nàng không đáng để huynh ấy hi sinh nhiều như vậy. Sư huynhthành thân, nàng những tưởng người khổ sở nhất là nàng, sau mới pháthiện, thì ra là huynh ấy. Huynh ấy yêu nàng. Có lẽ, nàng sẽ đáp lại tình cảm của huynh ấy.
******************
Chiến sự ởMạc Bắc, đã kết thúc trong một tình huống chả hiểu ra làm sao. Ba ngườiMạc Lục chỉ huy kỳ chúng chẳng tốn mấy công sức để phá Nghiệp Hỏa PhẫnHồn trận kia. Bởi vì mắt trận, cũng là người bày trận đã đi đâu mấttiêu, cái trận đúng là thùng rỗng kêu to, thật là khó tả. Phá trận xong, tất nhiên chẳng còn trở ngại nào.
Quân Đột Quyết thất bại thảm hại, quân triều đình thừa thắng truy kích, lại chiếm được một tòa thành.
Tin thắng trận không ngừng truyền về kinh.