Editor: trang bubble ^^
Thẩm Họa nhè nhẹ đặt Dục Ca Nhi ngủ say ở trên giường lớn, sau đó thay cậu dịch tốt góc chăn. Cái tay nhỏ kia bởi vì nhặt tìm táo đỏ mà bị roi quất đến sưng lên, nàng đau lòng thêm buồn phiền trong lòng. Tiêu Dịch vốn phải trở về cùng Cầu Dũng, con của mình để cho người ta bắt nạt, lúc đó hắn ở nơi nào? Lúc phải đưa Dục Ca Nhi đi khám đại phu, người kia lại ở nơi nào?
Nàng không chỉ có mắt sắc, lỗ mũi càng thính, đi qua từ bên cạnh hắn quả thật đã ngửi thấy một mùi hương son phấn trên người nữ nhân mới có. Cầu Dũng thật đúng là không có nói láo.
Ngoài cửa là từng đợt tiếng gõ cửa dồn dập một, Thẩm Họa bị hắn gõ càng thêm phiền lòng, bèn tới đến trước cửa, cách cánh cửa đóng chặt, thấp giọng, nếu cẩn thận nghe còn không chút gợn sóng: "Dục Ca Nhi ngủ rồi, huynh làm phụ thân nhất định muốn đánh thức bé sao?"
"Họa Nhi, ta không muốn đánh thức Dục Ca Nhi, muội ra ngoài đi." Hắn có thể cảm thấy Tiểu Biểu Muội đứng ở đối diện cửa, cho nên cũng nhẹ giọng kêu nàng. Giờ phút này, hắn nhíu chặt chân mày lại, là bởi vì không biết người đang êm đẹp làm sao lại muốn giận dỗi với hắn, hắn muốn nghe chính miệng nàng nói không có việc gì mới yên tâm.
"Huynh muốn nói gì cũng nói nhanh một chút, muội còn phải trông Dục Ca Nhi đấy."
"Muội ra ngoài để Trụy Nhi trông bé."
"Trụy Nhi còn có những chuyện khác phải bận rộn, nếu biểu ca không có gì muốn nói thì trở về nghỉ ngơi đi."
"Rốt cuộc là muội làm sao?"
"Muội không sao cả."
"Muội rõ ràng đang tức giận với ta!"
"Muội không có." Lúc lâu Thẩm Họa mới bình tĩnh trả lời.
"Vậy muội ra ngoài? Nếu như muội không ra ngoài, ta sẽ xông vào." Tiêu Dịch trầm giọng ở bên cạnh.
Hai người liên tục đối thoại và ép hỏi không có chút đầu mối nào, khiến Cầu Dũng và Trụy Nhi rỗi rảnh đứng ngoài cửa cũng có chút không hiểu.
"Huynh xông tới làm chi? Lỗ mũi trẻ con nhạy không ngửi được mùi vị sặc người trên người huynh, mau đi nhanh."
Tiêu Dịch nhíu chân mày chặt hơn, nâng cánh tay lên bèn hít hà, trên người phảng phất hình như quanh quẩn một mùi thơm nhàn nhạt, cũng không phải mùi vị thường có trên người Họa Nhi, chẳng lẽ là mới vừa rồi ở trong quán trà với Lãnh Thanh Ngọc dính phải.
Tiêu Dịch bừng tỉnh hiểu ra, rốt cuộc biết tiểu nhân nhi này đang ầm ĩ khó chịu cái gì, đầu tiên là cho Cầu Dũng một ánh mắt sắc bén lăng trì. Cầu Dũng há miệng, kinh hoảng vội là khoát tay, cảm giác thật oan uổng, bản thân thật sự là cái gì cũng không nói với biểu tiểu thư mà.
Vào lúc này, Tiêu tướng quân không rảnh trừng trị Cầu Dũng, thu hồi ánh mắt, trong lúc lơ đãng lại liếc về cửa sổ khép hờ bên cạnh, hắn lập tức đi tới. Thẩm Họa cũng đồng thời thấy được cánh cửa gỗ kia, cũng đang đi qua muốn đóng cửa sổ lại, đột nhiên lại bị một cỗ sức mạnh ngăn cản.
