“Uiii, thoải mái ghê.” Ngu Tố nâng cánh tay vuốt nước, “Quả nhiên, không gì bằng ngâm mình trong nước.”
Ngu Tố chỉ mở công năng xả nước nhưng quên tắt đi, nước chảy tí tách ra ngoài nhưng cậu không hề hay biết.
“Lâu như vậy vẫn duy trì hình dạng con người, mấy giọt nước uống vào bụng chẳng có tác dụng gì cả… Còn có khả năng khiến Omega động dục…”
Ngu Tố nhớ tới ánh mắt tối tăm của Trì Yến Hành trong xe, thêm vài lần nữa thì có chục lớp da cũng không lại.
Tiếng nước róc rách, Ngu Tố chơi đùa nhớ tới cái đuôi của mình. Cậu ở đáy biển hai ngày sẽ chăm sóc lớp vảy một lần, trước khi hộ tống đám rùa biển cậu đã chuẩn bị sẵn mặt nạ rong biển để về đắp.
“Chắc mình là người cá thê thảm nhất, ngu ngốc tới mức mắc cạn, xui xẻo tới mức gặp phải con người, đuôi chẳng thấy còn lòi thêm một đôi chân rõ vô dụng.”
Ngu Tố chỉ có thể dựa vào xe lăn tìm lại chút tự do nơi đáy biển.
“Nhưng làm con người sướng thật đấy. Xe lăn mềm mềm thoải mái, bồn tắm cũng thoải mái.”
Ngu Tố ngửa đầu ra phía sau, dòng nước ấm ấp làm cậu nhớ tới vùng biển ôn đới. Cậu khép đôi mắt, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Máy tính được bật lên, Trì Yến Hành tiến hành đối chiếu tiến độ hạng mục với trợ lý. Quá trình rất rườm rà, xong việc thì trời đã tối mịt.
Trì Yến Hành buông hết ra ban công. Ban công phòng ngủ rất lớn, là thiết kế nửa mở, một nửa không gian cố ý xây dựng để nuôi vài thứ.
Ánh trăng chiếu xuống, bóng phản chiếu của Trì Yến Hành cũng lấp lánh.
Trừ người trong biệt thự, ai cũng không ngờ nổi người kế thừa sản nghiệp lớn, Alpha thường ngày so với tinh anh còn muốn ưu tú hơn lại lén lút nuôi cá, hơn nữa còn xây một cái bể lớn để nuôi.
Trì Yến Hành im lặng, lấy từ tủ lạnh bên cạnh hộp thức ăn cho cá, quen tay lấy một cái kẹp cho cá ăn.
Đám cá này lâu không gặp, chắc đã sớm quên chủ nhân của chúng nó là ai.
Ký ức của cá không đáng tin, vài giây thì nhớ được gì? Thứ sinh vật vừa quay đầu đã quên.
Trì Yến Hành vẫn im lặng, trong ao xì xào thanh âm tranh đoạt thức ăn.
Trì Yến Hành nuôi cá để tĩnh tâm, nhưng cục cưng bé nhỏ anh ôm về từ bờ biển lại càng làm anh tĩnh tâm hơn.
“Em ấy trừ việc không phải cá, coi như tới cùng một chỗ với chúng mày.”
Trì Yến Hành tiếp tục nói: “Lớn lên xinh đẹp hơn chúng mày nữa.”
Một con cá ăn no phun bóng nước, giống như đang lên án chủ nhân.
“Tất thảy liệu có thể lâu dài?”
Alpha tự hỏi trong đêm đen.
Cá thì không thể đáp lại. Đám sinh vật vô tâm ăn no béo mầm lập tức ném chủ nhân ra sau, lặn xuống đáy hồ ngủ say.
Trì Yến Hành lắc lắc tay bị bắn nước, cảm thấy mình bị dở hơi mới nói chuyện với cá. Anh cất thức ăn cho cá muốn xoay người rời đi, nhưng đôi mắt lơ đãng nhìn tới ánh đèn cách vách.
Trì Yến Hành nhíu mày, đột nhiên nhớ ra Ngu Tố tắm rửa mất cả tiếng đồng hồ rồi.
Anh nhanh chóng xoay người rời khỏi ban công, tiện tay lấy một cái khăn tắm rồi rời đi.
Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, vòi hoa sen vẫn tác nghiệp mà chủ nhân thì mất dạng.
Ban nãy còn nhìn thấy một nửa thân thể của Ngu Tố, hiện tại không thấy đâu nữa.
Trong không gian nhỏ yên tĩnh làm tiếng nước chảy càng rõ ràng. Đột nhiên một cánh tay vươn lên từ trong bồn tắm tùy ý vịn lên thành, móng tay sắc nhọn không giống con người thẳng tắp, chỉ cần quơ đại là cắt đứt yết hầu con mồi.
Là móng tay của người cá.
Ngu Tố ùng ục trở mình dưới nước, phun bong bóng rồi ngủ tiếp.
Thoải mái quá đi. Làm cá nhịn không nổi nhũn cả người.
Cửa phòng tắm không ngăn nổi lượng nước lớn như vậy. Chầm chậm… Có một dòng nước men theo khe cửa chảy ra ngoài, đọng một vũng lớn…
Trì Yến Hành ở bên ngoài gõ cửa: “Ngu Tố! Ngu Tố!”
Cách hai cánh cửa còn thêm bồn tắm đầy nước, người cá bé nhỏ tỉnh không nổi.
Trì Yến Hành nghi ngờ mình đang nghĩ quá nhiều.
Không chừng người ta chỉ thích sạch sẽ nên cọ rửa kĩ. Anh im lặng đứng ngoài một lúc, nhìn thời gian trôi đi.
Vừa đáng yêu vừa sạch sẽ cũng không tới mức này, huống hồ Ngu Tố còn là Omega không tiện hoạt động, nếu té ngã sẽ với không tới chuông báo…
Lông mi Trì Yến Hành nhăn tít lại, chần chờ đặt tay lên khóa cửa. Vân tay của chủ nhân có thể thông qua mọi cánh cửa, lạch cạch một cái cửa đã mở ra.
Alpha nhấc chân đi vào. Trên giường lớn không có người, trong phòng tắm lại nghe tiếng nước ào ào.
“Ngu Tố, em ở trong à?” Trì Yến Hành gõ lên lớp kính dày.
Lực gõ không nhẹ, tiếng lạch cạch trên cửa thủy tinh lọt vào tai Ngu Tố, ngáp một cái trong nước rồi mở mắt.
Ai vậy… Chẳng lẽ là A Ninh gọi đi chơi?
Ngu Tố phun bong bóng rồi quay đầu. Không phải giường vỏ sò quen thuộc, mà là bồn tắm sứ trắng cỡ bự.
“!!!”
Hỏng bét!
Ngu Tố hoàn hồn, mình không cẩn thận lên bờ mà! Còn tiếp xúc với con người! Đang ở trong nhà người ta, không phải dưới đáy biển!
Cậu muốn nhảy từ bồn tắm ra nhưng eo không có sức, một cái đuôi cá xinh đẹp quẫy nước bắn tung tóe.
Ngu Tố: “!!!”
Đuôi! Đuôi quay về rồi!
Ngu Tố chưa kịp vui vẻ thì nghe tiếng Trì Yến Hành gõ cửa: “Ngu Tố!”
Giọng nói càng nôn nóng hơn, Ngu Tố đang vui vẻ dần trở nên sợ hãi.
Hiện đang ở hình dạng người cá, cái người cách vách thì bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào!
Tim Ngu Tố đập bình bịch, vội vàng kêu lên trước khi Trì Yến Hành đẩy cửa phòng tắm vào: “Ở trong này! Em đang ở trong…”
Tiếng mở cửa dừng lại thật, người đứng ngoài an tĩnh vài giây rồi lạnh lùng nói: “Hơn một tiếng, em ở trong đun canh cá à?”
Ngu Tố: “…”
Daddy hung ác Trì Yến Hành, trước sau làm cá nhỏ cạn hết lời.
Nhìn không thấy vẻ mặt dung túng của Trì Yến Hành, Ngu Tố chỉ có thể gào lên: “Em đang tắm mà, anh đợi chút nữa đi!”
Trì Yến Hành treo khăn tắm lên then cửa: “Năm – phút.”
Ngu Tố chưa muốn xa rời vảy cá bóng loáng: “Hả?”
“Tôi ở ngoài chờ thêm 5′, em không ra thì tôi vào tắm – cho – em – đấy.” Thanh âm Alpha có chút nghiến răng nghiến lợi, Ngu Tố cảm nhận được cơn giận của đối phương rồi.
Còn cực kì tức giận.
Cậu nhìn đuôi cá vất vả lắm mới biến ra, cắn răng trườn từ bồn tắm ra ngoài.
“Em biết rồi. Anh đừng có mà vào, em đang mặc quần áo!”
Trì Yến Hành không buồn quan tâm nữa rồi. Cái bóng màu đen kia vẫn luôn túc trực ngoài cửa giống như đang đếm ngược thật.
Ngu Tố vội xả nước rồi đóng vòi sen, dùng khăn lông to quản gia chuẩn bị thấm nước trên đuôi. Hơi nước bị hút đi, cảm giác nhói đau quen thuộc lại tới. Ngu Tố trơ mắt nhìn đuôi cá xinh đẹp biến thành đôi chân vô dụng.
Ngâm nước, không ngâm nước.
Đây chính là điều kiện để có đuôi hay chân.
Chỉ cần ở trên mặt đất, không sợ bị mưa xối, nhưng chỉ cần bị ném vào nước thì cậu sẽ quay về làm người cá.
Ngu Tố hít một hơi, vụng về mặc quần đùi.
“Còn là tốt lắm rồi…”
Mỹ nhân ngư không đuôi, nào còn xứng với chữ mỹ?
“Một phút.” Giọng nói Trì Yến Hành xuyên qua cửa kính.
Ngu Tố lao lực kéo đồ ngủ lụa từ trên móc xuống. Để tiện cho cậu thì nó không có quần, kéo một cái là che hết chỗ cần che.
“Em xong rồi, anh vào đi.”
Ngu Tố liếc liếc xung quanh, trừ lênh láng nước thì chỗ nào cũng bình thường.
Chưa tới 2s cửa phòng bị đẩy vào, Ngu Tố ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt đẹp trai kia đen sì.
Ngày thường trong lòng phun tào, Trì Yến Hành mà cáu lên thì con cá dỗi hờn cũng thành con cá lúng túng.
“Trì Yến Hành ~”
Ngu Tố cố tình kéo dài âm cuối ra.
“Tắm xong rồi?”
“Vâng…”
“Đã quen chưa?”
“Hả?” Chủ đề đổi nhanh quá, Ngu Tố mãi mới phản ứng lại, “Rất thoải mái, rất tiện lợi.”
Trì Yến Hành ừ một tiếng, khom người bế Ngu Tố lên.
“Về sau tắm rửa chỉ được trong một tiếng đồng hồ, tôi sẽ điều chỉnh chuông báo.”
Ngu Tố uốn éo vai: “Sao thế, em chỉ muốn tắm kĩ hơn…”
Sờ đuôi nhiều một chút…
Trì Yến Hành không để ý, trực tiếp đặt Ngu Tố lên giường.
“Không được.”
Tình huống này anh không muốn thấy thêm lần nữa.
Ngu Tố trề môi.
Trì Yến Hành bật đèn ngủ đầu giường, không nói chuyện.
Anh vừa xoay người thì thấy góc áo bị níu lại, giọng nói mềm mại như kẹo đường vang lên phía sau.
“Anh đừng giận mà, lần sau em hứa sẽ không làm anh phải lo lắng nữa.” Ngu Tố nhỏ giọng, “Mau quay lại nhìn em, một chút thôi.”
Trì Yến Hành cảm thấy ống thuốc vừa chích coi như công cốc, hít sâu nghiêng đầu. Ánh đèn phác họa lên dáng hình vững chãi của Alpha.
Ngu Tố vụng về dỗ dành: “Được rồi, nhìn em rồi sẽ không còn tức giận nữa…”
(TBC)
Spoiler alert!!!
Vẻ mặt của Alpha biến đổi, duỗi tay day day trán.
“Ngu Tố, mở cửa ra.”
Trì Yến Hành gõ gõ cửa.
Từ bên trong truyền ra giọng nói giận giữ: “Không mở!”
Trì Yến Hành trầm mặc: “Em mở cửa trước đi đã.”
Ngu Tố thật ra đang ở phía sau cánh cửa. Cậu vừa chạy về từ ban công ngoài kia. Ánh sáng ban ngày rất rõ ràng, liếc mắt đủ thấy ở ban công của Trì Yến Hành có nuôi con cá nhỏ khác!
Không chỉ một mà còn rất nhiều, đếm không xuể!
“Em căn bản không phải cá nhỏ duy nhất của anh…” Ngu Tố yếu ớt nói, đầu óc trên mây quên mất thân phận Omega hiện tại, một lòng chỉ cảm thấy mình bị lừa một vố lớn.
Trì Yến Hành không nghe rõ mấy chữ sau, chỉ nghe được gì gì mà “không phải duy nhất”.
“Em lại nghĩ cái gì đấy, trước khi gặp em tôi chưa từng tiếp xúc với Omega nào khác.”
Trì Yến Hành nghiêm túc.
….
“Về sau giận dỗi nhớ đừng ăn sạch cá trong tủ lạnh, muốn ăn thì bảo quản gia làm cho em.”
Ngu Tố ngơ ngác nhìn Alpha lộ vẻ mặt dụ dỗ, nghe anh nói tiếp: “Tôi ở chỗ này ngồi im cho em nhìn ba phút, đủ chưa?”