Mỹ Nhân Phổ

Chương 82: Trá



Tác giả có lời muốn nói: Ta thực xin lỗi mọi người, phần sau cái kia cứng rắn thoát cương, cho nên đại tu, trực tiếp đem toàn bộ cốt truyện chải vuốt lại, phiền toái xem lại từ đoạn Vô Thường Nữ bắt gặp "Thanh nữ" phóng dược, nơi đó nội dung thay đổi.

Tống Dật cảm thấy mặt Lưu Dục thật sự lạnh, tay túm nàng cũng tỏa ra hàn khí.

"Phát hiện khi nào?" ngữ khí như thẩm vấn, còn mang mệnh lệnh.

"Ặc, chính là vừa rồi." Tống Dật gõ gõ mặt, đột nhiên được mỹ nhân đối đãi như thế, thật sự có chút không thích ứng a!

"Ngươi...ngươi tốt nhất buông ta ra, ta phát bệnh, ngươi lại chưa chắc sẽ phát!"

Tay Lưu Dục còn dính trên tay Tống Dật trong chốc lát mới chậm rãi buông ra, hắn nhìn nàng chằm chằm, ý đồ trấn an nàng: "Sẽ có biện pháp."

Tống Dật cười, "Ta mới sẽ không dễ dàng để cho mấy tiểu tiện nhân đó lấy tánh mạng của ta đâu!"

Nàng chết mà còn không kéo hai tiểu tiện nhân kia làm đệm lưng sao?

Lưu Dục không nói nữa, hắn phát hiện, Tĩnh Xu của hắn đã sớm không cần hắn an ủi, hắn lần đầu hoài nghi, đối với nàng mà nói, bản thân mình ngoại trừ có cái mặt hợp ý nàng ra, còn tác dụng gì khác hay không?

Suy tư một phen, đáp án lại khá rõ ràng. Lưu Dục lần này hoàn toàn buồn bực.

"A! Ta đang ở đâu đây?" Trương Bá Minh đột nhiên tỉnh dậy, tiếng hét kia chói tai như giết heo, đâm đến thần kinh Lưu Dục run lên, nhấc chân lên, thật đáng thương, Trương Bá Minh chỉ kịp nhìn thấy cái đế giày của Lưu Dục, lại hôn mê bất tỉnh.

"Ném vào phòng phía đông đi!"

Triệu Trọng Dương đúng lúc xuất hiện, khiêng người, khi đi ngang qua Tống Dật, còn cổ vũ mà vỗ vỗ vai nàng, thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Tống Dật bị biểu tình thương xót của hắn làm cho run rẩy, con mẹ nó, nàng còn chưa có chết đâu, biểu tình này là sao đây hả?

Triệu Thành cùng Trường Lưu vương chỉ nhìn nàng, nhưng cũng tìm không ra lời gì để an ủi, Tống Dật bưng cái thân thể bé nhỏ, quay trở về chỗ của nàng ở Tây Uyển. Đêm đó mấy vị trụ ở Tây Uyển đã hoàn toàn được mở mang kiến thức một phen khi người nào đó nổi điên là hậu quả gì, nima nàng nửa đêm đánh đàn.

Cầm khúc bình thường, chú ý là ý nhị, còn có thể yên giấc tĩnh thần, nhưng Tống Dật đêm nay đàn không như vậy, chân chính là quỷ khóc sói gào, ồn ào muốn tạc nứt màng tai người ta, tâm can đều không khỏe, phỏng chừng có thể trực tiếp bị nàng chấn đến ngất xỉu.

Vô Thường Nữ sau khi bị làm ồn không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lao vào, đoạt lấy đàn, nhấc đầu gối lên, trực tiếp đem một cây đàn cổ tốt đẹp bẻ làm hai.

Lần đầu tiên Tiểu Đào Đào không ngăn cản nữ nhân khác dùng bạo lực với Tống Dật, chỉ lấy đôi mắt xinh đẹp liếc một cái, coi như không phát hiện. Tiểu đồ lệ canh chừng xung quanh, lần đầu hô to thống khoái, tai rốt cuộc trong tích tắc này được thanh tĩnh, chưa bao giờ thần thanh khí sảng như vậy.

Tống Dật chớp chớp đôi mắt to, nhìn gương mặt xấu xí của Vô Thường Nữ, chân thành nhắc nhở một câu: "Ngươi quên mang mặt nạ rồi!"

Vô Thường Nữ hoảng hồn, theo bản năng che lại gương mặt tràn đầy vết sẹo, tức muốn hộc máu mà vọt đi mất.

Tống Dật bĩu môi, nhìn Tiết Đào, nói: "Không có đàn nữa, nếu không ngươi đi giúp ta lấy cây khác tới?"

Tiết Đào tỏ vẻ: "Sắc trời đã tối, điện hạ ngủ rồi."

Tống Dật héo lộc cộc mà rũ đầu xuống, bộ dạng đáng thương kia, Tiết Đào nhìn cũng có chút không đành lòng, hắn đang châm chước nên dùng từ gì, muốn an ủi nàng hai câu, bỗng nhiên nghe thấy Tống Dật nói: "Nếu không, ta hát mấy bài cho ngươi nghe đi?"

Mấy tiểu đồ lệ đã nghe qua giọng ca của Tống Dật, vội vã lấy cớ đi tiểu, cả một cái đình viện nháy mắt chạy mất hơn phân nửa thủ vệ. Đám còn lại, tất cả đều là không rõ nguyên do mà hai mặt nhìn nhau.

Tống Dật tuy là hỏi ý kiến, nhưng hoàn toàn không có ý tứ trưng cầu chủ nhân của mấy cái lỗ tai, vừa dứt lời, thanh điệu kinh dị đã anh anh ong ong, như một vạn con ruồi bọ từ trên thi thể lòng vòng bay lên, bay nhanh về phía người ta, đằng sau bọn chúng, là đại quân trăm vạn con kiến, bước qua biển máu núi cao thi thể chất chồng, chân cẳng chỉnh chỉnh tề tề, mênh mông cuồn cuộn mà xung phong liều chết tràn về phía trước. Cả người Tiết Đào như lên tinh thần, chỉ cảm thấy vạn cái lỗ chân lông trên toàn thân đều bị cái móng vuốt đã sờ qua thi thể cào qua một lần, cảm giác mất hồn kia, không lời nào có thể diễn tả được.

Mấy tiểu đồ lệ còn lưu tại đình viện đầy mặt sợ hãi, cả người cứng đờ, ông trời ơi, mau giáng xuống ai đó đem tên yêu nghiệt này thu đi!

Ngoài viện, có ba người định đi qua phòng phía đông, vừa khéo mà đi ngang qua Tây Uyển, nghe phải âm thanh 'trời giáng' này bị giật bắn mình.

"Nàng có biết mình hát khó nghe cỡ nào không?" Triệu Thành nhíu mày.

"Đại khái là không biết." Lưu Dục rất thành thật mà trả lời.

"Các ngươi vì sao luôn không hiểu cách thưởng thức mỹ diệu của nàng như thế?" Trường Lưu vương xoa xoa cằm.

Hai người liếc ngang qua, ngay sau đó lại thở dài, một nữ nhân, không biết khóc không biết làm nũng, không biết theo nam nhân nháo, rống vài câu phát tiết một chút tuyệt vọng cùng đè nén trong lòng, cũng không có gì ghê gớm, nàng không phát tiết, mới nên lo lắng, không phải sao?

Một đêm này, đối với rất nhiều người mà nói đều là một đêm cực độ khủng bố.

Tây Uyển từ Vô Thường Nữ cho đến mấy cái tỳ nữ, tuy là ngủ rồi, nhưng có lẽ bị ác mộng cả một đêm, cảnh trong mơ thập phần đáng sợ, làm cho cả người uể oải. Ngay cả Tiểu Đào Đào bộ dạng cũng giống như thân thể đều bị đào rỗng, hai mắt vô thần, đại não trì độn. Nhóm tiểu đồ lệ gác đêm khi thay ca còn u oán mà nhìn căn phòng kia, nhĩ lực tốt một chút, nếu cẩn thận nghe, nhất định có thể nghe thấy người nào đó đang ngáy khò khè nho nhỏ vô cùng thơm ngọt trong phòng.

Đây...rốt cuộc là một đóa kỳ ba cỡ nào a?

Đám người Lưu Dục một đêm này đương nhiên cũng không ngủ, Tây Uyển bên này ngoại trừ Tống Dật, cùng với vũ cơ từ Cổ Nguyệt phường tới sau đó đều phát bệnh, người của Thiên Cơ Các thật sự không phát bệnh, nhưng mấy tiểu đồ lệ tham dự sự kiện lần đó đều phát bệnh.

Một phía khác, các nam nhân trụ trong hai tòa viện phía đông, hơn trăm người, chỉ có mười mấy người là chưa phát bệnh. Toàn bộ phía đông tử khí trầm trầm như hoàn toàn chìm vào địa ngục.

Trấn an người bệnh, nâng cao sĩ khí, Lưu Dục lại bận việc cả một đêm, lại đây thăm Tống Dật, nghênh đón hắn chỉ có Tiểu Đào Đào hai mắt vô thần, cùng tiếng ngáy nhỏ thơm ngọt chỉ cần dán ván cửa là có thể nghe thấy.

Nghe thấy thanh âm đều đặn vững vàng kia, một đêm mỏi mệt, một đêm thần kinh căng chặt, rốt cuộc vào giờ phút này có thể thả lỏng, khóe miệng lộ ra một nụ cười đạm mạc lại thập phần chân thật. Vô Thường Nữ từ trong phòng bước ra, nhìn thấy ngay màn này.

"Điện hạ hôm nay rất có hứng thú?"

Lưu Dục quay đầu, vẻ ôn nhu trước đó trở thành hư không, "Bổn vương hứng thú vốn dĩ khá tốt."

"Ý của điện hạ là, nhìn thấy Vô Thường liền không tốt?"

"Ngươi rất có tự mình hiểu lấy!"

Vô Thường Nữ cách mặt nạ cười, "Điện hạ vẫn cứ không lưu tình như vậy. Bất quá hôm nay Vô Thường không phải Vô Ngôn năm đó nữa, cũng sẽ không để tâm lời của điện hạ." Đánh giá Lưu Dục từ trên xuống dưới một phen, Vô Thường Nữ lại nói: "Hiện tại đã qua mười hai canh giờ, điện hạ có vẻ vẫn chưa phát bệnh, nhưng mà nàng......"

Vô Thường Nữ nhìn thoáng qua phòng Tống Dật, "Trên cổ mụn mủ là giả, trên cổ tay lại là thật. Nàng, đã hết đường cứu!"

"Vậy thì đã làm sao?"

Vô Thường Nữ nhìn thẳng Lưu Dục, những lời này nếu đặt ở mười năm trước, thiếu niên tất nhiên sẽ vặn vẹo khuôn mặt tuấn tú, sát khí bạo trướng, nhưng mà đặt ở hôm nay, sắc mặt hắn thế nhưng thập phần bình tĩnh, bình tĩnh đến phảng phất như nàng ta chỉ đang làm một chuyện cỏn con không đáng kể, một ngọn lửa vô danh bốc lên trong bụng, "Lần này, nàng chết chắc rồi!"

Đúng vậy, tên yêu nghiệt này rốt cuộc cũng chết! Vô Thường Nữ cảm thấy cả đời bi kịch của mình đều là bởi vì nàng!

Lưu Dục đột nhiên rút trường kiếm bên eo ra, Vô Thường Nữ phản ứng cực nhanh, nhanh chóng thối lui đến một trượng có hơn, trong miệng cười lạnh, người nam nhân này rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn sao? Ha hả......

Tiếng cười lạnh này vừa mới phát ra, liền cương ngay trên khóe miệng, Lưu Dục lười nhác liếc nhìn nàng một cái, làm gì có ý muốn chém nàng ta, ngược lại nhàn nhã mà đặt kiếm lên bàn tay mình rồi cắt một nhát.

Nhìn máu đỏ thắm chảy xuôi xuống, đồng tử Vô Thường Nữ mạnh mẽ co rụt lại, "Ngươi...đang làm cái gì? Ngươi chẳng lẽ không biết có vết thương hở, thi độc liền có chỗ thấm vào nhanh nhất......" lại còn bị thương ở lòng bàn tay, toàn bộ Tư Lệ Đài, nơi nào còn có chỗ sạch sẽ, tùy tiện đụng chạm một cái liền có khả năng bị thi độc thấm vào.

Lưu Dục thu kiếm vào vỏ, móc khăn tay ra bao lấy miệng vết thương, lạnh nhạc nói: "Chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là sống không bằng chết. Cảm ơn ngươi cho chúng ta một cơ hội đồng sinh cộng tử, không uổng công ta dạy dỗ ngươi những năm đó!"
Loading...


Vô Thường Nữ lập tức như bị người quăng một cái tát ngay trước mặt đám đông.

Đứng thủ vệ một bên Tiểu Đào Đào nhìn đến tinh thần phấn chấn, thể xác và tinh thần tàn phá cả một đêm vào giờ phút này đều được điện nhà hắn chữa khỏi.

"Ngươi không phát bệnh, ra ngoài đợi lệnh đi!" Lưu Dục nói với Tiết Đào.

"Vậy Tống tiên sinh......"

"Từ hôm nay trở đi, bổn vương đích thân bảo hộ nàng!"

Vô Thường Nữ tức giận đến đôi tay phát run, phất tay áo bỏ đi.

Nhưng Tiết Đào không có rời đi, cũng học bộ dạng Lưu Dục rút kiếm ra, cắt một nhát vào lòng bàn tay mình, lúc này đến phiên Lưu Dục sững sờ, Tiết Đào lại nói: "Điện hạ còn có chuyện đại sự càng quan trọng hơn để làm, nơi này giao cho ta! Ta sẽ không để cho Tống tiên sinh thiếu một sợi lông!"

Lưu Dục nhìn nhìn Tiết Đào, lại nhìn nhìn căn phòng, mới xoay người rời đi. Trở lại phòng mình, Kiều Tam ra đón, Lưu Dục hỏi: "Tiết Đào có phải hay không đặc biệt không hiểu phong tình?"

"Ảhhh?"

Đang trải giường trải chăn để cho điện hạ nhà hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, Kiều Tam ngạnh sinh sinh bị hỏi đến nghẹn họng.

Lưu Dục nhìn bộ dáng ngu ngốc kia của hắn, phỏng chừng cũng là một tên không hiểu phong tình, dứt khoát xua xua tay, cho hắn về ngủ.

Tống Dật là bị tiếng khóc nháo trong viện đánh thức. Xoay người rời giường, trước tiên lột quần áo ra nhìn gương một phen. Mụn mủ thi độc này vừa phát thì không ngưng nghỉ, tối hôm qua chỉ là một hai cái nhỏ nhỏ ở cổ tay, giờ phút này đã mọc thành chuỗi dọc theo cánh tay. Cho dù là người máu lạnh như nàng, tim cũng cảm thấy lạnh một nửa. Mặc lại quần áo, che kín mụn mủ, ra cửa, liền thấy Từ Vị mang theo hai tiểu đồ lệ đến, đang cho tám tỳ nữ thử máu.

Nhìn đến một giọt máu dung hợp cùng một giọt khác, Từ Vị gật gật đầu, "Chính là nàng, mang nàng đi thử xem."

Tỳ nữ kia trực tiếp bị dọa mềm chân, Vô Thường Nữ bước ra ngăn lại nói: "Mấy người làm gì vậy? Muốn bắt người của ta, thì phải cho một cái giải thích!"

Tư Lệ Đài từ trước đến nay quen thói lưu manh, ngay cả ngỗ tác Từ Vị này cũng không ngoại lệ, "Nghe nói người của Thiên Cơ Các được Lăng Ba Tiên phù hộ, mới đầu ta không tin, không nghĩ là cả phía đông hầu như toàn quân bị diệt, Thiên Cơ Các các ngươi lại hoàn hảo không tổn hao gì, hôm qua ta còn thử làm Thanh Nữ bị thương nhiễm bệnh nhưng cũng không hề bị gì, xem ra lời đồn là sự thật. Một khi đã như vậy, thì dùng máu của các ngươi đi cứu mấy con cháu thế gia kia, hẳn là thực hiện được!"

Dứt lời, hai tiểu đồ lệ đã kéo tỳ nữ kia đi.

Theo đó là thanh âm quỷ khóc sói gào của tỳ nữ truyền lại, Vô Thường Nữ muốn cướp người, nhưng tiểu đồ lệ của Tư Lệ Đài cũng không phải là ăn chay, 'keng' một cái rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào đám người Vô Thường Nữ.

Tống Dật cười tủm tỉm bước qua, nói với Từ Vị: "Nhớ giúp ta tìm xem có máu thích hợp không, ta đây cũng phát bệnh đó."

Khóe miệng Từ Vị run rẩy một chút, chắp tay với nàng.

Quay đầu lại, Tống Dật lại nói với đám tỳ nữ đang sợ tới mức mặt không còn chút máu kia: "Các ngươi cũng không cần kinh hoàng như thế, lỡ đâu vận khí tốt, người phát bệnh không một ai có máu thích hợp với các ngươi, như vậy các ngươi liền không cần chết rồi!"

Thân thể của đám tỳ nữ lại run rẩy.

Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn Vô Thường Nữ, trêu chọc: "Vô Thường đại sư không hiển lộ thần thông à? Ngươi nếu có thể chữa khỏi thi độc cho những người này, mấy tỳ nữ này của ngươi tính cả Thanh Nữ liền có thể bình yên vô sự. Đây là một vụ mua bán có lời, muốn suy xét kỹ một chút hay không?"

Đám tỳ nữ bị kinh hách quá độ trong mắt mang theo mười phần khủng hoảng, lại nhịn không được trông mong mà nhìn Vô Thường Nữ, biết rõ là không có khả năng, nhưng người ở thời khắc tuyệt vọng, vẫn có thói quen mà túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này.

Vô Thường Nữ hơi thở lạnh xuống, "Đây là thiên tai Lăng Ba Tiên giáng xuống, làm sao đám phàm phu tục tử bọn ta có thể giải được!"

Bảy tỳ nữ cúi đầu, cắn chặt môi, chỉ là thân thể gắng gượng mà đứng, căng da đầu, bất kỳ lời khẩn cầu nào cũng nói không ra.

"Chật chật, thật là nhẫn tâm a, đáng thương mấy mỹ nhân yêu kiều như hoa như ngọc này a."

Sắc mặt Vô Thường Nữ lần thứ hai thay đổi, Tống Dật lại còn lửa cháy đổ thêm dầu, "Kỳ thật, người mà, quan trọng nhất vẫn là tánh mạng, còn tánh mạng, mới nói đến cái gì mà yêu hận tình thù, ngay cả tánh mạng cũng không còn, thế gian này yêu hận tình thù còn dính dáng gì đến ngươi? Chỉ có còn mạng, thì mấy thứ đó mới có ý nghĩa a!"

Vô Thường Nữ để ý thấy có tỳ nữ rối rắm đến cắn ngón tay, lập tức biết ngay ý đồ của Tống Dật, tên hỗn đản này đang tiến hành tấn công tâm lý, vừa đe dọa vừa dụ dỗ hai bút cùng vẽ, muốn xúi giục thủ hạ của nàng ta a!

"Các ngươi về phòng hết đi, đừng suy nghĩ miên man nữa!"

Bảy người đồng thời ứng thanh, ngoan ngoãn về phòng. Vô Thường Nữ cũng hung hăng trừng mắt nhìn Tống Dật một cái, phất tay áo bỏ đi. Tống Dật lại nhìn quét qua viện, không ai chơi với nàng, vậy thì nàng chỉ còn cách đi tìm người để tiêu khiển.

Hai vũ cơ Cổ Nguyệt phường kia hôm qua sau khi đến Tư Lệ Đài liền không ra khỏi cửa phòng, nghe nói trong đó có một người bị cảm nhiễm phong hàn, thân mình đúng lúc suy yếu, thi độc này liền phát nhanh hơn một chút. Khi Tống Dật nhìn thấy người, đã giật nảy mình. Cô nương tên Bích Diễm kia không chỉ trên người, cả trên mặt cũng mọc ra mấy cái mụn mủ lớn nhỏ đủ cỡ.

Tống Dật đã thấy bộ dáng vốn có của nàng ta, tuy không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng tốt xấu gì cũng là mỹ nhân tiểu gia bích ngọc* hiếm có. Giờ phút này lại hoàn toàn không thể nhìn nổi.

*tiểu gia bích ngọc là chỉ vẻ đẹp mềm mại hiền hòa, nhìn vừa nữ tính vừa ấm áp nhưng lại không lộng lẫy, kiểu đáng yêu như mấy bé hàng xóm.

Một vũ cơ khác thì còn ổn, chỉ là ở cổ mọc ra nhiều hơn Tống Dật hai cái mụn mủ.

"Các ngươi chính là tỷ muội?"

Bích Vũ đang rót trà cho Tống Dật ngẩn người, "Tống tiên sinh sao lại nói vậy?"

"Ngày hôm trước các ngươi ca vũ phối hợp rất là ăn ý. Tuy bộ dáng không giống như người một nhà, nhưng thần thái cử chỉ lại có một cảm giác tương tự khó diễn tả."

Bích Diễm đeo một tấm khăn che mặt ra chào hỏi nàng, cử chỉ tự nhiên hào phóng, vừa nhìn liền biết đây là nữ tử rất có giáo dưỡng.

"Tống tiên sinh không hổ là đệ tử của Họa Cốt tiên sinh, hai người chúng ta đúng là chị em ruột."

"Tỷ tỷ?" Bích Vũ sợ hãi. Bích Diễm xua xua tay, cười ra vẻ không sao cả. Mọi người đều sắp chết, cần gì phải giấu diếm nữa. Cũng không thể đến chết mà chị em còn không thể nhận nhau đi?

Tống Dật nhìn lướt qua phòng, liền thấy ở chính sảnh đang thờ phụng một tòa linh vị, bên trên viết ân công Chương thị Liễu Thanh* chi vị. Tay bưng trà hơi cứng lại, Chương Liễu Thanh, Chương Thái y, chẳng lẽ không phải là người mà tỷ muội hai người các nàng phải đối phó, như thế nào lại biến thành ân công?

*là Liễu Thanh của tộc họ Chương nha, không phải ông kia là ladyboy đâu.

Bích Diễm nhìn theo tầm mắt nàng, giải thích: "Mấy năm trước, ta mắc phải quái bệnh, thiếu chút nữa mất mạng, là Chương Thái y bất kể sĩ thứ mà chẩn trị cho ta, lúc đó mới giữ được tánh mạng."

Tống Dật gật gật đầu, "Vậy Chương Thái y mất, ngươi nhất định rất là thương tâm đi?"

Bích Diễm cúi đầu, Bích Vũ vừa thấy nàng ta như vậy, có vẻ lại sắp gợi lên khúc mắc, vội vàng nói với Tống Dật: "Tỷ tỷ thân thể không khoẻ, thỉnh Tống tiên sinh thứ lỗi."

Tống Dật đành phải đứng dậy cáo từ, trước khi ra cửa lại nhìn thoáng qua linh vị kia, đồ cúng đặt trước linh vị còn tươi đến chói mắt. Tống Dật lắc đầu, người a, vẫn phải vì con đường mình chọn mà trả cái giá thích đáng.

Ăn cơm trưa xong, Tống Dật hỏi thăm tình huống phát bệnh trong Tư Lệ Đài, cũng bị giật mình. Triệu Thành cùng Trường Lưu vương hai con gà ốm này bị phát bệnh nàng có thể hiểu được, nhưng Lưu Dục như thế nào cũng bị?

"Đó là bởi vì...trên tay điện hạ có vết thương." Tiểu Đào Đào hợp thời bẩm báo. Tống Dật hiểu ra, nếu thực sự có vết thương hở, bị nhiễm bệnh là chắc chắn.

"Ta nhớ rõ có tám tên con cháu thế gia, hiện giờ chỉ có bảy tên ở Tư Lệ Đài, vậy tên cuối cùng kia vẫn chưa bắt được về?" Nếu người nọ phát bệnh, lây đến những người khác cũng dính bệnh, vậy thì biết làm sao?

Nhưng Thái Khang Thành to lớn, hắn cố ý trốn, sợ cũng không phải một chốc một lát là có thể tìm được.

Tiểu Đào Đào nhìn nàng một cái, lại nhìn nàng một cái, lại nhìn nhìn vết thương trên tay mình, chẳng lẽ một người chưa tìm được còn quan trọng hơn điện hạ nhà hắn? Hắn rốt cuộc mở miệng, "Ngươi không đi thăm điện hạ?"

Tống Dật nghĩ nghĩ, không phải rất tình nguyện mà đi một chuyến, trước khi vào cửa còn không quên hỏi: "Dự Vương bệnh nặng hay không nặng?"

Tiết Đào dùng tư duy của một người bình thường đánh giá một chút, "Rất nặng."

Tống Dật thích Dự Vương như vậy, nhất định sẽ bi thương đến chết, ai biết tròng mắt nàng đã nhanh như chớp mà đảo hai vòng, "Ta còn nhẹ mà, như vậy qua đó chẳng phải là bị hắn làm cho nặng thêm?"

Tiết Đào: "......" trong nháy mắt kia, hắn quá là muốn thay điện hạ nhà hắn chém nàng!

Nghe nói Tống Dật tới, Lưu Dục vốn đang thương lượng công việc cùng Kiều Tam Triệu Trọng Dương hoảng hồn, đuổi hai thủ hạ đi, chạy nhanh về phòng, dán thêm vài cái 'mụn mủ' lên cổ và lên tay mình, còn dùng quần áo làm ra vẻ xấu hổ mà che che chắn chắn, thấy Tống Dật vào phòng, còn cố tình kéo kéo cổ áo, giấu đầu lòi đuôi.

"Tới à, lại đây ngồi đi." Ngữ khí của Lưu Dục thập phần bình tĩnh tự nhiên, hiện tại ngươi ta đều phát bệnh, liền không cần tránh né gì hết, ai biết Tống Dật nhìn thấy đống mụn mủ trên người hắn thì đôi mắt cũng trợn tròn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lựa chọn vị trí xa nhất ngồi xuống, như sợ Lưu Dục kéo nàng qua đó vậy.

Sắc mặt Tiết Đào cứng đờ, xoay người liền đóng cửa lại.

Lưu Dục mãi một lúc lâu sau mới ngộ đạo, hoá ra vị này chính là đang ghét bỏ mình mọc quá nhiều mụn mủ nhìn quá khó coi?

Lưu Dục bực bội một hồi, nốc trà lạnh an ủi xong, mới mở miệng nói: "Tây Uyển bên kia sao rồi?"

"Ta nghĩ Vô Thường Nữ sắp không chịu nổi nữa, phỏng chừng sẽ tìm cơ hội ra ngoài."

"Bổn vương không thả người, nàng ta muốn tìm cơ hội như thế nào?"

"Hai con đường: Một, tự mình chạy đi; hai, làm người danh chính ngôn thuận vớt nàng ta ra ngoài. Con đường thứ nhất, chỉ cần Tư Lệ Đài ra bố cáo nói trên người nàng ta có thi độc, nàng ta liền không còn khả năng lại dùng thân phận Vô Thường Nữ yêu ngôn hoặc chúng nữa, nàng ta chắc cũng có thể nghĩ đến chuyện này, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không làm liều."

"Vậy còn con đường thứ hai?"

"Ngươi quên mất trước khi mọi chuyện bắt đầu, nàng ta đã có ám tuyến ở chỗ Lư Quân Mạch sao? Nếu Lư Quân Mạch tin vào thân phận của nàng ta, sao có thể bỏ mặc, cho nên, trung úy quân rất có thể đã có người của chúng trong đó. Huống chi, nếu âm mưu thiên chú thành công, kẻ chủ sự sau lưng tất nhiên là muốn tiến lên, mà thế lực tốt nhất bọn họ có thể mượn chính là trung úy quân." Tống Dật không thể không nói, may mắn là gia hỏa Lư Quân Mạch kia đi tìm Lưu Dục trước, mà Lưu Dục còn vừa khéo là có tham gia vào chuyện của Thôi Chân năm đó, nếu không như thế, chỉ sợ lúc này thật sự là dữ nhiều lành ít.

Lưu Dục gật đầu, "Mấy cái thế gia đại tộc, cộng thêm trung úy quân, đích xác, mấy thế lực này đủ dùng!"

Tống Dật đột nhiên cười, "Cho nên, lần này, để xem thằng nhãi Lư Quân Mạch này có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh để khống chế được thế cục hay không! Lần này cũng coi như là khảo nghiệm đầu tiên từ khi hắn lên ngồi trên vị trí Chấp Kim Ngô!"

Lưu Dục liếc liếc mắt khoảng cách giữa bọn họ một chút, uống ngụm trà, lãnh u u mà nói: "Ngươi còn rất là quan tâm hắn đó!"

Quả nhiên, không ngoài sở liệu, đến ngày thứ ba, khi trên cổ Tống Dật cũng bắt đầu mọc mụn mủ, Thái Khang Thành truyền ra một lời đồn gây chấn động lớn, Dự Vương nhiễm bệnh, muốn dùng máu của người chưa nhiễm bệnh để thay, làm kẻ vô tội uổng mạng. Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, để bình ổn cơn giận của nhiều người, ngày thứ tư Chấp Kim Ngô Lư Quân Mạch xin thánh chỉ đi Tư Lệ Đài đón người, hơn nữa còn xem xét toàn bộ, ai chưa nhiễm bệnh thì được đón hết đi, an trí ở nơi khác, lúc này mới bình ổn trận phong ba này.

Ngày ấy Tống Dật ngồi trong sân uống trà, nhìn Vô Thường Nữ mang theo bốn tỳ nữ rời đi, khen ngợi: "Còn giữ được bốn người, không tồi, không tồi!"

"Những người khác ở đâu?"

"Ta nghĩ, các nàng hiện tại chắc là đã đổi xong máu, bị nhiễm bệnh, các ngươi không mang đi được rồi."

Quả nhiên, Tống Dật nói không sai, lúc gần đi, Tư Lệ Đài rất hào phóng, để Vô Thường Nữ gặp mặt Thanh Nữ, Thanh Nữ trên người mọc đầy mụn mủ nhìn thấy ghê người, Lưu Dục nói: "Nếu ngươi có giải dược, nàng còn có thể được cứu chữa."

"Tỷ tỷ!" xưng hô này, Thanh Nữ đã rất nhiều năm chưa từng gọi ra, nhưng giờ phút này từ trong cổ họng khàn đục phát ra, mặc dù Vô Thường Nữ ý chí sắt đá thì ánh mắt cũng khẽ nhúc nhích.

"Cứu ta!"

Đây là thanh âm cuối cùng nàng ta nghe thấy, dứt khoát kiên quyết xoay người, rời khỏi cái chỗ thị phi này.

"Tỷ tỷ, cứu ta! Ngươi không thể nhẫn tâm bỏ rơi ta như vậy! Tỷ......"