Thẩm Họa cười khổ, hai người cứ như vậy vẫn là gặp được, nhìn bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa gỗ, trên mặt của hắn mang theo một nụ cười nghiền ngẫm. Không sai, Thẩm Họa tuyệt đối không nhìn lầm, mà dường như vẻ mặt này càng khiến nàng không muốn thấy hắn, bèn dùng sức đi đóng cửa sổ.
Tiêu Dịch dĩ nhiên là không chịu, "Không muốn gặp ta chỉ là sợ quấy nhiễu đến Dục Ca Nhi ngủ sao?"
"Chẳng lẽ còn có thể bởi vì những nguyên do khác?"
"Thật sự chỉ là như vậy?"
Vấn đề mà Tiêu tướng quân lặp đi lặp lại, nàng cũng bắt đầu tự hỏi trong lòng, tại sao phải cố chấp điểm này như vậy? Cho hắn đi vào thì có thể làm gì? Nhưng Thẩm Họa chính là không muốn gặp hắn, chính là không muốn ngửi thấy mùi phấn nồng nặc trên người hắn. Hơn nữa, ngực của nàng càng thêm buồn phiền rồi.
Những cảm nhận nhô ra trong lòng này, đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận cho Tiêu Dịch nghe.
Thẩm Họa không muốn nói thêm gì nữa, nếu không đóng cửa sổ được, vậy nàng sẽ rời đi, nhưng vừa mới xoay người, tay trắng lại bị hai bàn tay to lớn kiềm hãm lại. Thẩm Họa buộc phải đối mặt hắn, mím môi giọng run lên nhưng cuối cùng thì cái gì cũng không thốt lên, chỉ nghe thấy Tiêu Dịch nhất quyết không tha tiếp tục chất vấn ở bên ngoài, "Từ chỗ Cầu Dũng biết ta đi gặp một người bạn cũ, muội không thích?"
Thẩm Họa mím chặt, cuối cùng khẽ cắn cắn môi, hiện ra một vết trắng mảnh, "Huynh đi gặp bạn cũ, dù gặp bạn cũ nào, là công tử hay là tiểu thư nhà nào đều không liên quan tới muội."
"Họa Nhi thật sự không để ở trong lòng?" Khóe miệng Tiêu Dịch vốn còn có một chút đường cong, lại mừng rỡ chất vấn lần nữa. Hắn chính là không chịu nhả ra, biểu cảm trên mặt hắn rõ ràng đang căng thẳng, ngay cả sức lực nắm cổ tay nàng cũng chặt thêm mấy phần.
Thẩm Họa nhíu nhíu mày đẹp, hình như là để chứng minh mình không nói láo, còn mở một đôi mắt ngập nước thật to trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn, trên mặt không hiện chút lúng túng nào, ngược lại nhàn nhạt hỏi: "Biểu ca, hôm nay rốt cuộc huynh muốn nói cái gì?" Mặc dù lời nói bình thản, nhưng bản thân nàng lại biết cảm giác mũi chua xót kia là nàng cứng rắn ép xuống, mới có thể là ôn hòa nói chuyện với hắn như bây giờ, nhưng chỉ cần Tiêu Dịch lại ép hỏi một câu nàng cũng sẽ không nhịn được tiếp nữa.
Tiêu Dịch lại vẫn không chịu bỏ qua cho nàng, từng chữ từng câu cắn răng hỏi, "Muốn nghe ý nghĩ trong lòng biểu muội."
"Ý nghĩ trong lòng muội?" Thẩm Họa chợt khổ sở cười cười, "Muội có thể hỏi huynh cái gì? Hỏi tại sao trên người huynh lại có phấn hương của nữ tử? Hỏi vì sao huynh đuổi Cầu Dũng chỉ đơn độc một mình hẹn gặp? Hỏi rốt cuộc tại sao huynh phải luôn dồn ép muội như vậy?" Nàng càng nói giọng điệu càng kích động, trong mắt đẹp cũng dần dần mờ mịt sương mù hơn, trong nháy mắt liền gián tiếp thành từng viên trân châu như thủy tinh lướt qua gò má trắng đầy.
