Hạ Trầm nói câu này chẳng khác nào đang trêu đùa dụ dỗ Lâm Dụ: “gọi anh đi”, nên mãi cho đến khi lên xe buýt cậu vẫn không thèm để ý đến Hạ Trầm.
Quê của Trần Sâm Sâm ở kế bên thành phố, là một huyện thành nhỏ giao thông bất tiện, vừa không có sân bay lẫn tàu cao tốc, chỉ có xe buýt mỗi ngày vài lượt.
Sau khi lên xe, Lâm Dục tìm một chỗ trống bên cửa sổ rồi ngồi xuống.
Hạ Trầm theo sau cậu lên xe, một bộ dáng tự nhiên như không đến chỗ bên cạnh cậu định ngồi xuống.
“Chỗ này có người rồi.” Lâm Dục mắt không thèm chớp đặt túi xách lên ghế bên cạnh.
“Người nào cơ?” Hạ Trầm làm bộ ra vẻ nhìn xung quanh một vòng, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Lẽ nào… gặp quỷ giữa ban ngày?”
Chỉ một câu nói này, những hành khách khác trên xe đều dồn dập nhìn về phía họ với ánh mắt kì lạ.
Lâm Dục nhịn không được trừng mắt với Hạ Trầm, bực bội xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Trầm nhấc túi xách của cậu đặt lên khoang hành lý rồi ung dung ngồi xuống.
Lâm Hựu Khiêm yên lặng ngồi sau họ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Sau khi ngồi xuống ghế, Hạ Trầm nghiêng mặt về phía Lâm Dục, cười tủm tỉm dụ dỗ nói: “Ban nãy tôi chỉ muốn chọc cười cậu chút thôi, cậu không muốn gọi cũng không sao mà, tôi cũng không ép cậu.”
“Hừ.” Lâm Dục hừ một tiếng qua mũi: “Lần sau cấm không được chiếm hời tôi.”
Hạ Trầm chớp chớp mắt: “Thế này mà cũng gọi là chiếm hời từ cậu?”
“Sao lại không tính?” Lâm Dục điều chỉnh tư thế ngồi một chút: “Còn chưa chắc trong chúng ta ai lớn hơn ai nhỏ hơn đâu.”
“Chắc chắn là tôi lớn hơn cậu rồi.” Hạ Trầm thấp giọng cười nhẹ, trong giọng nói có chút ý tứ sâu xa: “Tôi lớn hơn cậu tưởng nhiều đấy.”
Lâm Dục đang định cãi lại thì tài xế lên tiếng nhắc nhở các hành khách thắt dây ăn toàn, xe buýt chuẩn bị khởi hành.
Lâm Dục giận dỗi nhắm mắt lại không thèm nói nữa.
Một lát sau bên tai câu vang lên giọng nói quen thuộc: “Say xe à?”
“Ừ.” Lâm Dục đáp một tiến: “Có hơi say.”
Hạ Trầm xoay người về sau tìm kiếm, mở cửa sổ xe ra một khe h: “Vậy cậu ngủ chút đi.”
Cả quãng đường dài xe buýt chạy nghiêng ngả lắc lư, Lâm Dục ngủ cũng không yên ổn, đầu gật gù sắp đập vào cửa sổ đến nơi.
Một bàn tay kịp thời đỡ lấy đầu cậu, để cậu tựa đầu vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng tránh để cậu đụng vào cửa sổ.
Rất lâu sau xe buýt mới dừng lại, Lâm Dục hơi nhíu mi: “Đã tới nơi chưa?”
“Vẫn chưa đâu.” Hạ Trầm đứng dậy nói: “Cậu ngồi yên là được rồi, tôi xuống xe mua chút đồ ăn.”
Lâm Hựu Khiêm cũng muốn xuống xe nhưng lại không muốn xuống cùng Hạ Trầm, nhất thời do dự không biết làm sao.
“Cậu mua cho Lâm Hựu Khiêm một phần đồ ăn nữa đi, vất vả rồi.” Lâm Dục chỉ vào túi sau lưng Lâm Hựu Khiêm nói với Hạ Trầm: “Cậu ta phải mang theo thứ kia rồi nên không chạy lung tung được.”
Lâm Hựu Khiêm khoát tay lia lịa: “Không không không, không cần đâu…”
Hạ Trầm chỉ liếc qua một cái thôi mà sau lưng cậu ta đã túa mồ hôi lạnh.
“Được rồi.” Hạ Trầm thu hồi tầm mắt, ra vẻ vô cùng tốt bụng đáp lời.
Hạ Trầm quay lại rất nhanh, trên tay xách một cái túi to màu trắng, từ xa nhìn vô cùng nổi bật.
Anh mua ba phần cơm hộp, Lâm Dục mở hộp cơm ra nhìn thử thì bất ngờ, thức ăn trong hộp cũng rất thịnh soạn.
Nếu giờ cậu mà nhìn về sau sẽ thấy hộp cơm chỉ toàn rau cải xanh lè của Lâm Hựu Khiêm, rau cải chồng chất rau cải, xanh càng thêm xanh.
“Ăn nhiều chút đi.” Hạ Trầm cười híp mắt nhìn Lâm Dục ăn: “Cậu gầy quá.”
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Trầm lấy thuốc say xe từ trong túi cùng với nước suối cho Lâm Dục uống.
Nửa tiếng sau xe buýt tiếp tục lên đường.
Buổi chiều hai người đổi chỗ, Hạ Trầm ngồi bên cửa sổ, chống khuỷu tay lên bậu cửa. Anh ngồi nghiêng người sang một bên, lòng bàn tay to lớn đặt bên đầu Lâm Dục, để cậu tựa vào lòng anh ngủ.
Ngón tay Hạ Trầm như có như không mân mê vành tai cậu như muốn vuốt ve nốt ruồi son trên đó.
Lâm Hựu Khiêm ngồi sau nhìn cảnh thân mật của hai người, cậu ta cau mày, vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Ý thức của Lâm Dục hơi rối loạn, cậu mở mắt ngẩng đầu nhìn lên trên thì vừa vặn đụng phải đôi mắt sâu thăm thẳm.
Cậu chưa từng thấy đôi mắt nào đen như vậy, giống như hố đen vô hạn trong vũ trụ, có thể hút tất cả ánh sáng vào đó rồi biến mọi thứ thành màn đêm vĩnh cửu.
Mà đôi mắt kia tựa hồ như đã nhìn cậu chăm chú như vậy rất lâu rồi, lâu đến mức chủ nhân của đôi mắt này cũng quên mất bao lâu đã trôi qua.
Trái tim Lâm Dục như hẫng một nhịp, cậu tính táo lại, theo bản năng đẩy anh ra.
Hạ Trầm bị cậu đẩy đụng vào bệ cửa sổ sau lưng, cười tủm tỉm nói: “Lại dùng xong rồi thì ném đi luôn?”
“Gì mà dùng xong chứ…” Hàng mi run lên như cánh bướm, Lâm Dục nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn.” Hạ Trầm đưa tay sờ trán cậu: “Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn thì phải dùng hành động thực tế.”
Mặc dù đã uống thuốc say xe nhưng sau khi xuống xe Lâm Dục vẫn thấy khó chịu.
“Uống chút nước đi.” Hạ Trầm mở chai nước suối đưa cho cậu: “Cố gắng thêm chút nữa, lát tìm một nhà trọ nghỉ ngơi là được.”
Lâm Dục uống một ngụm nước: “Đừng chậm trễ, mau đi tìm bà cụ.”
Chẳng qua nhà Trần Sâm Sâm không ở trong trấn mà ở một chỗ khác.
Chuyến xe từ trấn trên xuống chỗ này đã ngừng rồi, họ đành phải bắt taxi ở ven đường.
Sắc trời mờ tối, tài xế không bật đèn, chiếc xe chạy chậm trên đường.
Lâm Dục mơ hồ ngửi được một luồng khí có mùi huyết tinh, nhận thấy có gì đó không đúng lắm: “Tài xế, anh không hề hỏi chúng tôi muốn đi đâu.”
Tài xế ngồi trên nặn ra âm thanh cứng ngắc từ trong cổ họng tựa như cỗ máy lâu năm không sửa lặp đi lặp lại: “Thôn Trần gia, đến thôn Trần gia…”
Lâm Dục lập tức biến sắc: “Dừng xe!”
Gần đây cậu gặp phải quá nhiều quỷ hồn, cùng với vừa rồi tinh thần mệt mỏi, không ngờ lại bị quỷ che mắt mà lên một chiếc xe quỷ!
Giây kế tiếp tài xế quay đầu lại, lộ ra mặt quỷ nát bươm: “Không dừng được, đã lên rồi không dừng được…”
“Lâm Hựu Khiêm! Cậu còn ngơ ra đó làm gì!” Lâm Dục ôm cánh tay phả: “Bùa trừ tà!”
Lâm Hựu Khiêm đang kinh sợ tỉnh táo lại, há miệng run rẩy móc ra một tấm hoàng phù đánh về phía tài xế, thần chú gần như theo trí nhớ mà niệm ra khỏi miệng.
Tài xế quỷ gào lên, hai ngón tay móng đen xì dài ra nhanh như chớp đâm về phía Lâm Dục, lúc sắp đâm đến gần lại giống như bị thứ gì đó thiêu đốt, chuyển hướng đánh về phía Lâm Hựu Khiêm.
Lâm Hựu Khiêm vội vã né tránh, muốn móc ra pháp khí gì đó trong túi nhưng chậm chạp luống cuống mãi không móc ra nổi. Lâm Dục thấy thế sắp tức chết đến nơi, đang định tự ra tay rút kiếm thì người bên cạnh đột nhiên có động tác.
Hạ Trầm co chân, như sét đánh không kịp bưng tai đạp một cước lên lưng ghế tài xế.
Tài xế quỷ không đề phòng bị đạp vào tay lái, phát ra tiếng gào thê lương.
Hạ Trầm mặt không đổi sắc đạp thêm vài cái nữa, trực tiếp đạp cho cái đầu quỷ đứt lìa, lăn lông lốc ra ngoài cửa xe.
Lâm Dục chớp mắt mấy cái, nhất thời không phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Trầm mở cửa xe đầu tiên, sau khi ra ngoài rồi mới cúi người chìa tay cho Lâm Dục: “Xuống xe thôi.”
Lâm Dục theo phản xạ nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt, sau khi xuống xe rồi mới tỉnh táo lại, không nhịn được nhìn Hạ Trầm với ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Sao thế?” Sắc mặt Hạ Trầm vẫn như thường, giống như người vừa đạp quỷ đến đứt đầu không phải anh vậy.
“Không sao.” Lâm Dục thu hồi ánh nhìn, thật lòng thật dạ khen: “Cậu thật… lợi hại.”
Cậu xuất thân từ đại thế gia thiên sư, đã chứng kiến vô số thuật pháp trừ tà trấn quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy phương thức diệt quỷ thế này.
Đơn giản thô bạo, nhưng cũng rất hữu dụng.
Lâm Hựu Khiêm giờ mới lôi được kiếm gỗ đào ra, lắp bắp nói: “Lâm, Lâm Dục, cậu không, không, không sao chứ?”
Lâm Dục liếc cậu ta: “Bình thường cậu đi làm nhiệm vụ cùng người khác cũng giống như hôm nay à?”
Cậu chỉ đơn giản là thắc mắc nên hỏi, giọng nói cũng không tỏ cảm xúc gì, thế nhưng Lâm Hựu Khiêm xấu hổ mặt đỏ tới tận mang ta: “Tôi, tôi…”
“Cộc, cộc, cộc…” Cái đầu quỷ đã rơi xuống đất kia vẫn còn nhảy lên, miệng còn lẩm bẩm: “Thôn Trần gia, đến thôn Trần gia…”
Lâm Hựu Khiêm nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay: “Tôi, tôi sẽ giải quyết nó!”
“Chờ chút : ” Lâm Dục cau mày: “Trước tiên hỏi rõ xem nó muốn đến thôn Trần gia làm gì?”
Tài xế quỷ mà họ gặp phải gọi l: “Hoạt tử nhân”, hầu như là do sau khi chết không có ai nhặt xác cho, linh hồn vì chấp niệm hoặc oán khí mãi không tiêu tán cuối cùng lại quay về thân thể, biến thành một loại quỷ có thân xác.
Tài xế quỷ kia tựa hồ như cảm nhận được điều gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dục, gằn từng chữ một: “Thôn, Trần, gia, Trần, Liên, Phương…”
“Trần Liên Phương.” Lâm Dục thầm ghi nhớ cái tên nà: “Anh yên tâm, tôi sẽ đưa tin … anh đã chết báo cho người này.”
Cái đầu kia bỗng run lên dữ dội, trong hốc mắt có hai hàng huyết lệ chảy xuống.
Quỷ không thể khóc ra nước mắt, chỉ có thể chảy ra máu.
Con quỷ này vẫn còn lời chưa nói hết.
Lâm Dục chần chừ chốc lát, cuối cùng cậu tháo Linh Ngọc xuống, từ từ nâng lên đầu ngón tay.
Cùng lúc đó, một bàn tay xương khớp rõ ràng nắm lấy tay cậu từ phía sau.
Lâm Dục quay đầu lại, mặt đối mặt với chủ nhân của bàn tay kia.
“Không sao đâu.” Cậu khẽ lắc đầ: “Tôi tự có chừng mực.”
Sắc đen trong đôi mắt Hạ Trầm còn sâu hơn cả màn đêm. Hai người giằng co mấy giây, cuối cùng Hạ Trầm vẫn là người buông tay.
Một luồng khí đen chui vào trong Linh Ngọc, con ngươi trong mắt Lâm Dục biến thành màu đen, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Mấy giây sau, Lâm Dục nhắm mắt lại, mặt mũi tái nhợt không một tia huyết sắc.
Cùng lúc đó Hạ Trầm đứng sau vững vàng đỡ lấy cậu.
Trong Tỏa Hồn Kính của Lâm Hựu Khiêm cũng có thêm một vong hồn.
Gặp phải chuyện này làm trì hoãn chuyến đi, kể cả giờ có đi suốt đêm đến nhà Trần Sâm Sâm cũng không thể đánh thức bà cụ được.
Hạ Trầm dứt khoát tìm một nhà trọ nhỏ sạch sẽ làm nơi tạm nghỉ qua đêm.
Lâm Dục đã sớm chìm vào giấc ngủ mê man, hiển nhiên cũng không biết mình bị Hạ Trầm bế thẳng vào nhà trọ.
Thanh niên quần áo đen thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng ôm một người không rõ mặt đi vào làm cơn buồn ngủ của bà chủ ngồi sau quầy trong nháy mắt bay biến không còn tăm hơi.
Mở được cửa phòng, Hạ Trầm động tác cực kỳ nhẹ nhàng thả người trong ngực lên giường.
Người ngủ say trước mắt tựa như một khối băng ngọc tinh xảo nổi bật trên ga trải giường trắng như tuyết, cảm giác như ánh mặt trời chiếu phải sẽ lập tức tan thành nước.
Hạ Trầm chăm chú nhìn cậu hồi lâu, sau đó thấp giọng thở dài: “Sao lại có bộ dáng khiến người ta dễ mềm lòng thế này…”
Anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên vầng trán lạnh như băng rồi cẩn thận đắp kín chăn cho cậu, xong xuôi thì ra khỏi phòng.
Đóng cửa phòng lại, Hạ Trầm đứng trên hành lang, bàn tay trái giơ lên, năm ngón tay duỗi ra rồi đột ngột siết lại.
Trong bóng tối bỗng vang lên tiếng gào thét chói tai khiến người ta sởn tóc gáy. Ngón tay Hạ Trầm siết chặt thêm lần nữa, âm than: “kèn kẹt” như đang giẫm một con chuột dưới chân mà nghiền ép.
Một đám ác quỷ rục rịch không biết điều ngoài hành lang bị anh thẳng tay bóp nát quỷ hồn.
“Cút.” Đôi mắt đen thẫm ánh lên màu đỏ tươi, giọng nói trầm thấp âm u như vọng lên từ địa ngục: “Đêm nay kẻ nào dám đến gần cậu ấy, ta bóp nát kẻ đó.”
------oOo------