Tự Cừ Mục rời khỏi Sấu Ngọc Trai đã có hơn tháng, một tháng này, hắn ngoại trừ tiến cung gặp Võ Uy công chúa, thì là bồi vị công chúa này chơi đủ trò, chơi một loại trò chơi gọi là khi một nam nhân yêu một nữ nhân.
Hôm nay hắn không muốn tiến cung, lười nhác nằm trên giường, tùy tay cầm lấy truyện ký Tống Dật mới ra, truyện ký có văn tự Hung nô, làm hắn có thể rõ ràng mà cảm giác được văn thải phong lưu của nàng.
Một quyển còn chưa thưởng thức xong, Võ Uy công chúa đã đích thân tới khách điếm, đây là lần đầu tiên nàng ta hu tôn hàng quý, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên giường hắn thả một chồng thật dày Họa Bổn truyện ký của Sấu Ngọc Trai.
Đây là chuyện thường thấy ở rất nhiều gia tộc huân quý, Võ Uy công chúa lại nổi trận lôi đình, "Đem chúng đi thiêu hủy hết!"
Tự Cừ Mục thập phần phối hợp, không nói hai lời, liền đứng dậy đốt lửa.
Nữ nhân có ác độc đi nữa thì trong lòng luôn có một tia thiên chân, cho rằng mạt sát sạch sẽ những dấu vết râu ria đó, thì có thể chứng minh vị trí của nàng ta trong lòng hắn là độc nhất vô nhị. Kỳ thật, Họa Bổn truyện ký thiêu rồi có thể mua lại, mặc dù có khó khăn, chỉ cần muốn, là có thể lấy tới tay. Nhưng nữ nhân kia chỉ vì hành động này mà cảm thấy mỹ mãn.
Thấy hắn sảng khoái như thế, quả nhiên khóe miệng Võ Uy công chúa tràn ra một nụ cười, ngược lại uyển chuyển nói: "Ta không phải không cho phép ngươi xem thứ hắn viết, chẳng qua phụ thân đang muốn tứ hôn cho chúng ta, ta hy vọng trước đại hôn, ngươi có thể bồi ta nhiều hơn, để ta xác định mình không có chọn sai người."
Quyển sách cuối cùng bị ném vào đống lửa, Tự Cừ Mục đứng dậy, ôm Võ Uy công chúa vào lòng, thân thể trong ngực tuy cũng mềm mại, hắn đã cố gắng làm quen, nhưng vẫn rất không thuận tay.
Võ Uy công chúa cảm thấy mỹ mãn mà hưởng thụ ôn nhu nam nhân trao cho, "Ngươi ở Bắc Lương không có đủ thế lực, hiện tại muốn vượt qua Tự Cừ Ma thượng vị rất khó, không bằng làm Sấu Ngọc Trai tạo thế cho ngươi? Ngươi cảm thấy như thế nào?"
"A Diên ngươi không phải rất chán ghét Sấu Ngọc Trai sao?"
A Diên là nhũ danh nàng ta chỉ cho phép hắn gọi, trong khi tất cả mọi người đều gọi công chúa nàng ta là điện hạ, xưng hô này có vẻ đặc biệt ôn nhu quyến luyến, là nàng ta thích nhất.
Võ Uy công chúa dựa vào ngực nam nhân, dịu dàng nói: "Ngày hôm trước, phụ hoàng đã giáo huấn Thái Tử ca ca, nói hắn không biết lợi dụng Sấu Ngọc Trai, đem địch nhân thu về để mình dùng, ta lại không muốn trở thành thứ ngu xuẩn trong miệng phụ hoàng."
Đảo mắt Võ Uy công chúa liền nắm tay Tự Cừ Mục đi đến Sấu Ngọc Trai.
Võ Uy công chúa hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, chẳng những mang đến bạc số lượng lớn, còn mang đến lăng la tơ lụa, châu báu ngọc thạch thượng đẳng. Không biết nàng ta là thật sự không biết quy củ của Sấu Ngọc Trai hay là cố ý muốn dùng lễ trọng để phô trương thân phận, áp chế người khác. Mênh mông cuồn cuộn một đường giết tới, rước lấy không ít người ghé mắt.
Tự Cừ Mục cùng nàng ta sóng vai nhau, việc này giống như đang chiêu cáo toàn bộ Bình Thành, Tự Cừ Mục chính là phò mã của bọn họ.
Công chúa giá lâm, Lý Mật tự mình nghênh đón, Võ Uy công chúa nhìn rồi lại nhìn đằng sau, lại không thấy bóng dáng Họa Cốt tiên sinh và Tống Dật. Cái giá này bày cũng thật lớn.
"Họa Cốt tiên sinh cùng Tống tiên sinh có ở đây không?"
Loading...
Lý Mật dẫn bọn họ đi vào, chỉ nói: "Họa Cốt tiên sinh đang tiếp Thái tể đại nhân ở Kỳ Lân đài, Tống tiên sinh ở hoa viên."
Võ Uy công chúa chưa nói gì, Lý Mật trực tiếp đưa bọn họ đến hoa viên.
Tống Dật đang vẽ tranh dưới dàn hoa tử đằng, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiết Đào một cái, từ khi người này trở về, Tôn Triều Hồng liền không dám hiện thân, duy nhất một lần hiện thân đã là một tháng trước, thiếu chút nữa bị trực giác như dã thú của Tiết Đào tóm được, may hồn là các nàng cơ trí, Tôn Triều Hồng lại chạy trốn rất nhanh, tuy Tiết Đào không phát hiện ra người, nhưng từ đó, chỉ cần Lưu Dục không ở bên người, hắn sẽ giống như đề phòng hồng hạnh tùy thời sẽ xuất tường mà đề phòng nàng.
Đôi mắt nhỏ kia miễn bàn là sắc bén thâm thúy cỡ nào, liền thiếu nước gắn lên mặt nàng bảng hiệu người sống chớ gần, miễn cho người có tâm nhớ thương.
Lý Mật vừa xuất hiện, Tiết Đào liền phát hiện con mồi, một là Võ Uy công chúa, vừa thấy liền biết không phải là một nữ nhân lương thiện, một là Tự Cừ Mục, người mù cũng nhìn ra được hắn có tâm tư đặc biệt với Tống tiên sinh nhà mình.
Tiết Đào lập tức cảnh giác toàn thân, thậm chí khi Lý Mật đến gần cũng bị khí thế của hắn làm cho lông tơ dựng ngược, không thể không ghé mắt nhìn con thú hộ chủ trung thành này một cái.
Quả nhiên khi Võ Uy công chúa và Tự Cừ Mục đến gần, Tiết Đào thẳng tắp chặn đường bọn họ, lúc ấy Võ Uy công chúa đi đằng trước nhưng vẫn cách Tống Dật ít gì cũng ba trượng.
Tống Dật có chút xấu hổ, cười gượng đứng dậy, kêu Tiết Đào lui ra, Tiết Đào chân còn di di tại chỗ một chút, như đang suy xét xem mệnh lệnh này có cần thiết phải chấp hành hay không. Thật vất vả lui xuống, lại giống như dính lên người Tống Dật, chết sống chỉ chịu cách nàng tối đa hai thước, Tống Dật vấp trái vấp phải, cố tình trên mặt còn phải mang nụ cười không chê vào đâu được để ứng phó với Võ Uy công chúa.
Mặt Võ Uy công chúa cương rồi lại cương, đem sợi hỏa khí kia đè rồi lại ép, nàng ta còn nhớ rõ ràng khi Tống Dật vừa đến Bắc Nguỵ là "ăn nói khép nép" ra sao khi tới hưởng ứng lệnh triệu tập họa sư của nàng ta, đảo mắt một cái giờ đã vênh váo tự đắc, đưa bản thân nâng lên đến trời, ngay cả phụ hoàng có hậu đãi các ngươi đi nữa, các ngươi cũng phải thấy rõ ràng thân phận của mình!
Chung quy bất quá là tiện dân mà thôi, thật đúng là có thể cưỡi lên đầu quý tộc sao?
Võ Uy công chúa hừ lạnh một tiếng, không cùng mấy tiện dân này chấp nhặt, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Hiện giờ muốn gặp mặt Tống tiên sinh cùng Họa Cốt tiên sinh thật đúng là không dễ dàng a!"
Đối mặt với Võ Uy công chúa trào phúng, Tống Dật coi như không phát hiện không nghe thấy, cười tủm tỉm hỏi: "Võ Uy công chúa đích thân tới, là có chuyện quan trọng?"
Võ Uy công chúa nhìn gương mặt kia của Tống Dật, đôi mắt mị lại mị, nàng ta nhớ rõ, gương mặt này là đã bị nàng ta huỷ hoại, sao da thịt bây giờ lộ ra bên ngoài lại trắng lại mịn, hoàn mỹ không tì vết như vậy?
Nàng ta nhịn không được liếc mắt nhìn Tự Cừ Mục một cái, tầm mắt còn chưa chiếu đến mặt hắn, hắn đã quay đầu qua, đỡ lấy tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, như đang trấn an một hài tử, bộ dạng cẩn thận che chở kia, nháy mắt trấn an con tim táo bạo phẫn uất của nàng ta lại.
Tự Cừ Mục nói với Lý Mật: "Công chúa thân kiều thể nhược, có thể ngồi xuống nói chuyện không?"
Dưới tàng cây hoa tử đằng chỉ có bàn để đàn và khung vẽ của Tống Dật, Lý Mật dẫn đoàn người vào trong đình ở đầu kia ngồi xuống, trúc xanh vờn quanh, thanh nhã sạch sẽ, gió xuân đưa mùa hương lá trúc tới, thấm vào ruột gan.
Võ Uy công chúa ngồi xuống trước, Tống Dật không chút suy nghĩ, ngồi xuống đối diện nàng ta. Võ Uy công chúa nhìn thoáng qua, mình còn chưa ban ngồi, người này không khỏi quá bừa bãi rồi.
Tống Dật nheo lại đôi mắt hồ ly nói: "Nơi này không phải Kỳ Lân đài, không nhiều quy củ như vậy, công chúa không cần khách khí, cứ coi như nhà mình." Tư thái tỉnh bơ như chủ nhân đãi khách nhân.
Sắc mặt Võ Uy công chúa lại cứng đờ, ý tứ này là, nếu là Kỳ Lân đài, bản công chúa còn phải tuân thủ quy củ của các ngươi?
Tống Dật nhàn tản chống cằm, rất có hứng thú mà thưởng thức sự thay đổi sắc mặt của vị Võ Uy công chúa đã hạ dược mình đây, thật sự rất hưởng thụ.
Khóe mắt dư quang của Tự Cừ Mục cơ hồ dừng hết ở trên người nàng, lấy nhược địch cường, yêu cầu không chỉ có trí tuệ, còn có đảm lược, khí phách, đừng nhìn đó chỉ là một hành động nho nhỏ, có thể chọc giận đối phương, rồi lại làm đối phương vô pháp đánh trả chỉ có thể chịu đựng, đây thật sự không phải là việc đơn giản, khảo nghiệm chính là khả năng suy xét tình thế cùng đắn đo nhân tâm.
Lý Mật tự mình rửa tay pha trà, chiêu đãi khách quý.
Võ Uy công chúa cố làm dịu lại cảm xúc của mình, "Lần này ta tới, là muốn nghe cái nhìn của Họa Cốt tiên sinh và Tống tiên sinh đối với Tự Cừ Mục nhị hoàng tử Bắc Lương."
Tự Cừ Mục ở ngay bên cạnh, nói như vậy câu này là có ý khoe khoang ám chỉ, Tống Dật không ngu, quay đầu nhìn Tự Cừ Mục, thân thiết hỏi: "A Mục cũng có hứng thú với 《 Kinh Hoa Lục 》?"
Một tiếng a Mục vừa hô lên, Võ Uy công chúa lập tức xù lông, Lý Mật lập tức rớt da gà đầy đất. Tự Cừ Mục lại nghe đến có chút si mê, nữ nhân này quả nhiên đủ can đảm a, trong mắt chỉ để lộ ra một chút không nhiều không ít tán thưởng vừa đủ có thể bị Võ Uy công chúa nhận ra.
Tiểu Đào Đào thì âm thầm ghi nhớ một bút vào trong sổ đen của mình, nhất định phải đem chuyện này nói cho Vương gia nhà hắn, không thể để tùy tiện nam nhân nào cũng cho hắn đội nón xanh.
Không đợi Võ Uy công chúa thi triển dâm uy, Tống Dật trực tiếp nhìn về phía Võ Uy công chúa nói: "Ta cùng với a Mục là chí giao hảo hữu, nhưng 《 Kinh Hoa Lục 》này, lại đích xác không phải ta có thể tùy tiện quyết định, còn phải đối với ưu khuyết điểm tài cán nhân phẩm của a Mục chải vuốt một phen."
Khẩu khí việc công xử theo phép công này, làm Võ Uy công chúa sắp phun lửa lại phải cứng rắn đè xuống.
"Ngươi nói đi, muốn chải vuốt như thế nào?"
"Cái này thì cần một ít tư liệu từ Bắc Lương. Theo ta được biết, a Mục tuy rằng có mang binh xuất chinh, cũng lập được không ít chiến công, nhưng trước nay chưa hề được nhậm chức chủ tướng, toàn bộ công huân đều rơi trên người Đại hoàng tử Tự Cừ Ma. A Mục tuy cũng nhậm chức quan, thậm chí còn được phong vương ở địa phương, nhưng địa phương hẻo lánh, chiến tích khó nổi bật, vô pháp từ trong tư liệu lịch sử địa chí chính quy lấy được thành tích. Cho nên, ta yêu cầu những tư liệu vô pháp thu hoạch đó, lại kiểm chứng xác thực không thể nghi ngờ xong, mới có thể chải vuốt lại."
Bình thường người ở địa vị cao đều có tật xấu bênh vực người mình, Võ Uy công chúa nghe như vậy, thế Tự Cừ Mục cảm thấy ủy khuất mà không đáng giá, càng muốn giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, đem Tự Cừ Ma đạp dưới chân.
Giờ phút này nàng ta cảm thấy mình đã đem cả đời ẩn nhẫn đều dùng cạn, chỉ vì không thể phát hỏa với con hồ ly tinh Tống Dật này, sau khi bị khiêu khích, còn không thể không cố gắng kéo khóe miệng cười làm lành nói: "Đã như thế, liền làm phiền Tống tiên sinh."
"Công chúa điện hạ khách khí, chọn lựa thiên hạ hiền lương chính là bổn phận của Sấu Ngọc Trai."
Lời này, còn coi là xuôi tai.
Tống Dật muốn dẫn Tự Cừ Mục qua thư phòng bên trúc ốc để ghi chép tư liệu, Võ Uy công chúa ở lại bên này, vị trí này vừa lúc có thể nhìn trúc ốc rõ ràng, Lý Mật liền lưu lại chiêu đãi nàng ta, vừa nâng một ly trà lên, Tống Dật đang muốn rời chỗ, nhìn thấy chén trà nhỏ kia, lại ngồi trở về, cười tủm tỉm mà nhìn Võ Uy công chúa, nói: "Công chúa điện hạ có biết Diêu Quỳnh làm sao mà nhận tội không?"
Võ Uy công chúa trà đã vào tay, lại không thể uống, đáp: "Hắn giả mạo Phật Li ca ca ám sát Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung, trúng kiếm mang độc, toàn thân thối rữa vô pháp chữa khỏi, lúc này mới bại lộ ra hành vi phạm tội, chẳng lẽ không phải?"
"Đương nhiên không phải! Bởi vì từ đầu tới đuôi căn bản không có kiếm nào mang độc, bất quá là hắn sau đó lại trúng độc mà thôi, bằng không, Họa Bổn của Sấu Ngọc Trai sao có thể có hiệu dụng?"
Võ Uy công chúa lập tức run lên.
"Ai nha, công chúa sẽ không tin là thật đi? Kỳ thật ta chỉ nói giỡn mà thôi!"
Nima!
"Tại hạ bất tài, nhưng đối với hạ độc vẫn có chút nghiên cứu, hạ độc cũng là một kỹ thuật, chẳng những muốn cho đối phương trúng độc, còn muốn cho bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra việc này cùng ngươi có can hệ, đây mới là cách tốt nhất. Công chúa điện hạ cảm thấy sao?"
Lúc này cả môi của Võ Uy công chúa đều tím, chén trà nhỏ kia sao còn dám uống, yên lặng mà đặt trở lại lên bàn, lại không biết tay mình run đến nước trà sánh ra, bỏng đến bàn tay kim chi ngọc diệp của nàng ta, nàng ta cũng chưa ý thức được.
"Tống tiên sinh nói rất đúng." Võ Uy công chúa cả miệng đều cương, kẽ răng mài ra chữ cũng có chút không rõ ràng.
Tống Dật vừa lòng gật gật đầu, cười tủm tỉm mà nói: "Sấu Ngọc Trai vừa thỉnh đầu bếp mới, điểm tâm đồ ăn đều không tồi, ta cùng với a Mục tốn thời gian hơi dài, công chúa điện hạ ngàn vạn lần không cần khách khí."
Vì thế, Tống Dật cùng Tự Cừ Mục đàm luận một ngày, Võ Uy công chúa không dám uống một giọt nước, không dám ăn một khối điểm tâm, người đói muốn ngất xỉu, nhưng không biết cây gân nào của nàng ta bị kéo, cố tình không chịu đi, cứ kéo như vậy, phảng phất như nàng ta bỏ đi, là nhận thua.
Chuyện này thật vất vả mới xong xuôi, Tự Cừ Mục có thể rời đi, Võ Uy công chúa cảm thấy hai mắt của mình đều có chút hoa. Tống Dật ân cần mà đưa bọn họ ra cửa, khi ra cửa lại nói một câu, "Đã quên nói, Diêu Quỳnh là trúng độc ở trong chính nhà mình, chậc chậc, thiên hạ này không có tường nào không lọt gió, mặc dù hắn đem Diêu phủ xây thành tường đồng vách sắt như hoàng thành cũng ngăn không được......"
Khi Võ Uy công chúa lên xe chân đã mềm, cẳng chân run rẩy, mồ hôi lạnh đổ rào rào. Tự Cừ Mục tri kỷ mà ôm eo nàng ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng nàng ta như muốn trấn an, đôi mắt lại liếc nhìn Tống Dật một cái, ánh mắt kia rõ ràng là mang ý cười, nhưng cảm giác được Võ Uy công chúa ngẩng đầu, hắn tức khắc quay lại, đón nhận Võ Uy công chúa, ôn nhu lại triền miên, trong nháy mắt kia, Võ Uy công chúa cảm thấy vô cùng an toàn đáng tin cậy —— người này nhìn lạnh nhạt, nhưng lại hiểu được là nàng đang lo lắng cùng sợ hãi, có phu như thế, còn cầu gì nữa?
Nhưng, điều này cũng không làm nàng ta an tâm mà ăn ngủ ở trong cung, ít nhất trong vòng 3 ngày, Võ Uy công chúa đối với tất cả những thứ gì bỏ vào miệng đều có hoài nghi. Thậm chí cuối cùng trực tiếp gọi Tự Cừ Mục vào cung, hầu hạ bên cạnh, mới làm nàng ta dần dần yên tâm.
Tống Dật cảm thấy mình quả thực đã thành Hồng Nương của Tự Cừ Mục, để người này chiếm được thiên đại tiện nghi.
Lưu Dục thì tỏ vẻ, xưng hô a Mục gì kia đừng để cho hắn nghe thấy lần thứ hai.
Ngày đó Tự Cừ Mục trở lại khách điếm, thị thiếp Lý thị của Tự Cừ Ma đã sớm chờ ở đây, từ xa liền thấy thân ảnh quyến rũ kia đứng nơi đầu hành lang, thân hình như rắn nước, vặn eo lắc mông, uốn éo mà đến, muôn loại phong tình, vạn loại vũ mị, chỉ trong vài cái lắc lư này thôi, thật sự là vưu vật.
Lý thị đứng trước mặt Tự Cừ Mục mềm mại bái một cái, dáng vẻ nhược liễu phù phong, phảng phất như không đỡ nàng ta một chút thì nàng ta sẽ lập tức té xuống vậy. Tự Cừ Mục nhìn vòng eo kia, vòng eo có xúc cảm gần với vòng eo của Tống Dật nhất, người lại khác biệt một trời, đê tiện hạ lưu, dựa bản lĩnh trên giường để thượng vị.
Hắn vốn dĩ không cảm thấy nữ tử như vậy thì có cái gì không đúng, rốt cuộc, nữ tử thế gian mười có tám chín là dựa vào thủ đoạn mà hắn cho là hạ lưu này để tranh sủng, nhưng từ khi nhận thức Tống Dật, hắn rốt cuộc vô pháp nhìn thẳng loại hành vi này.
"Tự Cừ Ma kêu ngươi tới?"
Đôi mắt mọng nước của Lý thị ngước lên, trong mắt có chút u oán, lộ ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương, "Nô...nô gia nhớ ngài."
Tự Cừ Mục đánh giá nàng ta, Lý thị cúi đầu rũ mắt, cũng trộm nhướng mắt đánh giá mỹ nam tử khó gặp này. Nàng ta không phải không có tự tôn, không phải cam nguyện bị Tự Cừ Ma lợi dụng tới lợi dụng đi, nhưng còn cách nào khác, tánh mạng của nàng ta như con kiến, ai cũng có thể bóp chết nàng ta, nàng ta chỉ có thể ôm chết nam nhân không bỏ, đây là thủ đoạn mà nàng ta cho là thích hợp nhất. Ép dạ cầu toàn gì đó, với thân phận như nàng ta căn bản không tính là gì, thời gian dài, ngược lại học được hưởng thụ trong đó, huống chi, nam nhân nàng ta bị sai sử đi câu dẫn còn là người nàng ta vẫn luôn ái mộ, cớ sao mà không làm?
Vì người nam nhân này mà chết, so với chết trong tay đám dưa vẹo táo nứt kia hạnh phúc hơn nhiều, không phải sao?
Lý thị ngước mắt, tươi cười vũ mị thêm vài phần.
Tự Cừ Mục nói: "Lần này chắc là Tự Cừ Ma muốn mạng của ta đi? Ngươi nếu còn giúp hắn, ta bảo đảm, không đến ba ngày ta sẽ làm ngươi chết thần không biết quỷ không hay, nhưng ngươi nếu nguyện ý bỏ gian tà theo chính nghĩa, đến khi ta thành tựu, ta chẳng những trả lại tự do cho ngươi, còn cho ngươi đất đai và nô lệ, nếu ngươi không muốn tự do, đương nhiên cũng có thể trở thành chính thất hoàng tử phi của Tự Cừ Ma, có cái tên tuổi, mặc dù hắn không còn nữa, ngươi cũng có thể hưởng hết vinh hoa phú quý!"
Lý thị trước giờ giãy giụa ở lằn ranh sinh tử, chưa bao giờ biết còn có đường ra này, đôi mắt đều trợn tròn.
"Ta cho ngươi ba ngày thời gian để suy xét!"
"Không cần ba ngày! Ta tin ngươi!" Trong nháy mắt cột sống của Lý thị thẳng lên, bộ dáng nhu mị trước đó lập tức bay biến không còn sót lại gì, chỉ còn sót lại mong muốn cùng khát vọng đối với ánh rạng đông.
Tự Cừ Mục trong lòng vừa động, dù đê tiện như nàng ta, cũng có thứ vì nó mà quyết đoán không màng tất cả, hắn quả nhiên không nên xem thường nữ nhân!
"Được! Hứa hẹn của ta hôm nay đối với ngươi, ngày nào đó chắc chắn thực hiện!"
Bánh răng lịch sử chuyển động, rốt cuộc đã cán đến Bắc Lương, bố cục của Bắc Lương, từ giờ khắc này trở đi, hoàn toàn thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói: Ta quyết định đem lời ngày hôm qua nói xóa, ha ha ha,