Sao nói đến nói đi lại khóc, khoảnh khắc này nước mắt của Thẩm Họa đối với Tiêu tướng quân mà nói là kẹo đậu càng thêm □□, hắn cực kỳ đau lòng, "Tiểu Biểu Muội của ta ghen rồi."
"Không có." Thẩm Họa nâng cánh tay lên sờ soạng lung tung nước mắt, quay mặt không nhìn Tiêu Dịch.
"Rõ ràng đúng vậy, còn mạnh miệng." Kèm theo một tiếng kết luận trầm thấp, Thẩm Họa cũng cảm giác cánh tay của mình bị hắn nắm buông lỏng ra, nhưng việc này cũng không để cho nàng có thể chạy khỏi nơi này. Tiêu Dịch ngược lại là vịn cửa sổ, bèn chợt nhanh chóng tung người nhảy vào. Thẩm Họa gần như sắp kêu lên sợ hãi, Tiêu Dịch lại chợt ôm eo thon của nàng, một tay che miệng của nàng, thân thể cao lớn lật nghiêng tới đây, đè nàng ở thanh gỗ ngang chốt phía sau cửa.
Thân thể hắn đè ép nàng, đôi mắt phượng thường xuyên bén nhọn kia nhưng lúc này lại hóa thành ao tù Nhu Thủy nhìn chằm chằm, cả người tản ra hơi thở bá đạo, kinh sợ tất cả.
Nàng phản ứng kịp, cố gắng giãy giụa, "Ưmh......" Đôi mắt nàng tràn đầy không thể tin nhìn nam nhân đối diện, lá gan của hắn quá lớn. Nàng đã nói không phải là bởi vì ghen, nhưng rốt cuộc là không lừa được tim của mình, trang@d#d#l#q#d@bubble cái loại cảm giác ê ẩm đó cũng là chân thật mãnh liệt hơn so bất cứ lúc nào. Trên miệng nàng kháng nghị, thân thể lại "Chột dạ" trước rồi, không giãy giụa quá nhiều nữa. Nhất là giọng trầm thấp mập mờ truyền tới bên tai, "Muội ồn ào nữa Dục Ca Nhi sẽ tỉnh lại đó."
Đôi mắt Thẩm Họa chuyển sang phía Dục Ca Nhi xoay người lại, hoàn toàn không dám chuyển động nữa, chỉ có thể mặc cho hắn tiến thêm một bước gần sát.
"Không lộn xộn rồi?"
Nàng thuận theo gật đầu một cái, lúc này Tiêu Dịch mới hài lòng buông tay ra. Thẩm Họa trừng mắt nhìn hắn, "Chúng ta đi ra ngoài nói."
"Không ra." Tiêu Dịch cười thật khẽ, một hơi từ chối.
"Van cầu huynh." Nàng buộc phải thả mềm giọng nói, Dục Ca Nhi đang ngủ ở trên giường, Cầu Dũng và Trụy Nhi đứng ở bên ngoài, nàng kẹp ở giữa thật sự vừa lúng túng vừa khẩn trương. Ngay sau đó, hắn đẩy nàng một cái ép tới trên bả vai, hơn nữa khe hở giữa hai chân dần dần bị cứng rắn chống đỡ lên, càng là ép đến mặt nàng cũng đỏ rồi.
"Mới vừa rồi ta cũng van muội như vậy, mà Họa Nhi không ra."
"Huynh......" Thẩm Họa bị phản bác á khẩu không trả lời được, hô hấp ấm áp của hắn phun ở trên mặt của nàng. Nàng muốn cãi cọ mấy câu với hắn, nhưng nghĩ đến có thể đánh thức Dục Ca Nhi, lời đến khóe miệng chỉ thành yểu điệu trầm thấp.
"Rốt cuộc có phải là Họa Nhi ghen hay không?"
Trời ạ, lại là cái vấn đề này, Thẩm Họa đau khổ lựa chọn trầm mặc, tuy nàng muốn phản bác nhưng lại không dám. Tiêu Dịch cúi đầu hỏi nàng, đôi môi đang dao động ở khe hở cực nhỏ giữa hai người, chỉ cần nàng nhúc nhích đôi môi, thì có thể đụng phải đôi môi ấy.
"Miệng Họa Nhi khó cạy ra như vậy, ta chỉ có thể dùng loại phương thức này rồi." Hắn đột nhiên bao trùm lên môi của nàng, không để lại một chút đường sống hung hăng hôn. Ở dưới thế công của hắn, nàng hoàn toàn không có một chút khả năng chạy thoát. Hắn cứng rắn cạy ra hàm răng đóng chặt của nàng, không chút kiêng kỵ xông thẳng vào, khiêu khích từng ngóc ngách trong miệng nàng.
Lý trí của Thẩm Họa tiêu tan từng chút một, lại vẫn tuyệt đối cố chấp dùng đầu lưỡi của mình chống lại hắn ra phía ngoài. Nhưng vậy không thể nghi ngờ là quyến rũ lớn hơn đối với Tiêu Dịch, cả người hắn bị đốt lửa, chỉ hôn nàng càng thêm trời đất quay cuồng. Cho đến khi nàng thở dốc không lên thì Tiêu Dịch mới lưu luyến buông ra, ngược lại vừa là một nụ hôn trằn trọc tinh tế mà lâu dài.
Hắn hơi hé ra đôi mắt chăm chú mặt mũi xinh đẹp của nàng, gương mặt Thẩm Họa đã đỏ, vành tai đã đỏ, cả người đã nóng lên. Tiêu Dịch cực kỳ yêu bộ dáng này của nàng, thừa dịp nàng sững sờ, lại hôn một cái ở môi nàng, "Ta là gặp một vị cố nhân, nhưng chúng ta là gặp ở trong quán trà. Trời đất chứng giám, ta và nàng ta không có mảy may tư tình. Tiêu Dịch ta nếu muốn nữ nhân gì, cần gì lén lén lút lút như vậy. Huống chi, ta chỉ muốn biểu muội."
Thẩm Họa chớp chớp đôi mắt, bình phục tâm tình, ngay sau đó nghiêm túc nhìn hắn, nàng không muốn bỏ qua từng biểu cảm trên mặt Tiêu Dịch, muốn biết là thật lòng hay là giả dối? Hắn nói hắn muốn nàng, nhưng nàng thật sự có thể cùng hắn đi tiếp sao?
Khóe miệng Tiêu Dịch khẽ nhếch, đáp lại nàng bằng một ánh mắt cưng chìu, hắn nâng gương mặt của nàng, nói thật hết sức: "Họa Nhi, ta rất hài lòng gặp lại dáng vẻ mới vừa rồi của muội. Nếu như muội biết rõ ràng ta đi gặp những nữ nhân khác, ngược lại không lạnh không nhạt không sao cả, không quan tâm, vậy ta thật sự sẽ thất bại chết rồi. Ta muốn khiến muội quan tâm, muốn muội nói cho ta biết là muội yêu thích ta hay không? Mà không phải ta đơn phương."
"Nhưng tại sao huynh lại đuổi Cầu Dũng trở về?"
"Có một số việc, trở về Kinh Thành sẽ nói cho muội biết."
Thẩm Họa không biết nên nói gì, có lẽ Tiêu Dịch có nỗi khổ tâm của mình, nhưng nàng muốn biết nỗi khổ tâm này là cái gì?
"Tướng quân, biểu tiểu thư, bé gái bắt nạt Dục Ca Nhi lại tới rồi." Trụy Nhi không dám xông đi vào, chỉ có thể lo lắng kêu ở ngoài cửa.