Đối với Tư Lệ Đài mà nói, tra một người cũng không phải là việc gì khó, huống chi là tra một người đi thu mua một đám nữ nhân ban ngày ban mặt làm việc cho hắn như vậy. Nhưng khi mấy chục bức họa bày ra trước mặt, đừng nói là Triệu Trọng Dương, cả Lưu Dục cũng có chút hỗn độn.
Bức họa theo mô tả của mỗi người thế nhưng lại không giống nhau, thậm chí còn có khác biệt về giới tính tuổi tác. Mấy chục bức họa nếu chỉ nhìn từ ngũ quan, không ra chỗ nào tương tự. Lần đầu tiên, người Tư Lệ Đài bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Có lẽ cũng không phải là hắn tự mình ra mặt mướn người." Triệu Trọng Dương chỉ có thể kết luận như vậy, "Chỉ cần tìm những người trong mấy bức họa này, có lẽ là có khả năng tìm ra gốc gác của vị Tống tiên sinh kia. Hắn cũng không thể cứ đi thu mua mấy chục cá nhân rồi kêu những người này làm việc đi?" chuyện này tuyệt đối vi phạm lẽ thường.
Đêm đó Lưu Dục ngủ lại Tư Lệ Đài, nhưng ngày thứ hai, khi hắn lâm triều ra khỏi hoàng thành, một màn kia lại tái diễn lần thứ hai, chỉ là thiếu nữ biến hết thành thiếu nam, lực chấn nhiếp kia trực tiếp làm cho các đồng liêu cùng ra khỏi hoàng thành với hắn cũng sôi nổi ghé mắt.
Lưu Dục ngạo nghễ, thần thái thản nhiên mà tiếp nhận hết toàn bộ hoa, trong lòng thì tâm tư muốn bóp chết tên hỗn đản kia cũng có. Trong lúc nhất thời, tin tức Thái Khang Thành có vị Tống tiên sinh đang cuồng nhiệt theo đuổi Dự Vương điện hạ, không chỉ có trong phố hẻm, thậm chí còn truyền tới trong triều đình. Cố tình Tư Lệ Đài lại tra không ra Tống tiên sinh này là ai.
Đám tiểu đồ lệ cơ hồ lật hết cả Thái Khang Thành, điều tra cẩn thận toàn bộ, tìm ra không ít người có vài phần tương tự với bức họa, nhưng cuối cùng đều bị những thiếu nữ thiếu nam đó phủ nhận đó không phải là người thuê bọn họ.
Triệu Trọng Dương càng thêm mê mang, sao có thể? Một người hư không tiêu thất thì hắn có thể lý giải, nhưng mấy chục cá nhân đột nhiên xuất hiện lại hư không tiêu thất...trừ phi là gặp phải quỷ.
Nghe xong bẩm báo, Lưu Dục nói một câu: "Quả nhiên là như thế."
Triệu Trọng Dương càng thêm sợ hãi, chẳng lẽ thật sự là nháo quỷ?
"Thuộc hạ cũng không phải quá minh bạch, thỉnh điện hạ chỉ giáo."
"Dịch dung. Mấy chục bức họa này đều là cái tên tự xưng là Tống tiên sinh dịch dung mà thành, ngươi nơi nào có thể tra ra chân nhân?"
Triệu Trọng Dương bừng tỉnh đại ngộ, nhưng có thể trong khoảng thời gian ngắn mà dịch dung ra được mấy chục khuôn mặt lại chưa từng nghe thấy. Thứ nhất chứng tỏ hắn tài nghệ cao siêu, thứ hai cũng chứng tỏ mấy cái mặt nạ dùng cho dịch dung này đều là có sẵn, vừa đủ đáp ứng để hắn thường xuyên dịch dung hành sự, muốn tìm một người có ngàn mặt như vậy, so với tìm một nữ thi không có mặt còn khó khăn hơn.
Loading...
Lần này, xem ra là gặp phải đối thủ. Hơn nữa còn là một đối thủ tương đối khó chơi!
Triệu Trọng Dương kinh tủng phát hiện điện hạ nhà mình vậy mà còn cười, hơn nữa lại là cái loại tươi cười mưa thuận gió hoà, bị khóe mắt dư quang của hắn quét đến, đều có ảo giác mình là người chết.
Đồ đệ háo sắc dám mơ ước điện hạ nhà hắn trước công chúng, không phải đã chẳng khác gì người chết hay sao?
May mà nụ cười này chỉ nháy mắt lướt qua, không đến mức làm anh chàng lỗ mãng Triệu Trọng Dương này buổi tối gặp ác mộng, Lưu Dục tâm tình rất tốt mà bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thay đổi ngữ khí, nói: "Khối nữ thi vô danh kia tra đến đâu rồi?" Nếu đoạt việc của Kinh Triệu Doãn, thì phải làm được xinh đẹp.
Triệu Trọng Dương chần chờ một chút, "Thuộc hạ đã phân công nhân thủ đi tra, nhưng mặt của thi thể khó phân biệt, thân phận khó có thể xác nhận, chuyện này phải tốn thêm chút thời gian."
Lưu Dục gật gật đầu, Thái Khang Thành Tần lâu Sở quán, ca vũ giáo phường, không có mấy ngàn cũng có mấy trăm, huống chi còn có không ít nơi treo thẻ bài ni cô, một phen điều tra, mất tích cũng có, nhưng cuối cùng nghiệm chứng ra đều là tư bôn với người khác hoặc là lẩn trốn, trong lúc nhất thời khó có kết quả cũng là dễ hiểu.
Bên này mới vừa nói xong, bên kia Tào Mạt liền ôm một quyển Họa Bổn tiến vào, cố nén hưng phấn, sâu kín nói: "Ta nghĩ, án này đã phá rồi."
"Cái gì?"
Tào Mạt yên lặng mà đem Họa Bổn mới ra của Sấu Ngọc Trai đưa lên trên án của Lưu Dục, uyển chuyển tỏ vẻ: "Vụ án này, Sấu Ngọc Trai đã phá trước chúng ta một bước."
Trong lúc nhất thời hai người trong sảnh cũng chưa phản ứng lại, Tào Mạt cứng rắn đứng ra một thân ngạo cốt, có vài phần đắc ý.
Hắn là người đọc Họa Bổn trung thành của Họa Cốt tiên sinh, Sấu Ngọc Trai mỗi khi ra Họa Bổn, hắn tất nhiên là một trong những người đầu tiên bu vào, bất chấp phong phạm quân tử gì đó. Đối với hành vi này của hắn, đám Tòng sự ở Tư Lệ Đài vạn phần khinh thường. Mặc dù hắn nhiều lần trong tối ngoài sáng cho thấy Họa Bổn của Họa Cốt tiên sinh rất hữu dụng, nhưng cũng chưa khiến cho bọn họ chú ý chút nào. Trước kia Họa Cốt tiên sinh đoạt đều là mấy vụ án bên Kinh Triệu Doãn, lúc này rốt cuộc đến phiên Tư Lệ Đài, làm người ủng hộ trung thành của Họa Cốt tiên sinh, Tào Mạt có thể nào không hưng phấn? Đây tuyệt đối là thời cơ tốt chứng minh cái nhìn của hắn với đám đồng liêu!
Nhìn lại phản ứng của hai vị kia giờ phút này, trong lòng hắn miễn bàn là có bao nhiêu hưởng thụ, hiện tại, rốt cuộc biết Họa Cốt tiên sinh lợi hại đi?
Lưu Dục nhìn chằm chằm quyển Họa Bổn kia, chần chờ một chút, chuyện phát sinh mới hai ngày, Họa Bổn đã ra, thời gian in Họa Bổn, tăng ca thêm giờ cũng mất một ngày đêm, như vậy, Họa Cốt tiên sinh chỉ tốn thời gian bất quá một ngày, một ngày, phá vụ án nữ thi vô danh, hiệu suất này thực sự có điểm làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ riêng chuyện xác nhận thân phận của một nữ thi bị hủy dung, hiệu suất của Tư Lệ Đài có cao nữa chỉ sợ cũng đến ít nhất ba ngày, Sấu Ngọc Trai là như thế nào phá được án chỉ trong một ngày?
Cái tiệm sách dẫn dắt phong bình của Thái Khang Thành thậm chí cả thiên hạ này, có thực lực rốt cuộc sâu đến bao nhiêu?
Lưu Dục mở Họa Bổn ra, bởi vì chỉ là Họa Bổn, đương nhiên không có nhiều văn tự và thuyết minh nhân vật, muốn khơi khơi mà biết chuẩn xác thân phận nhân vật cũng không dễ dàng, nhưng không thể nghi ngờ, nó ám chỉ lại rất rõ ràng.
Nhạc cơ của Ca vũ giáo phường, công tử thế gia thân phận cao quý, tư định chung thân không muốn ai biết, bị buộc chia lìa bất đắc dĩ, sau đó là phản bội, sinh non, tử vong, vứt xác. Nữ tử vì yêu mà sinh hận, nam tử từ lúc đầu yêu thích đến cuối cùng quyết tuyệt tàn nhẫn, mỗi cái biểu tình mỗi cái đường cong, đã đem nhân tính xấu xí tả kỹ đến cốt tủy.
Trong đầu Lưu Dục đột nhiên toát ra một từ: Bức họa khắc cốt.
Một ý niệm hiện lên, hắn như đã ngộ ra gì đó.
Có thể phá án trước Kinh Triệu Doãn một bước cũng không hiếm lạ, nhưng lần nào cũng đều có thể đoạt phá án trước người khác, nếu vụ án này không phải là chính hắn gây ra, vậy thì tất nhiên là có bí quyết độc môn không muốn người biết.
"Sấu Ngọc Trai Họa Bổn ngươi đều giữ lại?" trong khi Triệu Trọng Dương còn đang phát ngốc, Lưu Dục như là đã biết được hết thảy.
Mắt Tào Mạt sáng ngời, vị điện hạ này rốt cuộc cũng hiểu được giá trị của Họa Cốt tiên sinh sao?
Đảo mắt mấy chục cuốn Họa Bổn đã được chất trên án thư của Lưu Dục, mỗi cuốn Họa Bổn phản ánh người nào, vụ án nào, Tào Mạt thuộc như lòng bàn tay. Lưu Dục rất nhanh nhìn ra một điểm giống nhau, "Thi thể đều là hủy dung?"
Tào Mạt giới thiệu không đến mười cuốn liền nghe câu hỏi của điện hạ nhà mình, cân nhắc kỹ càng, thật đúng là như thế, mấy chục cuốn Họa Bổn, quả nhiên không phải hủy dung thì là xác chết chìm nhiều năm đã hóa thành hài cốt vô pháp biết được dung mạo lúc sinh thời. Loại án kiện này thông thường có trở ngại khó đột phá nhất là xác nhận thân phận người chết, nếu thực sự có người có thể vẽ khắc cốt, ưu thế này không thể lường nổi.
"Chẳng lẽ......" Tào Mạt trừng lớn mắt, biểu tình sợ hãi, vốn dĩ, hắn cho rằng Họa Cốt tiên sinh tuyển mấy vụ này chỉ là vì hấp dẫn người xem, không nghĩ tới thế nhưng......
"Chẳng lẽ cái gì?" Triệu Trọng Dương vẻ mặt mộng bức, nhìn hai người kia nhìn nhau, bộ dáng phảng phất như đã biết được toàn bộ, càng gấp đến độ vò đầu bứt tai, hắn đột nhiên rất muốn bò vào trong óc bọn họ nhìn xem, bọn họ rốt cuộc hiểu ra cái gì.
Triệu Trọng Dương nhìn trái nhìn phải, rõ ràng không ai thông cảm việc hắn ngu dốt.
"Bổn vương rốt cuộc minh bạch Họa Cốt tiên sinh vì sao gọi là Họa Cốt tiên sinh......" Thì ra đáp án này đã sớm ẩn trong tên của hắn, chỉ là chưa bao giờ có người suy đoán như vậy. Ai cũng biết Họa Cốt tiên sinh vẽ người sống giống như đúc, lại không biết hắn còn có bản lĩnh làm sống lại dung mạo từ bạch cốt.
Bức họa khắc cốt có thể phục hồi dung mạo lúc sống từ bạch cốt, có lẽ là lời tiểu biến thái hôm đó nói đúng là như vậy.
Lưu Dục nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại từng chút về bức họa tiểu biến thái vẽ hôm đó, dựa vào ấn tượng, phác họa ra hình dáng đại khái, có thể giống như hắn, chỉ một bức họa không mấy thu hút lại có thể vẽ ra đến tình trạng này, thế gian này cũng không có mấy người.
"Dựa theo bức họa kia đi tra xét." Lưu Dục giao bức họa cho Triệu Trọng Dương, Triệu Trọng Dương cứ mơ hồ mà lĩnh mệnh rời đi như vậy.
Nếu hắn phỏng đoán là đúng, bản lĩnh của Họa Cốt tiên sinh này tuyệt đối không thể khinh thường, mà tiểu biến thái xuất hiện ngày ấy tất nhiên là người của Sấu Ngọc Trai. Nàng vậy mà lại lấy thân phận ngỗ tác của Kinh Triệu Doãn để vào, xem ra công lao của việc Kinh Triệu Doãn thường xuyên bị hố, dẫn đến việc thường xuyên ra thông báo tuyển dụng ngỗ tác thật không thể không nhờ người này a.
Có bức họa, đích xác bớt không ít việc. Hôm sau, Lưu Dục mới vừa lâm triều trở về, Triệu Trọng Dương vội vàng vọt tới trước mặt hắn, bẩm báo: "Tìm được rồi."
Lưu Dục chấn động.
"Người chết là Đỗ Thu Nương, là một nhạc cơ trong Cổ Nguyệt phường, 5 ngày trước mất tích, vì nàng ở giáo phường quan gia không hộ tịch, phường chủ sợ gánh trách nhiệm, không dám báo lên, chỉ sai người lén lút tìm kiếm."
Quả nhiên là như thế.
"Vậy thế gia công tử cùng nàng thường xuyên lui tới có tin tức gì không?"
Triệu Trọng Dương châm chước một chút, "Đến Cổ Nguyệt phường đều là công tử thế gia đại tộc, cùng Đỗ Thu Nương lui tới thường xuyên có không dưới 5 người. Thuộc hạ đã sai người âm thầm điều tra."
Lưu Dục gật gật đầu, lại không hài lòng, trên Họa Bổn lại không vẽ ra là hai người gặp nhau ở giáo phường, ngược lại, nơi bọn họ gặp mặt có vẻ như là chùa miếu. Nếu chỉ có chùa miếu, vậy thì phải bài trừ khách quen của Cổ Nguyệt phường.
Lưu Dục thực sự không muốn bị một quyển Họa Bổn nắm mũi dắt đi, nhưng vì hoàn nguyên chân tướng án kiện, lại không thể không sai người đi tra chùa miếu. Hắn rốt cuộc cũng cảm nhận một lần nỗi bực bội của Triệu Thành khi phải không ngừng đổi ngỗ tác.
Bên này vừa nghẹn một hơi, bên kia liền có người tới báo Triệu Thành Phủ doãn Kinh Triệu Doãn lại tới nữa. Quả nhiên, vị kia vừa vào cửa chính là bộ dáng cười cợt, không mời tự đến thì thôi đi, còn ngồi xuống ngay bên cạnh, tự rót cho mình một chén trà nhỏ, cười tủm tỉm nhìn Lưu Dục, "Dự Vương cảm thụ như thế nào?"
Vốn dĩ Họa Bổn vừa ra là hắn muốn tới để chế giễu, nhưng rất săn sóc việc Tư Lệ Đài lần đầu đụng phải loại chuyện này, có thể còn chưa kịp phản ứng, cho nên, thẳng cho đến sáng nay phát hiện tiểu đồ lệ cầm bức họa đi giáo phường, hắn liền biết, thời cơ chín mùi rồi, mới đợi người vừa hạ triều liền tới chúc mừng.
Bị Họa Cốt tiên sinh chơi một vố, chuyện này đích xác đáng giá ăn mừng. Hai người bị hố, kiểu gì cũng tốt hơn một người bị rớt hố bò mãi không lên.
Lưu Dục vốn tính toán nhắc nhở vị này một chút là về sau đừng lại tuyển ngỗ tác lung tung để cho người ta chui chỗ trống, nhưng giờ phút này nhìn bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của hắn, tận lực đem lời nhắc nhở kia nuốt trở về. Với quá khứ bị hố đến thê thảm như thế của Triệu Thành, chỉ sợ, chuyện hắn tìm ngỗ tác này cũng không phải là nhất thời lên cơn nóng đầu, mà là có người có tâm cố ý khuyến khích. Nhớ không lầm thì vị này cùng Lý Mật bên Sấu Ngọc Trai kia là tâm đầu ý hợp chi giao, bi kịch bắt đầu rất có thể là đã nằm trong trù tính của Lý Mật.
Nghĩ đến đây, cơn buồn bực của Lưu Dục cũng coi như tan biến, lười nhác đáp: "Có thể có người làm đối thủ, tư vị này cũng không tồi."
Vẫn luôn tự nhận là đối thủ của Lưu Dục, Triệu Thành cả người đều không tốt, đây rõ ràng là trần trụi khinh miệt mình mà!