Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Chương 22: Lần đầu tiên hôn môi



Lâm Dục đứng lặng tại chỗ, đôi mắt đong đầy nước mắt mở to, không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Sau vài giây ngắn ngủi, luồng khói đen kia biến mất hoàn toàn trong cơ thể của Hạ Trầm.

Những ngón tay thon dài co giật vài lần, người con trai nằm dưới đất đột ngột mở mắt ra.

Hai người chỉ vừa chạm mắt nhau, cả người Lâm Dục chợt cứng đờ, cậu gần như theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.

Khuôn mặt đẹp trai đã khôi phục lại màu sắc như bình thường, trên chiếc cổ thon dài có một vết bầm tím do bị siết một cách tàn bạo, ánh mắt của anh nhìn lướt xuống bộ âu phục trên người anh, dường như đang đánh giá thân thể mới của mình.

Một lúc sau, anh nâng mí mắt lên một lần nữa, đi từng bước từng bước về phía Lâm Dục với dáng đi tao nhã và thong dong.

Rõ ràng đó là khuôn mặt quen thuộc, cũng là đôi mắt quen thuộc ấy, nhưng tận sâu trong đáy mắt đã bị thay thế bởi một sắc thái cảm xúc khác trông rất đáng sợ.

Tựa như một ánh nhìn chăm chăm vào con mồi của một con rắn độc với dáng vẻ âm u lạnh lẽo, lại vừa giống như thứ ác quỷ bò ra từ chốn địa ngục tăm tối.

Đôi hàng mi dài ướt đẫm nước mắt run lên một cách kịch liệt, trong một khoảnh khắc nhất thời Lâm Dục hoảng sợ đến mất cả hồn vía, cậu chỉ có thể lảo đa lảo đảo lùi về phía sau.

“Bé ngoan của ta ơi.” Hạ Trầm nở nụ cười, thế nhưng trong giọng điệu lại không mang theo một chút ý cười nào: “Chẳng phải em đã nói sẽ làm bất cứ điều gì vì ta sao, thế tại sao bây giờ lại trốn đi đâu vậy chứ?”

Đã không còn là giọng nói dịu dàng êm tai mà Lâm Dục quen thuộc, giọng nói của nó vừa trầm thấp vừa khô khàn, y như cảm giác khi nghe thấy tiếng kim loại lạnh lẽo ma sát vào nhau, khiến người ta không rét mà run.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Dục đã bị dồn ép đến chiếc giường lớn ở giữa phòng ngủ.

“Mi không phải là Hạ Trầm…” Bàn tay run rẩy của cậu nắm chặt thành nắm đấm, cậu lạnh lùng quát lên: “Cút khỏi người của cậu ấy ngay!”

“Em nói gì vậy, hả bé ngoan?” Hạ Trầm ngừng lại trước mặt cậu, hỏi ngược lại: “Ta không phải là Hạ Trầm, thì là ai được đây?”

Sự bùng nổ vừa rồi giống như đã làm tiêu tốn hết một chút sức lực còn lại của Lâm Dục, hai chân của cậu bủn rủn cả ra, sau đó cậu ngã ngồi xuống chiếc chăn bông mềm mại xõa tung trên giường.

Cơ thể vừa cao lớn vừa khỏe mạnh thuận thế đè xuống, bên tai truyền đến một giọng nói giống như đang bỡn cợt: “Bé ngoan chủ động như thế này là do gấp gáp không đợi được nữa rồi phải không?”

“Cút…” Lâm Dục gắng sức chặn lồng ngực rắn chắc kia lại, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ đuôi mắt đỏ ửng, nghẹn ngào khóc đến lạc giọng: “Ngươi cút khỏi cơ thể của cậu ấy đi…”

Chiếc mặt nạ chẳng biết đã rơi mất từ khi nào, mái tóc xám bạc xõa tán loạn trên tấm ga trải giường màu xanh dương, áo choàng biểu tượng cho sự thánh khiết biến thành một mớ xộc xệch và lộn xộn.

Một yêu tinh cao quý không vướng chút bụi trần, thế mà lại sắp bị một con ma cà rồng với lòng tham không đáy tùy ý xúc phạm.

“Sao lại khóc rồi?” Bàn tay to lớn tóm lấy hai cổ tay mảnh khảnh lại gần với nhau, rồi đè giữ chúng trên đỉnh đầu, Hạ Trầm đến gần liếm khóe mắt của cậu.

“Hức…” Lâm Dục phát ra một tiếng nghẹn ngào đáng thương, yếu ớt quay mặt đi, cậu muốn tránh khỏi chiếc lưỡi nóng bỏng đó.

Người đè lên cậu lúc này là người đã từng mang đến cho cậu một cảm giác an toàn không ai có thể sánh được, cũng là người mỗi khi đến gần lại khiến cho mặt cậu đỏ bừng lên với nhịp tim đập loạn xạ không ngừng.

Nhưng vào giờ phút này, trong thân thể người này đã bị một con tà ma chiếm lấy, thứ tà ma ngang ngược và hống hách chỉ thích làm bất cứ điều gì nó muốn với cậu.

“Không được trốn.” Hạ Trầm vươn cánh tay còn lại lên, bóp chiếc cằm ướt đẫm nước mắt của cậu quay trở lại, chiếc lưỡi dài liếm từ bờ má non mịn, cuối cùng dừng lại trên cánh môi.

Từ cổ họng của anh phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, như thể một con dã thú bụng đói cồn cào cuối cùng cũng đã cắn chặt được con mồi vào trong miệng.

Hơi thở nóng hổi phả lên mặt, đầu lưỡi mạnh bạo liếm láp đôi môi đỏ mọng, với ý đồ cạy mở khe môi và thâm nhập thật sâu vào bên trong, giọng nói trầm khàn khẽ miên man như lời tán tỉnh của đôi tình nhân: “Mở miệng ra, bé ngoan à…”

Lâm Dục không thể nào khống chế được sự run rẩy của thân thể mình, cậu gắt gao cắn chặt răng, thậm chí trong một khoảnh khắc cậu đã muốn liều mạng chết chung với thứ kia.

Hạ Trầm là người vô tội, bây giờ trước hết cậu nên làm thứ kia bình tĩnh lại, sau đó sẽ tìm cách buộc nó ra ngoài.

Nghĩ đến đây, cậu nén lại cơn buồn nôn đang mãnh liệt dâng trào lên từ tận đáy lòng, nhắm đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, sau đó cậu thử thả lỏng cơ hàm.

Hạ Trầm nhận ra sự thả lỏng của cậu, tiếng thở ngay lập tức càng trở nên nặng nề hơn.

Ngay lúc đầu lưỡi vừa vươn đến thăm dò vào trong khoang miệng chưa được một giây, đột nhiên cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.

“Hừ…” Hạ Trầm khẽ hừ một tiếng, anh không buồn ngẩng đầu mà chỉ vung tay lên, người đứng trước cửa ngay lập tức bị nâng bổng lên không trung, rồi nặng nề đập vào bức tường ở hành lang.

Chẳng kịp nói một lời nào ra khỏi miệng, người đó cứ thế mà bất tỉnh nhân sự.

“Hạ Trầm!” Lâm Dục theo bản năng gọi một tiếng, ngay sau đó mới kịp phản ứng mình gọi sai, nhưng cậu chỉ có thể cắn răng nói tiếp: “Đừng mà… Đừng làm hại người khác.”

“Được thôi.” Hạ Trầm ấn ngón cái lên đôi môi đỏ mọng đã bị liếm đến ướt mèm, trong mắt ánh lên ý cười: “Ta có thể đồng ý với em, thế nhưng ta sẽ nhận được lợi ích gì đây?”

Bụng ngón tay có vết chai mỏng miết tới miết lui trên cánh môi, động tác mang đầy ý ám chỉ.

Hết lần này đến lần khác nó cứ cố ý khoác lên gương mặt của Hạ Trầm, còn dùng đôi bàn tay to lớn mà cậu vẫn thường ôm lấy mỗi khi gặp tình huống nguy cấp.

Da đầu Lâm Dục tê dại, cố gắng làm dịu giọng nói đã khàn đi vì khóc, cầu xin nói: “Đừng làm ở nơi này được không?”

“Ở đây thì có sao đâu nhỉ?” Hạ Trầm đưa ngón tay chen vào, mò mẫm tìm kiếm đầu lưỡi mềm mại và trơn mượt của cậu.

Lâm Dục nhẫn nhịn nén lại ý định cắn đứt ngón tay đang chuyển động, chỉ có thể để mặc cho chúng làm loạn trong miệng.

Vào lúc này cậu không dám chọc giận nó, càng không muốn làm tổn thương cơ thể của Hạ Trầm.

“Có nhiều người quá…” Chưa kịp nuốt nước bọt thì đã bị ngón tay khuấy đảo ở bên trong, tạo ra những tiếng nước dinh dính nhớp nháp, cậu cau mày mơ mơ hồ hồ giải thích: “Ta không muốn, không muốn bị người khác nhìn thấy…”

Hạ Trầm không nói tiếng nào, đôi mắt sâu thăm thẳm chỉ dán chặt vào khoang miệng đang bị cưỡng ép mở to ra, cùng với đầu lưỡi đỏ thẫm như ẩn như hiện ở trong đấy.

Vào lúc Lâm Dục tưởng rằng mình sẽ bị nó kéo đứt lưỡi khi còn đang sống sờ sờ như thế này, thì ngón tay khuấy động ở bên trong cuối cùng cũng rút ra.

“Em nói đúng.” Hạ Trầm vươn lưỡi liếm lấy nước bọt tràn ra bên khóe môi của cậu: “Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi không có ai đến làm phiền, được không?”

Lâm Dục ngay tức khắc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mi buông ta ra trước đi đã.”

Tiếp đó Lâm Dục vội vàng nâng nửa người ngồi dậy, vừa định xuống giường, thì lại bị một bàn tay kìm lại.

Trong lòng cậu căng thẳng không thôi, cảnh giác đưa ánh nhìn về phía đối phương.

“Quần áo xộc xệch cả rồi.” Hạ Trầm cúi người, động tác dịu dàng sửa sang lại chiếc áo choàng rộng thùng thình, sau đó nhặt dây buộc thắt lưng từ dưới đất lên, rồi buộc vào chiếc eo nhỏ nhắn và thon thả của cậu.

Hàng lông mi của anh rũ xuống, vẻ mặt chuyên chú, trong một thoáng đó, Lâm Dục suýt chút nữa tưởng rằng Hạ Trầm thật sự đã trở lại.

Nhưng khi người con trai đó giương mắt lên một lần nữa, cậu biết vừa nãy chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Hạ Trầm đeo mặt nạ lên cho cậu, dắt tay cậu, nở một nụ cười tối tăm: “Đi thôi, bé ngoan.”

Chân Lâm Dục vẫn còn mềm nhũn, cậu khẽ cắn răng, cố gắng vờ như không có chuyện gì đi theo đối phương ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng, những tiếng cười đùa ồn ào ngay lập tức xông thẳng vào trong tai.

Chẳng có người nào biết trong căn phòng này vừa xảy ra chuyện gì, bầu không khí ở đại sảnh đang rất sôi nổi nhộn nhịp, mọi người đeo lên những chiếc mặt nạ hoàn toàn vứt bỏ đi dáng vẻ ngại ngùng và dè dặt của mình, nhảy múa điên cuồng.

Hạ Trầm dắt người trong tay, đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp biển người.

“Hạ Trầm!” Lúc này, một giọng nói to rõ từ giữa chốn ồn ào náo động xông thẳng một đường đến chỗ cậu: “Tiểu Dục ới! Hóa ra hai người ở đây à!”

Lý Ngạn Thần vất cả đẩy những người khác ra, lạng lách chen chúc đến trước mặt hai người họ, thở hổn hển nói: “Vừa rồi anh đi tìm hai cậu một vòng luôn ấy, hai cậu trốn ở đâu vậy hả?”

Nhìn thấy bạn cùng phòng, Lâm Dục muốn rút tay của mình về, nhưng bàn tay đang nắm bỗng nhiên bóp chặt lại, tựa như đang cảnh cáo mà xoa nắn một cái.

Cậu chỉ có thể kiềm chế lại xúc động muốn mạnh bạo hất đối phương ra, giải thích qua loa: “Em cảm thấy hơi khó chịu, nên đi nghỉ ngơi một chút.”

Lý Ngạn Thần trông thấy viền mắt hồng hồng của cậu dưới chiếc mặt nạ, tưởng là thật, quan tâm nói: “Khó chịu ở đâu? Có nghiêm trọng lắm không?”

“Không nghiêm trọng.” Lâm Dục lắc đầu: “Đã đỡ hơn rồi.”

“Vậy thì tốt!” Lý Ngạn Thần vỗ lên phần ngực được bao bọc bởi những mảnh vải, giọng nói trở nên hưng phấn: “Đúng lúc phần trò chơi sắp bắt đầu rồi, nhanh nhanh đi với anh!”

Trong lòng Lâm Dục hơi xao động, ngước mắt nhìn về người bên cạnh, khẽ hỏi: “Chúng ta ở lại chơi với mọi người một chút nhé?”

Đôi mắt xinh đẹp vừa được những giọt nước mắt tráng qua, sạch sẽ và trong veo như một hồ nước, đường nét cong cong trên đôi mắt ấy khi nhìn người khác, sẽ cho người khác cảm thấy có một chút điềm đạm một chút đáng yêu đến khó tả.

Hạ Trầm cười nhạt với cậu: “Từ khi nào mà em lại có hứng thú với mấy trò chơi này vậy?”

Lâm Dục mím môi, rũ bờ mi: “Không được thì thôi.”



Đương nhiên cậu không có hứng thú với loại trò chơi này, cậu chỉ muốn kéo thời gian để trì hoãn một chút mà thôi.

Lý Ngạn Thần đang đi phía trước quay người lại, lớn tiếng nói: “Hai cậu đang kì kèo cái gì mãi thế?”

“Không vui rồi?” Hạ Trầm buông tay ra, chuyển sang đặt tay lên bờ vai mảnh khảnh, đầu ngón tay nhè nhẹ nắn phần dái tai xinh xắn mà mềm mại của cậu.

Lâm Dục nhạy cảm rùng mình một cái, nhưng không có vùng vẫy tránh đi.

“Nếu em muốn chơi, vậy thì ta sẽ chơi cùng với em.” Hạ Trầm cúi đầu ghé sát đến bên tai cậu, âm u nói: “Chỉ cần bé ngoan chịu ngoan ngoãn nghe lời ta, được không?”

Hàng mi dài tựa như lông vũ rũ xuống che đi ánh mắt lạnh lẽo, Lâm Dục gật đầu nói: “Được.”

Những người tham gia trò chơi ngồi quanh trước hàng ghế sô pha, ngay lúc bọn họ bước đến, mọi người đồng loạt ngừng nói, yên lặng trong vài giây.

Tối nay hai người này vừa tiến vào biệt thự đã ngay lập tức thu hút vô số ánh mắt, thế nhưng vào tiết mục khiêu vũ thì cả hai lại biến đi đâu mất tiêu, trong lòng mọi người vẫn còn đang tò mò, ai ngờ đâu bây giờ hai người họ lại đến tham gia trò chơi.

“Các cậu đến chỗ tôi ngồi này!” Một nam sinh đứng lên, ra hiệu cho mọi người hai bên trái phải: “Mọi người chịu khó chen chúc một chút nhé, nhường chỗ cho người mới đến nè!”

Lúc này mọi người mới bắt đầu trò chuyện sôi nổi trở lại, bầu không khí càng lúc càng nóng rực lên.

Nói là trò chơi Halloween, nhưng thật ra cũng không khác những trò thường chơi cho lắm, chẳng qua là sẽ hơi kích thích hơn bình thường một chút.

Trò chơi đầu tiên, là trò truyền thống nhất: “Truth or dare”.

Luật chơi rất đơn giản, chuẩn bị một bộ bài với số lá bài tương ứng với số người chơi, người nào rút trúng lá Đại quỷ vương thì người đó sẽ có thể chỉ định bất kỳ một người có mặt ở đây để nhận trừng phạt.

Người bị chỉ định có thể lựa chọn nói thật hoặc là thử thách, nếu chọn nói thật, Đại quỷ vương sẽ tùy ý đặt một câu hỏi, và phải trả lời một cách trung thực, còn nếu chọn thử thách, thì nội dung của thử thách cũng sẽ do Đại quỷ vương đưa ra.

Sau khi người chủ trì xào bài xong, người đó tùy tiện chọn một người để bắt đầu, rồi đi hết một vòng quanh hàng ghế sô pha.

Tất cả mọi người đã rút bài xong, họ cùng nhau lật bài ra xem.

Lâm Dục cau mày, trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm xấu.

Giữa hai ngón tay của Hạ Trầm kẹp lấy lá bài Đại quỷ vương, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào gò má của cậu: “Nói thật hay thử thách?”

Lâm Dục thoáng do dự, rồi trả lời: “Nói thật.”

Những người khác lập tức vểnh tai lên, dồn dập đưa ánh nhìn tập trung về phía hai người họ.

“Bạn học kia ới, hãy mở màn bùng nổ lên nhé!” Bên cạnh có người đùa giỡn ồn ào nói: “Loại trò chơi này mà không có những nội dung giật gân thì không còn gì thú vị nữa đâu đấy!”

Lý Ngạn Thần cũng la lối: “Đúng vậy đúng vậy đó! Cứ thoải mái hỏi đi!”

Hạ Trầm ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho mấy người đó: “Có thích ai không?”

“Chỉ như thế?”

“Đây mà là câu hỏi giật gân cái gì hả trời!”



Mọi người bất mãn lên tiếng biểu tình, Hạ Trầm mới tạm thời dời tầm mắt đi, lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ một cái.

Trong nháy mắt, mọi người giống y như bị tạt một thùng nước đá giữa mùa đông lạnh giá, ớn lạnh đến tận xương, cả đám tự động im thin thít không dám nói gì nữa.

Lâm Dục không muốn phá tan hứng thú của mọi người, nên nhanh chóng trả lời: “Không có.”

“Thật không?” Hạ Trầm hơi híp mắt lại: “Vậy tôi đổi một câu hỏi khác, trong tất cả mọi người ở đây, cậu không nỡ để ai chết nhất?”

Câu hỏi trông khá lạ lùng, Lâm Dục nhất thời chưa phản ứng kịp, cậu quay sang đối mặt với anh, vậy mà cậu lại có thể đọc được một chút ác ý lạnh lẽo từ trong đôi đồng tử đo đỏ kia.

Anh không nói đùa!

Sau một hồi kinh hoảng, Lâm Dục cố gắng giữ bình tĩnh, nhàn nhạt trả lời: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”

Những người khác vốn dĩ không biết câu hỏi vừa rồi nguy hiểm đến mức nào, hi hi ha ha bắt đầu lượt rút bài thứ hai.

Kết quả, lượt rút thứ hai này Hạ Trầm vẫn là Đại quỷ vương.

“Anh đẹp trai à, cậu may mắn quá thế?”

“Anh đẹp trai, lần này cậu có thể hỏi một câu thật sự giật tung chảo luôn được không?”

“Không thì đổi thành thử thách cũng được đấy!” Lý Ngạn Thần kích động quơ tay múa may điên cuồng: “Everybody bùng nổ lên nào!”

Mọi người đều tịt mít không biết gì cả, sau lưng Lâm Dục lại lặng lẽ tuôn mồ hôi lạnh.

“Nói thật, hay là thử thách?” Không ngoài dự đoán, Hạ Trầm lại một lần nữa chọn cậu làm đối tượng trừng phạt.

Đầu ngón tay dùng sức níu chặt ghế sô pha đến nỗi trắng bệch cả đi, Lâm Dục khẽ trả lời: “Thử thách.”

“À…”Hạ Trầm nở một nụ cười không rõ ý tứ: “Cậu chắc chắn?”

Nghe thấy giọng cười tăm tối đó, trong thoáng chốc đánh dậy cơn ác mộng trong ký ức của  Lâm Dục.

“Nói thật!” Cậu đổi ý ngay lập tức: “Tôi chọn nói thật.”

“Được.” Hạ Trầm mặc cậu đổi ý: “Vẫn là câu hỏi kia, trong tất cả mọi người có mặt ở đây, cậu không nỡ để ai chết nhất?”

“Cậu.” Lâm Dục nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, trả lời bằng một giọng điệu kiên định: “Tôi không nỡ để cậu chết.”

Câu hỏi này đúng là một câu hỏi dễ mất mạng lắm đấy, nếu mà cậu có một chút do dự, thì cũng sẽ tạo nên một hậu quả khó mà vãn hồi được.

May mắn là, cậu đã đánh cược đúng.

Đối với câu trả lời của cậu, Hạ Trầm dường như rất hài lòng, khóe miệng cong lên thành một độ cong quỷ dị: “Thật không?”

Những người tham gia trò chơi dù có chậm hiểu đến mấy, thì giờ khắc này họ cũng đã kịp phản ứng lại, hóa ra hai anh chàng đẹp trai này đang lợi dụng trò chơi để tán tỉnh nhau một cách công khai đấy!

Có người lập tức cảm thấy hết hy vọng, có người bày tỏ sự ngạc nhiên, còn có người cảm thấy không hài lòng, đủ các loại ánh mắt khó nói rơi về phía hai người họ.

“Hai lượt đầu tiên cũng không có gì kích thích lắm nhỉ, các bạn học.” Người chủ trì vừa xào bài vừa nói trêu chọc: “Hay là như vậy đi, chúng ta nâng cấp luật chơi một chút thì sao nhỉ?”

“Xin lỗi nhé, tôi vẫn còn có việc phải làm.” Vừa dứt lời, Lâm Dục đã đứng dậy: “Tôi xin rút khỏi trò chơi.”

Bất luận luật của trò chơi có thay đổi như thế nào, chỉ cần là điều mà thứ kia muốn, nó nhất định sẽ đạt được mục đích của nó.

Cậu không xác định được chuyện nguy hiểm gì sẽ xảy ra tiếp theo, nên phương pháp giải quyết tốt nhất chính là rời khỏi đây.

“Đừng mà!” Nam sinh đã nhường chỗ cho hai người họ kéo cậu lại: “Trò chơi này mới bắt đầu thôi mà, vẫn chưa đến khúc hấp dẫn nhất đâu, tại sao cậu lại đi cơ chứ?”

Lâm Dục đột ngột hất tay của nam sinh đó ra như bị điện giật, giống như trên tay nam sinh đó có thứ gì đó bẩn lắm.

Nam sinh đó sửng sốt, trong nhất thời có hơi sượng mặt không biết phải làm sao.

“Xin lỗi.” Lâm Dục vội vàng nói xin lỗi, cũng không để ý đến lắm, ngay lập tức xoay người đi ra ngoài.

Hạ Trầm cũng đứng lên, ung dung thong thả đi theo đằng sau cậu: “Chẳng phải muốn chơi trò chơi sao?”

“Không vui như ta tưởng tượng.” Lâm Dục rũ mi xuống, đi thẳng một đường đến trước cổng biệt thự.

Hạ Trầm ở sau lưng cậu hỏi: “Em chơi đã rồi, bây giờ đến phiên ta rồi phải không?”

Bước chân hơi ngừng lại, Lâm Dục hít sâu một hơi: “Quay về ký túc xá rồi nói sau.”

Hạ Trầm đi đến bên cạnh cậu, không cho từ chối giữ lấy cánh tay của cậu, cúi đầu khẽ cười nói: “Hóa ra bé ngoan, thích bị chơi trước mặt bạn cùng phòng hửm?”

Lâm Dục hơi nghiêng mặt sang bên khác: “Trong ký túc xá không có ai.”

Thứ kia kiên nhẫn hơn đôi chút so với những gì cậu tưởng, nhưng e rằng cũng chỉ nhịn được tới đây thôi.

*



Lâm Dục chưa bao giờ cảm thấy đoạn đường về trường này lại ngắn như thế, gần như chỉ mới chớp mắt một cái, hai người đã đứng trước cửa ký túc xá.

Cậu lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa bước vào.

Một tiếng “Rầm”, cửa ký túc xá ở sau lưng cậu đóng lại, ngay sau đó truyền đến âm thanh khóa trái cửa.

Cậu quay lưng về phía thứ kia rồi nhắm hai mắt lại, cố gắng làm công tác chuẩn bị tâm lý cho bản thân.

Tiếp theo đó, một thân thể ấm áp sáp lại gần, sau đó tiến lên ôm lấy cậu.

Hạ Trầm cúi đầu ngửi tóc cậu, sống mũi cao cao thuận theo đó di chuyển xuống phía dưới, cả khuôn mặt vùi vào gáy của cậu, y như một tên biến thái cứ hít hà một hơi thật sâu mùi hương của cậu.

Một cảm giác tê dại khó tả từ mang tai bùng nổ lên, xương sống của Lâm Dục tê rần, thân thể như nhũn ra hơi ngả người về phía sau.

Tuy rằng cảm giác của cậu trong cơn ác mộng cũng rất rõ ràng, nhưng những lúc đó thứ kia chỉ là một khối đen, cho nên khi cậu liên tục bị nó ức hiếp, trong lòng cậu chỉ có cảm giác vô cùng vô cùng buồn nôn và sợ hãi thôi.

Còn tại ngay lúc này cậu đang được ôm bởi cơ thế của một người con trai thực thụ, luồng hơi thở phun lên da thịt mang đến một phản ứng khó có thể cưỡng lại được.

Người ở phía sau là bạn cùng phòng của cậu, và cũng là bạn của cậu.

Mùi hương, thơm quá…

Chân răng của Hạ Trầm bắt đầu ngưa ngứa khó chịu, anh cắn một cái lên chiếc cổ mỏng manh của cậu.

“A…” Lâm Dục khẽ kêu lên, theo phản xạ có điều kiện mà giãy giụa tránh ra.

Thế nhưng bây giờ cậu giống như một chú cá nằm trên thớt vậy, dù thế nào đi chăng nữa cậu cũng không thể trốn thoát khỏi lưỡi dao sắc bén đó.

Răng cọ sát với biên độ nhỏ trên cổ cậu, người con trai ấy trông như một con ma cà rồng hút máu thật sự, đói khát qua mấy trăm năm, khó khăn lắm mới bắt được một nhân loại, không thể chờ được nữa muốn hút cạn dòng máu tươi thơm ngọt này.

Lâm Dục lộ ra dáng vẻ yếu đuối: “Đau…”

Cuối cùng anh cũng buông lỏng những chiếc răng nhọn ra, chuyển sang ngậm lấy vết cắn rồi dùng sức mút mạnh vào, sau đó vươn chiếc lưỡi nóng bỏng liếm láp liên tục hết lần này đến lần khác.

Trông như một con dã thú đang đánh dấu lên con mồi của nó.

Nơi vết cắn vừa tê dại lại vừa đau nhức, Lâm Dục không thể chịu nổi nữa mà phát run lên, giọng nói mềm mại khẽ cầu xin: “Có thể… Trước tiên chờ ta một chút được không?”

Hạ Trầm buông tha cho vết cắn vừa sưng vừa đỏ trên cổ cậu, lại liếm đến nốt ruồi son trên phần dái tai ở bên tai trái của cậu, cười nói với chất giọng khàn khàn: “Em còn muốn chờ gì nữa hả, bé ngoan?”

“Ta muốn… Thay quần áo.” Lâm Dục khe khẽ thở gấp: “Bộ đồ này mặc không được thoải mái.”

“Thay quần áo gì?” Hạ Trầm nâng tay lên bóp cằm của cậu: “Dù sao cũng phải cởi ra hết mà nhỉ?”

“Thế để ta tắm trước đi.” Lâm Dục không từ bỏ: “Hôm nay đông người quá, trên người ta bẩn lắm.”

“Không bẩn, rất thơm.” Giống như muốn chứng minh lời mình nói là thật, lưỡi của anh liếm từng chút từng chút lên phần da thịt non mềm trên đôi má của cậu.

Trong lòng Lâm Dục vừa tức lại vừa lo, thế mà trên mặt vẫn không thể hiện ra một chút gì, chỉ hỏi: “Ngươi gấp cái gì?”

Cậu nghiêng mặt qua chỗ khác, gần như  xin anh mà chủ động đưa đôi môi của mình lên: “Tối nay bọn không về đâu.”

Ánh mắt âm u ngần ngừ trên cánh môi đang khép khép mở mở của cậu, Hạ Trầm chậm rãi thong thả trả lời: “Không gấp.”

Vừa dứt lời, anh thả lỏng những ràng buộc giam giữ cậu ra.

Một giây kế tiếp, Lâm Dục rời khỏi vòng tay của anh, lùi ra một khoảng cách an toàn đối với mặt tâm lý.

“Đi tắm đi.” Hạ Trầm tiện tay kéo ghế đến ngồi, chống đôi chân thon dài lên, dù bận vẫn rảnh rỗi nhìn chăm chăm vào người ta: “Ta sẽ ngồi đây chờ em.”

Dáng dấp của anh giống y như một con dã thú đã tóm gọn được con mồi, nhưng lại thả lỏng móng vuốt ra, chờ đến khi bé thú nhỏ đáng thương gắng sức chạy trốn, thì nó sẽ nhấn bé thú nhỏ về dưới móng vuốt của nó một lần nữa.

Đây là một kiểu chơi đùa cực kỳ thú vị và hung ác của nó.

Đối diện với ánh nhìn chăm chăm như thế của thứ kia, Lâm Dục chỉ có thể giữ bình tĩnh rồi tự nhiên như thường từ trong tủ lục ra một bộ quần áo để thay, sau đó bước vào phòng tắm.

Mở vòi hoa sen, tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ phòng tắm.

Hạ Trầm ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như anh có thể nhìn thấy được bóng dáng uyển chuyển và mềm mại của cậu qua tiếng nước chảy.

Ngay bây giờ anh có thể xông vào phòng tắm, đè người ta lên lớp gạch sứ trơn trượt hoặc là trên bồn rửa tay lạnh ngắt…

Nhưng nếu làm như thế, thú vui sẽ giảm đi mất.

Anh muốn biết, trong cái đầu nho nhỏ kia của bé ngoan, rốt cuộc là đang tính toán những gì.

Một lúc lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Hạ Trầm mở mắt, nhìn người đang bước ra.

Lâm Dục mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần tây đen, cổ tay của áo sơ mi dài hơn một chút so với tay cậu, che giấu đi đầu ngón tay trắng nõn trông như những củ hành non.

Hạ Trầm cố chấp nhìn chằm chằm vào cậu bằng một ánh mắt u ám và điên cuồng, nhưng lại không lên tiếng nói gì cả, chỉ vỗ nhẹ vào chân mình.

Lâm Dục từ từ đi tới, nhấc chân ngồi lên với động tác khá vụng về.

Cậu lớn như thế này, nhưng chưa bao giờ dùng tư thế như vậy ngồi lên đùi của bất kỳ người nào, bởi vì xấu hổ mà hai gò má của cậu như được vẽ lên những ráng đỏ mây hồng, ngay cả cần cổ trắng nõn cũng được nhuốm thêm một lớp màu đo đỏ của son.

Hạ Trầm ngửa mặt lên, giọng nói khàn khàn như vừa bị mài giũa bởi cát đá: “Sao đột nhiên lại ngoan như thế?”

Lâm Dục không lên tiếng trả lời, cậu chầm chậm cúi đầu kề sát đến khuôn mặt anh tuấn của anh.

Lúc nhận ra cậu đang muốn làm gì, đáy mắt của Hạ Trầm nứt ra một khe hở, màu đỏ tươi nhanh chóng lan ra khắp con ngươi như lớp mạng nhện.

Ngay một thoáng môi chạm môi, một tấm hoàng phù mạnh bạo đánh lên ngực của anh.

Hạ Trầm nhướng mày, chẳng thèm để ý cảm giác thiêu đốt từ thân thể truyền đến, anh nâng tay giữ lấy chiếc cổ mỏng manh của cậu, dùng sức nhấn đè người xuống môi của mình.

Lâm Dục cũng không vùng vẫy, tiếp tục đánh một tấm bùa trừ tà thứ hai đến.

Cậu biết những tấm bùa thông thường chẳng hề làm được gì thứ kia, cho nên vừa rồi ở trong phòng tắm cậu đã cắn rách đầu ngón tay, để cho máu ở đầu ngón tay thấm đầy lên bùa trừ tà.

Nếu cậu đoán không sai, thứ kia cũng giống như trong giấc mơ, cũng sợ máu của cậu.

Đúng như dự đoán, từng luồng khói đen lũ lượt thoát ra từ người Hạ Trầm.

Nhưng dường như anh chả hề để ý đến chuyện đó, hàm răng sắc nhọn cắn lên cánh môi, giống như một con rắn độc hung hãn luồn sâu vào khoang miệng nóng ẩm, quấn lấy đầu lưỡi thơm ngọt mềm mại kéo ra ngoài, hết cắn rồi lại mút mát vô cùng điên cuồng và thô bạo.

Lần đầu tiên hôn môi, Lâm Dục đâu thể nào chịu đựng được một trận mưa rền gió dữ như thế, hơi thở của cậu bị cướp đoạt đi một cách hung ác, trước mắt mờ đi, vòng eo run rẩy đến mức gần như khó có thể đứng thẳng được.

Nhưng cậu vẫn cứng cỏi giữ vững ý thức của mình, hướng về phía Hạ Trầm đánh tấm bùa thứ ba lên.

Cậu chỉ còn một cơ hội lần này nữa thôi, sau lần này, thứ kia sẽ không buông lỏng cảnh giác với cậu nữa.

Từng luồng khí đen vặn vẹo cuồn cuộn thoát ra từ cơ thể của Hạ Trầm, âm ỉ rít lên một tiếng đau đớn.

“Ưm…” Đôi mắt của Lâm Dục ngấn lệ long lanh, ngay lúc chuẩn bị đánh đến tấm hoàng phù cuối cùng, thì môi lưỡi gần như mất cảm giác bỗng nhiên được buông lỏng ra.

Vào một giây cuối cùng trước khi khí đen hoàn toàn tiêu tan, một âm thanh quỷ quái tầng tầng lớp lớp vang vọng đến: “Bé ngoan à, em là của ta, em không trốn thoát được đâu.”

Cơ thể Lâm Dục bỗng nhiên mất hết sức lực, cậu xụi lơ ngã vào trong lòng người con trai mà thở hổn hển.

Chẳng biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu của cậu truyền đến một giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Lâm Dục?”

Lâm Dục run rẩy, víu lên vai anh rồi ngẩng mặt lên: “Hạ Trầm!”

Hạ Trầm giống như vừa tỉnh lại từ trong một giấc mơ, ánh mắt có hơi mê mang: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Viền mắt của Lâm Dục lại ửng đỏ lên: “Không sao cả, cậu quay về là được rồi…”

“Sao cậu khóc?” Hạ Trầm nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở nơi khóe mắt cậu.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra hình như có gì đó không đúng, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới một phen, giọng điệu kinh ngạc nói: “Lâm Dục, tại sao cậu lại ngồi trên đùi của tôi?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv