Lờ: I’m back babe~~~~~~~~~~
Đóa hoa cài bên tai không nỡ gỡ xuống.
Ngu Tố thích ơi là thích còn không hết, sau khi nghe Trì Yến Hành khen xong còn cúi xuống mặt nước soi một lần.
“Công nhận đẹp thật…”
Cá nhỏ xinh đẹp bị dung nhanh của chính mình khuynh đảo, quay đầu về phía người thương: “Anh Yến Hành 10/10~~~”
Trì Yến Hành dịu dàng đáp lại: “Chỉ mới nghĩ ra thôi, cá nhỏ của tôi còn xinh đẹp hơn hoa.”
Ngu Tố cười hì hì, lôi lôi kéo anh ngồi xuống mép nước. Bốn phía xanh ngắt, thỉnh thoảng có tiếng mòng biển quang quác kêu lên và tiếng sóng rì rào, gió biển thoáng qua còn mang theo hương hoa nhàn nhạt.
“Chờ tới khi Cá Bột Béo thành em bé mũm mĩm, chúng ta dẫn con tới chơi được không nhỉ?”
Trì Yến Hành ừm một tiếng: “Con chắc chắn sẽ rất thích.”
“Tới lúc đó có khi chúng ta phải chuẩn bị nguyên rổ đồ ăn siêu to khổng lồ, lỡ như chúng ta ăn hết thì nhãi con chẳng còn gì.”
Trì Yến Hành liếc một cái.
“Em vừa bảo đồ ăn thức uống dùng để nuôi con hết mà?”
“….”
Cực kì đắc ý, cực kì vênh váo.
“…Em cũng muốn ăn thì sao.”
Alpha bật cười, duỗi tay nhéo nhéo cặp má núng nính của cá nhỏ: “Hồi ấy em kêu em khó nuôi lắm, tôi không tin cũng đúng. Cá nhỏ rất dễ nuôi, cá con cũng biết nhìn mặt nên không làm ầm ĩ lên.”
Ngu Tố lè lưỡi rồi chống nạnh, cong cong cánh tay nhỏ.
Cậu cố tình giả giọng đáng yêu: “Papa lớn ơi papa lớn à, Cá Bột Béo ngoan như vậy có được ăn thêm hai miếng cá không?”
Trì Yến Hành vẫn vậy, cong cong khóe môi im lặng nhìn Ngu Tố. Ngu Tố bị nhìn da gà cũng nổi lên, nhe răng ra mắng: “Papa lớn không để ý đến con, con dỗi rồi!”
Trì Yến Hành gỡ đóa hoa bên tai Ngu Tố xuống. Ngu Tố chưa kịp nói gì, anh với một cành hoa xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi Ngu Tố.
Ngu Tố khó hiểu mở to đôi mắt, nhìn người nọ hơi cúi xuống hôn lên hoa, nhẹ nhàng ép xuống. Hương hoa thơm ngào ngạt, rốt cuộc là đôi môi mềm hay cánh hoa mềm…
Cùng nhau đắm say.
Tới khi trong hồ nước có tiếng lõm bõm, mỹ nhân ngư bé nhỏ mới bừng tỉnh.
“Ừm… Có tiếng động kìa…”
Trì Yến Hành một tay giữ phía sau đầu Ngu Tố, nhìn mái tóc vàng trong lòng bàn tay: “Chắc là cá biển nhỏ, bọn chúng cũng muốn ngắm nhìn Ngu Tố của tôi xinh đẹp thế nào.”
Ngu Tố được mở mang tầm mắt rồi.
“A Ninh nói đúng…”
“Anh ta nói gì?”
Trì Yến Hành nhướn mày.
“Mấy thứ em biết anh cũng học nhanh lắm… Không cần dạy cũng hiểu, làm cho mấy tay già đầu mãi không theo đuổi nổi cô người cá nào xấu hổ muốn chết luôn…” Ngu Tố bật ngón cái, “Không hổ danh Alpha gene trội gì cũng biết.”
Nói xong quay qua vỗ mấy cái: “Ôm ấp thoải mái, thảm cỏ mềm mại, con cưng của trời như sếp Trì tới đây cùng hai cục cưng nghỉ ngơi chút nào.”
Trì Yến Hành thuận theo nằm xuống, ôm Ngu Tố vào lòng.
“Nơi này đẹp quá.”
“Ừm. Tiếc ghê ngày xưa em chỉ chơi đùa dưới nước, không lên nhìn một cái.” Ngu Tố cởi giày, thò chân xuống nghịch nước, “Không muộn, có anh ở đây là tốt lắm rồi.”
Tốt lắm.
Trì Yến Hành khắc ghi mấy lời này vào trái tim, ôm Ngu Tố càng chặt hơn.
“Ban nãy là cá biển thật hả?”
“Không biết, nhưng ngoài cá thì còn gì nữa. Em nghỉ ngơi đi, xong nghĩ xem trưa nay chúng ta ăn gì.”
Ngu Tố nhìn Trì Yến Hành một cái, sau đó nhìn qua chỗ hồ nước hít hít.
Không có gì đặc biệt lắm.
Chắc cậu nghĩ nhiều rồi, mấy bé cưng lạc đường dễ thương khó gặp lắm, chắc không thể dạy trực quan cho Trì Yến Hành rồi.
Ngu Tố chẹp miệng tiếc nuối.
Alpha bên cạnh nhắm mắt, mặt mày giãn ra, dường như không hề biết tính toán của Ngu Tố là gì.
Cái khác chưa nói, mang bạn đời tới đây cũng có chỗ tốt của nó. Ngu Tố không hề ngủ, chỉ ở đó ngắm nhìn khuôn mặt được ông trời ưu ái của Trì Yến Hành.
Dưới hồ có tiếng bọt nước nho nhỏ, chốc lát rồi biến mất. Đuôi cá lắc lư rồi xoay đi trong nháy mắt, Ngu Tố ngẩng lên.
…. Thật luôn?
Vận may của Trì Yến Hành không phải dạng vừa đâu nhỉ?
Cậu ngồi dậy từ trong lòng anh, nhìn về phía hồ nước.
“Có cá ở đấy sao?”
Ngu Tố hỏi.
Đáy nước lặng thinh, chỉ gợn sóng dập dềnh hai cánh hoa rơi xuống.
“Không có hả…”
Ngu Tố cúi xuống mặt nước, chóp mũi hít hít mấy cái rồi nhanh nhanh chóng chóng kéo Trì Yến Hành: “Nhanh lên anh, hôm nay cho anh học bù!”
Trì Yến Hành mở mắt, vẻ mặt không chút mờ mịt ngái ngủ: “Hmm? Em không chơi à?”
“Chơi cái gì mà chơi, anh ra đây cho em! Có cá đến thăm lãnh địa của em!”
“…Chẳng phải lúc nào cũng có cá hả?”
Ngu Tố bắt đầu nói năng loạn xạ: “Không phải cá kia, là cá giống Cá Bột Béo nhà chúng ta ấy!”
“Thôi thôi không nói! Lá gan bọn nó nhỏ lắm! Bọn nó chắc ngửi thấy mùi đồng loại nên mới tới gần vậy. Em xuống nước, anh ở trên bờ nhìn, ra ngoài chờ em chút, có khi hôm nay anh sẽ được chiêm ngưỡng mỹ nhân ngư con ra sao!”
Trì Yến Hành loading mất một lúc, hơi ấn đầu Ngu Tố đang kích động xuống: “Nói nhăng nói cuội nãy giờ chẳng hiểu gì, thì ra là vậy. Em đừng gấp.”
Ngu Tố kéo tay anh xuống, bắt đầu cởi áo phông rộng thùng thình trên người mình: “Việc anh cần làm là ra ngoài đợi, ngồi trên bờ cát phóng pheromone câu cá.”
Trì Yến Hành dở khóc dở cười, trong tay là quần áo của Ngu Tố cởi ra để xuống nước.
“Ùng ục.”
“Òng ọc ọc ọc…”
“Ục ục ục ục!”
“…Òng ọc?”
“Lắm mồm lắm mồm!”
Người cá khi còn nhỏ có thể nghe hiểu nhưng không thể nói, cùng lắm chỉ biết hoa tay múa chân phun bong bóng, khi dây thanh quản phát triển đầy đủ thì cha mẹ mới có thể dạy chúng nó nói chuyện.
Ngu Tố đương nhiên hiểu, khi cậu gặp Trì Yến Hành lần đầu cũng chỉ là một nhãi con chập chững học tiếng người.
Ngu Tố chìm xuống nước nhìn nhìn. Nhân ngư con giống như biết chủ nhân tới, không biết đã chui vào khe đá nào trốn rồi.
Lớn lên có thể uy mãnh, khi còn nhỏ vẫn chỉ là em bé thích nũng nịu trong lòng mẹ.
Ngu Tố bắt đầu đi tìm. Nước rất trong, khó ở chỗ nơi này nhiều đảo đá ngầm y như mê cung.
“Chẳng biết Trì Yến Hành trên bờ cát thế nào… Nhãi con e ngại hơi thở nên không dám lại gần nhưng pheromone biển sâu rất hấp dẫn. Anh đẹp trai nhà mình y như cần câu cá hình người, bé con ngây thơ mờ mịt về chuyện lãnh địa rất dễ mắc bẫy….”
Đây là thứ Ngu Tố đúc kết từ kinh nghiệm bản thân.
Cậu tìm qua mấy chỗ trốn dễ thấy, chỉ thấy hơi thở chứ không thấy bóng dáng chúng nó đâu.
“Chúng nó kết bạn với nhau rồi tới sao?” Ngu Tố phân tích thông tin, “Hình như là hai nhãi con giới tính đực…”
Ngu Tố nói thầm. Dòng nước phía sau lay động, quay đầu lại thì thấy một cái đuôi cá béo lướt qua.
Vảy màu trắng bạc.
“Sao chỉ có một đứa, còn nhanh vậy…”
Nó giống như cố tình kéo chân Ngu Tố lại, bơi qua lại dưới đảo một hồi lâu. Dù sao Ngu Tố cũng đã thành niên, không lâu sau đã tóm được một cái đuôi cá.
“Em trốn nhanh thế, đâu có xua đuổi em?”
Người cá nhỏ kia không hề chịu thua ôm chặt lấy rễ cây, quẫy quẫy đuôi hòng thoát khỏi tay Ngu Tố.
“Đừng kích động.”
Ngu Tố vội vuốt hai cái lên vảy cá.
Bé quay đầu lại, mái tóc màu bạc khẽ lay động, đôi mắt tròn xoe lúng liếng lo lắng. Ngu Tố nhìn móng vuốt và hàm răng của nó, đây chính là một mãnh cá dự bị.
“Òng ọc!”
Ngu Tố quyết định dụ dỗ theo góc độ khác: “Em từng gặp con người chưa?”
“Ọc ọc?”
“Muốn nhìn thử không? Hiếm lắm nha, vừa đẹp trai vừa thơm.”
Ngu Tố dụ dỗ.
Bong bóng thổi ra, Ngu Tố đưa ra phát bắn chí mạng cuối cùng: “Thế đã được ăn cá chiên chưa? Ngon ơi là ngon, còn ngon hơn cả con mực, em muốn ăn thử không?”
“Ùng ục!”
Bé người cá quẫy quẫy đuôi. Ngu Tố biết nó đã đồng ý, buông đuôi nó ra rồi thuận theo khen một câu: “Bé con đẹp trai ghê, rất uy mãnh!”
“Ùng ục lắm mồm!”
Ngu Tố cũng xòe đuôi cá. Vây cá lụa đã mọc lại như cũ, mềm mại phập phồng trong làn nước thành công thu thêm một fanboy bé nhỏ.
“Ùng ục…”
Ngu Tố cười nói: “Đẹp không? Bé cũng đẹp lắm.”
Nơi này rất gần hồ nước. Ngu Tố thuận đường bơi một vòng, giống như mấy năm trước nhảy lên hái xuống mấy bông hoa, bện bện mấy cái thành một vòng hoa đội đầu.
“Tặng em này, coi như đây là phí dạy bù!”
Bé người cá nghe chẳng hiểu gì, nhưng nó biết thứ trong tay anh trai xinh đẹp này cũng rất đẹp.
Bé cũng muốn…
Nhưng còn một em trai.
“Ùng ục ~”
Ngu Tố ngạc nhiên: “Em muốn nữa?”
Bé người cá nhỏ mặt than quẫy quẫy đuôi. Ngu Tố nghĩ bé muốn tặng cho đứa bé còn lại, không hề bủn xỉn hái thêm một bó hoa.
“Cho em trai nhỉ…” Ngu Tố đeo vòng hoa lên cổ anh trai, “Của em là vòng hoa đội đầu, của em trai là vòng cổ, cái nào cũng đẹp hết, vậy được không?”
“Òng ọc!”
“Chúng ta cùng đi ngắm thú hai chân nha?”
Bé người cá không phun bong bóng, bơi vòng quanh Ngu Tố hai vòng, cuối cùng dừng lại cẩn thận chạm vào bụng cậu.
“Em cũng cảm giác được đúng không? Bé con thông minh ghê! Trong này cũng có một em cá con, nhưng em không thể chơi chung được rồi, phải đợi bé được sinh ra đã!”
Đôi mắt bé người cá tròn xoe, phun mấy cái bong bóng, bong bóng chạm vào làn da Ngu Tố rồi vỡ tan. Ngu Tố cũng hơi giật mình.
“Hì hì, đại mãnh cá khi còn bé cũng là em bé nhát gan.” Ngu Tố bật cười xoa xoa mái tóc bạc của bé, “Đi thôi, tìm em trai!”
Đảo nhỏ donut vẫn vậy, khác ở chỗ dưới cây dừa có thêm một giỏ đồ ăn picnic.
Bên trong là mấy món dễ ăn. Quản gia rất để ý tới khẩu vị của Ngu Tố, bên trong có cả cá chiên và thịt khô. Hương thơm hấp dẫn tràn ra.
“Ọt ọt…”
Đây không phải tiếng phun bong bóng, là bụng của bé người cá kêu.
Một bé người cá nhỏ hơn xuất hiện ở chỗ nước cạn, ló lên nhìn giỏ đồ ăn nuốt nước miếng.
Mùi vị gì đây, từ trước tới nay bé chưa từng biết… Rất ngon miệng…
Nhưng xa quá, với không tới.
Nhãi con nhăn mày. Khác với anh trai có mái tóc bạc, mái tóc bé màu đen nhưng ngoại hình so với anh trai lại càng đặc biệt hơn. Bé có đôi mắt màu đỏ.
Trì Yến Hành vừa đi ra thì thấy một cái đầu nho nhỏ lấp ló.
… Cá nhỏ của anh nói không sai, nơi này có khách ghé thăm.
Nhưng em trai đã từng gặp người bao giờ đâu, hoảng hốt nhảy tõm xuống.
Trì Yến Hành: “…”
Ai nói pheromone biển sâu là cần câu cá hàng hiệu? Chỉ dụ dỗ được một con cá là Ngu Tố thôi nhỉ?
Alpha đi hai bước về phía bờ biển, không biết nghĩ gì lấy một miếng thịt khô từ trong giỏ ra.
Anh nghĩ mình đã biết Ngu Tố muốn gì rồi. Cậu muốn anh có cơ hội trực tiếp gặp gỡ người cá khi còn bé, đừng có suốt ngày ôm quyển cẩm nang chăm sóc Omega mang bầu làm gì.
Ngu Tố cũng khiến đứa nhóc kia đứng đắn hơn nhiều, vảy cũng xếp thành một hàng dọc.
Trì Yến Hành ngồi trên bờ cát. Bé con kia lên thì lên, câu được cá đang mang bầu nhà anh lên là được.
Ngu Tố không từ bỏ dễ dàng như vậy, gần tới rìa đảo thì gặp em trai. Em trai đang cầm một con cá mới bắt được nhai nhai, thấy có người tới thì quay phắt lại, một nửa con cá vẫn chưa ăn hết.
Ngu Tố vẫy vẫy tay, giơ giơ vòng hoa rồi chỉ đứa anh trai đang đứng cạnh.
“Òng ọc!”
Nửa con cá còn lại bị hút một cái vào miệng. Em trai giống như mũi tên bay vọt về quấn quýt lấy anh trai, hít hít như xác nhận nó chưa bị Ngu Tố công kích qua.
Anh trai thì chỉ bo bo lo giữ vòng hoa trên đầu không bị nước cuốn đi, vứt em trai mình ra phía sau. Ngu Tố lấy vòng hoa trên tay đeo lên cho đứa em trai.
“Bé cũng xinh đẹp lắm, đuôi cá màu đỏ rất hiếm gặp, đại mãnh cá dự bị số 2!”
Đối với mấy đứa nhóc tầm tuổi này, chỉ cần nịnh chúng nó thôi!
Khen là được rồi, nói cái gì dễ nghe một chút, đương nhiên chủ yếu vẫn liên quan đến vẻ đẹp.
Ngu Tố cực kì có kinh nghiệm. Quả nhiên, em trai nhỏ bơi hai vòng bắt đầu cảm thấy quen thuộc, còn lấy đuôi thân thiết cọ cọ vây cá lụa của Ngu Tố.
Chúng nó vẫn chỉ là em bé thôi, cảm nhận được hơi thở của Cá Bột Béo trong người Ngu Tố càng thêm ỷ lại.
Không những trồi lên, bé con hờn dỗi chỉ vào bụng kẹp lép của mình rồi lại chỉ lên bờ.
Ngu Tố ban đầu không hiểu, sau đó mới nhớ ra quản gia có chuẩn bị cá chiên mang theo…
Cậu xoa xoa đầu hai đứa nhóc, rì rầm mấy cái thì thấy Alpha nhà mình tay cầm thịt khô đoan chính ngồi trên bờ biển, cả người tỏa ra pheromone biển sâu, thấy cá nhỏ nhà mình thì vẫy vẫy đồ ăn trong tay.
“Chạy cũng không sao, người cá khi còn bé sợ con người, giống như Tố Tố hồi bé thôi. Lên đây ăn thịt khô.”
Ngu Tố bật cười: “Sao anh chẳng tin em gì cả, nhìn này…”
Mỹ nhân ngư vỗ vỗ mặt nước, sau đó có hai cái đuôi cá béo béo ngoi lên, còn ngoe nguẩy qua lại.
“….”
Không chỉ có một con?
Không đúng.
“Cá nhỏ?”
“Vâng?”
“Người cá khi còn nhỏ đều chào hỏi kiểu này à?”
Ngu Tố gãi đầu: “Chắc bởi vì nhút nhát?”
Nói xong cậu đẩy đẩy hai đứa nhóc, Trì Yến Hành giờ mới được gặp bọn nó gần như vậy.
Mặt mũi trắng nõn tròn xoe như bánh bao, đôi mắt lấp lánh như đá quý, dù khuôn mặt chẳng có cảm xúc gì nhưng vẫn rất đáng yêu.
“Hai cái vòng hoa chúng nó đeo là phí dạy bù em gửi thay anh, thích không?”
Ngu Tố ngồi cạnh Trì Yến Hành, sau đó nói với hai đôi mắt tròn xoe bên dưới biển: “Anh đâu có lừa hai bé, đây chính là con người, hai bé chưa từng gặp bao giờ nhỉ? Đẹp không? Còn có chân!”
Trì Yến Hành khó lắm mới mở miệng được: “Cá nhỏ của tôi à…”
“Hmm?”
Ngu Tố quay đầu lại.
“Học phí nộp rồi, hai bé đã nộp phí vào cửa chưa?”