Một canh giờ sau, mọi người trở lại Tư Lệ Đài, cả Tống Dật cũng quay về Sấu Ngọc Trai rửa mặt một phen.
Lý Tâm Lam quỳ gối dưới đường, Lưu Dục ngồi trên công đường, bên cạnh là dư nghiệt tiền triều Trường Lưu vương đang nhàn nhã phẩm trà, Trường Lưu vương làm việc sạch sẽ nhưng vẫn có hiềm nghi rửa không sạch nên rất có phong độ mà tới tham dự thẩm án ban đêm. Chỉ cần hắn ở đây, lần này mặc kệ thẩm ra kết quả gì, có liên lụy đến dư nghiệt tiền triều hay không, người khác cũng không nói gì được.
"Ngô Ung cùng Ngô Vu thị nếu đã đi rồi, ta cũng không có gì để tiếp tục giấu diếm. Ngô Thượng Thanh là ta giết. Ngô gia năm lần bảy lượt đuổi giết hai mẹ con ta, thật vất vả chạy trốn tới Thấm Viên mới dừng chân. Đây là địa giới của Trường Lưu vương, những người khác sẽ có chút kiêng kị mà không tìm tới cửa, ta vốn cũng tưởng như vậy nên an tâm mà sống. Nhưng mà Đỗ Thu Nương người cứu mẹ con ta lại chết, nàng là vì chúng ta mà chết. Ta sao có thể vẫn tham sống sợ chết?"
"Chuyện Đỗ Thu Nương, ngươi làm sao biết được?"
"Quản sự của Thấm Viên rất thích mua Họa Bổn của Sấu Ngọc Trai, chẳng những mua, lúc rảnh còn thích cùng người khác thảo luận chuyện trong Họa Bổn, nghe qua một lần ta liền biết quyển Họa Bổn này đang miêu tả cái gì.
Để chứng thực, cùng ngày ta liền cầm một cây ngọc trâm đi Cổ Nguyệt phường, nói dối là ngọc trâm Đỗ Thu Nương đặt ở Đa Bảo Các, đưa đến đây xem nàng có vừa lòng hay không. Kỳ thật ngọc trâm kia là một đôi, khi Đỗ Thu Nương lặng lẽ mang mẹ con ta vào thành ta liền để lại cho nàng một cây, chỉ cần nàng nhìn đến, tất nhiên sẽ biết là ta, nhất định sẽ gặp mặt ta, nhưng mà, ngọc trâm đưa vào, lại nghe là nàng không thích, kêu ta trở về đừng đến nữa. Lúc ấy ta liền biết, nàng nhất định đã xảy ra chuyện.
Khi rời đi, ta tận mắt nhìn thấy người của Kinh Triệu Doãn đến Ngô phủ, ta liền đi theo một đường, ai ngờ cả người của Kinh Triệu Doãn cũng không làm gì được Ngô Thượng Thanh, tên cầm thú này chờ người của Kinh Triệu Doãn rời đi, liền rời khỏi Ngô phủ qua cửa hông, đi Vọng Nguyệt Hồ uống rượu với hai người khác đến giờ Tuất, thẳng đến khi Lăng Ba Tiên xuất hiện, hai người kia mới rời đi.
Ta cũng tính toán rời đi, nhưng trên đường quay về Thấm Viên lại phát hiện một chiếc xe ngựa được giấu ở chỗ khuất. Lúc ấy Vọng Nguyệt Hồ chỉ có một mình Ngô Thượng Thanh, chiếc xe ngựa này ngoại trừ là của hắn thì không còn người khác. Ta nghĩ xem có thể trốn vào trong xe ngựa tìm cơ hội đánh lén hắn hay không, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới tên súc sinh này thế nhưng vì trốn tránh việc Kinh Triệu Doãn truy tra, trói một khất cái lại, định giả chết. Vốn dĩ ta cũng không có tính toán theo chân bọn họ cứng đối cứng, nhưng nghe được hai người nói chuyện, càng muốn lôi tên súc sinh này ra diệt trừ cho sảng khoái. Nhưng nữ lưu như ta, chỉ bằng sức lực bản thân, hiển nhiên không có khả năng. Cho nên, ta nghĩ đến việc giả trang Lăng Ba Tiên......"
"Ngươi giả trang Lăng Ba Tiên?"
"Người nọ đương nhiên không phải là Lăng Ba Tiên thật sự, bất quá là một nghệ sĩ xiết ảo thuật do Ngô Thượng Thanh mời đến, có thể chế tạo kỳ cảnh cưỡi sóng nhảy múa, mới lừa gạt được hai con mọt sách kia. Mới đầu ta cũng tưởng là Lăng Ba Tiên, nhưng chờ kia hai người rời đi, Ngô Thượng Thanh cũng đuổi nữ tử kia đi. Ta nhân cơ hội này chặn nàng ta lại, sợ bị nàng ta nhận ra, ta còn cố tình che mặt, đây là khăn ta dùng che mặt ngày đó."
Lý Tâm Lam trình tấm khăn kia lên, tiếp tục nói: "Sau khi thay quần áo của nàng, giả thành Lăng Ba Tiên, tìm được Ngô Thượng Thanh, trong lúc hắn kinh ngạc dùng hết sức giết hắn."
Loading...
"Ngô Thượng Thanh thì thôi đi, ngươi một nữ tử yếu ớt, cũng không biết võ công, như thế nào chế trụ được hai gã gia phó kia?"
"Ta đương nhiên chế trụ không được, nhưng là hàng năm sống trong núi, khó tránh khỏi sẽ đụng tới những thứ như lợn rừng, ta là dùng thuốc bột đối phó lợn rừng để đối phó bọn họ."
"Lợn rừng? Ha hả, ngươi thật ra rất thông minh."
"Nếu là quá ngu xuẩn, làm sao có thể sống bí mật mười năm này? Nghe xong chuyện mười năm trước, Dự Vương điện hạ hẳn là cũng rất muốn giết ta đi?" Lý Tâm Lam ngẩng đầu nhìn thẳng lên thượng vị, một chút cũng không e ngại.
"Bổn vương sẽ không lấy thân phận Tư Lệ giáo úy để tạo oan án. Nếu ngươi thừa nhận giết Ngô Thượng Thanh, vậy ngươi làm sao cho xác hắn một đêm hóa bạch cốt?"
Lý Tâm Lam lộ ra một biểu tình kinh ngạc, "Dự Vương vậy mà lại không biết truyền thuyết của Vọng Nguyệt Hồ?"
"Truyền thuyết gì?"
"Người lương thiện rơi vào trong hồ, thân thể không chìm, nhưng người có tội nghiệt quấn thân, rơi vào Vọng Nguyệt Hồ thì thân thể sẽ hóa bạch cốt, vĩnh thế không được luân hồi, nếu không, ta làm sao khổ cực ném hắn vào trong hồ, mà không chôn dưới đất?"
"Lý Tâm Lam, ngươi là đang cố lộng huyền hư với bổn vương?"
"Tội phụ không dám. Dự Vương nếu không tin, thì có thể gọi người thử xem."
Tử tội đều dám nhận, muốn tiếp tục cạy được miệng nữa, thì còn cần tranh cãi.
Không lâu, khất cái Tiết Sơn được mang đến đối chất, không có sai lệch.
Lưu Dục nhìn thoáng qua Tống Dật bên cạnh, Tống Dật cũng vừa lúc nhìn qua hắn, hai người không hẹn mà cùng thấy được trong mắt đối phương một tia nghi ngờ.
"Một khi đã như vậy, dung mạo của nghệ sĩ xiếc ảo thuật kia ngươi còn nhớ rõ không?"
Lý Tâm Lam gật gật đầu.
Chuyện vẽ tranh này, là Tống Dật việc nhân đức không nhường ai.
Giấy vẽ trải rộng, Tống Dật căn cứ miêu tả của Lý Tâm Lam từng nét mà phác họa ra dung mạo nữ tử giả trang Lăng Ba Tiên kia, bởi vì chỉ là miêu tả, ngôn ngữ khó tránh khỏi có nhiều sai lệch, bức họa này phải phế đi hơn mười tờ giấy cùng một canh giờ mới họa xong.
Rốt cuộc để bút xuống, Tống Dật không thể không thở dài: "Tướng mạo này cũng thật bình thường."
Triệu Trọng Dương đưa bức họa cho Lý Tâm Lam xác nhận xong rồi dâng đến trước án của Lưu Dục, Tào Mạt cũng tự nhận là cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh, nhưng nhìn đến bức họa này, không thể không cảm khái, "Quả thực là sống động."
Đây không đơn thuần chỉ là một khuôn mặt, còn có tư thái, khí chất, nhìn một cái không sót gì, muốn bằng bức họa như vậy tìm người, có thể so với họa sư chuyên môn của Tư Lệ Đài chân thật hơn nhiều. Không bao giờ phải lo lắng loại phiền toái dùng bức họa rồi tìm ra một đống người tương tự nhau.
Trên mặt Lưu Dục tuy không biểu lộ, nhưng nghi hoặc trong mắt lơ đãng tiết lộ ra tới ngược lại càng nặng nề, sai người bắt giữ Lý Tâm Lam lại.
Trước khi hạ ngục, Lý Tâm Lam nói: "Ta đã nhận tội, Dự Vương cần gì phải lao sư động chúng tìm người?"
"Bổn vương nói qua, sẽ không tạo ra án oan."
Tống Dật cùng Trường Lưu vương rời khỏi Tư Lệ Đài, không khỏi thở dài: "Bức họa này thật sự quá bình thường."
Trường Lưu vương rất hiểu bản sắc thẩm mỹ của nàng, "Thế gian này dù sao thì người bình thường cũng nhiều hơn chút."
Tống Dật cười tủm tỉm nhìn hắn một cái, "Lý Tâm Lam nhãn lực không tồi, đêm khuya, khi quyết định hành hung, tâm tình khó tránh khỏi sẽ có chút dao động, nhưng dù vậy nàng vẫn có thể nhớ rõ ràng một khuôn mặt bình phàm như vậy, thực sự không dễ a."
"Có vài người không giỏi nhớ mặt người khác, nhưng cũng có vài người đối với người khác có thể đã gặp qua là không quên được."
Có lý đến như thế.
Tìm được người trong họa không khó, một gánh hát xiếc ảo thuật mà thôi, với khứu giác của đám tiểu đồ lệ, thời gian không đến một ngày, liền mang người về, lại đối chất, không hề sơ hở. Lấy tiền diễn xuất tiết mục Lăng Ba Tiên, khi rời đi tiện tay đem áo quần bán lại vài tiền, tuy rằng nàng ta không thể xác định ngày đó người mua quần áo từ nàng ta có phải là Lý Tâm Lam không, nhưng mà, tấm khăng kia nàng ta lại nhận ra, bởi vì trên khăn có thêu một đóa hoa lan, đây là vật tùy thân của Lý Tâm Lam, cũng bởi vì như thế, Lý Tâm Lam cũng không dám dùng tiếp khăn có thêu hoa lan kia nữa, sợ có ngày nào đó mọi chuyện bại lộ, mà đem khăn che mặt của "Lăng Ba Tiên" ra dùng, bởi vì khăn "Lăng Ba Tiên" dùng đều không có bất luận tiêu chí gì, là lụa trắng thường thấy.
Án kiện có vẻ như cứ vậy mà trần ai lạc định. Lý Tâm Lam như là thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi người dập đầu, "Có thể có người của Ngô gia chôn cùng, ta chết đáng giá. Chỉ là ta còn có một việc không bỏ xuống được."
Lưu Dục hiểu ý, "Lệnh công tử dù sao cũng là Ngô gia huyết mạch, bổn vương sẽ giúp hắn nhận tổ quy tông."
Không nghĩ tới Lý Tâm Lam lại lắc đầu, "Ngô gia cũng không phải gia đình lương thiện."
"Ngô gia không phải ai cũng như thế, Thập tam công tử, hiện giờ quá tuổi nhi lập* lại chưa cưới vợ nạp thiếp, du lịch bên ngoài, sống nhàn vân dã hạc, hắn trời sinh tính tình tiêu sái, văn thải phong lưu, cùng là Ngô thị tông thân, cũng coi như là đồng tông. Nếu hắn thu dưỡng lệnh tử, ngươi có bằng lòng hay không?"
*quá 30 tuổi
Lý Tâm Lam lại dập đầu lần nữa.
Tuy rằng vụ án thoạt nhìn coi như đã phá, nhưng vẫn còn mấy cái nghi vấn không có lời giải đáp: thứ nhất, đương nhiên là mục đích chân chính của việc Ngô Thượng Thanh giả chết, không tìm được đáp án rõ ràng; thứ hai, Ngô Ung vì sao lại chủ động đào ra thi thể Vương phu nhân? Chuyện này bên trong nhất định có cái gì đó mà bọn họ để sót. Còn chuyện Lý Tâm Lam nhận tội, tuy rằng có điểm đáng ngờ, nhưng cũng có thể giải thích được.
Đêm đó khi Tào Mạt sửa sang lại hồ sơ kết án, cầm quyển Họa Bổn dẫn xà xuất động của Sấu Ngọc Trai hỏi Lưu Dục, "Cái này cũng phải bỏ vào hồ sơ sao?" quyển Họa Bổn này là bản giới hạn, phỏng chừng trên thị trường có thể tìm được không đến mười quyển, làm người hâm mộ đáng tin cậy của Họa Cốt tiên sinh, Tào Mạt rất muốn giữ nó.
Tầm mắt Lưu Dục dừng trên Họa Bổn một lúc, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe.
Tác giả có lời muốn nói: Lúc trước phương pháp sáng tác đích xác quá phức tạp, tâm mệt, nên nghĩ một chút, đem án này kết thúc.