Ba ngày sau, Vô Thường Nữ không ngủ được một giấc nào ngon. Bởi vì từ ngày các nàng rời khỏi Tư Lệ Đài, những người đã bị mụn mủ ăn mòn bệnh tình nhanh chóng chuyển biến xấu, ngày thứ năm thậm chí xuất hiện người chết, nhân tâm Thái Khang Thành vốn dĩ đã hoảng sợ bây giờ càng thêm kinh hoàng. Ngay vào lúc này, tên công tử thế gia còn lẩn trốn kia tự động ra mặt, kéo đến còn có đám bạn bè thân thích mà hắn lây bệnh. Hắn trực tiếp lây cho ba người bạn tốt cũng là thế gia công tử, sau đó những người này lại lây cho người trong gia tộc mình, rồi những thế gia có lui tới, cứ như vậy một lây mười mười lây trăm, đến khi mọi người tụ tập lại, lại dính đến hơn mười thế gia đại tộc.

Tin tức tuôn ra, làm triều đình khiếp sợ!

Vốn dĩ đang định xuống tay kéo thêm vài đại tộc để quậy cho đục nước, Vô Thường Nữ lạnh lẽo cười, như vậy càng tốt, không cần nàng ta tự mình động thủ.

Không ít thế gia đại tộc hợp tác nhau dâng tấu, yêu cầu Khai Nguyên đế ra mặt giải quyết việc này. Một bên là tính mạng của thế gia đại tộc, một bên là tính mạng của đệ đệ ruột duy nhất mà mình dựa vào, như vậy Khai Nguyên đế làm sao lựa chọn?

Trên triều đình, hoảng sợ không đến một ngày. Cái hạn 10 ngày chỉ còn lại 5 ngày, 5 ngày này nếu không giải quyết thi độc, như vậy, không chỉ riêng thế gia đại tộc phải chết, còn sẽ có nhiều bá tánh Thái Khang Thành vì đó mà chôn vùi tánh mạng. Cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn liền biết.

Lựa chọn này không chỉ là cái dằm vắt ngang cổ họng Khai Nguyên đế, cũng là cái dằm rất lớn trong tim các đại thần trung quân hộ quốc. Bọn họ rõ ràng ý thức được chỗ mấu chốt của âm mưu lần này. Thừa tướng Triệu Phương mấy ngày liên tiếp chạy lui chạy tới giữa các đại thế gia, cố sức bình ổn khủng hoảng trong các đại tộc, để tránh bọn họ bị người lợi dụng, ai ngờ không có hiệu quả, ngược lại còn làm chính mình nhiễm bệnh.

Toàn bộ triều đình gần như tê liệt. Mắt thấy tình thế đang từng bước một phát triển theo đúng kế hoạch, Vô Thường Nữ thở ra một hơi, vuốt mặt nạ do Thanh Nữ để lại, rốt cuộc hạ xuống đạo mệnh lệnh kia.

Một ngày này, năm nữ tử được nâng ra khỏi Tư Lệ Đài, năm người hơi thở đều đã thoi thóp. Tiểu đồ lệ khiêng người, không có đi về bãi đất hoang, mà là vào một cái am ni cô trên núi gần Vọng Nguyệt Hồ.

Vô Thường Nữ kiểm tra thân thể năm người xong, dù vào thời điểm này nàng ta cũng không quên xác nhận thân phận các nàng, nhìn xem có người giả mạo hay không. Khi nhìn đến cổ tay Thanh Nữ vì thay máu mà để lại miệng vết thương nhìn thấy ghê người, Vô Thường Nữ nhắm mắt.

Giờ phút này nàng ta vẫn còn nhớ rõ Thanh Nữ gọi nàng ta tiếng tỷ tỷ kia.

Nhanh chóng cho nàng ta ăn giải dược, lại chuẩn bị thuốc tắm gội, đem một thân thi độc ngâm vào trong nước thuốc, nước thuốc ngâm ra mủ huyết cứ liên tục thay đổi một thùng lại một thùng. Thẳng đến giờ Tý hôm đó, Thanh Nữ mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lãnh ngạnh của Vô Thường Nữ, trong mắt đột nhiên trào ra nước mắt, bộ dáng đáng thương giống như ngày ấy Vô Thường Nữ đến Sấu Ngọc Trai cứu nàng ta ra.

"Ta cho rằng mình thật sự là chết chắc rồi, ta cho rằng ngươi thật sự không cần ta...... hu hu......"

Khóc đến tê tâm liệt phế.

"Đừng khóc nữa, đã không sao rồi." Vô Thường Nữ cứng đờ đưa tay trấn an cô muội muội này. Nàng ta còn nhớ rõ năm đó hai chị em lưu lạc đầu đường, bị mẹ mìn bán vào thanh lâu, các nàng lặng lẽ trốn ra, vì cứu muội muội này, nàng ta còn giết một người, mà Lưu Dục liền ở cách đó không xa quan sát, nhìn nàng ta giơ tay chém xuống, nhìn nàng ta đứng trong vũng máu, ánh mắt quạnh quẽ không gợn sóng, mà muội muội thì rúc vào lòng nàng ta, nàng ta nhẹ nhàng vỗ về phần lưng còn đang run lẩy bẩy của muội muội, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Dục.

Có lẽ ngay lúc đó ánh mắt nàng ta quá mức sắc bén, có lẽ Lưu Dục cảm thấy nàng ta tuy rằng tàn nhẫn độc ác nhưng lại có một cái nhược điểm trí mạng, cho nên mới lựa chọn nàng ta.

Hắn nói, "Ngươi đi theo ta đi, ta sẽ tìm được một chỗ an ổn cho muội muội của ngươi, để nàng ta bình an lớn lên."

Khi đó tỷ muội các nàng đã không còn đường nào có thể đi, hoặc là bị tóm trở lại thanh lâu sống những ngày không bằng heo chó, hoặc là bị đưa vào tù để đền tội cho tên nam nhân ghê tởm nàng ta vừa giết, đường sống duy nhất chính là đi theo hắn.

Nàng ta không hề do dự, cứ như vậy mà làm.

Khi đó các nàng còn không đến mười tuổi, muội muội vào phủ Vương Tư Mã, sống cực kỳ vô ưu vô lự, còn có tâm tình làm mấy trò không lên được mặt bàn của mấy nữ tử hậu trạch, mà nàng ta, mỗi ngày chính là cùng một nhóm thiếu niên liều mạng ẩu đả, ở trong đám dã lang, cầm chủy thủ, để giành được quyền sinh tồn cuối cùng mà một lần ngã xuống là một lần bò dậy.

Nàng ta vốn có thể oán hận, nhưng khi nhìn thấy Lưu Dục cũng phải sống chết trong đám dã lang, nàng ta không oán giận nổi. Nàng ta biết hắn và nàng là đồng loại, vì sinh tồn, không thể không đem chính mình bức cho biến thành một con dã lang.

Vô Thường Nữ lại đút cho Thanh Nữ một viên thuốc, đem người dàn xếp cho tốt, lúc này mới rời đi. Hôm sau, đám người Thanh Nữ đã có thể xuống giường đi lại, vết mụn mủ bên ngoài đã tốt lên rất nhiều, Vô Thường Nữ đúng giờ cho các nàng uống thuốc, tắm gội.

"Ý, nước thuốc này sao không có mùi thuốc?" Thanh Nữ trầm mình trong làn nước màu trắng ngà, cố gắng ngửi ngửi, có mùi như mùi gạo.


"Đây chỉ là nước gạo nếp. Không phải nước thuốc gì hết. Nếu là thi độc bình thường, chỉ cần ngâm nước gạo nếp này là đủ rồi, nhưng thi độc lần này......" Vô Thường Nữ đột nhiên im bặt, nàng ta nói nhiều với muội muội vô dụng này như vậy làm gì.

Thanh Nữ không tiếp tục truy vấn, mà là nhìn túi của Vô Thường Nữ, bên trong có giải dược của các nàng, "Tỷ tỷ cần gì phải tốn công như vậy, lần nào cũng tự mình đút cho chúng ta, dược này để ta đút cho bọn họ là được. Ngươi còn có đại sự, lo làm gì làm đi." Dứt lời liền muốn lấy cái túi kia. Vô Thường Nữ giữ tay nàng ta lại, trách móc: "Thứ này cũng không thể để ở chỗ ngươi. Với tính tình này của ngươi, bị một người có chút tâm nhãn tùy tiện lừa một cú, cái gì cũng lòi hết!"

Thanh Nữ bĩu môi, oán giận vài câu, nhưng cũng không cưỡng cầu.

Rõ ràng là cùng loại dược, cùng loại nước tắm, bốn tỳ nữ khỏe lại rất nhanh, chạng vạng liền tung tăng nhảy nhót, mà Thanh Nữ thân thể vẫn yếu nhược mỏi mệt, sốt nhẹ không lùi, nghĩ chắc là nàng ta bị nhiễm thời gian dài nhất, độc tố tích lũy nhiều nhất, Vô Thường Nữ liền tăng thuốc cho nàng. Nhưng dù vậy, cũng không thấy chuyển biến tốt hơn bao nhiêu.

Vô Thường Nữ rốt cuộc nổi lên lòng nghi ngờ, đêm nay sau khi đút thuốc xong, cũng không lập tức rời đi, mà núp vào một chỗ, chỉ chốc lát sau, Thanh Nữ vốn đã ngủ lại lén lút rời giường, ra viện, đem thứ gì đó bỏ vào một cái ấm sành, vỗ vỗ tay, còn lạy một cái.

Vô Thường Nữ hồ nghi, chờ người đi vào trong, vội vã đi xem cái ấm sành, trong ấm sành có hai cái túi, hiển nhiên là hai ngày này Thanh Nữ bỏ vào. Nàng ta cho rằng là Thanh Nữ lén để lại thuốc, kết quả, mở túi ra nhìn một cái, chỉ là một tờ giấy vàng, mặt trên viết chữ.

Ánh trăng mông lung, nhưng cũng không trở ngại nàng ta đọc rõ chữ trên giấy. Tờ thứ nhất là viết muốn cùng tỷ tỷ làm hòa, hy vọng Bồ Tát phù hộ, tờ thứ hai lo lắng mình có thể không còn nhiều thời gian nữa, nếu có thể, thì muốn dùng sinh mệnh còn lại chuộc tội cho tỷ tỷ.

Chuyện đem tâm nguyện giấu vào trong ấm sành này, là bí mật nhỏ giữa tỷ muội các nàng, không có bất kỳ ai biết. Còn nhớ rõ lúc năm tuổi, Thanh Nữ bị một trận bệnh nặng, nàng ta mỗi ngày làm như vậy để khẩn cầu trời xanh phù hộ, sau đó đến lượt nàng ta bị bệnh, Thanh Nữ cũng sẽ làm vậy để cầu phúc cho nàng ta, chuyện cứ như vậy cho đến khi các nàng tám tuổi tách ra.

Thân thể Thanh Nữ vô cùng suy yếu, nghĩ chắc là khi thay máu đã làm nàng ta tổn thương căn cơ. Vô Thường Nữ càng thêm cẩn thận điều trị cho nàng ta, đúng hạn cho ăn dược cho tắm gội, thậm chí có lúc nàng ta hôn mê còn trò chuyện với nàng ta, mỗi ngày thoạt nhìn bình đạm an bình, mà bình đạm an bình như vậy làm tim Vô Thường Nữ như bị đao cắt. Nàng ta cảm thấy, nàng ta thật sự sắp mất đi Thanh Nữ. Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt còn chưa hết mụn mủ của Thanh Nữ, nhìn gương mặt cực kỳ giống Vương Tĩnh Xu này, trong lòng nàng ta càng thêm hận.

Hận nam nhân kia nhẫn tâm, hận nữ nhân kia ác độc, bởi vì nàng, mà hại hai tỷ muội họ người không ra người quỷ không ra quỷ!

Mà ngày mai, sẽ là ngày người kia chết!

Nàng ta rốt cuộc chờ được rồi!

Ngày thứ mười, ánh rạng đông nhô lên, lần đầu tiên thế gia đại tộc trong Thái Khang Thành đồng tâm hiệp lực muốn đi hoàn thành một sự kiện như thế. Bọn họ vây kín Tư Lệ Đài, hộ viện gia đinh cùng tiểu đồ lệ đánh nhau ở ngay cửa Tư Lệ Đài, Vệ tướng quân Tạ Tĩnh dẫn Vệ úy quân tiến đến cứu viện, lại bị Lư Quân Mạch dẫn Trung úy quân chặn lại, toàn bộ Thái Khang Thành lâm vào trận binh hoang mã loạn. Bá tánh không dám ra khỏi cửa, trên đường phố đều là quân đội, cả quân phòng thủ thành cũng gia nhập vào trận hỗn chiến không thể hiểu nổi này.

Vệ úy quân bị đẩy trở lại hoàng thành, Tư Lệ Đài ngập trong nguy cơ, Kinh Triệu Doãn tới tiếp viện, nhưng số lượng nha dịch cùng đồ lệ sao có thể địch nổi toàn bộ hộ viện cùng tư quân của hơn mười thế gia đại tộc.

Thái Khang Thành nhân tâm hoảng sợ, ai nấy đều thấy được, đây là dấu hiệu sắp đổi gió.

Thiên chú là thật hay là giả đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là chỉ có đẩy Lưu Dục và Tống Dật ra, bọn họ mới có thể còn mạng.

Mà cuối cùng, Tư Lệ Đài là bị nội ứng ngoại hợp mà công phá, nội ứng đúng là Trương Bá Minh, đây là tên công tử thế gia chỉ hận không thể quỳ liếm Lăng Ba Tiên.

Bị buộc bất đắc dĩ, Lưu Dục đành phải ra mặt.

Giờ phút này cổ cùng tay của hắn đã phủ kín mụn mủ, cuối cùng hắn vẫn bị nhiễm bệnh. Còn về phần Tống Dật, đã sớm bất tỉnh nhân sự, được hai tiểu đồ lệ đích thân nâng ra. Trường Lưu vương cùng Triệu Thành đi theo phía sau bọn họ.

Vô Thường Nữ đứng bên bờ Vọng Nguyệt Hồ, nhìn thế gia đại tộc mang theo hai kẻ huyết tế mênh mông cuồn cuộn mà giết tới. Mà nam nhân kia mặc dù thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, đi đứng vẫn khí vũ hiên ngang như cũ, dù thân là tù nhân, hắn vẫn bảo trì khí khái hoàng thất hậu duệ quý tộc. Đây vốn chính là một vương giả trời sinh.

Vô Thường Nữ bước ra nghênh đón, nói với mọi người: "Chỉ có máu của kẻ huyết tế nhiễm đỏ Vọng Nguyệt Hồ, Lăng Ba Tiên mới có thể hiện thế lần nữa, giải trừ tai ách cho chúng sinh!"

Lưu Dục nhìn nàng ta một cái, bế Tống Dật lên, xoay người nói với các thế gia đại tộc: "Ta Lưu Dục, hôm nay cam nguyện hy sinh mạng này vì chư vị, đây là chư vị nợ Lưu thị hoàng tộc ta, nhớ kỹ, mạng của các ngươi là do ta dùng mạng mình đổi lấy, nên tri ân báo đáp, đừng để bị người có tâm lợi dụng nữa!"

Thế gia đại tộc hai mặt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng.

Nếu hôm nay Lưu Dục chết, dù vị ngồi trên ngôi hoàng đế kia bị tình thế bức cho ép dạ cầu toàn, nhưng bọn họ cũng không có khả năng kê cao gối mà ngủ. Lưu thị huynh đệ tàn nhẫn, bọn họ đều đã kiến thức qua, người mà ngay cả thúc bá thân tộc của mình cũng dám huyết tẩy, đối với bọn họ sao có thể nương tay!

Chỉ cần có cơ hội, một khi tích tụ đủ thế lực, bọn họ sẽ lập tức lần lượt bị diệt trừ tận gốc.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, hôm nay Lưu Dục chết rồi, thiên hạ này cũng cần phải đổi chủ. Mà trong lúc nhất thời có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi vị hoàng đế chỉ có một người......

Trường Lưu vương lên trước, gương mặt nho nhã phong lưu nhìn không ra bao nhiêu cảm xúc, hắn nói: "Ta sẽ nhớ rõ ngươi, nhớ rõ ngươi vì thiên hạ mà làm hết thảy!"

Mắt thấy đại thế đã mất, còn có cái gì đáng nói.

Lưu Dục ôm Tống Dật đi vào đình giữa hồ, Trung úy quân lập tức vây quanh đường ra, các tiểu đồ lệ bị ngăn ở bên ngoài không cho vào, chỉ phải quỳ xuống tiễn đưa chủ tử. Bọn họ phần lớn đã bị cảm nhiễm thi độc, giờ phút này cũng không có sức lực đấu đá với Trung úy quân.

Hốc mắt Triệu Trọng Dương đỏ lên, muốn nứt ra, chửi ầm lên đứa nào vô sỉ bán đứng chủ tử nhà hắn, bị Tả phụ Đô úy Vương Cường một chân đạp lên trên đầu, còn dùng đế giày nghiền nghiền, nghiền vỡ dính một đế giày mủ, hắn cũng không chê ghê tởm, ngược lại nghiền đến hăng say.

Vô Thường Nữ chỉ liếc mắt một cái, đôi mắt trước sau đều nhìn thẳng Lưu Dục.

Nhìn hắn ôm Tống Dật quỳ xuống, móc chủy thủ ra, cắt Tống Dật cổ, thân thể Tống Dật run rẩy một chút, máu tươi róc rách chảy ra, chảy vào trong Vọng Nguyệt Hồ.

Đến khi nhìn thấy nam nhân cầm chủy thủ cắt cổ mình, ngực nàng ta đột nhiên co rút một cái, một thanh âm nghẹn lại ở cổ họng, rốt cuộc trào ra khỏi miệng, "Dừng tay!"

Lưu Dục quay đầu lại nhìn nàng ta, khóe miệng là nụ cười khinh bỉ, một đao đi xuống, máu tươi phun trào mà ra, Vô Thường Nữ gần như nhìn thấy toàn bộ quá trình hoa máu bắn ra một đường xinh đẹp.

Mà thế gia đại tộc vây xem sắc mặt khá khó coi, thậm chí có người quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp.

Thân thể hai người ngã vào cùng nhau, trong thời khắc cuối cùng, Lưu Dục còn không quên gắt gao túm lấy tay Tống Dật, mà Tống Dật đã sớm không thể liếc mắt nhìn hắn cái nào nữa.

Máu trộn lại chảy vào trong nước Vọng Nguyệt Hồ, mặt nước bắt đầu rầm rì rung động, cánh hoa từ giữa hồ toát ra, nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía, Lăng Ba Tiên thân bọc trong hào quang, sáng rỡ đứng trên mặt nước, bước đi nhẹ nhàng, tiên khí lay động bước ra từ trong cánh hoa.

Nàng ta nhàn nhạt nhìn lướt qua hai người nằm trong vũng máu, tùy tay móc ra một cái chai, Vô Thường Nữ nhanh chóng tiến lên thành tâm lễ bái xong rồi cung cung kính kính tiếp nhận.

"Đây là thiên chú bổn tọa giáng xuống các ngươi, hiện giờ ban cho các ngươi là phúc lộc, từ nay về sau, các ngươi có được phúc thọ miên niên, tài đức vĩnh khang!"

Người đứng trên bờ đương nhiên ngàn ân vạn tạ một phen.

Lăng Ba Tiên ban thuốc xong rời đi, Vô Thường Nữ cầm dược bình nói với mọi người: "Tiên đan hữu hạn, chúng ta sẽ chiếu theo phương thuốc do Lăng Ba Tiên ban cho nhanh chóng làm ra thuốc viên cho chư vị giải độc."

Đây là bước tiếp theo trong kế hoạch của bọn họ.

Cho dù đám thế gia đại tộc này vì bức tử Dự Vương mà đem oán hận chất chứa phát tiết trên người bọn họ, cũng phải suy xét đến chuyện thuốc còn chưa tới tay. Đúng vậy, đám người này chính là muốn mượn thuốc Lăng Ba Tiên ban cho để thống lĩnh thế gia đại tộc.

"Chư vị nếu không yên tâm về ta, thì có thể cử một vị đức cao vọng trọng làm giám sát, ta nghĩ, người này, Trường Lưu vương là thích hợp nhất. Các ngươi nói xem?"

Người nào có ngu đi nữa cũng hiểu được mục đích của âm mưu lần này.

Trương Bá Minh lập tức ủng hộ: "Đã là người do tiên nhân tuyển định, đương nhiên là thích hợp nhất! Ai dám không theo? A! Cha, ngươi đánh ta làm chi?"

Trương Bá Minh vô tội mà nhìn phụ thân mình, phụ thân hắn cũng bị hắn gây họa, giờ phút này cũng mọc mụn mủ. Phụ thân hắn nhìn thoáng qua đằng sau Vô Thường Nữ, Trương Bá Minh cũng nhìn qua, rất đáng tiếc, bởi vì người tụ tập quá nhiều, lại có Trung úy quân ở bên hồ ngăn trở tầm mắt, hắn thật đúng là chỉ nhìn thấy được một cái Vô Thường Nữ, nghiêng nghiêng đầu, ặc, hình như, phía sau nàng ta còn có một người. Dịch ra vài bước bên cạnh, lại nghiêng đầu né khỏi đầu của Trung úy quân để nhìn, rốt cuộc nhìn thấy rõ người kia.

"Quỷ ——" Trương Bá Minh hét to một tiếng, xỉu ngay tại chỗ.

Trương phụ đỡ trán, đây là một đứa vô dụng cỡ nào a!

Vô Thường Nữ cũng bị hoảng sợ, đang định quay lại nhìn, liền nghe được âm thanh phía sau, âm phong đánh bất ngờ đằng sau, thân thể của nàng ta giống như đã bị thứ gì khống chế, vô pháp nhúc nhích.

"Có bổn vương ở đây, cần gì làm phiền Trường Lưu vương!" vừa dứt lời, nước trong hồ động, Lăng Ba Tiên đang muốn trầm thủy trốn đi, liền gặp chuyện.

Mấy lưỡi kiếm đâm về phía nàng ta, toàn phương vị, vô góc chết, một mũi cuối cùng nàng ta tránh không thoát, Tiết Đào một kiếm đâm xuyên qua đầu vai nàng ta, phun ra một tia máu dài.

Lăng Ba Tiên ngã vào trong nước, mọi người theo dấu máu đuổi theo.

"Vì...vì cái gì?" Vô Thường Nữ môi phát run. Rõ ràng nàng ta thấy hắn đã cắt cổ, rõ ràng máu chảy nhiều như vậy, rõ ràng mặc dù là giờ phút này, miệng vết thương trên cổ hắn đều sâu đến có thể thấy rõ, máu chảy ồ ạt, nhưng hắn lại vững vàng mà đứng trước mặt nàng ta, đem thế cục đảo lộn.

"Giải dược, chúng ta đã sớm lấy được, nhưng thêm một lọ này cũng không chê ít."

Vô Thường Nữ đột nhiên nhớ tới cái gì, tầm mắt nhìn thẳng vào "Tống Dật" nằm trong vũng máu.

"Sở dĩ mắc công nhiều người diễn xuất màn này như vậy, bất quá là muốn đem các ngươi một lưới bắt hết mà thôi."

Vô Thường Nữ nhanh chóng nhìn ra ám tuyến mai phục xung quanh, đó là những người bọn họ điều động ra để chuẩn bị hộ giá Trường Lưu vương, phòng ngừa mấy thế gia đại tộc kia sinh dị biến gì đó, cho nên, hầu như bọn họ đã triệu tập toàn bộ thế lực trong Thái Khang Thành. Kết quả......

Nhìn những đồng lõa đã bị tiểu đồ lệ cùng trung úy quân không biết nơi nào chạy tới áp giải, tâm nàng ta đã hoàn toàn lạnh. Tiểu đồ lệ do Tào Mạt dẫn đầu, mà Trung úy quân, thủ lĩnh lại là Triệu Quân nàng ta cực kỳ quen thuộc, mấy ngày trước đây còn u buồn đứng ngoài phòng nàng ta mà bày tỏ quan tâm. Té ra, đây chỉ là một vở diễn, âm mưu đã sớm bị nhìn thấu!

Vô Thường Nữ nhắm mắt, "Được, một ván này, ta thua!"

Tiết Đào từ trong nước chui ra, gương mặt tuấn tú có chút cứng đơ, "Chạy thoát rồi."

"Không sao, đem đám phản tặc này bắt giam trước." Dứt lời đi đến trước mặt Trường Lưu vương, Trường Lưu vương cười nhìn hắn: "Dự Vương sẽ không cho rằng đây là ta một tay lên kế hoạch đi?"

Lưu Dục sờ sờ cằm, nói: "Nhưng bọn hắn muốn ủng hộ đích xác là ngươi, vì bảo đảm xã tắc an bình không thể không ủy khuất Trường Lưu vương ngươi."

Con hồ ly giảo hoạt này, thật đúng là không để chút sơ hở, đến thời khắc cuối cùng cũng chưa chủ động làm ra chuyện gì để người có thể bắt lấy nhược điểm.

Am ni cô, Tống Dật ngồi trước cửa hầm ngầm, chờ đến nỗi mông đều đau, rốt cuộc nghe được đầu bên kia có động tĩnh, quả nhiên, không đến một lát, Lăng Ba Tiên hiện thân.

"Nha, sao lại bị thương rồi?" Tống Dật nhảy dựng lên, hứng thú dâng trào, "Nhìn miệng vết thương xinh đẹp như thế này, khẳng định là kiệt tác của Tiểu Đào Đào. Đứa nhỏ này được cái nhanh tay, có vài thời điểm quá là không biết thương hương tiếc ngọc."

Lăng Ba Tiên lười vô nghĩa với nàng, rút ra roi mềm tùy thân, quất về hướng nàng. Tống Dật tuy chạy trốn mau, giỏi ẩn nấp, nhưng nàng cũng không thể thật sự cùng người mặt đối mặt cứng đối cứng mà đánh, nên lách người tránh đi. Nhưng Lăng Ba Tiên cũng thừa cơ xông ra ngoài.

"Đừng chạy nữa, cúi đầu nhận tội đi." Ngữ khí không chút hài hước, mà rất là nghiêm túc.

Lăng Ba Tiên quay đầu nhìn nàng, tâm thần vừa động, nàng đã biết. Ánh mắt của Tống Dật nói cho nàng ta, Tống Dật biết nàng ta là ai.

Một tia bi thương tràn ra khắp cơ thể, Lăng Ba Tiên quẹo trở lại, Tống Dật lộ ra một nụ cười rộng lượng, thầm nghĩ: Hài tử, lạc đường biết quay lại, đây mới là đúng, nhưng nghênh đón nàng không phải là cái ôm ấm áp mà là một mũi kiếm lạnh băng.

"Ặc, ngươi đây là quá không phúc hậu đi?"

"Đối với ngươi không cần phúc hậu. Mượn ngươi thoát cái thân!"

Lăng Ba Tiên xách Tống Dật lên đi ra ngoài, quả nhiên, không ngoài sở liệu, Trung úy quân đã xúm lại đây, nhưng con mẹ nó dẫn đầu lại là Lư Quân Mạch.

Vừa đối mặt, Tống Dật nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của hắn khi thấy mặt mình là biết xong đời rồi.

Lăng Ba Tiên liền thừa lúc này, lao thẳng đến hắn liều chết thoát ra, thật đúng là đã để nàng ta thoát ra.

Trung úy quân ngơ ngác mà nhìn chủ soái bọn họ, Lư Quân Mạch hậu tri hậu giác mà tỉnh lại, "Ông nội nó, quá giống! Các ngươi còn không đuổi theo, ngốc ở chỗ này làm cái gì?"

Nhưng Lăng Ba Tiên tốc độ cực nhanh, đâu phải người nào tùy tiện là có thể đuổi kịp, hai người chui vào trong núi, chỉ cần tùy tiện ẩn nấp liền khỏi tìm ra.

Lư Quân Mạch tức muốn hộc máu, mẹ nó, thật đúng là để nàng ta chạy được sao?

Nhưng lục soát lần này, lục thẳng đến nửa đêm, Lăng Ba Tiên rõ ràng thể lực tiêu hao quá mức, mà Tống Dật bởi vì không kịp uống bổ sung thuốc giải, thân thể lại từ sốt nhẹ chuyển thành sốt cao. Chờ đến khi Lăng Ba Tiên phục hồi lại tinh thần, mới giật mình hỏi: "Sao lại nóng như vậy?"

Tống Dật như không có cảm giác, hỏi nàng: "Ngươi biết là ta giả trang Thanh Nữ?"

Lăng Ba Tiên không nói lời nào.

"Nếu hôm nay ở Vọng Nguyệt Hồ cắt yết hầu chính là ta, ngươi còn bình tĩnh tự nhiên như vậy sao?"

Tống Dật muốn kéo khăn che mặt của nàng ta ra, lại bị Lăng Ba Tiên túm được tay, tùy tay lấy nước suối rót cho nàng.

"Đừng làm bẩn tay mình, một khi dính máu, ngươi rốt cuộc trở về không được nữa."

Lăng Ba Tiên đứng dậy, không nhìn nàng nữa, móc pháo hoa tùy thân ra, bậc lửa, ánh lửa bay vút lên trời, đưa Trung úy quân ở gần đó tìm đến đây.

Nàng ta xoay người lại, đem Tống Dật treo lên một thân cây, "Cho dù bọn họ một chốc một lát tìm chưa thấy, ngươi cũng không đến mức bị dã thú cắn chết."

Dứt lời, rất là tiêu sái mà xoay người rời đi.

Tống Dật ghé vào trên chạc cây dùng thanh âm suy yếu mà thều thào kêu: "Ông nội nó, có rắn a!"

Nhưng có ai nghe được đâu.

Con rắn kia trườn tới trường lui xung quanh Tống Dật thật lâu, có vẻ như muốn tìm chỗ nào dễ cạp, tuy nó không phải rắn độc, nhưng mà, không có đạo lý vô duyên vô cớ để nó cắn một miếng có phải không?

Khi Lư Quân Mạch tìm đến nơi, liền thấy một màn như vậy, Tống Dật đang mở to hai mắt cùng một con rắn giằng co. Ánh sáng trong rừng tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của nàng.

Lư Quân Mạch cọ tới cọ lui mò tới, cúi đầu, mặt có chút nóng, "Cái kia...ngươi rốt cuộc là ai?" Hắn tỉnh ra, Lưu Dục đối tốt với nàng, gia hỏa thông thái rởm kia tuyệt đối không có khả năng tùy tùy tiện tiện bị một người hấp dẫn.

"Hỗn đản, có rắn a!" Tống Dật quá là muốn chửi ầm lên, ngươi muốn phát xuân có thể đổi qua lúc khác phát được không?

Nàng vừa động, con rắn bự hoảng sợ, nó phun phè phè phóng về phía nàng.

Tống Dật cảm thấy mình có thể là bị dọa bất tỉnh, tuy rằng nàng không quá nguyện ý thừa nhận việc này.

Khi Lư Quân Mạch đem nàng gỡ xuống khỏi chạc cây, toàn thân nàng đã mềm, hai mắt vô thần, đại não trống rỗng, nhưng miệng còn lải nhải: "Ta không phải là nàng."

Tim Lư Quân Mạch đột nhiên bị nhéo một cái, nháy mắt như đã hiểu ra gì đó, trấn an nói: "Ta biết rồi."

Giống như rốt cuộc đã an tâm, Tống Dật xỉu triệt để.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv