Editor: trang bubble ^^
Hạt mưa vỗ mái hiên cả đêm, buổi sáng rốt cuộc coi như là ngừng lại.
Cầu Dũng không ngủ cả đêm, ngoại trừ chẻ củi, chính là sửa xe ngựa. Lúc lái xe lại đây mời biểu tiểu thư và tiểu công tử vào bên trong, Thẩm Họa thấy mặt Cầu Dũng tím bầm sưng tấy, sợ hết hồn, đang yên đang lành ngủ một đêm, sao sáng sớm thành như vậy?
Cầu Dũng lại không dám nói lung tung trước mặt Tiêu Dịch nữa, liếc mắt một cái, nhìn khuôn mặt hắn dịu dàng đang che chở biểu tiểu thư lên xe. Khi biểu tiểu thư hỏi thăm mặt hắn, Tiêu tướng quân lạnh lùng, mắt phượng hời hợt quét qua, Cầu Dũng chỉ có thể sờ mũi một cái nhìn trời uất ức nói: "Tối hôm qua ra ngoài đi tiểu đụng mặt vào tường."
Ánh mắt này là không tốt lắm mới có thể đụng thành như vậy.
Thẩm Họa âm thầm cười trộm, cũng không tin với cái cách nói này, chỉ là nàng cũng không muốn hỏi nữa, ôm Dục Ca Nhi ngồi lên xe ngựa. Mấy người lại chạy một ngày đường, rốt cuộc thì đến Hàng Châu.
Bởi vì vào thành đã là ban đêm, bọn họ bèn ở tạm sương phòng khách sạn, không ngờ Trụy Nhi mất tích lại đã được Tiêu Dịch đón đến Hàng Châu sớm một bước. Trụy Nhi vừa thấy biểu tiểu thư và tiểu công tử mang theo mười phần chết chín uất ức khóc nức nở, tiếp theo kể nguy hiểm ngay lúc đó, lại làm sao được người cứu.
Theo lời nàng kể, cả trái tim Thẩm Họa loạn tung tùng phèo, trấn an cảm xúc Trụy Nhi thật lâu mới mỗi người đi ngủ.
Từ khi đến khu vực Hàng Châu, trong lòng Thẩm Họa vẫn lo một chuyện. Nàng biết Tiêu Dịch tới Hàng Châu là có chuyện quan trọng muốn làm, bản thân cũng không tiện thêm phiền phức vào lúc này, cũng bèn chăm sóc Dục Ca Nhi không mở miệng. Hôm sau, Tiêu Dịch đã dẫn theo Cầu Dũng đi ra ngoài làm việc từ rất sớm, ngược lại dặn dò nếu Thẩm Họa muốn ra khỏi khách sạn, dẫn theo thị vệ và Trụy Nhi, lại đồng ý mời mấy ma ma đi dọn dẹp Thẩm trạch, ngụ ý chính là bọn họ sẽ về Thẩm trạch ở.
Thẩm Họa nghe xong vui vẻ đồng ý, có thể về nhà ở dĩ nhiên là làm người ta vui mừng.
Mọi người đều nói Giang Nam đẹp, gió mát ẩm ướt, ngay cả trong không khí cũng hòa hợp hương thơm cỏ cây ướt át. Thẩm Họa mặc một bộ quần áo vàng nhạt liễu rũ chuỗi hoa, chất vải nhìn bình thường, thực tế bên trong lại là Thiên Tàm Ti, mặc mềm mại thoải mái, vẫn là Tiêu Dịch sợ cách ăn mặc của đoàn người gây sự chú ý cố ý sai người làm. Chẳng qua người ngoài nhìn không ra, thấy chính là một cô nương gia đình bình thường, lại mang mũ mạn che dung mạo, cho dù ra đường cũng không gợi lên chú ý.
Thẩm Họa đi một mạch tới Thẩm trạch Thành Nam, dây leo Tường Vi quấn quanh bò đầu tường thấp xám tro, hiện ra hoa tường vi màu sắc tuyệt đẹp, gần như chiếm nửa mặt vách tường, trở thành một cảnh độc lập. Mà ở trong cỏ cây làm nổi bật, Thẩm trạch càng là độc chiếm một phần ý thanh nhã sâu sắc.
Chỉ là rời đi bốn tháng lại giống như cách một đời, Thẩm Họa đứng lặng im ở trước cửa không xa, đưa mắt nhìn thật lâu. Thị vệ đi theo nàng tới tự nhiên canh giữ ở không xa, Trụy Nhi cũng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không có ai quấy rầy.
Chợt cửa chính tòa nhà bên cạnh vang lên tiếng cửa mở ken két, cùng với một chậu nước gạo nghiêng đổ ra, một phụ nhân búi tóc tròn thu hồi chậu nhìn thêm hai lần về phía Thẩm Họa. Cô nương này liên tục dán mắt vào tòa nhà Thẩm gia nhìn cái gì, lại không giống dừng lại ngắm phong cảnh, đang ngờ vực thì nghe được một tiếng kêu giòn giã.
"Vương thẩm."
"Họa Nhi?!" Lần này, Vương thẩm đã nghe ra được, vội đặt chậu vào trong cửa, vừa lấy tay xoa xoa ở trên người, "Ai yêu, mau để thẩm nhìn một chút, cũng cao lớn hơn một chút, chính là gầy rồi, ở kinh thành thật sự là ăn đau khổ rồi?" Vừa nói, trên mặt vừa không che giấu được đau lòng.
Thẩm Họa mặc cho phụ nhân lôi kéo xoa nắn tròn dẹp, bàn tay có chút xù xì này khiến nàng cảm thấy hết sức ấm áp. Thẩm trạch và nhà Vương thẩm chỉ cách một bức tường, lúc phụ mẫu còn sống hai nhà đã thường có lui tới. Sau đó, nàng trở thành cô nhi, nếu không có Vương thẩm giúp đỡ, sợ rằng cuộc sống của nàng càng khó chịu hơn, vào lúc này thấy Vương thẩm không khỏi lỗ mũi có chút ê ẩm, nhưng miễn cưỡng nhịn xuống.
"Thân thể Thẩm có khỏe không? Vương thúc đâu, đến khám bệnh tại nhà rồi ư?" Thẩm Họa lấy xuống mũ mạn, chút cảnh còn người mất lúc mới vừa về bị đánh tan bởi vì sự nhiệt tình chào mời của Vương thẩm, tiếng ấp úng hỏi.
"Ừ, chân lão thái thái Lý gia lại đau, bảo Vương thúc cháu đi xem một chút, kiếm vài đồng tiền như vậy, vừa đi đã một ngày cũng không biết ý đồ gì." Ngoài miệng Vương thẩm oán hận thì oán hận, mặt mày lại vẫn là cười.
Thẩm Họa biết bà nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, "Tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu, Vương thúc đây là đang tích phúc!"
Vương thẩm chỉ thích nghe lời này, híp mắt cười đến càng rộng, chỉ là nhìn Thẩm Họa đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, chợt thu nụ cười vẻ mặt trở nên nghiêm chỉnh, "Họa Nhi à, lần này trở lại có còn đi hay không?"
Thẩm Họa nghĩ đến Tiêu Dịch, lại nhìn nhà cũ một chút, "Đi, chẳng qua có thể còn phải nghỉ ngơi một lúc."
Vương thẩm nghe được Thẩm Họa nói phải đi, vốn không muốn lấy chuyện này khiến cho con trẻ ngột ngạt, nhưng lại nghe nàng sẽ ở một lúc chỉ sợ là hội ngộ, nên vẫn cau mày nói ra chuyện lão thái thái Hạ gia tìm tới cửa. Vừa bắt đầu, đầu tiên là ma ma Hạ phủ tìm đến, sau đó có lẽ là cảm thấy tự mình lừa người, mấy chuyến này đều là lão thái thái tự mình đến. Điệu bộ cậy già lên mặt kia thật sự khiến người ta nhìn chướng mắt, may mà Họa Nhi không ở đây, nếu không còn rơi vào tội danh bắt nạt lão nhân gia.
Thẩm Họa nghe được Hạ gia thì đã biết, mặt mày xinh đẹp buông xuống, che giấu một chút ngầm chế giễu. Hạ gia, gia đình giàu có trâm anh thế gia Thành Nam đấy, chỉ là vận làm quan xấu, cả đời tổ tông bị Thất Vương phản loạn dính líu, bị đày đến Lĩnh Nam đất cằn sỏi đá, sau khi tiên đế lên ngôi đại xá thiên hạ, mới lại chuyển về nguyên quán Hàng Châu lần nữa. Khi đó Thẩm gia coi như giàu có, từng tiếp tế không ít tiền tài, Hạ gia mới chịu đựng qua thời kỳ gian nan nhất, dần dần có khởi sắc, hai nhà cũng là tổ tông thế giao.
Đến đời này của Thẩm phụ, hai nhà đi lại càng gần, Hạ phụ Thẩm phụ bèn muốn kết duyên tần tấn, Thẩm Họa đã từng định thông gia từ bé với trưởng tôn Hạ gia hắn.
Vậy mà Thẩm gia vừa chịu thời kỳ như mặt trời sắp lặn, cuối cùng dựa vào cầm cố sống qua ngày, chính là lúc cần thân gia nâng đỡ. Lúc ấy phụ thân, mẫu thân đều bệnh nặng, lúc bản thân tứ cố vô thân từng tự mình tới cửa bái phỏng lão thái thái, hi vọng Hạ gia nể tình trên quan hệ thông gia có thể tiếp tế Thẩm gia một chút. Chưa từng nghĩ tới, lão thái thái lại một mực cắn chặt nói không nhớ hai nhà từng bàn luận hôn sự, còn chê Thẩm Họa còn nhỏ tuổi đã quá giới hạn đưa ra hôn sự, cuối cùng chỉ cho mười lượng bạc rồi đuổi Thẩm Họa đi về.
Quả nhiên là vì tư lợi, vô tình vô nghĩa.
Khi đó tuy Thẩm Họa nhỏ, nhưng là người tâm tư thấu đáo, biết được ban đầu Hạ lão phu nhân là thấy Thẩm gia xuống dốc, phụ mẫu của mình cũng đã thoi thóp, không cách nào mở miệng. Thẩm gia càng không có nam đinh diệu tổ (con trai làm rạng rỡ tổ tông), nghiễm nhiên thành tuyệt hậu, chỉ có thể phụ thuộc, không thể duy trì lẫn nhau, đã không có chút giá trị nào.
Mà lão thái thái càng thêm coi trọng một nữ nhi nhà giàu có khác, bèn thay lòng muốn chối bỏ cửa hôn sự này. Chuyện về sau chính là Vương thẩm tố cáo, sau khi Thẩm Họa đi không bao lâu, trang@d#d#l#q#d@bubble không biết sao cô nương gia đình kia bị nhi tử Triệu Tri huyện coi trọng, kết thành thông gia. Hạ lão phu nhân dẫn tôn tử Hạ Thiên Ân không cam lòng đi nha môn ầm ĩ, Hạ Thiên Ân bị gãy chân bây giờ thành tàn phế, tính tình cổ quái đến tồi tệ, hơi một tí đánh chửi còn nổi điên, người như vậy thì cô nương tốt nhà ai chịu gả.
Vương thẩm nói đến chỗ đáng hận, cắn răng giận dữ mắng mỏ, "Lúc này cầm thiếp canh giấu diếm năm đó tìm tới cửa, đây không phải là muốn kéo cháu nhảy hố lửa đây sao, tâm tư cũng quá độc, quá không biết xấu hổ rồi!
"Họa Nhi à, Hạ lão phu nhân này lợi hại, nếu không đến chỗ thẩm nơi này tránh né khó khăn trước, một mình ở trong tòa nhà cũng là lạnh tanh......"
Thẩm Họa nghe xong ngược lại nở nụ cười, trong nụ cười kia nhiều thêm một số thứ Vương thẩm nhìn không ra, "Thẩm đừng lo lắng, tất cả lý lẽ đều là bọn họ có lỗi với Thẩm gia con trước, nào đến nỗi con đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió chứ."
Bên cạnh, mặc dù Trụy Nhi nghe có chút mơ hồ, nhưng ước chừng cũng hiểu, âm thầm nhổ một ngụm, trên đời này còn có người không biết xấu hổ như vậy, chờ Tướng quân trở lại nhất định phải dọn dẹp Hạ gia vong ân phụ nghĩa này thật tốt.
Vương thẩm thấy dáng vẻ cô nương đã có chủ ý, cũng bèn không nói thêm lời, "Ừ, về nhà trước, chờ thẩm làm bữa ngon, một lát đến nhà thẩm ăn cơm."
"Con......" Trong tay Thẩm Họa bị nhét vào cái chìa khóa, vừa định bảo bà đừng bận rộn, Vương thẩm đã vội vã đi lăn qua lăn lại bữa cơm kia rồi. Trụy Nhi tiến lên lấy chìa khóa mở khóa.
Trên cửa gỗ khóa bị kéo mở ra, cảnh bên trong y hệt với lúc mình rời đi, bậc thang trước đình rất ít bụi bặm, có thể thấy người được giao cầm chìa khóa đã quét dọn cẩn thận. Ở đáy lòng, Thẩm Họa càng thêm cảm kích Vương thẩm. Trong sân hai gốc Hải Đường Xương Châu thơm dịu lượn lờ, lúc đi còn chưa nở hoa, khi trở về chính là tuyệt đẹp.
Thừa dịp trời đẹp, Thẩm Họa đến thư phòng, lấy tàng thư ra phơi nắng. Thị vệ muốn giúp đỡ, Thẩm Họa cũng chỉ bảo người ta mang bộ sách ở trong sân, những thứ khác đều là mình bắt tay vào làm, Trụy Nhi ở bên đưa. Có chút sách cũ nát, không cẩn thận chút dễ dàng hư hại, lúc phụ thân vẫn còn ở đây đều là hai phụ tử nàng tự thân bắt tay vào làm. Phụ thân cũng quý báu đồ này nhất, hôm nay làm vẫn thuận tay như cũ, như vậy đến hết nửa ngày lại cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Ngược lại thì Trụy Nhi và thị vệ sợ biểu tiểu thư mềm mại phơi nắng quá, bị Tướng quân trị tội coi chừng không tận sức, chính là không xong.
Thẩm Họa đang làm đến thích thú, lúc chợt nghe được tiền viện ồn ào một hồi, đang suy nghĩ. Đến phía trước mặt kiểm tra, Trụy Nhi đã vội vàng chạy tới, nói là vừa nãy Vương thẩm muốn tới kêu biểu tiểu thư ăn cơm, vừa vặn lão thái thái Hạ gia vong ân phụ nghĩa kia lại tìm đến rồi, không biết thế nào hai người bèn rùm beng lên. Thẩm Họa nhíu lông mày lên, tới thật là quá đúng dịp, cũng không cần thiết chờ đợi rồi.
"Đi, đến tiền viện nhìn một chút."
Lão thái thái Hạ gia mặc bộ chất vải màu tối, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, rất là có tinh thần. Phía trước bà, Tào ma ma đang hắng giọng kêu la về phía Vương thẩm: "Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, đây là việc giữa lão thái thái chúng ta và đại cô nương Thẩm gia, một người ngoài không liên quan gì như ngươi lần lượt nhúng tay sao? Thật ra ngươi rắp tâm ý định gì, muốn làm hỏng nhân duyên tốt của cô nương sao? Lão thái thái nhà ta đã đến mấy lần, ngươi đều nói không có ai, hôm nay thật là để cho chúng ta bắt được rồi."
Một số đồng hương không khỏi nghe được tiếng đi ra thò đầu nhìn, thật là náo nhiệt.
Vương thẩm bị tức sắc mặt đỏ bừng, "Thật là không biết xấu hổ, Họa Nhi bị các người làm hại còn chưa đủ thảm? Chớ bắt nạt Họa Nhi là nữ cô nhi thì phải mặc cho các ngươi bố trí. Hạ gia các ngươi là gia phongn uôi dạy gì? Đó chính là một Bạch Nhãn Lang không có lương tâm. Trước kia, Thẩm gia đã giúp đỡ Hạ gia các ngươi như thế nào? Láng giềng chúng ta cũng là sinh sống ở nơi này đời đời, nhìn rõ ràng lắm. Tôn tử Hạ gia ngươi bị phá hủy, thì muốn để Họa Nhi gả đến. Năm đó lúc phụ mẫu của nàng song song mất đi sao không tốt bụng nhận lấy đi nuôi, rõ ràng đã lui hôn, lúc này lại cầm thiếp canh đến. Độc ác không biết xấu hổ, từ đâu tới đây thì cút nhanh về nơi đó, chớ cản trở mắt người." Dáng vẻ bà dũng mãnh đi lên nói chuyện cũng là lợi hại.
Sắc mặt Hạ lão phu nhân tối tăm nhìn Vương thẩm, đang muốn bác bỏ lời của bà, nhưng thấy một bóng dáng bộ bộ sinh liên đi ra, lập tức xẹt qua vẻ vui mừng, cầm quải trượng đầu rồng nện nện mặt đất, bày ra dáng vẻ, "Họa Nhi, cháu dâu tốt của ta, mau ra đây giải thích một chút với láng giềng."